"Những lời này, có phải điện hạ nên nói cho bổn tướng quân nghe hay không?" Tiếng trêu ghẹo quen thuộc vang lên, Trừng nhi nhíu mi quay đầu lại, liền nhìn thấy Trương Linh Tố kéo Tư Mã Yên chậm rãi đi tới.

Hôm nay xem ra là trốn không thoát miệng lưỡi của hai vị tiểu cô cô này rồi!

Trừng nhi thở dài hít vào một hơi, phất tay nói với nội thị: "Truyền lệnh của bổn cung, sau khi Hứa đại nhân khao ba quân, đem Mộ Dung Vĩnh cùng dòng họ của hắn đều áp giải vào Trường An, đừng làm thương tổn bọn họ một phần nào, bổn cung không muốn giết choc nhiều."

"Dạ!" Nội thị chắp tay lui xuống.

Tư Mã Yên cười nói: "Trừng nhi, trong cung này đã có không ít cung nữ nô dịch, sao? Còn muốn nhiều thêm sao?"

Trừng nhi lắc đầu nói: "Tiểu cô cô, ta cũng không muốn khi dễ bọn họ, chính là, lúc ta khởi binh, nói là báo thù cho phụ thân, rửa hận cho phu quân, nếu như không làm chút bộ dáng, nhất định sẽ bị người trong thiên hạ đàm tiếu." Nói xong, Trừng nhi khẽ cười nói, "Ta đã sớm an bài thỏa đáng, hàng năm đều có đại xá, chỉ cần ba năm, ta cam đoan thiên hạ có thái bình, bọn họ cũng có yên vui."

Tư Mã Yên gật đầu hiểu ý mà cười nói: "Tiểu cô cô tin ngươi, không có nghĩa là dân chúng thiên hạ tin ngươi, bạo quân dễ làm, nhân quân khó làm, Trừng nhi, con đường khó đi này, chỉ vừa mới bắt đầu."

Trừng nhi gật đầu nói: "Đa tạ tiểu cô cô chỉ điểm."

Trương Linh Tố thấy hai người các nàng vừa gặp mặt đã nói chuyện trị quốc, chỉ cảm thấy không thú vị, vươn tay kéo kéo Trừng nhi, nói: "Công chúa điện hạ, nay chữ 'hảo' đang ở trước mặt, sao còn quan tâm những thứ này?"

Trừng nhi thoảng hồi thần, nhếch miệng cười, đi về phía Mộ Dung Yên, ôn nhu nắm lấy tay nàng, cùng nhau cúi đầu nhìn cặp hài tử trong nôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài tiến vào mi mắt Trừng nhi, Trừng nhi chỉ cảm thấy đáy lòng sinh ra một tia vui mừng khó hiểu, kích động nhìn nhìn mấy người xung quanh, nhịn không được hô: "Đáng yêu!"

"Nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của ngươi!" Trương Linh Tố nâng ngón tay chỉ vào trán Trừng nhi một chút, "Hài tử không đáng yêu, có thể tiến vào pháp nhãn của bổn tướng quân sao?"

"Này..." Trừng nhi cảnh giác nhìn nhìn khắp nơi, cũng không thấy có người khác ở đây, không khỏi hỏi, "Tiểu cô cô Tố Tố, ngươi có biết lai lịch của bọn họ không?"

Trương Linh Tố đắc ý cười nói: "Sao lại không biết?" Nói xong, cúi xuống ôm lấy nữ hài, yêu thương nhìn gương mặt nữ hài, "Thân mẫu là nữ tử thanh lâu, đến ngày chết đi cũng còn bị người ta khinh thường, ta càng muốn để cho vạn thế kính ngưỡng hài tử của nàng, ai nói nữ tử thanh lâu không thể thành hoàng?"

"Làm tốt lắm!" Tư Mã Yên tán thưởng nói xong, vươn tay trêu đùa nữ hài, "Không bằng để ta đặt cho nữ hài một cái tên, gọi là Tuyết Dao, thế nào?"

"Tuyết vốn không bẩn, dao vốn không tỳ vết, ta thích cái tên này." Mộ Dung Yên gật đầu tán thưởng, cúi người ôm lấy nam hài, nhìn thoáng qua Trừng nhi, "Vậy còn nam hài này?"

