Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 2: Sáo Anh Cốt

Chương 4: Hồ ly gả cưới

Thời gian thấm thoắt trôi qua, thoáng chốc đã đến cuối hạ. Nguyên Diệu ở trong Phiêu Miểu các như thường lệ, chỉ có một điều khác biệt là kể từ khi Bạch Cơ mang xác tiểu quỷ về để trong kho tầng hai, thì đêm khuya thường có một đám trẻ con chạy qua chạy lại trong kho, tiếng cười nói không ngớt. Điều này khiến Nguyên Diệu rất đau đầu.

Bạch Cơ dường như đã quên chuyện sáo Anh Quỷ, cũng không quan tâm đ ến tình hình của Thôi Tuần. Nguyên Diệu thì vẫn lo lắng cho Thôi Tuần, thường đi nghe ngóng tin tức về hắn.

Thật ra, không cần cố tình nghe ngóng Nguyên Diệu cũng có thể nghe được những lời đồn đại ở khắp nơi về tin tức của Thôi Tuần. Ai nói về Thôi Tuần cũng dùng vẻ mặt ngưỡng mộ. Bởi vì, cuộc sống của hắn thực sự quá thuận lợi.

Tháng sáu, Thôi Tuần từ chức Trung Thư Xá Nhân thăng lên Trung Thư Thị Lang; tháng bảy, Trung Thư Lệnh nói nhảm ở đại điện vì bị bệnh điên mà, khiến Võ Hậu nổi giận. Võ Hậu giận dữ, đày Trung Thư Lệnh đến Giang Châu, và lệnh cho Trung Thư Thị Lang Thôi Tuần tiếp nhận chức Trung Thư Lệnh. Trung Thư Lệnh là chức cao nhất của Trung Thư Tỉnh, tương đương với Tể tướng. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Thôi Tuần đã từ một Xá Nhân nhỏ bé vươn lên trở thành Trung Thư Lệnh, đúng là khiến người ta phải ngưỡng mộ không thôi.

Thôi Tuần không chỉ thuận lợi về con đường làm quan mà mà còn có tài vận tốt. Công chúa Thái Bình có mấy việc khó giải quyết, mấy đám quan viên muốn nịnh bợ nàng đều không làm được nhưng Thôi Tuần lại kỳ diệu mà hoàn thành tất cả. Công chúa Thái Bình vui mừng bèn ban thưởng cho Thôi Tuần rất nhiều của cải. Từ tháng sáu đến tháng bảy, Thôi Tuần mua rất nhiều ruộng đất và trang viên ở gần Trường An, còn nạp thêm vài tiểu thiếp tuyệt sắc. Có thể nói là vinh hoa phú quý, tận hưởng phong lưu.

Mà tương phản lại, các quan chức trong triều, hễ như ai có ý kiến bất đồng với Thôi Tuần, hoặc nói xấu Thôi Tuần thì không ai là không gặp phải tai họa bất ngờ, hoặc nổi điên, hoặc mắc bệnh nặng, hoặc đột tử, nói chung là kết cục rất thê thảm.

Nguyên Diệu mỗi lần nghe thấy những tin tức như vậy thì trong lòng đều cảm thấy bực bội. Rõ ràng Thôi Tuần đang sử dụng âm hồn Anh Quỷ để hại người, thỏa mãn d ục vọng cá nhân của mình.

“Tại sao Bạch Cơ lại không quan tâm đ ến Thôi Tuần thế? Hắn đang lợi dụng Anh Quỷ để hại người đó!” Nguyên Diệu nói với Bạch Cơ.

“Ta không phải thần, cũng không phải Phật, tại sao phải lo lắng xem người đời có bị hại hay không?” Bạch Cơ đáp lại rất thản nhiên.

“Nhưng, chính ngươi đã lấy sáo Anh Quỷ từ đáy giếng đưa cho Thôi Tuần…”

“Ta chỉ nói là cho hắn mượn, tự hắn không trả lại. Ta cũng không thu tiền của hắn, không kết ‘nhân quả’ với hắn. Điều ta cần chỉ là ‘nhân quả’ của hắn.” Bạch Cơ nhìn những đám mây đang biến đổi trên bầu trời nói.

