Lúc đi từ trong trường ra ngoài, Tiếu Nhất Minh cố tình chọn cổng không hay đi.

Để tránh né Trình Mạc có thể đang chờ cậu ở cổng chính.

Thật ra thì Trình Mạc cũng không khiến người khác ghét, ngược lại, trông cũng rất đẹp trai, vóc người cũng không tệ, tính cách....ngoài một chút xíu hung hăng quen thuộc ra, tính cách cũng rất tốt.

Thế nhưng Tiếu Nhất Minh không quen được một người chưa quen bao lâu đã theo đuổi cuồng nhiệt đến thế.

Cậu thậm chí còn chưa kịp làm rõ xem lần ngẫu nhiên gặp gỡ năm nọ, cậu rút cuộc đã làm gì để Trình Mạc ghi nhớ bao năm như vậy.

Có điều, không ngờ tới lúc cậu vừa từ cổng bên đi ra, mới vừa đi chưa được hai bước, đã có người chắn trước mặt cậu.

Ngẩng đầu nhìn, lại là Trình Mạc.

Cậu không nhịn được quay đầu lại nhìn về hướng cổng trường, cho rằng mình đã hoảng hốt mà đi từ cổng chính ra, nhưng không sai, đây chính là cổng bên.

"Sao hôm nay anh lại đứng canh bên này?" Tiếu Nhất Minh rất ngạc nhiên hỏi.

"Bấm ngón tay tính được em đi từ bên này ra." Trình Mạc nói.

"Bấm thế nào?" Tiếu Nhất Minh hỏi.

"Thế này." Trình Mạc chụm đầu ngón trỏ và ngón cái lại cùng nhau.

"Bấm lan hoa chỉ à?" Tiếu Nhất Minh nhìn tay y.

"Đây sao lại là lan hoa chỉ được?" Trình Mạc cong ngón tay út lên trên, "Đây mới là lan hoa chỉ."

"Ồ." Tiếu Nhất Minh gật đầu.

Trình Mạc chụm ngón tay jpg. một lúc sau liền buông xuống, Tiếu Nhất Minh không nói gì, cứ đứng như vậy, y cũng chỉ đành đứng theo.

Hai người im lặng gần được nửa phút, Tiếu Nhất Minh lại hỏi một lần nữa: "Bấm thế nào?"

"....Em đùa anh hay là thật thế," Trình Mạc hơi bất lực, "Anh không bấm."

"Vậy sao anh lại ở đây?" Tiếu Nhất Minh nhìn y, "Hôm qua tôi đi ra từ cổng nam anh cũng ở đó."

"Em nghĩ anh chặn em lại là chọn cổng để chặn à," Trình Mạc cười, "Anh toàn đứng dưới tầng ký túc xá, ký túc xá bọn em cũng chỉ có một cái cửa."

"Theo dõi à?" Tiếu Nhất Minh nhíu mày.

"Ai theo dõi cơ chứ, anh cứ đứng ở đó, ngọc thụ lâm phong mà đứng đó thôi, em đi ra khỏi ký túc xá cũng có thể nhìn được mà, có thể trách anh được à." Trình Mạc thở dài.

"Trước đây tôi đi ra khỏi ký túc xá không nhìn đất nên bị ngã một cái," Tiếu Nhất Minh nở nụ cười, "Sau đó liền theo thói quen nhìn đất trước."

Nếu đã lại bị chặn rồi, Tiếu Nhất Minh cũng không nói gì nữa, cùng Trình Mạc đi tới bến xe buýt đứng.

"Hôm nay cũng phải học thêm tới năm giờ à?" Trình Mạc hỏi, "Sắp ăn Tết rồi còn gì."

"Ừ, hôm nay là buổi cuối cùng rồi," Tiếu Nhất Minh gật đầu, "Có điều cũng có thể là đến năm giờ rưỡi, mẹ đứa bé này lần nào cũng bảo học thêm một lúc."

"Học thêm cũng còn cố tận dụng nữa," Trình Mạc nhíu mày, "Là do tính em quá tốt."

"Dù sao cũng rảnh mà." Tiếu Nhất Minh nói.

"Sao lại rảnh được," Trình Mạc nói, "Anh còn đang ở ngoài chờ em ăn cơm mà."