"Loạn thế dân chúng đều khó sống, người tốt càng khó làm. Phụ mẫu hắn vốn là phú hộ trong huyện, bởi vì hảo tâm cứu tế nạn dân, rước lấy ác nhân cướp sạch gia viên." Trương Linh Tố hít vào một hơi, "Ta nghĩ một đôi phu thê có hảo tâm như vậy, hẳn là sẽ không sinh ra một tên bạch nhãn lang?"

"Vậy phụ mẫu của hắn lúc này..."

"Ta đến muộn một bước, liền chỉ cứu được đứa nhỏ này." Trương Linh Tố buồn bã thở dài, "Lần này, nếu như ta không đi tìm đứa nhỏ, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không biết, trong loạn thế này thì ra còn có nhiều hài tử đáng thương đến như vậy..."

"Ngày mai ta liền ban bố lệnh của Công chúa, dân chúng trong các châu huyện gia đình nào tiếp nhận một cô nhi, mỗi tháng thưởng mười hai ngân lượng." Trừng nhi hít vào một hơi, vươn tay xoa xoa gương mặt nam hài này, "Đứa nhỏ này, ta muốn ban cho hắn một cái tên, Nặc, tiểu tự* là Phượng Hoàng."

(*Nhũ danh, tên cha mẹ đặt cho khi sinh ra)

"Tư Mã Phượng Hoàng?" Trong lòng Mộ Dung Yên run lên, cảm kích nhìn Trừng nhi, "Cám ơn, Trừng nhi."

"Chúng ta sao còn cần nói cảm ơn?" Trừng nhi nhếch miệng cười, vốn định ôm lấy một hài tử, theo bản năng nhìn nhìn áo giáp dính đầy cát bụi trên người, chỉ có thể rụt thân mình lại, cười nói, "Xem ra, hiện tại việc ta nên làm chính là tắm rửa thay quần áo."

Tư Mã Yên như có chút đăm chiêu nói: "Không sai, nên tắm rửa thay y phục, thân áo giáp này, đến lúc cởi ra rồi."

Trừng nhi giật mình một chút, "Tiểu cô cô?"

Tư Mã Yên cười nói: "Diệt Hậu Tần, vong Tây Yên, Trừng nhi của chúng ta, cũng nên mặc hoàng bào rồi."

Trừng nhi cả kinh, "Ý của tiểu cô cô là, muốn ta lập quốc đăng cơ?"

Trương Linh Tố khẽ cười nói: "Chẳng lẽ không nên như vậy sao?"

Trừng nhi chần chờ nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên, cười yếu ớt nói: "Tiểu cô cô, việc này vẫn là tạm thời gác sang một bên đi."

Tư Mã Yên nghi thanh hỏi: "Vì sao?"

Trừng nhi trầm giọng bình tĩnh nói ra bốn chữ, "Chỉ qua vi võ."

Mộ Dung Yên hiểu ý mỉm cười, cùng Trừng nhi sóng vai mà đứng, "Không sai, chỉ qua vi võ."

Trừng nhi nghiêm túc nhìn vào Tư Mã Yên, hỏi: "Tiểu cô cô, nếu như ta khai chiến với Giang Nam, ngươi sẽ xử lý thế nào đây?"

Trong lòng Tư Mã Yên chợt lạnh, chua xót nói: "Ta biết một ngày này cuối cùng rồi sẽ đến, chỉ hy vọng Lan Thanh tẩu tẩu có thể sớm hoàn thành kế hoạch, để cho Giang Nam ít phải chịu chiến hỏa ngập tràn."

"Ta không muốn nhìn thấy Giang Bắc Giang Nam khai chiến, cũng không muốn vô cớ xuất binh khai chiến với Mộ Dung Thùy, đẩy tiểu cô cô và Thanh Hà vào chỗ bất nghĩa." Trừng nhi giãn chân mày nói xong, một bên nắm tay Tư Mã Yên, một bên nắm tay Mộ Dung Yên, cười nói, "Mẫu phi ở Giang Nam đã lâu, sao chúng ta không tự mình đón người trở về?"

Tư Mã Yên đoán không ra trong lòng Trừng nhi đang suy nghĩ cái gì, "Trừng nhi?"

Ý cười của Trừng nhi càng đậm, "Tiểu cô cô có nguyện ý theo ta cùng nhau Nam hạ, đón mẫu phi trở về?"

"Nhưng mà Lan Thanh tẩu tẩu đang ở bên kia đi một bước cuối cùng, chúng ta tùy tiện Nam hạ, có lẽ sẽ hủy đi ván cờ của nàng." Tư Mã Yên lắc lắc đầu.