“Nhưng hắn làm chuyện xấu như vậy, những người bị hại thật là vô tội. Ta không thể ngồi yên nhìn được. Ta phải đến Thôi phủ đòi lại chiếc sáo đó thôi.” Thư sinh tức giận, chuẩn bị đến Thôi phủ.

Bạch Cơ ngăn Nguyên Diệu lại: “Hiên Chi không thể đi.”

“Tại sao?” Nguyên Diệu hỏi.

Biểu cảm của Bạch Cơ trở nên đáng sợ: “Vì ta không cho phép. Bất kỳ ai, dù là ai, cũng không được phá hủy ‘nhân quả’ mà ta muốn. Đây là ý nghĩa duy nhất của việc ta kinh doanh Phiêu Miểu các suốt ba nghìn năm qua.”

Nguyên Diệu chưa từng thấy mặt Bạch Cơ nghiêm trọng và đáng sợ như vậy, trong lòng thấy rùng mình, không dám đến Thôi phủ nữa. Nhưng, hắn vẫn còn không cam lòng: “Chẳng lẽ cứ để Thôi Tuần tiếp tục hại người như vậy sao?”

Bạch Cơ thản nhiên nói: “Vật cực tất phản, thiên đạo luân hồi, không ai có thể mãi mãi thuận buồm xuôi gió. Kẻ hại người cuối cùng cũng sẽ bị người hại. Anh Quỷ dù mạnh đến đâu cũng sẽ gặp phải thứ mạnh hơn nó.”

Nguyên Diệu không hiểu lời của Bạch Cơ, chẳng lẽ ý của nàng là cứ để mặc Thôi Tuần tiếp tục hại người sao?

“Lòng tham và d ục vọng càng lớn, thì phong thủy nghịch chuyển càng nhanh. Với tham vọng tham lam của Thôi Tuần hiện tại thì ‘quả’ sẽ nhanh chóng chín muồi thôi.” Bạch Cơ cười quỷ quyệt.

Nguyên Diệu cảm thấy lạnh sống lưng.

Ngày tháng thoi đưa, thoáng chốc đã đến lập thu. Chiều hôm ấy, trời vừa mưa vừa nắng. Những hạt mưa trở nên long lanh và trong suốt dưới ánh nắng rất xinh đẹp. Trên các cây cỏ rêu xanh trong ngõ nhỏ có những giọt mưa đọng lại nhìn vô cùng tươi mát.

Bạch Cơ lại ra ngoài. Ly Nô thì lười biếng ngủ trong phòng trong. Thư sinh tựa vào cửa Phiêu Miểu các, thưởng thức trận mưa nắng hiếm hoi này. Đột nhiên, thư sinh thấy ở cuối ngõ có một đốm lửa bay đến.

Trong cơn mưa lại có lửa bay ư? Thư sinh dụi mắt, nhìn kỹ lại, đâu phải lửa? Rõ ràng là một con hồ ly nhỏ màu đỏ. Hồ ly nhỏ đến trước Phiêu Miểu các, nó rũ khô những giọt mưa trên lông rồi bước vào Phiêu Miểu các.

Hồ ly nhỏ ngồi ngay ngắn, rụt rè nhìn Nguyên Diệu: “Mỗ họ Hồ, trong nhà xếp thứ mười ba, mọi người đều gọi mỗ là Hồ Thập Tam Lang. Công tử nhìn có vẻ lạ mặt, dám hỏi công tử là…”

Nguyên Diệu hoàn hồn, cúi người chào nói: “Tại hạ Nguyên Diệu, tự Hiên Chi, năm nay mới làm tạp dịch tại Phiêu Miểu các này. Hồ Thập Tam Lang có phải đến để mua đồ cổ không?”

Hồ ly nhỏ lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Không phải. Hôm nay là ngày cưới của tam tỷ nhà mỗ, phụ thân bảo mỗ đến mời Bạch Cơ tham gia tiệc cưới. Phụ thân nói, nhà quê mùa, lễ cưới đạm bạc, mong Bạch Cơ đừng chê, chắc chắn phải tới dự.”

