*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

22.

Trạng thái bây giờ của Yêu diễm thụ: Dốc sức thả thính giữ Băng sơn công lại, không cho hắn cơ hội quay đầu nhìn Khuê tú thụ, còn mình thì thừa cơ lợi dụng thành công thượng vị.

Có thể nói là tâm cơ vô cùng.

Không biết có phải Băng sơn công gặp vận xui tám đời mới coi trọng một người thế này, còn vì thế mà làm mất vợ tương lai của mình.

Hôm sau khi tỉnh rượu, Băng sơn công và Yêu diễm thụ tiến hành một cuộc nói chuyện nghiêm túc.

Băng sơn công: “Anh thấy thái độ em đối xử với anh hình như có tồn tại hiểu lầm gì đó.”

Yêu diễm thụ: “Đúng, tôi cũng ý thức được, vì thế tôi rút kinh nghiệm xương máu, quyết định vì anh mà rửa tay nấu canh.”

Băng sơn công hơi kinh ngạc vì địa vị của mình lại quan trọng đến thế trong lòng Yêu diễm thụ, vội vàng nói: “Em không cần hi sinh nhiều như vậy vì anh đâu, anh thích em tự do tự tại.”

Cái tự do tự tại này thà rằng đổi thành ích kỷ thì thành thật hơn chút.

Yêu diễm thụ bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Cần chứ cần chứ. Tôi nghe nói tiểu khuê tú theo đuổi anh lâu năm kia có trù nghệ tốt lắm, tôi quyết định đi theo cậu ta để học hỏi kinh nghiệm, anh không có ý kiến chứ?”

Giọng của Băng sơn công ôn nhu: “Bảo bối, thật sự em không cần làm nhiều vì anh thế đâu. Anh tán thưởng em là vì em không gò bó không bị tâm tình người khác chi phối. Sự độc lập và cứng cỏi của em đã khiến anh bị hấp dẫn sâu sắc.”

Bảo cái đĩ mẹ anh.

Yêu diễm thụ lau mặt, cũng rất chân thành thâm tình: “Không, người yêu dấu à, những thứ đó của tôi chỉ là vì tôi chưa gặp anh. Anh chưa từng nghe câu nói này sao, một người con trai ngầu nhất là lúc trong lòng hắn ta không có bất kỳ người nào. Trong lòng tôi có anh, vì thế tôi không ngầu được nữa, anh có vì thế mà ghét bỏ, mà không yêu tôi nữa không?”

“….Sẽ không.”

“Vậy anh thích tôi thế này ư?” Yêu diễm thụ cắn môi, nháy mắt đưa tình với Băng sơn công một cái.

Băng sơn công: “….Thích.”

Một giây sau Yêu diễm thụ liền trở mặt: “Anh không cảm thấy mình rất tiêu chuẩn kép* à?”

*Tiêu chuẩn kép: là cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay một cộng đồng, như việc một số việc được xem là hoàn hảo và tuyệt vời nếu do một nhóm người làm nhưng cũng chính việc đó lại là thứ không thể chấp nhận và cấm kị nếu do nhóm người khác làm. Hiểu đơn giản là tôi làm điều này thì được, nhưng bạn thì đ**.

“?”

Yêu diễm thụ chống nạnh vỗ bàn trà một cái khiến nó rung lên. Y nói: “Anh cảm thấy tôi bảo anh làm cơm cho tôi là hiểu lầm anh, tôi vì anh học làm cơm lại là chuyện đương nhiên, thế này không phải anh đang tiêu chuẩn kép thì là gì?”

Nếu như định lực của Băng sơn công không đủ, nhất định trên mặt hắn sẽ viết đầy dòng chữ con mẹ nó có thể nói thế được à.

“Điều kiện quan trọng nhất để chúng ta ở bên nhau là phải bình đẳng, ấy thế mà đến điểm này anh cũng không làm được. Tôi cảm thấy có lẽ chúng ta không thích hợp lắm, tôi sẽ lần nữa cân nhắc quan hệ của hai chúng ta.” Yêu diễm thụ giả vờ lạnh lùng.

“Không phải anh…” Băng sơn công muốn giải thích, nhưng lại phát hiện đúng là hắn không có gì để nói, bởi vì Yêu diễm thụ nói rất đúng, hắn đã nghĩ như vậy.

