Tạ vương chỉ khẽ nhúc nhích đuôi, rồi vẫn ngủ say như trước.

Long Dục đứng ở cửa nhìn hồi lâu, thậm chí đi vào không khách khí chút nào mà đạp hai chân, vẫn không thấy y cử động.

Mà cho dù nói thế nào đi nữa, y đã “chết” nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có chút phản ứng.

Chỉ cần bắt đầu có phản ứng, đây chính là hiện tượng tốt, may mắn một chút, có khi năm nay sẽ thức tỉnh, hắn cũng có thể hỏi cha mẹ hắn đã chết như thế nào.

Hắn nói: "Có bất kỳ động tĩnh gì thì thông báo với tôi ngay lập tức."

Dừng lại một chút, hắn bổ sung, "Trừ lúc tôi bế quan."

"Vâng." Hộ vệ phụ trách trông coi nhìn bóng người hắn biến mất, nhìn nhau.

"Không nghe lầm chứ, hắn muốn bế quan? Bế cái gì quan?"

"Không biết, chưa từng thấy hắn bế."

Yêu Vương tuyên bố muốn bế quan trở lại thư phòng, dứt khoát xử lý xong văn kiện trong một ngày chồng chất, lấy ra một cuốn sách về trận pháp từ trong ám các, cực kỳ chuyên chú nghiên cứu, bất tri bất giác đến sáng sớm hôm sau.

Thời gian làm việc của trưởng lão và nhóm nhân vật cấp cao đã tới.

Người trước tới xác nhận lần cuối, người sau tính toán tám phần mười kế hoạch rồi, trình tự tuyển hậu đã được định ra, tìm đến lão đại bàn bạc.

Kết quả đôi bên đều bị hộ vệ cản lại ngoài cửa, biết được một tin tức khiến người ta đau lòng.

Theo hộ vệ nói, đêm qua Long Dục tự chèn ép mình thành một hình thái vặn vẹo để suy nghĩ nhân sinh, suy nghĩ xong liền thay đổi chủ ý.

Các trưởng lão hoàn toàn không tiếp thu được lời giải thích này, đẩy gã ra muốn xông vào.

Tuy bọn hộ vệ hi vọng có thể thấy bọn họ vọt vào, nhưng không thể không làm việc, liền làm hết phận sự ngăn cản bọn họ.

Mấy vị nhân vật cấp cao cũng muốn biết vì sao lão đại lại không muốn cưới vợ nữa, căn bản không giúp đỡ khuyên can, ở bên cạnh nhìn các trưởng lão làm ầm ĩ, mãi đến tận khi có trưởng lão gào lên xin lỗi tiên vương tiên hậu, tuyên bố muốn đâm đầu vào cột tự tử, Long Dục mới lười biếng mở cửa.

Cảnh tượng nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Long Dục nói: "Nào, vào đi."

Một đám người yên lặng đi theo vào, nhìn về phía Long Dục đang trở lại chỗ ngồi.

Long Dục không chờ các trưởng lão ầm ĩ lên, nói: "Tôi đây... có chút nỗi niềm khó nói."

Hộ vệ: "..."

Nhóm nhân vật cấp cao: "..."

Đù má hắn vậy mà thừa nhận luôn!

Gần đây các trưởng lão cũng mơ hồ nghe được tin đồn hắn không được, kìm nén nước mắt, thử dò xét nói: "Chuyện...chuyện gì?"

Trên khuôn mặt anh tuấn bất phàm của Long Dục chợt hiện lên không ít do dự, trầm mặc vài giây, khó xử thở dài: "Thực không dám giấu giếm, con người tôi thích dùng nguyên thân lên giường với người khác."

Mọi người: "..."

Long Dục giả vờ không nhìn thấy biểu tình cực kỳ ngoạn mục của bọn họ, tiếp tục khổ sở nói: "Hôm qua tôi giằng co cả buổi, cảm thấy không thể cưỡng ép chính mình, nếu không tôi sẽ mất đi linh hồn của mình mất."

Mọi người: "..."

Dùng hình người lên giường thôi, sao đến mức mất đi cả linh hồn!

"Mấy người không cần an ủi tôi, tôi cũng biết tật xấu này của tôi không dễ trị." Long Dục lại thở dài, "Mà đã như vậy, chỉ có thể tìm một người nguyện ý tiếp thu để kết hôn."

Mọi người: "..."