Nguyên Diệu không tự chủ mà há hốc miệng. Hồi nhỏ, hắn từng nghe người ta nói ‘trời có mưa nắng, núi có hồ ly gả con’. Không ngờ, quả thật là như vậy!

“Bạch Cơ ra ngoài chưa về…” Nguyên Diệu nói.

“Nàng đi đâu rồi thế?” Hồ ly nhỏ rụt rè hỏi.

“Không biết. Trước khi đi nàng không nói.”

Ánh mắt thất vọng hiện rõ trong đôi mắt long lanh của hồ ly nhỏ: “Vậy sao, không mời được khách, phụ thân sẽ trách mắng mỗ.”

Nguyên Diệu nghe thấy hồ ly nhỏ sẽ bị mắng thì thất thông cảm: “Đúng rồi, Ly Nô huynh đệ đang ở nhà, có thể huynh ấy sẽ đến tham gia tiệc cưới với ngươi đó.”

Hồ ly nhỏ nghe thế thì không những không vui, mà còn khinh thường: “Mỗ không muốn mời con mèo đen kiêu ngạo và đáng ghét đó!”

“Kiêu ngạo và đáng ghét ư? Hồ Thập Tam Lang, ta đã nghe thấy hết rồi nhé!” Con mèo ra khỏi phòng, khẽ nhảy lên quầy, nhìn chằm chằm vào hồ ly nhỏ, vô tình li3m móng vuốt sắc nhọn.

“Nghe thấy thì sao? Những yêu quái khác sợ con mèo yêu đáng ghét ngươi, chứ Hồ Thập Tam Lang mỗ không sợ ngươi đâu nhé!” Hồ ly nhỏ cũng giơ móng vuốt sắc nhọn ra.

Ly Nô tức giận, lập tức biến thành một con mèo yêu chín đuôi lớn bằng hổ, thân hình uyển chuyển, miệng phun ra lửa xanh, răng nanh và móng vuốt sắc nhọn lạnh lẽo lóe sáng, chín cái đuôi múa lượn trên không: “Hồ Thập Tam Lang, hôm nay ta sẽ ăn ngươi!”

Nguyên Diệu hoảng hốt. Cái thân hình nhỏ bé của hồ ly nhỏ có lẽ còn không đủ cho Ly Nô nhét kẽ răng. Dù Nguyên Diệu sợ Ly Nô, nhưng vẫn dũng cảm đứng trước hồ ly nhỏ tội nghiệp: “Ly Nô huynh đệ, huynh hãy bình tĩnh lại. Thập Tam Lang là khách, huynh ăn hắn thì Bạch Cơ sẽ giận đó…”

“Nguyên công tử, ngài hãy tránh ra, để mỗ dạy cho con mèo yêu không biết trời cao đất dày này một bài học!” Nguyên Diệu cảm thấy có điều gì không ổn, vì giọng của Hồ Thập Tam Lang không phát ra từ bên dưới, mà là ngay bên tai hắn.

Nguyên Diệu quay đầu lại thì giật mình. Con hồ ly nhỏ tội nghiệp đã biến mất, thay vào đó là một con hồ ly khổng lồ, thân hình còn lớn hơn Ly Nô. Con hồ ly đỏ như lửa nhe răng nanh sắc bén, trên trán có vằn trắng, mắt đỏ như máu, miệng phun ra nghiệp hỏa đỏ rực, phía sau cũng có chín cái đuôi lớn.

“Á…” Thư sinh chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, mắt tối sầm lại.

“Hừ! Ta ghét nhất là ngoài ta ra, còn có thứ gì khác mọc chín cái đuôi!” Ly Nô nhe răng, lao mạnh về phía Thập Tam Lang.

“Mỗ cũng không thích ngoài tộc hồ ly chín đuôi ra, còn có thứ gì khác mọc chín cái đuôi!” Hồ ly lửa nhảy lên, há miệng nhào về phía Ly Nô.