Trừng nhi lại cười nói: "Ta đã nhờ trọng phụ viết một phong thư cho mẫu phi, người hẳn là có thể hiểu ý của ta."

"Trừng nhi?" Tư Mã Yên vẫn là chần chờ.

Trừng nhi lắc lắc bàn tay Tư Mã Yên, nhìn về phía Trương Linh Tố, "Tiểu cô cô Linh Tố, chiến giáp mặc vào kỳ thật rất là khó chịu, không bằng ngươi cùng ta sớm đem chiến giáp cởi xuống, hảo hảo tự do tự tại?"

Trương Linh Tố gật đầu nói: "Không sai, giáp y nặng nề này trên người rất khó chịu, nếu như sau này thật sự có thể chỉ qua vi võ, ta đây cũng thật sự không muốn mặc chiến giáp."

"Ha ha, như vậy, hôm nay chúng ta liền đem chiến giáp cởi xuống, thế nào?" Lời nói của Trừng nhi mang theo thâm ý, Tư Mã Yên nghe không hiểu rõ, Mộ Dung Yên đã có chút hiểu được tâm tư của Trừng nhi.

Chỉ thấy Mộ Dung Yên nhẹ nhàng cười với Trừng nhi, đẩy đẩy Trừng nhi nói: "Quả thật nên sớm đi cởi áo giáp thay quần áo, mùi máu tươi trên người này thật là làm cho người ta khó chịu, nhanh chóng đi xuống tắm rửa đi."

"Ha ha, tuân mệnh!" Trừng nhi ôm quyền cúi đầu với Mộ Dung Yên, đi tới bên cạnh Trương Linh Tố, nháy mắt với Trương Linh Tố, "Tiểu cô cô Tố Tố, đi, chúng ta cùng nhau cởi áo giáp thay quần áo đi."

"Yên nhi?" Trương Linh Tố chần chờ nhìn nhìn Tư Mã Yên.

Tư Mã Yên nhu hòa mỉm cười nói: "Đi đi."

Trương Linh Tố gật đầu, đành phải đem nữ hài trong lòng cẩn thận đặt lại trong nôi, đi theo Trừng nhi lui xuống.

"Trừng nhi muốn làm cái gì?" Tư Mã Yên nhịn không được mà hỏi Mộ Dung Yên.

Mộ Dung Yên khẽ cười nói: "Chẳng lẽ tiểu cô cô không hiểu được ý tứ của Trừng nhi sao?-- chỉ qua vi võ."

"Chỉ qua vi võ?" Tư Mã Yên vẫn là không hiểu được.

Mộ Dung Yên nhìn thoáng qua Nặc nhi trong lòng, "Nếu như Trừng nhi ra mặt kết thúc loạn thế này, trận phong hỏa này không biết phải đến bao nhiêu năm mới có thể chấm dứt? Nếu như để Nặc nhi ra mặt..."

Tư Mã Yên bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi khen ngợi: "Hảo cho một kế sách vẹn toàn đôi bên!"

"Chúng ta liền đánh cược một lần, Hoàng thúc của ta cùng với hoàng huynh của ngươi, trong lòng còn có một chữ 'nhân' này hay không?" Mộ Dung Yên nói xong, cẩn thận đem Nặc nhi để vào trong nôi, "Nặc nhi, con phải kiện kiện khang khang lớn lên, cho mọi người một thiên hạ thái bình thật sự."

Trương Linh Tố đi theo Trừng nhi một đoạn đường, Trừng nhi đột nhiên ngừng lại.

"Liền biết ngươi nhất định sẽ nói ra suy nghĩ của mình." Trương Linh Tố nhíu mi, chuyện Trừng nhi cố ý tránh ra một khoảng cách mới mở miệng, nhất định không phải là chuyện tốt gì.

Trừng nhi cười nói: "Tiểu cô cô Tố Tố cùng một chỗ với tiểu cô cô lâu ngày, đầu óc cũng càng ngày càng linh quang rồi, ha ha."

"Đó là tất nhiên!" Trương Linh Tố đắc ý nhướng mi, "Bắt đầu đã nói lời hay, ta thật sự phải suy nghĩ xem, có nên nghe lời nói tiếp theo của ngươi hay không."

