Cố Dương một mạch đi trên đường về, dọc đường trời đổ cơn mưa, đã thế càng ngày càng lớn.

Cố Dương vẫn cứ đi. Xuyên qua tiếng mưa rơi, tiếng bước chân nghe vẫn rõ ràng như trước. Tay đút vào túi, quần áo bị mưa thấm ướt.

Nơi đây là bên Tây, phân rõ ranh giới với bên Đông cũ nát. Căn nhà nhỏ bốn tầng mới xây xong rất đẹp. Ở dưới còn mở một cửa hàng buôn bán, trên bảng hiệu viết tiếng Anh, ngoài cửa có mấy cô nàng xinh đẹp đứng chào khách. Trà sữa Minh Ký đã thay thế cửa hàng nước ngọt. Có người cầm điện thoại cục gạch đắc ý mười phần gọi điện.

Không biết từ bao giờ, bên Đông đã trở thành như vậy nhỉ. Cứ như vậy thì mai này ai biết được nó sẽ biến thành bộ dáng gì nữa đây?

Đi lên cây cầu phân cách, nước sông phía dưới cây cầu dập dềnh. Bên kia cầu vẫn là bên Đông.

Cố Dương đi thẳng về cửa hàng trò chơi của mình. Bên trong đã sớm bị đập phá đến lộn xộn bừa bãi. Mấy mảnh kính vỡ bắt đầu vang lên tiếng răng rắc. Cố Dương mang chút ngây ngẩn bước vào. Tay chạm vuốt mặt bàn bi-a, chỉ có chỗ này còn có phần nguyên vẹn.

Cảnh tượng này rất giống một bộ phim điện ảnh hoang đường. Không một ai nhớ được ai là đạo diễn ai là biên kịch. Ngay đến gương mặt của diễn viên cũng mơ hồ không rõ.

Dường như chính lúc này đây, bản thân anh mới có thể im lặng tự nghiền ngẫm.

Ngày mà bố chết, trên trời vang dậy tiếng chim hót, những âm thanh xa xăm tựa như sẽ mãi mãi không ngừng lại, cứ lượn vòng trong không trung.

Mẹ đã ra đi. Đến hiện tại, ngoại trừ vết sẹo do thuốc lá gây ra này thì khuôn mặt của mẹ trong tâm trí cũng đã nhạt nhoà không rõ.

Anh không phải là không yêu Giang Phi, chỉ là yêu rồi mà chính bản thân anh lại không hề biết.

Mẹ cũng vậy, bố cũng vậy, Giang Phi cũng vậy, cửa hàng trò chơi cũng vậy, thì ra mình chẳng có được gì.

Chân thực nhất hình như chỉ có điếu thuốc trong túi này.

Cố Dương muốn hút thuốc, lấy thuốc ra nhưng lại phát hiện thuốc đã bị ướt.

Anh có chút tự trào mà cười, làm bạn cũng không có gì không tốt.

Vốn vẫn nghĩ bố sinh ra mình chính là một sai lầm.

Nếu vậy mình cần gì phải tìm một người vợ sống cùng, rồi lại phạm phải sai lầm lần nữa chứ?