"Anh không cần phải... tìm tôi ăn cơm lúc tôi đi dạy thêm mà.." Tiếu Nhất Minh nói.

"Em không phải là ngày nào cũng đi dạy thêm à," Trình Mạc lấy từ trong túi ra một túi hạt dẻ ngào đường, "Ăn không?"

"Cảm ơn," Tiếu Nhất Minh lập tức nhận lấy, cầm một hạt ra vừa ăn vừa nói, "Cái này không được bịt kín trong túi như thế, ẩm rồi ăn không ngon."

"Vậy thì muốn nguội à? Thế lại ăn càng không ngon." Trình Mạc nói.

"Cho nên trước đây lúc nào tôi cũng muốn ăn thì mới mua ăn luôn." Tiếu Nhất Minh cười, nhìn về hướng xe đi tới.

"Ăn với Phương Trì à?" Trình Mạc hỏi.

"Ừ," Tiếu Nhất Minh gật đầu, "Có điều nó cũng không phải là thích ăn lắm, nó chỉ là đói bụng tìm cái gì lấp bụng thôi, nếu không có hạt dẻ, nó ăn ít khoai lang hay xiên nướng cũng giống vậy."

"Thật ra anh cũng,...không có hứng thú đặc biệt gì đối với hạt dẻ." Trình Mạc nhìn hạt dẻ trong tay cậu.

"Ừ, biết mà," Tiếu Nhất Minh cúi đầu ăn, "Vất vả cho anh rồi."

"Vì nhân dân phục vụ," Trình Mạc cười, quay đầu nhìn ngã tư, "Xe đến rồi."

Người trên xe rất đông, từ trường Tiếu Nhất Minh ra ngoài tổng cộng có hai bến xe bus, tuy giờ đang là kỳ nghỉ, mà cư dân vào nội thành mua sắm Tết cũng nhiều vô cùng.

Trình Mạc theo sau Tiếu Nhất Minh chen lên xe, phát hiện ra tình yêu đối với hạt dẻ của người này rất sâu đậm, nhiều người như vậy chen lên xe, cậu vậy mà chỉ dùng một tay cầm túi giấy, vững vàng không sốt sắng, hoảng cũng không hề hoảng, lúc chen về phía sau xe còn tranh thủ ăn hai hạt.

Chỗ bám tay sau xe còn tàm tạm, hai người bọn họ chen tới tìm một chỗ đứng.

Tiếu Nhất Minh còn đang ăn, không nói chuyện, Trình Mạc sững sờ nhìn cậu một lúc: "Ngoài hạt dẻ ngào đường ra, em còn thích ăn gì nữa không?"

"Anh không hỏi Phương Trì à." Tiếu Nhất Minh nói.

Trình Mạc cười: "Còn có thể cái gì cũng hỏi cậu ta à."

"Hỏi cũng không ít rồi mà." Tiếu Nhất Minh liếc nhìn y.

"Cậu ta cũng không phải cái gì cũng nói đâu, miệng chặt lắm," Trình Mạc chậc một tiếng, "Với cả giờ cậu ta cũng chẳng bận tâm được tới anh."

"Chuyện quan trọng mà." Tiếu Nhất Minh thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trình Mạc không nói gì, y vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hơp để hỏi tình huống trong nhà Tiếu Nhất Minh, nhìn cậu như vậy, có lẽ cũng không muốn nói, y cũng không muốn hỏi nhiều vào lúc thế này.

Do dự một lúc liền đổi sang đề tài khác: "Nhà Phương Trì xem như là địa điểm du lịch đúng không?"

"Hai năm vừa rồi nhiều người đến lắm," Tiếu Nhất Minh tiếp tục ăn hạt dẻ, "Đường cũng sửa lại, nó bảo trước đây toàn là đường đất."

"Vậy mới chơi vui chứ," Trình Mạc nói, "Ngưỡng mộ cậu ta thật, từ nhỏ đã có nhiều chỗ chơi như thế."

"Đúng, leo núi, rồi bơi, trèo cây bắt chim," Tiếu Nhất Minh cười, "Cho nên sau này mới đi tập leo núi."

"Cậu ta cũng siêu lắm," Trình Mạc gật đầu, "Hà Bảo Bảo ở phòng ký túc xá anh, ngày nào cũng xem video thi đấu trước đây của cậu ta, còn khen suốt."

"Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi anh nữa," Tiếu Nhất Minh ăn hết viên hạt dẻ này tới viên hạt dẻ khác, "Anh không phải đánh cầu lông à, sao lại đến xem thi đấu leo núi?"

"Vì để tình cờ gặp được em mà," Trình Mạc nói, cảm thấy Tiếu Nhất Minh ăn hạt dẻ như con chuột đồng, liên tiếp nhét vào trong miệng.

Tiếu Nhất Minh sặc một cái, nghiêng đầu đi ho khan nửa ngày.

"Nói thật nghe sợ đến vậy à?" Trình Mạc vỗ nhẹ sau lưng cậu mấy cái.

"Ừ," Tiếu Nhất Minh xoay mặt qua nhìn y, "Hay là cứ nói láo trước đi."

"Cảm thấy chơi vui chứ sao, đó là lần đầu tiên thi đấu thể thao thanh thiếu niên ở chỗ bọn anh mà, thấy mới mẻ, nên đi xem," Trình Mạc cười nói, "Nhân tiện cũng ngắm đủ loại tuyển thủ leo núi luôn."

"Anh thật ra là nhìn trúng Phương Trì đúng không?" Tiếu Nhất Minh cũng cười.

"Không, đơn thuần là thưởng thức thôi," Trình Mạc dựa vào cửa kính xe, hơi hơi trượt xuống tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Anh thích người như em."

Tiếu Nhất Minh nắm lấy cổ: "Tôi thì thế nào."

"Chính là..." Trình Mạc nhìn cậu, "Trông thì có vẻ rất điềm đạm, mà lại cảm thấy rất cố chấp."

"Ánh mắt cũng tốt đấy," Tiếu Nhất Minh đã ăn sạch hạt dẻ trong túi giấy, cậu lấy vỏ hạt dẻ trong túi ra bỏ vào trong túi giấy xếp gọn lại, "Còn có thể nhìn ra được bản chất từ bên ngoài."

"Mẹ nó, em ăn nhanh vậy....giấu hết trong miệng đấy à?" Trình Mạc rất giật mình.

"Đúng, sắp qua mùa đông rồi mà, tích ít đậu đậu." Tiếu Nhất Minh nói.

Trình Mạc vui vẻ: "Em thú vị lắm."

"Tôi không phải điềm đạm lắm à, sao lại thú vị rồi." Tiếu Nhất Minh hỏi.

"Chỉ là trông có vẻ thôi," Trình Mạc quan sát mặt cậu một lúc, "Thật ra vừa nhìn em đã biết rất cố chấp rồi, không dễ theo đuổi chút nào cả.... Cũng may em còn có chỗ đột phá là thích ăn hạt dẻ rang."

"Vậy à." Tiếu Nhất Minh cười.

Trình Mạc gật đầu: "Ừ, kế hoạch của anh là mỗi ngày lại cho em ăn một ít hạt dẻ ngào đường, em muốn ăn anh lại đút một ít..."

"Sau đó qua mùa đông tôi quen với người khác." Tiếu Nhất Minh xoa túi, "Giác ngộ lốp xe dự phòng đúng tiêu chuẩn."

"Ha!" Trình Mạc không nhịn được cười.

"Xuống xe đi." Tiếu Nhất Minh cười chen về hướng cửa xe.

Chỗ dạy thêm là ở một con đường rất tấp nập, hai bên đường là một mảng đỏ rực, tất cả đều là quán bán hàng tết, câu đối Tết, chữ Phúc, đèn lồng, quả ớt đỏ, còn có đủ loại đồ ăn.

Trên mặt mọi người đều rạng rỡ tươi cười, bầu không khí đặc biệt của ngày Tết tràn ngập xung quanh.

Tiếu Nhất Minh không nhìn sang hai bên, cũng không nói chuyện, cúi đầu xuyên qua đoàn người vào khu nhà bên cạnh, sau đó mới quay đầu lại nói một câu: "Tôi vào đây."

"Anh..." Trình Mạc nhìn qua bốn phía, chỉ một hàng trà sữa nhỏ, "Anh ở đó chờ em."

"Đi ăn cơm thật à?" Tiếu Nhất Minh hỏi.

"Cũng rảnh rỗi mà." Trình Mạc nói.