Long Dục nói: "Tôi nghĩ mãi, trước mắt chỉ có người trong cùng dòng tộc mới có thể chịu đựng, cho nên chờ thêm một thời gian đi."

Mọi người: "..."

Không chờ cũng không được, bộ tộc Huyền Long bây giờ chỉ có hai con rồng cái chưa lấy chồng, đều là rồng con vừa ra đời chưa lâu, e là phải chờ thêm hơn 100 năm nữa.

Trưởng lão mắt thấy hi vọng gả khuê nữ đã hoàn toàn tan vỡ, mở miệng: "Chuyện này ngài... Đây không phải là cố tình gây sự chứ?"

Long Dục xoa xoa mi tâm: "Là tôi vô lý."

Hắn nhìn bọn họ, "Nhưng, hôm nay tôi không để ý tới mặt mũi nói sự thật với mọi người, không có ý muốn gây sự."

Mọi người: "..."

Nói êm tai ghê cơ, có khi nào mà ngài biết để ý tới mặt mũi!

Nhưng bọn họ cũng hiểu rõ tình cách Long Dục, hắn không muốn cưới vợ, bọn họ có làm ầm ĩ đến thế nào cũng vô dụng.

Các trưởng lão chỉ có thể nhận mệnh, chuẩn bị xong xuôi tinh thần trường kỳ kháng chiến, âm thầm nghĩ cách tạo cơ hội cho khuê nữ nhà mình và Long Dục, than thở rời đi.

Mấy vị nhân vật cấp cao và hộ vệ bị Long Dục giương mắt quét qua, cũng chạy theo, chỉ có Tử Xuân không nhúc nhích.

Cô nhận lấy ánh mắt hi vọng và cổ vũ từ đồng nghiệp, cười vài tiếng: "Được đó, cái cớ này mà anh cũng nghĩ ra được."

Long Dục nói: "Tôi nói thật."

"Thôi đi." Tử Xuân cười tiến lên trước, đại nghịch bất đạo dựa vào bàn làm việc, "Nói đi, không phải rõ ràng là anh đã có ý định lập gia đình sao, sao lại không làm nữa?"

Long Dục không để ý tới cô, tiếp tục đọc sách.

Tử Xuân biết thế này là không định trò chuyện, quét mắt hướng tới bộ phận nào đó của hắn nhìn qua một chút, hiếu kỳ nói: "Chuyện này... là thật hay giả?"

Long Dục nói: "Gần đây có phải cô không có việc gì làm không, tôi tìm việc cho cô nhé?"

Tử Xuân vội ho một tiếng dừng lại, đổi sang ngữ khí nghiêm túc: "Vương, chung quy luôn luôn đơn độc cũng không phải chuyện gì tốt, ngài cũng nên suy nghĩ cho bản thân một chút."

Long Dục nói: "Lời này tự cô nghe đi."

Tử Xuân nói: "Tôi cũng không định cô đơn một mình mà, không phải tôi vẫn luôn cố gắng tìm đối tượng sao!"

Long Dục nói: "Cô không phải là tìm đối tượng, mà là thay quần áo."

Trút bỏ vẻ ngoài diễm lệ giả tạo Tử Xuân chính là một kẻ lương tâm cặn bã, tra đến độ hoa đào nở khắp Yêu giới, dẫn đến việc sở trường số một của đám cấp dưới của cô không phải là xử lý chính sự, mà là giúp cô giải quyết nợ tình.

Người nào đó không cho là mất mặt ngược lại còn thấy tự hào, cười nói: "Ừ đấy, thay quần áo, nhưng tốt xấu gì thì tôi còn từng thay, ngài có bản lĩnh thì cũng thay một bộ cho chúng tôi xem."

Long Dục đặt sách xuống, thâm tình chân thành nhìn sang.

Tử Xuân vừa nhìn liền biết là muốn chỉnh cô, bị dọa vội vàng chạy đi. Long Dục bình tĩnh thu hồi ánh mắt, xem tiếp sách của hắn, định tặng một phần đại lễ cho nhóc con nào đó.

Úc thiếu gia hoàn không biết mình sắp được nhận đại lễ.

Cậu ngủ tới sáng, đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra, được ánh mặt trời ấm áp dễ chịu bao phủ khắp người, không khỏi cảm thấy thoải mái nheo mắt lại.

Sau ba lần, quy luật tráo đổi đã rất rõ ràng.