Nguyên Diệu ngã trên đất, mèo đen và hồ ly lửa đánh nhau dữ dội trên đầu hắn, lúc thì phát ra ánh sáng đen, lúc thì ánh sáng đỏ vụt qua, ngọn lửa yêu quái phun ra từ hai phía thiêu cháy tóc của Nguyên Diệu.

“Ly Nô huynh đệ, Thập Tam Lang, các ngươi đừng đánh nữa, dù có bao nhiêu cái đuôi thì cũng nên dĩ hòa vi quý…” Nguyên Diệu ôm đầu, khổ sở khuyên nhủ. Nhưng, không ai để ý đến hắn.

“Xoẹt!” Ống tay áo của Nguyên Diệu không biết bị móng vuốt của Ly Nô hay Thập Tam Lang xé rách. Nguyên Diệu sợ đến đổ mồ hôi lạnh, nghĩ rằng nếu móng vuốt đó đi lên nửa tấc nữa thì hắn sẽ chết mất.

“Tường nguy hiểm không đứng, đất nguy hiểm không ở…” Nguyên Diệu ôm đầu, vừa lăn vừa bò, chạy ra khỏi Phiêu Miểu các.

Ngoài Phiêu Miểu các, cơn mưa đã tạnh. Bầu trời trong xanh, nắng ấm gió mát. Nguyên Diệu vội vàng đi trong ngõ nhỏ, định ra ngoài tránh tạm đến chiều tối sẽ quay lại. Hắn thật không ngờ, con hồ ly nhỏ rụt rè kia khi đánh nhau lại hung hãn đến vậy. Haiz, xem ra, không chỉ người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, mà yêu quái cũng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

“Rầm!” Nguyên Diệu cúi đầu đi đường, không ngờ lại đâm vào một người đang đi nhanh trong ngõ. Nguyên Diệu ngẩng đầu lên, lại giật mình: “Thôi đại nhân?!!”

Người đến là Thôi Tuần. Thôi Tuần đã béo hơn trước, nhưng sắc mặt rất tiều tụy, trên trán không giấu được vẻ buồn bã, lo lắng và hoảng sợ.

Thôi Tuần vừa thấy Nguyên Diệu thì lập tức nắm lấy hắn, gấp gáp nói: “Nguyên công tử, mau dẫn ta đi gặp Bạch Cơ! Nếu không thì ta sống không nổi mất…”

Nguyên Diệu kinh ngạc. Thôi Tuần vì tư lợi mà giữ khư khư chiếc sáo Anh Quỷ, sai khiến Anh Quỷ làm điều ác, đàn áp đối thủ, sống sung sướng hơn ai hết, sao lại sống không nổi chứ?

“Thôi đại nhân, ngài làm sao vậy?”

“Haiz, một lời khó nói hết. Trước hết dẫn ta đi gặp Bạch Cơ đã.” Thôi Tuần kéo Nguyên Diệu quay lại, muốn đến Phiêu Miểu các.

Nguyên Diệu nhớ đến cảnh tượng trong Phiêu Miểu các, mèo bay cáo nhảy, móng vuốt tới, lửa yêu bay thì trong lòng lo sợ, nói: “Bạch Cơ hôm nay đã ra ngoài rồi, Thôi đại nhân tạm thời quay về đã, hôm khác hãy đến.”

“Vậy ta sẽ ở Phiêu Miểu các đợi nàng về.” Thôi Tuần kiên quyết muốn đến Phiêu Miểu các, rồi kéo Nguyên Diệu quay lại.

Thư sinh bị Thôi Tuần kéo lại.

“Thôi đại nhân, hôm nay không tiện vào Phiêu Miểu các, có một con mèo và một con hồ ly đang đánh nhau bên trong, e là sẽ làm ngươi bị thương…” Thư sinh ôm lấy cây liễu trước Phiêu Miểu các, sống chết không chịu vào.

“Nguyên công tử đừng đùa nữa, Thôi mỗ thật sự có việc gấp cần gặp Bạch Cơ, dù bên trong có một con hổ và một con sói đang đánh nhau thì Thôi mỗ cũng phải vào Phiêu Miểu các.” Thôi Tuần không tin, kéo mạnh thư sinh vào Phiêu Miểu các.