Sau khi Tiếu Nhất Minh đi vào ròi, Trình Mạc không vào hàng trà sữa ngay, mà quay trở lại con đường nhỏ.

Y không về nhà ăn Tết, mẹ cũng không nói gì, chỉ hỏi một câu tại sao, y nói phải ở cùng bạn, mẹ đã đồng ý.

Trạng thái Tiếu Nhất Minh không được tốt lắm, nếu như chỉ có một mình cậu ở lại đây ăn Tết, không biết sẽ có tâm trạng thế nào, Trình Mạc cảm thấy cho dù có thêm một người bên cạnh cũng sẽ khá hơn một chút, tuy rằng Tiếu Nhất Minh tỏ vẻ không thèm để ý.

Trên con đường nhỏ này có không ít thứ đồ hay ho, Trình Mạc đi loanh quanh hai vòng, mua một khăn quàng cổ màu đỏ, một đôi găng tay màu đỏ, thấy vài hàng bán hạt dẻ ngào đường, y đều đến từng hàng nếm thử một viên, chọn ra hàng có mùi vị ngon nhất, nhớ kỹ vị trí.

Đi loanh quanh gần nửa tiếng, y mới đến cửa hàng trà sữa mua một cốc sữa bò nóng ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ này vừa khéo có thể thấy được cổng chính khu nhà kia.

Tiếu Nhất Minh hôm nay đúng giờ đã đi ra, lúc đi ra còn cầm trong tay một cái hộp nhỏ rất tinh xảo.

Trình Mạc thanh toán rồi chạy tới: "Ngày hôm nay không kéo thêm giờ của em à?"

"Ừ," Tiếu Nhất Minh cười rất vui vẻ, "Không kéo, hơn nữa vốn nói là qua Tết rồi mới đưa tiền, hôm nay cũng đã đưa trước rồi."

"Tiền còn phải đóng gói đẹp như thế à?" Trình Mạc nhìn cái hộp trong tay cậu.

"Đây là socola học sinh tặng," Tiếu Nhất Minh đưa hộp cho y, "Anh ăn không?"

"Em không ăn à?" Trình Mạc nhận lấy hộp.

"Tôi không thích ăn socola," Tiếu Nhất Minh nói.

"Là học sinh nữ đúng không?" Trình Mạc xé giấy gói bên ngoài hộp ra, bên trong còn có một tờ giấy nhỏ, "Mẹ nó đây là thư tình à?"

"Học sinh nam," Tiếu Nhất Minh nói, "Tôi xem thử nào."

"Học sinh nam," Trình Mạc lập tức căng thẳng, "Học sinh nam này của em..."

Tiếu Nhất Minh không thèm để ý tới y, cầm tờ giấy qua mở ra xem một lúc liền nở nụ cười: "Thầy Tiếu, cám ơn thầy."

"Hả?" Trình Mạc ngây người: "Hết rồi?"

"Hết rồi,"Tiếu Nhất Minh kẹp tờ giấy quơ quơ.

"Làm anh sợ mất một lúc," Trình Mạc thở phào nhẹ nhõm, đưa khăn quàng cổ các thứ đã xếp chung vào một túi tới cho cậu, "Tặng cho em."

"Gì đây?" Tiếu Nhất Minh mở túi ra nhìn.

"Chúc em năm mới hồng hồng hỏa hỏa, mọi việc đều thuận lợi." Trình Mạc nói.

Tiếu Nhất Minh ngẩng đầu lên nhìn y, trầm mặc một lúc rồi mới nói một câu: "Cảm ơn."

Hồng hồng hỏa hỏa mọi việc đều thuận lợi.

Tiếu Nhất Minh còn rất thích lời chúc này, lúc cùng Trình Mạc đi mua hạt dẻ rang liền đeo găng tay lên, vỗ tay một cái: "Thế nào?"

"Đẹp lắm." Trình Mạc nói.

"Cỡ cũng vừa thật." Tiếu Nhất Minh nhìn cái găng tay.

"Ngón tay em cách cổ tay có chừng ấy," Trình Mạc đưa tay ra làm một độ dài, "Anh nhìn một cái là chuẩn ngay."

"Hả? Thật không?" Tiếu Nhất Minh gỡ găng tay xuống, duỗi tay tới so, "Không dài vậy mà..."