Năm ngày một lần, mỗi lần đủ 24 tiếng, bị thương cùng một lúc có lẽ là có thể mau chóng đổi lại, nhưng chuyện này bọn họ vẫn chưa từng thử, cậu nghĩ bọn họ cũng khó mà thử nghiệm được.

Các dấu hiệu trước mắt cho thấy, Yêu Vương cũng giống cậu, đều rất tò mò với thế giới của nhau, cho nên dù bọn họ hẹn trước để cố ý bị thương, e rằng cũng sẽ "vô tội" xê dịch thời gian một chút để điều kiện thất bại.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải bảo đảm thân thể bên này không có nỗi lo về sau, mới có thể yên tâm chơi.

Úc thiếu gia tự nhận thấy bản thân mình ở phương diện này làm rất tốt.

Không động vào văn kiện, không động vào chuyện cơ mật, việc gì có thể trì hoãn thì trì hoãn, đều chờ Yêu Vương trở về định đoạt, mà cậu chỉ ăn chút mỹ thực, ngắm nhìn phong cảnh, có ai biết điều hơn cậu không?

Trái lại Yêu Vương lại không thể để người ta bớt lo, chí ít thì không để cho anh cậu bớt lo.

Úc Thừa là một người em trai ngoan ngoãn tri kỷ, quyết định chuyện của mình thì tự mình xử lý, vì vậy ăn xong bữa sáng thì chuẩn bị một hồi, cậu lái xe ra ngoài.

Chạy ở bên ngoài hơn nửa ngày, về cơ bản cậu đã xử lý xong mấy chuyện còn đang dang dở, xách túi thảnh thơi về nhà.

Vừa xuống xe, cậu liền nhận được cuộc gọi từ Tống Diệp Lỗi, nghe hắn hỏi mình đang ở đâu, nói: "Vừa đến nhà, sao thế?"

Tống Diệp Lỗi nói: "Tối có rảnh không?"

Úc Thừa cười nói: "Có hẹn?"

Tống Diệp Lỗi nói: "Có, hẹn em gái kia của tôi ăn cơm."

Úc Thừa hiểu ngay: "Bên kia còn có một người, cậu muốn kéo tôi theo."

Tống Diệp Lỗi nói: "Không hổ là Úc thiếu gia, thông minh!"

Úc Thừa cười thành tiếng: "Vậy cậu không nên tìm tôi, đi tìm ai ngoại hình bình thường ấy, làm nổi bật vẻ đẹp trai của cậu."

Tống Diệp Lỗi trầm mặc một chút: "... Cậu nói cũng có lý."

Hắn bổ sung, "Tôi nghe nói người tới phía bên kia cũng là một cô gái đẹp, định dẫn cậu tới gặp, nhỡ cậu thích, chúng ta có thể cùng đi làm nhân viên tạm thời, nhưng cậu vừa nói như thế tôi cũng phải suy nghĩ một chút."

Úc Thừa cười nói: "OK, cậu nghĩ cẩn thận đi."

Cậu không nhịn được trêu chọc, "Qua một thời gian dài như thế, còn từng cùng nhau đua xe, sao cậu vẫn không thể gọi cô ấy đi ăn một mình thế?"

Nhắc tới chuyện Tống Diệp Lỗi lại thấy phiền muộn: "Cô ấy nói chị gái cô ấy không cho cô ấy ra ngoài hẹn hò cùng nam sinh một mình, hồi đua xe, bên cạnh cô ấy cũng có bạn bè đi theo, có lẽ là còn nhỏ tuổi quá, người nhà không an tâm."

Úc Thừa nói: "Là công chức rồi, dù thế nào thì cũng lớn hơn cậu đi."

Tống Diệp Lỗi nói: "Có lớn hơn thì cùng lắm là lớn hơn hai tuổi thôi, có khi cô ấy đi học sớm, bằng tuổi tôi đấy."

Hắn lộp cộp gõ lên thứ gì đó, "Trước tiên để tôi nghĩ xem tối nay có nên gọi cho cậu không, được rồi, cúp máy đi, tôi đi báo danh."

Úc Thừa kinh ngạc: "Báo danh gì?"

Tống Diệp Lỗi nói: "Gần đây cơ quan của cô ấy tuyển người, nghe nói hai tháng sau sẽ cực kỳ bận rộn, cần nhân lực. Tôi tới cơ quan của cô ấy xem qua rồi, ở một nơi khá hẻo lánh, tên là Văn phòng Chín dặm gì đó, chưa từng nghe tới, cũng không biết bọn họ có thể bận cái gì."

