Bầu không khí trong phòng im lặng đến đáng sợ.

Đạo Niên nhìn Trường An mà không nói gì, Trường An run tay, ôm một con chim còn chưa đủ lông đủ cánh và cũng không biết phải nói gì.

"Đạo Niên, tôi nên làm gì bây giờ?" Thẩm Trường An đợi gần nửa phút cũng không nhận được câu trả lời của Đạo Niên, lại thấy con chim nhỏ trong lòng bàn tay đang run lên, như sắp bị đóng băng luôn rồi, trong lòng có chút luống cuống: "Nếu biết trước nó là trứng chim thì tôi sẽ đặt nó về tổ, bây giờ người nó dính phải mùi của người lạ, nên cho dù có đưa nó về, chim mẹ cũng sẽ không chấp nhận nó nữa."

Chim non như thế này, căn bản là cậu không thể nuổi sống được.

-- -- --

Các trưởng lão của tộc chim trở về tộc trong nỗi tuyệt vọng, bọn họ đẩy ra cánh cổng của điện thần phượng hoàng, hoảng hốt quỳ xuống đất.

Tộc chim của bọn họ thật sự đã đi tới thời khắc không còn hy vọng gì rồi sao?

Nhưng vào lúc này, có một ngọn đèn dưới chân tượng thần phượng hoàng, cháy lên chút sáng mờ mờ ảo ảo.

"Đèn phượng hoàng......"

"Sáng?"

Tim của ngọn đèn này được làm bằng lông phượng hoàng, nước mắt phượng hoàng làm dầu đèn, nếu có một con phượng hoàng nào đó được sinh ra trên thế giới này, thì ngọn đèn này sẽ sáng lên, nhưng trong mấy ngàn năm qua, ngọn đèn này chưa từng được thắp sáng.

Hiện tại cái đèn này lại đột ngột bật sáng, làm cho các trưởng lão đang quỳ trước tượng thần phượng hoàng dường như không dám tin vào mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình.

"Phượng hoàng......!Phượng hoàng ra đời rồi?" Trưởng lão hạc nâng đèn phượng hoàng lên bằng đôi tay run rẩy, "Huyết mạch của phượng hoàng, nở rồi."

Các trưởng lão kích động đến mức nước mắt chảy dài, khóc không thành tiếng, sau cơn kích động thì bọn họ đột nhiên phản ứng lại, huyết mạch của phượng hoàng nở rồi nhưng phượng hoàng đang ở đâu, là ai đã ấp cho nó nở vậy?

"Tìm."

"Cho dù phải dùng hết toàn bộ lực lượng của tộc chim chúng ta thì cũng phải tìm được phượng hoàng về."

"Lập tức đi tìm, phải đi tìm suốt đêm."

"Đây là hy vọng của tộc chim chúng ta......!Nó là hy vọng cuối cùng."

-- -- --

Trong nhà Đạo Niên, Thẩm Trường An dùng một cái khăn lông mềm mại bọc con chim nhỏ yếu ớt này lại: "Tôi vừa kiểm tra một số thông tin, trong đó nói chim vừa nở như này chỉ có thể sống khi được chim ba chim mẹ nuôi nấng."

"Tôi thật sự rất hy vọng nó là động vật được bảo hộ đấy, vì như vậy tôi có thể giao nó cho chuyên gia rồi." Thẩm Trường An nhìn về phía Đạo Niên đang lặng im nãy giờ, "Đạo Niên, anh có quen biết chuyên gia nào trong lĩnh vực này không?"

"Không có." Đạo Niên nhìn con chim đang nằm trên khăn lông há miệng chờ được cho ăn, "Con chim này được đưa đến trạm cứu hộ thì cũng không được coi trọng đâu."

"Nuôi cũng không sống được, vứt đi."

Thẩm Trường An ôm chim nhỏ lên đi ra ngoài.

"Đi đâu?" Đạo Niên nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Thẩm Trường An, dường như trong tròng mắt đen nhánh đó có vô số cảm xúc đang trào dâng, nhưng khi nhìn kỹ lại thì trong đôi này chẳng có gì cả, không có hỉ nộ ái ố, nên đương nhiên cũng không có yêu hận tình thù.