Lời còn chưa nói hết, Trình Mạc đã nhanh chóng thu ngắn lại độ dài theo tay cậu: "Xem đi, chuẩn lắm đúng không."

"Quá giả dối." Tiếu Nhất Minh cười.

Trình Mạc cũng cười, rất nhanh đã nắm lấy tay cậu.

Tiếu Nhất Minh ngây người, không rút tay ra, cũng không nói gì.

"Giờ là biết rồi," Trình Mạc nói xong liền buông tay cậu ra, quay đầu gọi hàng bán hạt dẻ rang, "Chú ơi, cho cháu một túi to, loại to nhất ấy."

Lúc chờ người chủ bỏ hạt dẻ vào túi, điện thoại di động Tiếu Nhất Minh vang lên, cậu lấy ra nhìn: "Điện thoại cô tôi gọi."

"Anh...sang bên cạnh đợi em." Trình Mạc do dự định rời đi.

"Không cần," Tiếu Nhất Minh nhận điện thoại, "Cô à."

"Nhất Minh, năm nay cháu không về nhà ăn Tết à?" Chỉ cần nghe giọng cô ở đầu bên kia đã có thể tưởng tượng ra cô nhíu mày.

"Vâng, không về." Tiếu Nhất Minh nói, "Phía bên này nói với chủ chỗ làm thêm, tăng ca lương còn gấp ba nữa."

"Mẹ cháu biết không?" Cô hỏi.

"Mẹ chặn số điện thoại cháu mất rồi," Tiếu Nhất Minh nói, "Cháu không gọi được cho mẹ."

"Mẹ cháu cũng đúng là..." Cô thở dài, "Nếu không thì cháu cứ về đi đã, đến nhà cô, đến lúc đó..."

"Không được, Tết nhất, cháu mà đến như thế, lại càng hỏng hơn, ai cũng chẳng ăn Tết vui vẻ được." Tiếu Nhất Minh nói.

"Vậy...nếu không thì, Nhất Minh à, nếu không thì cháu về nhận sai với mẹ, có chuyện gì rồi sau này giải quyết, cũng không thể ngay cả Tết cũng không về nhà chứ." Cô nói rất lo lắng.

"Thế lại càng không được," Tiếu Nhất Minh nhíu mày, "Cháu không thể nhận cái sai này được, nếu như cháu nhận, vậy thì cháu biết sai phải thay đổi, nhưng cháu phải thay đổi thế nào được?"

Cô không nói gì.

"Cháu sai là không nên tranh cãi với mẹ cháu, không phải sai vì cháu thích con trai," Tiếu Nhất Minh nói, "Chuyện tranh cãi cháu đã xin lỗi mẹ rồi, chuyện thích con trai thì cháu không có cách nào nhận lỗi được."

Giọng Tiếu Nhất Minh là âm lượng bình thường khi nói điện thoại, không cố gắng hạ thấp giọng, câu này vừa nói xong, mấy người đứng gần đều liếc mắt nhìn về phía cậu.

Trình Mạc nhận lấy hạt dẻ ông chủ đã bỏ vào cho, đứng bên cạnh cậu.

"Cô, nếu cô không ngại, cô thay cháu nói với mẹ," Tiếu Nhất Minh đưa tay cầm túi giấy từ tay Trình Mạc ôm vào ngực, "Cháu có thể hiểu được cảm xúc của mẹ, cũng rất hối hận vì hôm đó đã ầm ĩ với mẹ, thế nhưng chuyện này cháu thật sự không có cách nào lui nữa, cháu không có đường lui nữa."

Sau khi cúp điện thoại, Tiếu Nhất Minh thở dài khe khẽ, thả lại điện thoại vào túi, giơ túi giấy lên đưa mặt đến miệng túi ngửi một cái: "Thơm thật."

"Ăn đi, nhân lúc còn nóng," Trình Mạc nói, định ôm lấy vai cậu, mà nhấc cánh tay lên rồi lại buông xuống.

Tiếu Nhất Minh cảm giác được động tác của y, cắn một viên hạt dẻ rồi liếc mắt nhìn y.

Trình Mạc tặc lưỡi, đưa tay ra ôm lấy vai cậu, còn kéo về phía người mình.

Tiếu Nhất Minh không có phản ứng gì, cùng y đi về phía trước một đoạn rồi mới nói một câu: "Có thể điều chỉnh bước chân được không?"