Nguyên Diệu không có sức mạnh như Thôi Tuần, bị hắn kéo vào Phiêu Miểu các.

“Ơ?!” Nguyên Diệu bước vào Phiêu Miểu các thì chợt ngạc nhiên. Hai con hung thú đang chiến đấu không thấy đâu nữa, Bạch Cơ đang ngồi ở nơi chúng đấu nhau, gương mặt không vui, tay trái cầm một con mèo đen, tay phải cầm một con hồ ly nhỏ.

“Meo~” Mèo đen giãy giụa trong tay Bạch Cơ, dường như vẫn muốn cào hồ ly nhỏ. Hồ ly nhỏ thì lặng lẽ cúi đầu, dường như biết mình không nên làm loạn trên địa bàn của người khác. Trong Phiêu Miểu các, vài kệ hàng bị đẩy ngã, bảo vật vỡ tan tành, những bức tranh cổ trên tường cũng bị cháy đen.

“Không phải Nguyên công tử nói Bạch Cơ không có ở đây sao?” Thôi Tuần trách móc nhìn Nguyên Diệu.

“Tiểu sinh…” Nguyên Diệu á khẩu.

Bạch Cơ ngước lên nhìn Thôi Tuần và Nguyên Diệu, cười khẽ: “Sao Thôi đại nhân lại đến đây? Thật hiếm có. Ta vừa mới về nên Hiên Chi không biết ta đã về rồi.”

Thôi Tuần cười ngượng, nói: “Thôi mỗ lần này đến là để trả lại sáo Anh Cốt lần trước.”

Nguyên Diệu kinh ngạc. Bây giờ Thôi Tuần đường làm quan hanh thông, giàu có, tất cả đều nhờ vào sức mạnh của Anh Quỷ, sao tự dưng lại muốn trả lại sáo Anh Cốt? Chẳng lẽ, cuối cùng hắn đã tỉnh ngộ, biết rằng sử dụng Anh Quỷ hại người là tổn âm đức nên quyết định sửa chữa sai lầm ư?

Bạch Cơ nhìn sâu vào Thôi Tuần: “Thôi đại nhân vào trong ngồi đợi một chút, để ta nhốt hai con thú không nghe lời này đã.”

“Được.” Thôi Tuần cúi đầu, rồi vào trong.

Bạch Cơ đặt mèo đen và hồ ly nhỏ xuống. Hồ ly nhỏ rụt rè ngồi yên, mèo đen nhe răng gầm gừ, định lao lên cắn xé. Bạch Cơ quát: “Ly Nô, không được vô lễ! Nhanh đi pha trà cho Thôi đại nhân.”

“Meo…” Mèo đen không dám chống lại chủ nhân, kẹp đuôi bước đi. Trước khi đi, nó còn lườm hồ ly nhỏ một cái.

Hồ ly nhỏ e dè nhìn Bạch Cơ: “Xin lỗi, tất cả là do mỗ, làm cho Phiêu Miểu các trở nên lộn xộn thế này…”

Bạch Cơ xoa đầu hồ ly nhỏ, dường như không quan tâm đ ến sự lộn xộn của Phiêu Miểu các: “Thập Tam Lang hôm nay sao lại đến Phiêu Miểu các thế?”

Nguyên Diệu sau này mới biết lý do con rồng trắng gian xảo này không tính toán. Vì nàng ta đã sớm ghi nợ này lên đầu Ly Nô, Ly Nô vì cuộc chiến với hồ ly chín đuôi hôm nay mà tăng hợp đồng bán thân thêm năm trăm năm nữa.

“À, mỗ suýt nữa quên mất!” Hồ ly nhỏ giơ móng vỗ đầu, nói: “Hôm nay tam tỷ của mỗ xuất giá, cha mỗ bảo mỗ mời nàng đi dự tiệc cưới. Cha mỗ nói, chỗ nhà quê, hôn lễ đơn sơ, mong nàng không chê, chắc chắn phải đến.”