“Chúng ta còn chưa bên nhau mà đã bắt đầu bất bình đẳng. Tôi không tưởng tượng được nếu như chúng ta thật sự ở cùng nhau thì tình cảnh đó sẽ đáng sợ thế nào.” Yêu diễm thụ được thần diễn nhập vào tiếp tục biểu diễn.

“Chuyện này là anh không đúng.” Băng sơn công nói.

“Anh không cần xin lỗi. Hai người ở bên nhau không chỉ có yêu thích là đủ, mà còn phải cần cân nhắc đến rất nhiều nhân tố.” Yêu diễm thụ nói.

Sau chuyện này, Băng sơn công cảm thấy hình như mị lực của Yêu diễm thụ càng lớn. Y vĩnh viễn có thể mang đến cho hắn kinh hỉ mới mẻ — Còn không phải à, người ta đường đường chính chính trà trộn lăn lộn với nhiều người, sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua hết, kinh nghiệm cuộc sống phong phú đến mức có thể so với cuốn “Hồi ức của một Geisha”*, muốn từng trải có từng trải, muốn tư tưởng có tư tưởng, như vậy không phải tràn ngập kinh hỉ sao.

Nếu như Băng sơn công là một thẳng nam, nhất định hắn cũng yêu thích kiểu phụ nữ trưởng thành. Hắn có tinh thần khám phá dồi dào, với hắn, bản thân Yêu diễm thụ là một boy kho báu.

*Hồi ức của một Geisha là một cuốn tiểu thuyết của Arthur Golden, xuất bản năm 1997. Cuốn tiểu thuyết viết theo ngôi thứ nhất, kể về câu chuyện có thực về một geisha làm việc ở Kyoto, Nhật Bản, trước Thế chiến hai. Tiểu thuyết đã được xuất bản thành phim năm 2005 với các diễn viên chính: Chương Tử Di, Ken Watanabe, Củng Lợi, Dương Tử Quỳnh, Youki Kudoh, và Suzuka Ohgo.

23.

Tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của Khuê tú thụ: Băng sơn công.

Tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của Băng sơn công: Yêu diễm thụ.

Tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của Yêu diễm thụ: Khuê tú thụ,

Đây nhất định là một câu chuyện ngược luyến tình thâm. (Mới là lạ)

24.

Băng sơn công phải ra nước ngoài một thời gian vì công việc, Yêu diễm thụ liền nắm chặt lấy cơ hội đi trêu ghẹo Khuê tú thụ, dụ dỗ người ta đến Night Club chơi.

Khuê tú thụ không đi, y giả vờ tức giận: “Lần trước mời cậu đi BBQ cậu không đi, giờ mời cậu đến Club chơi cũng từ chối. Có phải cậu ghét tôi không?”

Khuê tú thụ vẫn từ chối.

Yêu diễm thụ liền giả vờ bất đắc dĩ: “Gần đây tôi mới tập một ca khúc mới, hôm nay muốn hát trên sân khấu. Vốn tôi muốn hát cho bạn tốt nhất là cậu nghe, bây giờ xem ra cậu cũng không coi tôi là bạn.”

“….”

Vốn có phải là bạn đâu!

Khuê tú thụ – không hiểu sao đã bị chụp mũ “Bạn tốt nhất” – cảm thấy thói đời đổi thay lòng người thật phức tạp, hiện giờ yêu cầu ăn vạ cũng bắt đầu muốn khác người, không chỉ đơn thuần đòi tiền, còn muốn hữu nghị nữa.

Gì mà bạn tốt nhất, nếu như cậu thật sự là bạn tốt nhất của Yêu diễm thụ thì nhân sinh của y cũng rất bi thảm, chỉ một người bèo nước vô tình gặp cũng có thể xưng là bạn tốt nhất.

Thế giới của người này trống rỗng quá.

Nhưng Yêu diễm thụ đã nói vậy, Khuê tú thụ cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể đáp ứng.

Yêu diễm thụ còn tự lái xe đến đón, xe của y là một chiếc Mercedes G65, xốc nổi y chang màu tóc cam hồng của y.