"Hả?" Trình Mạc nhìn cậu.

"Đi tôi chân trái anh chân phải như thế, anh đụng vào không thấy khó chịu à?" Tiếu Nhất Minh nói.

"À, không nhận ra được," Trình Mạc cúi đầu nhìn thử, nhảy một cái đổi bước chân thành cùng chiều với cậu, "Chỉ thấy hưng phấn."

"...Anh dễ hưng phấn thật đấy." Tiếu Nhất Minh nói.

"Phải xem là ai." Trình Mạc cười.

Tiếu Nhất Minh không nói gì, vừa đi vừa ăn, còn chưa đi xong một con đường, đã ăn hết cả túi, cậu vẫn như cũ bỏ lại vỏ hạt dẻ vào trong túi.

Trình Mạc đang nghĩ ngợi gọi xe đi ăn cơm, Tiếu Nhất Minh xoa túi nói một câu: "Người quá biết nói chuyện, tôi sẽ không có cảm giác an toàn."

Trình Mạc dừng lại: "Là chỉ anh à?"

"Ừ." Tiếu Nhất Minh gật đầu.

"Thẳng thắn vậy." Trình Mạc cười, suy nghĩ, "Vậy thì anh sẽ thay đổi."

"Dứt khoát như vậy?" Tiếu Nhất Minh ném túi vào trong thùng rác.

"Có gì mà không dứt khoát được, anh cũng không phải chỉ biết nói chuyện," Trình Mạc đứng lại, vặn lấy vai cậu, "Anh không biết trước đây em có từng đụng phải người như vậy hay không, thế nhưng chuyện này phải phân biệt rõ tình huống khác nhau."

"Ừ." Tiếu Nhất Minh đeo găng tay lên.

"Anh không phải là kiểu người tùy tiện thấy một người liền theo đuổi, nói vài câu dễ nghe lừa được lên giường rồi là coi như đạt được mục tiêu," Trình Mạc nói, "Nếu như vậy, anh tùy tiện cũng tìm được cả đống người."

Tiếu Nhất Minh quan sát y: "Đúng, điều kiện anh rất tốt."

"Từ lần đầu anh nhìn thấy em, tới lúc liên hệ với em, là bao lâu? Quãng thời gian này anh cũng không hề nghiêm túc quen ai một lần nào, cứ có cảm giác ngộ nhỡ ngày mai vô tình gặp được em thì phải làm sao, thế không phải là còn phải vất vả chia tay người ta à," Trình Mạc nói, "Em không thích nghe mấy câu nói kia, anh có thể không nói, thế nhưng em không thể bởi vì mấy lời nói này mà có suy đoán gì với anh được, không công bằng với anh."

"Ừ." Tiếu Nhất Minh nhìn y.

"Ừ gì mà ừ, nghe rõ không?" Trình Mạc cau mày.

"Nghe rõ," Tiếu Nhất Minh gật đầu, "Phải xuyên thấu qua miệng anh để nhìn đến trái tim anh."

"....Em vừa nói như thế, sao tự nhiên nghe lại hơi đáng sợ rồi?" Trình Mạc cười.

"Hình như là vậy." Tiếu Nhất Minh cũng cười.

"Vậy thì anh nói trước, nếu như anh không thể thỏa nguyện ngoài miệng, vậy cũng chỉ có thể thỏa nguyện bằng hành động." Trình Mạc nói.

"Thỏa nguyện thế nào?" Tiếu Nhất Minh hỏi.

"Ví dụ như anh muốn nói em thật sự thú vị, còn đáng yêu hơn cả chuột đồng nữa," Trình Mạc nói, "Nhưng em không thích nghe, anh cũng chỉ có thể..."

Trình Mạc vừa nói vừa lại gần, hôn lên trán Tiếu Nhất Minh một cái: "Như vậy."

Tiếu Nhất Minh sợ hết hồn, lui về sau một bước, nửa buổi mới nói một câu: "Đây là anh kiếm cớ để chiếm tiện nghi thôi đúng không?"

"Không phục thì chiếm lại," Trình Mạc nhìn thấy có chiếc xe taxi lái tới, vẫy tay, "Đi, đưa em đi ăn cơm."