"Chỉ sợ tiểu cô cô Tố Tố là không muốn nghe cũng phải nghe rồi, bởi vì trong thiên hạ, chỉ có ngươi mới có thể làm được chuyện này." Nét tươi cười trên gương mặt Trừng nhi sáng lên một chút, "Người có thể đưa mẫu phi bình an rời khỏi thành Kiến Khang, chỉ có ngươi."

"Quả nhiên không phải là chuyện tốt!" Trương Linh Tố thở ra một hơi, cay đắng nói, "Trừng Công chúa, ngươi đây chính là lại nợ ta một cái nhân tình."

Trừng nhi giảo hoạt cười nói: "Tiểu cô cô tất nhiên sẽ bồi thường cho ngươi, ngươi nói xem có phải hay không?"

"Một thời gian không gặp, cái miệng này cũng lợi hại lên rồi!" Trương Linh Tố trừng mắt liếc nhìn Trừng nhi một cái, "Cũng đã nói đến nước này, ta còn có thể nói một chữ 'không' sao?"

"Ha ha." Trừng nhi thành tâm chắp tay cúi đầu với Trương Linh Tố, "Tiểu cô cô Tố Tố, liền phải dựa vào ngươi."

"Nhân tình ngươi nợ ta, để Yên nhi giúp ngươi trả lại, nhưng mà trọng phụ của ngươi Hứa đại nhân nợ ta, phải trả như thế nào đây?" Trương Linh Tố bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, trừng mà mắt nhìn.

Trừng nhi ngẩn ra, "Vậy tiểu cô cô Tố Tố muốn cái gì?"

Trương Linh Tố gật đầu cười nói: "Một loại thuốc giả chết, để cho Công chúa Trương Linh Tố của Lương quốc, từ nay về sau vĩnh viễn biến mất." Thoáng ngừng một chút, Trương Linh Tố dõi mắt nhìn về phía Giang Nam, "Cùng Yên nhi làm bạn cả đời, ta cũng không thể danh bất chính ngôn bất thuận."

"Ha ha, chuyện này không khó." Trừng nhi hiểu được ý tứ củaTrương Linh Tố, chắp tay nói, "Tiểu cô cô Tố Tố, ta lập tức viết một phong thư cho trọng phụ, sau đó lại soạn ra một lệnh của Công chúa, chờ đến khi ngươi và mẫu phi bình yên trở về, ta liền chiếu cáo thiên hạ, cung thần Tướng quân đã qua đời."

"Ha ha, như vậy rất tốt, vậy ngươi nhanh chóng đi viết đi." Trương Linh Tố thúc giục Trừng nhi, "Trước khi đi, ta muốn đích thân nhìn lướt qua một cái!"

"Hảo!" Trừng nhi bất đắc dĩ cười cười, bái biệt Trương Linh Tố, đi về phía thư phòng trong Nghị Chính điện.

Vào mùa thu, Ninh Châu cùng Thái Châu sóng lúa cuồn cuộn, đạt được một mùa bội thu, thành trì của Trừng Công chúa là một mảnh thái bình an yên, dân chúng ẩn ẩn cảm thấy một thiên hạ thái bình thật sự, sắp đến rồi.

Giang Bắc đón gió thu se lạnh, Mộ Dung Thùy im lặng chờ đợi Trừng Công chúa lại đến khiêu chiến, cũng không ngờ chính là đợi được một phong thư của Trừng Công chúa.

-- ngày tiết sương giáng* lạnh giá, gặp mặt ở núi Bát Công, chỉ qua vi võ, cùng chung giang sơn.

(*Sương giáng là một trong 24 của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 , khi ở 210° ( bằng 210°). Đây là một khái niệm trong công tác lập của các nước chịu ảnh hưởng của nền cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sương mù xuất hiện)

"Núi Bát Công? Trừng Công chúa, lần này trong hồ lô của ngươi là bán thứ thuốc gì đây?"

Núi Bát Công là nơi Đại Tần thảm bại trận Phì Thủy, lại là địa giới của Tấn quốc, nay Trừng Công chúa hẹn gặp ở đó, chẳng lẽ là muốn đồng mưu* non sông Giang Nam, chia đều thiên hạ?

(*Cùng cộng tác, cùng làm chủ non sông)

Mộ Dung Thùy đoán không ra suy nghĩ trong lòng Trừng Công chúa, sau khi suy nghĩ ba ngày, cuối cùng quyết định mang binh đến nơi hẹn, địa giới của Tấn quốc, đóan rằng Trừng Công chúa nàng cũng không thểlàm loạn ra quỷ kế gì!