Hôm nay y còn buộc một chiếc dây cột tóc màu đen, đinh tai cũng đổi thành đá Osbidian*, cả người huênh hoang như một con Khổng tước tinh.

*Đá Obsidian hay còn được gọi là thủy tinh núi lửa hay đá vỏ chai. là loại đá được hình thành từ dung nham đã phun trào của núi lửa ở dạng đá mác ma với cấu trúc Silicon Dioxide (SiO2) chiếm trên 70%. Màu sắc đá thường gặp nhiều trong tự nhiên là màu đen và xám đen thuần khiết.

Khuê tú thụ không ý thức được người bên cạnh đã gắng sức ăn diện, sau khi lên xe cậu ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn, hoàn toàn không cho Yêu diễm thụ cơ hội thực hiện hành vi ám muội.

Vừa lái xe, Yêu diễm thụ vừa hỏi Khuê tú thụ: “Có phải cậu không thích nghe nhạc Rock không?”

Khuê tú thụ thành thật đáp: “Cũng nghe nhưng mà không nhiều lắm.”

Yêu diễm thụ: “Bài hát hôm nay tôi muốn hát không thuộc loại Death Rock kia.”

*Deathrock là một thể loại nhạc rock kết hợp các yếu tố kinh dị và sân khấu gothic. Nó nổi lên từ nhạc punk rock ở Bờ Tây Hoa Kỳ vào đầu những năm 1980 và khá giống với thể loại nhạc Gothic Rock và Horror Punk. Có thể nghe một bài thuộc DeathRock ở đây: 

Khuê tú thụ ngại nói mình nghe đều giống nhau cả, chỉ có thể hàm hồ đáp một tiếng.

Yêu diễm thụ sắp xếp vị trí có tầm nhìn tốt nhất cho Khuê tú thụ, không phải tầm nhìn của Khuê tú thụ tốt mà là y cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy Khuê tú thụ.

Y không lừa Khuê tú thụ, hôm nay y hát dịu dàng hơn nhiều so với trước đây,

Yêu diễm thụ quay về Khuê tú thụ, hát:

“And God sent an angel.

An angel.

He is an angel…”

Vừa thâm tình vừa ôn nhu, nghiêm túc đến mức không giống một Yêu diễm thụ điên cuồng của ngày thường.

Bên dưới sân khấu đều là những khán giả đang gào thét của y, chỉ mỗi mình Khuê tú thụ yên lặng chăm chú lắng nghe y hát.

Yêu diễm thụ cũng chỉ hát một bài này rồi xuống chơi với Khuê tú thụ.

Y hỏi Khuê tú thụ nghe xong có cảm nhận gì không.

Khuê tú thụ nói rất êm tai.

Hình như Yêu diễm thụ không hài lòng với đáp án này lắm: “Không có gì khác muốn nói à?”

Khuê tú thụ đáp: “Anh thật sự muốn biết sao?”

Nghe vậy, Yêu diễm thụ liền ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt cũng nghiêm túc: “Muốn.”

Khuê tú thụ nhìn hai bên một chút, thấy không có ai để ý đến hai người họ liền tiến gần đến bên tai Yêu diễm thụ, thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy phát âm tiếng Anh của anh hơi lộn xộn, khi thì phát âm Anh – Anh, lúc thì Anh – Mỹ.”  (=))))))))))))

“…..”

Yêu diễm thụ muốn tẩn chính mình một trận, cứ tìm một ca khúc tiếng Trung tán tỉnh không được à? Tại sao cứ phải tinh tướng hát tiếng Anh? Quên người ta là giảng viên Đại học rồi sao?

Mẹ nó giờ y lúng túng chưa?

Quả thật là xấu hổ chết đi được!

Khuê tú thụ nói xong cũng thấy lời của mình hơi khiến người khác tổn thương, bèn đưa tay vỗ vỗ cánh tay Yêu diễm thụ, an ủi y: “Nhưng thật sự anh hát êm tai lắm, là một ca khúc Rock êm tai nhất mà tôi từng nghe qua.”

Yêu diễm thụ nhìn bàn tay đang phủ lên cánh tay mình, lại suy nghĩ về phản ứng của người này khi trước đây mình kéo tay người ta đặt lên bụng, lại cảm thấy cũng không quá khó tiếp thu.