Trên xe taxi, hệ thống sưởi bật rất ấm, tài xế là thanh niên nhiệt tình như lửa, không nghe radio, mà nghe rock n roll, còn bật rất to tiếng.

Vừa lên xe Trình Mạc đã cảm thấy xe này lái được nửa đường sẽ vỡ tung.

"Đại ca," Trình Mạc nói địa chỉ xong liền nửa hô mà nói, "Âm hưởng không tệ, đâm thẳng vào tai."

"À, đây là chuẩn bị riêng cho các đôi tình nhân, tiện cho bọn họ ngồi ghế sau tâm tình qua lại dính nhau một lúc," Tài xế cười nói, "Để tôi bật nhỏ đi một chút."

"Không cần không cần," Trình Mạc nói, "Hai người bọn tôi cũng dính một lúc."

"Ồ," Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, "Hai cậu là một đôi à."

"Đúng." Trình Mạc gật đầu.

"Thời đại đúng là thay đổi," Tài xế nở nụ cười, "Xứng đôi lắm, đẹp đôi lắm."

"Mắt nhìn quá tinh tường." Trình Mạc dựng thẳng ngón tay cái, dựa vào người Tiếu Nhất Minh.

Tiếu Nhất Minh lấy điện thoại di động ra nhìn lịch, rồi thở dài: "Anh thật sự không về nhà ăn Tết à?"

"Không về, anh nói với mẹ rồi," Trình Mạc nói, "Nếu em chịu về nhà anh ăn Tết, mẹ anh cũng sẽ hoan nghênh."

"Tết thì thôi đi," Tiếu Nhất Minh lướt ngón tay trên lịch ngày, "Tôi còn chưa bao giờ ăn Tết một mình nữa."

Trình Mạc quay mặt sang nhìn cậu.

"À," Tiếu Nhất Minh nói thêm, "Tôi còn chưa bao giờ ăn Tết hai mình nữa."

"Đúng rồi," Trình Mạc cười nói, "Anh đã kể với em chuyện anh đi đặt bàn tối ba mươi chưa, người ta vừa nghe hai người đã không cho đặt, cuối cùng anh đặt một bàn ở hàng ăn vặt Thành Đô đối diện trường học bọn anh, cả nhà ông chủ năm nay ăn Tết ở bên này, có thể làm cho."

Tiếu Nhất Minh vừa nghe liền cười vui vẻ, nở nụ cười đến nửa buổi: "Có thật không?"

"Thật, ông chủ bảo bàn trong nhà hàng thoải mái chọn, chỉ là đừng gọi đồ quá cao cấp, bọn họ không làm được," Trình Mạc nói, "Anh bảo ăn lẩu."

"Được," Tiếu Nhất Minh cười gật đầu, "Sao anh tìm được nhà bọn họ?"

"Anh không phải là gọi điện thoại hỏi hết mấy nhà hàng lớn à, kết quả đều nói là kín rồi, nếu không thì là không nhận hai người," Trình Mạc nói, "Anh đành nếu khách sạn lớn không được, vậy thì đặt nhỏ, anh liền chạy ra con đường bên ngoài trường bọn anh hỏi từng hàng một, kết quả là nhà họ vừa khéo, ông chủ còn vui vẻ lắm."

"Cảm ơn." Tiếu Nhất Minh nói.

"Có thể cảm ơn có tính thực chất hơn được không." Trình Mạc nhìn cậu.

Tiếu Nhất Minh trốn về sau: "...Không thể."

"Không cần thực chất đến mức em nghĩ," Trình Mạc cười, nhẹ nhàng gảy lên tay cậu, "Anh xoa ở đây thôi."

"Ồ, tay à," Tiếu Nhất Minh giật mình, đưa bàn tay tới trước mặt y, "Cầm đi."

Trình Mạc cầm lấy tay cậu, nắm nắm, cùng bỏ vào trong túi mình, vô cùng mãn nguyện mà thở ra một hơi dài: "Em nói xem, em là thật sự hơi ngốc, hay là giả?"

"Chắc là thật." Tiếu Nhất Minh suy nghĩ.

Trình Mạc không nhịn được cười, Tiếu Nhất Minh nhịn một lúc rồi cũng thở dài, cũng bật cười theo: "Aiii."

Tác giả có lời muốn nói: "Mai không nghỉ, đăng phiên ngoại cuối cùng."

________________________