Trong đầu Úc Thừa đột nhiên nhảy một cái: "Gì cơ?"

Tống Diệp Lỗi nói: "Văn phòng Chín dặm, cậu từng nghe qua?"

Úc Thừa nói: "Chưa từng."

Tống Diệp Lỗi nói: "Cũng phải, ở vùng ngoại thành."

Úc Thừa nhanh chóng suy nghĩ, hỏi: "Tối nay mấy người đi đâu ăn?"

Tống Diệp Lỗi nói: "Đến Nhị Kỳ của nhà tôi."

Úc Thừa nói: "Ồ... tòa nhà mới khai trương kia hả, nghe nói quán bar trên tầng cao nhất hot lắm, tôi còn định dành thời gian đến xem thử."

Tống Diệp Lỗi nói: "Tôi định dẫn mấy cô ấy lên đó đi dạo mới đặt chỗ ở đấy."

Úc Thừa nhếch miệng: "Ừ, được đấy, cúp máy đi."

Cậu cúp điện thoại, luôn ở trong nhà chờ đến tối, thấy Tống Diệp Lỗi quả nhiên không gọi cho mình, liền tìm tên đám hồ bằng cẩu hữu trong danh bạ, dứt khoát thiết lập một mưu kế.

Tòa Nhị Kỳ của Sơ Húc được xây bên bờ sông Kim Thiên, toàn bộ tòa nhà có ba tầng dưới lòng đất, sáu mươi tám tầng trên mặt đất, tầng cao nhất là một quán bar, xung quanh hầu như đều là kính, buổi tối giương mắt nhìn, cảnh đêm phồn hoa lộng lẫy thu hết vào đáy mắt.

Quán bar khai trương được nửa tháng liền trở nên nổi tiếng trong giới tinh anh và thành phần tri thức có thu nhập cao, sau đó một truyền mười, mười truyền một trăm, gần đây đêm nào cũng không còn chỗ trống.

Khi Tống Diệp Lỗi dẫn em gái kia và đồng nghiệp đi lên sau khi ăn uống xong, nhìn thấy một đám người quen mắt từ đằng xa.

Người dẫn đầu mặc một chiếc áo sơ mi cởi khuy đến ngực, trên tai đeo một chiếc khuyên đỏ tươi phảng phất như có thể bén lửa, yêu nghiệt dựa vào lan can, cầm trên tay một ly cocktail, dáng vẻ cực kỳ dụ hoặc.

Hắn nhất thời thấy hơi ê răng.

Em gái bên cạnh hoàn toàn không chú ý tới mỹ sắc, tâm tư đều bị cảnh đẹp câu dẫn, bỏ lại bọn họ, nhảy nhót tung tăng chạy đến bình đài được bao quanh bởi lớp kính.

Úc Thừa đã thông báo với bạn bè từ lâu, một đám người lên tiếng chào hỏi Tống Diệp Lỗi, ngay sau đó liền chuyển hướng sang đồng nghiệp của em gái, trò chuyện cùng cô.

Tống Diệp Lỗi nhìn là hiểu.

Anh em trong nhà đang muốn tạo cơ hội để hắn ở một mình bên em gái!

Hắn vội vàng đi theo tới bình đài, cùng trò chuyện với em gái.

Úc Thừa cũng bước tới, chờ Tống Diệp Lỗi chính thức giới thiệu bọn họ với nhau, cười nhìn về phía nữ sinh kia, hiếu kỳ nói: "Chị đã đi làm rồi ạ? Năm nay chị bao nhiêu tuổi?"

Đôi mắt em gái vừa đen láy to tròn, cực kỳ ngây thơ trong sáng, ngẩng đầu “À” một tiếng, có vẻ như đang tính toán.

Một lát sau, cô cười nói: "Năm nay tôi 235 tuổi á!"

Úc Thừa: "..."

Tống Diệp Lỗi: "Ha ha ha ha!"

Úc Thừa liếc mắt nhìn ông bạn thân đầy mặt viết "Cô ấy thật đáng yêu", mỉm cười đưa ly rượu trong tay cho hắn: "Nhận đi, mới lấy, chưa uống đâu."

Tống Diệp Lỗi nói: "Ồ, cảm ơn."

Úc Thừa nói: "Không cần cảm ơn."

Đây là để tế tình yêu sắp chết của cậu đó.