Khuê tú thụ nhìn đồng hồ, cảm thấy hơi muộn rồi, bèn nói với Yêu diễm thụ rằng mình nên về nhà rồi.

Yêu diễm thụ đứng dậy đưa Khuê tú thụ về.

Trên đường về nhà, y hỏi Khuê tú thụ: “Hôm nay cậu chơi có vui không?”

Khuê tú thụ nói vui.

Yêu diễm thụ liền nở nụ cười, một nụ cười có chút dịu dàng, nói Vậy thì tốt rồi.

Lúc xe dừng ở cổng nhà Khuê tú thụ, cậu nhìn thẳng về phía trước không nhúc nhích, rồi như có chút ngại ngùng, Khuê tú thụ hỏi: “Tôi muốn hỏi anh một vấn đề, xin anh hãy nghiêm túc trả lời tôi được không?”

Yêu diễm thụ nói: “Cậu cứ hỏi đi.”

Khuê tú thụ nói: “Anh muốn đạt được thứ gì ở chỗ tôi ư? Tôi nghĩ cả một tối mà vẫn không rõ về thái độ của anh với tôi. Tôi đã nói với anh, tôi sẽ không quấy rầy hai người, tôi cảm thấy mình cũng đã làm được. Thế nhưng anh vẫn tìm đến tôi, khiến tôi có chút không hiểu.” Cậu nhìn về phía Yêu diễm thụ, chớp chớp đôi mắt trong suốt, như một chú nai con vô tội mà mê man.

Sau một lúc trầm mặc, Yêu diễm thụ nghiêm túc trả lời: “Chỉ là tôi thấy cậu rất tốt, vì thế nên rất muốn làm bạn với cậu.”

Đương nhiên nếu như có thể thuận tiện tiến thêm một bước nữa thì tốt hơn. Câu nói này y giấu trong lòng.

“Nhưng mà,” Khuê tú thụ nhẹ giọng nói: “Đối với tôi, anh đã cướp đi người tôi thích nhất, chỉ cần đối mặt với anh tôi cũng đã rất khó chịu, càng không nói đến việc phải nhìn anh ở bên anh ấy…”

Cậu không nói ra, nhưng Yêu diễm thụ đều hiểu.

Người này chỉ lương thiện chứ không trì độn, cũng không ngốc. Bị người ta cướp đi tình yêu cậu cũng đau lòng và thống khổ, chỉ là cậu không biểu hiện ra mà thôi.

Khuê tú thụ muốn nói, cậu không muốn làm bạn bè với Yêu diễm thụ.

Nhưng vì lòng dạ cậu quá mềm mại nên không nỡ nói thẳng ra.

Cậu không nói, Yêu diễm thụ sẽ giả vờ nghe không hiểu.

“Sau này tôi sẽ không cùng xuất hiện với anh ta trước mặt cậu nữa, tôi sẽ một mình đến tìm cậu chơi. Mấy ngày trước tôi nghe nói có mấy người Tây muốn đến nhà hát biểu diễn một vở ballet, tôi đã bảo bạn mình kiếm vé cho, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem nhé, được không?”

Đến cuối lời, ngữ khí của y đã mang theo chút cầu khẩn và dụ dỗ.

Một lúc lâu sau, y mới nghe thấy Khuê tú thụ nhẹ giọng đáp: “Được.”

Xin lỗi.

Yêu diễm thụ nói thầm trong lòng với Khuê tú thụ. Chờ sau khi theo đuổi được em, nhất định tôi sẽ dốc hết sức lực bù đắp hết thảy thương tổn bây giờ của em.

Yêu diễm thụ lại cảm thấy yêu đương cũng là một chuyện khá khổ cực. Chỉ muốn hai người thích lẫn nhau cũng đã không dễ dàng.

_____________

Tác giả có lời:

Vốn chỉ muốn viết một câu chuyện ngắn não bổ mấy nghìn chữ thôi, kết quả càng viết càng nghiêm túc, muốn quất cho mình một trận ಠ_ಠ

Yêu diễm thụ vắt hết óc muốn lừa người đã có người trong lòng.

___________

Editor có lời: Hôm nay được nhiều người tốt giúp đỡ, vui quá liền post thêm một chương mới cùng lan tỏa niềm vui hị hị