“Hôm nay Phiêu Miểu các có khách, e rằng ta không thể đi được.” Bạch Cơ nói xin lỗi. Nàng đứng dậy đi đến quầy, lấy ra một hộp nhỏ sơn đỏ. Bạch Cơ đưa hộp sơn đỏ cho hồ ly nhỏ: “Đây là một đôi chim uyên ương, thay ta tặng cho tam nương, chúc nàng và phu quân trăm năm hạnh phúc.”

Hồ ly nhỏ lễ phép nói: “Mỗ thay mặt tam tỷ cảm ơn nàng. Vì Phiêu Miểu các có khách nên mỗ xin phép đi trước.”

Hồ ly nhỏ cúi chào, ngậm hộp sơn đỏ rồi rời khỏi Phiêu Miểu các.

“Hả?! Yêu quái cũng có hôn nhân sao?” Nguyên Diệu ngây ra nhìn hồ ly nhỏ đi xa, ngạc nhiên.

Bạch Cơ che miệng cười: “Yêu quái cũng như con người, đều có thất tình lục dục, đều có tình cảm gia đình, huynh đệ tỷ muội, phu thê thì tất nhiên cũng có hôn nhân.”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước vào trong.

Thôi Tuần đang ngồi bên bàn ngọc xanh uống trà do Ly Nô mang lên, thiếu niên áo đen u sầu đứng bên cạnh.

Bạch Cơ đến đối diện Thôi Tuần, ngồi xuống: “Ly Nô ra ngoài dọn dẹp đi.”

“Vâng, thưa chủ nhân.” Ly Nô cúi đầu rời đi.

“Thôi đại nhân, ngài vừa nói, ngài muốn trả lại sáo Anh Cốt?” Bạch Cơ nhìn Thôi Tuần, nói.

Thôi Tuần đặt chén trà xuống, lấy cái hộp đựng sáo ra đặt lên bàn ngọc xanh. Hắn mở hộp đựng sáo ra, hơi ngượng ngùng: “Sáo… sáo Anh Cốt đã bị gãy rồi.”

Sáo Anh Cốt trắng toát, đã bị gãy làm hai đoạn.

Thì ra là bị gãy mới trả lại. Nguyên Diệu có hơi thất vọng về Thôi Tuần.

“Chuyện này là sao?” Bạch Cơ hỏi.

Thôi Tuần cắn răng, quyết định thẳng thắn: “Thực không dám giấu, chuyện là như thế này…”

Kể từ khi Thôi Tuần nếm trải sự ngọt ngào mà sáo Anh Cốt mang lại, hắn không thể dừng lại. Trong triều, hắn dùng Anh Quỷ để thanh trừng những kẻ khác, bất kỳ ai có ý kiến khác với hắn, hoặc nói xấu hắn trước mặt Võ Hậu đều gặp phải xui xẻo một cách kỳ lạ. Gần đây, Thôi Tuần nghe nói Thượng Quan Chiêu Dung nói xấu rằng hắn liên kết với yêu ma, làm loạn triều đình với Võ Hậu. Võ Hậu rất tin tưởng Thượng Quan Uyển Nhi, nên đã nghi ngờ và không hài lòng với Thôi Tuần. Thôi Tuần rất giận, ra lệnh cho Anh Quỷ đến Đại Minh Cung hại Thượng Quan Uyển Nhi. Nhưng lần này không thuận lợi như mọi khi, Anh Quỷ đến Đại Minh Cung rồi không trở về nữa. Sáo Anh Cốt cũng đột nhiên gãy làm đôi. Sáng hôm sau khi lên triều, Thượng Quan Chiêu Dung vẫn đứng cạnh Võ Hậu như bình thường.

Bàn tay của Bạch Cơ lướt qua ống sáo gãy, nhẹ nhàng nói: “Ống sáo gãy, Anh Quỷ chết. Anh Quỷ này chắc đã gặp người tài giỏi trong Đại Minh Cung, không thể trở về nữa…”

“hả! Vậy ta phải làm gì đây? Không còn Anh Quỷ thì sao ta sống nổi? Hiện nay, Võ Hậu đã bắt đầu xa lánh ta, Thượng Quan Chiêu Dung và các đại thần khác đều không hài lòng với ta, phải làm sao bây giờ?!!” Thôi Tuần vừa sốt ruột vừa lo lắng, đã quen với sự bảo vệ của Anh Quỷ, đột nhiên không còn sáo Anh Cốt, hắn chợt cảm thấy hoảng loạn, bất lực, đứng ngồi không yên. Hắn đột nhiên kéo tay áo của Bạch Cơ, cúi đầu khẩn cầu: “Bạch Cơ, trong Phiêu Miểu Các chắc chắn vẫn còn sáo Anh Cốt phải hông? Cầu xin ngươi bán cho ta, bao nhiêu bạc cũng không thành vấn đề. Mạng của Thôi mỗ đang treo trên sáo Anh Cốt, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được!”

“Phiêu Miểu Các không còn sáo Anh Cốt nào nữa rồi.” Bạch Cơ lạnh lùng nói.

Mặt Thôi Tuần tái nhợt, ngồi bệt xuống đất.

“Tuy nhiên, làm một chiếc sáo Anh Cốt cũng không tốn công sức…” Bạch Cơ cười quái gở.

Thôi Tuần đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Cơ. Trên khuôn mặt hắn hiện lên đủ mọi cảm xúc phức tạp, kinh ngạc, hoảng loạn, sợ hãi… cuối cùng, hắn mở miệng hỏi: “Thiết lập bàn thờ tà thần, trong nghi lễ dùng bảy loại hình phạt tàn ác để gi ết chết một đứa bé, là có thể làm được một chiếc sáo Anh Cốt phải không?”

Bạch Cơ che miệng cười: “Xem ra, Thôi đại nhân cũng không phải hoàn toàn không biết gì về sáo Anh Cốt!”

Thôi Tuần thẫn thờ nói: “Từ khi có được sáo Anh Cốt, Thôi mỗ đã đọc một số sách về phép thuật bùa chú, cũng kết giao với vài thuật sĩ nước ngoài, nên có hiểu biết đôi chút.”

Bạch Cơ nhìn Thôi Tuần, chỉ cười không nói.

Nguyên Diệu sợ hãi, chẳng lẽ Thôi Tuần định…

Nguyên Diệu vừa định mở miệng nói gì đó, Bạch Cơ đã liếc nhìn hắn một cái, hắn lập tức cảm thấy thân thể như bị đóng đinh, miệng như bị bịt kín, không thể động đậy, cũng không thể phát ra âm thanh.

Thôi Tuần im lặng hồi lâu, dường như cuối cùng cũng quyết định: “Thôi mỗ biết phải làm gì rồi.”

Bạch Cơ cười.

“Cáo từ.” Thôi Tuần đứng dậy rời đi.

Khi sắp bước ra khỏi phòng trong, Thôi Tuần đột nhiên quay đầu lại, do dự một lúc, hỏi Bạch Cơ: “Làm thế nào để khiến Anh Quỷ mạnh hơn những nhân vật trong Đại Minh cung?”

Giọng nói của Bạch Cơ mờ mịt như gió: “Nghe nói, nếu Anh Quỷ và người thi thuật có quan hệ huyết thống thì oán hận trước khi chết sẽ nặng hơn, sau khi chết cũng sẽ mạnh hơn.”

Thôi Tuần như bị sét đánh. Hắn ngẩn người một lúc rồi quay người rời đi.

Sau khi Thôi Tuần đi rồi, Nguyên Diệu mới có thể cử động và nói chuyện, nhưng lúc này hắn đã không còn gì để nói, chỉ ngây ngẩn nhìn Bạch Cơ.

Bạch Cơ dùng ngón tay xoa nhẹ chiếc sáo Anh Cốt bị gãy, cười quái dị.

Trên lầu hai lờ mờ vang lên tiếng bước chân chạy của một nhóm trẻ em, tiếng cười đùa, chúng đang hát một bài đồng dao: “Phiêu Miểu Hương, Phiêu Miểu Hương, xương trắng áo lạnh dưới ánh trắng. Ngàn yêu trăm quỷ đều là ảo ảnh, ba canh ảo mộng sương trên cỏ.”