"Tôi đi thương lượng với anh vũ ở tầng dưới, dù sao tụi nó cũng cùng là chim mà, lỡ nó có thể nuôi được thì sao?" Thẩm Trường An nhún vai, "Anh vũ ở dưới lầu thông minh như vậy, có lẽ nó sẽ nguyện ý nuôi một đứa con trai miễn phí đó?"

"Chờ đã." Đạo Niên gọi cậu lại, "Lưu Mao cũng biết chút kiến thức về việc nuôi chim, cậu đặt con chim này xuống rồi đi xuống lầu kêu cậu ta lên đây."

"Được rồi." Thẩm Trường An nhẹ nhàng đặt chim nhỏ lên bàn, sau đó xoay người chạy nhanh xuống lầu.

Đạo Niên lẳng lặng nhìn con chim nhỏ yếu này, tay đặt lên tay vịn xe lăn, từ từ đứng dậy, bước đến bên con chim nhỏ và vươn tay đặt lên người nó.

Làm thế nào mà một chủng tộc không nên được sinh ra lại có thể thoát khỏi luật lệ do Đại Đạo để lại mà sinh ra trước mặt y vậy?

Năm ngón tay chậm rãi khép lại, chỉ cần y hơi hơi dùng sức thôi, thứ không nên ra đời này sẽ trở lại quỹ đạo ban đầu của vận mệnh, biến mất khỏi trời đất từ khoảnh khắc này.

"Chíp chíp chíp." Cái đầu non nớt của chú chim non đụng vào lòng bàn tay Đạo Niên, đây vốn là dáng vẻ sẽ làm cho người ta cảm thấy yêu thương, nhưng trong mắt y lại không có chút cảm xúc nào cả.

"Đạo Niên, chú Triệu có làm chút đồ ăn khuya, tôi rửa tay xong sẽ bưng lên cho anh."

Tiếng nói của Thẩm Trường An vang lên từ dưới lầu, năm ngón tay đã bắt đầu khép vào đột ngột dừng lại, Đạo Niên buông năm ngón tay ra, nhìn chằm chằm vào chim non trong ba giây, sau đó thu tay về.

"Tiên sinh." Lưu Mao đã xuất hiện ở cửa, hắn nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Đạo Niên, rồi cất tiếng chào y.

Đạo Niên nhìn hắn một cái, lắc mình trở lại xe lăn, thần thái lạnh lùng nói: "Trông chừng nó, đừng để nó chết."

"Đây là......!Huyết mạch phượng hoàng bị tộc chim làm mất?" Lưu Mao đi vào phòng, nhìn con chim nhỏ đang bị một cái khăn lông quấn quanh với vẻ khiếp sợ, "Sao nó lại ở đây với ngài vậy?"

Đạo Niên không nói gì.

"Tiên sinh, lẽ ra tộc phượng hoàng phải bị tuyệt chủng, vì sao ngài lại giữ nó lại chứ?" Bản thân là hóa thân của 49 điều luật do Đại Đạo lưu lại, tiên sinh không nên làm việc lệch khỏi quỹ đạo của điều luật quá nhiều, nhưng hôm nay y lại giữ huyết mạch của phượng hoàng lại, chuyện này giống như là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với những quy tắc mà y phải tuân theo.

Chuyện này tương đương với việc con người biết rằng ăn một thứ gì đó sẽ có hại cho sức khỏe của mình, nhưng anh ta vẫn lựa chọn ăn nó.

Điều khiến hắn khó hiểu hơn là con chim này nở ra bằng cách nào vậy?

Tiếng bước chân từ ngoài hành lang truyền vào phòng, Lưu Mao xoay người nhìn Thẩm Trường An bưng tới hai chén đồ ăn khuya, ngậm miệng lại.

"Anh Lưu, anh nhìn con chim này xem, có thể nuôi sống không?" Thẩm Trường An đặt khay lên bàn nhỏ, bưng chén mì hầm nấm hương đến trước mặt Đạo Niên, còn mình thì kéo sô pha lười ngồi xuống, "Nếu có thể cứu sống, xin anh giúp đỡ cứu nó nha, nói không chừng khi cứu sống con chim này sẽ gặp được may mắn đó."

"Con chim này......!Là cậu mang về hả?" Điện quang hỏa thạch(*), Lưu Mao chợt nghĩ tới khả năng nào đó, giọng hắn khẽ run lên, "Cứu con chim này, thì tôi và tiên sinh đều sẽ gặp may sao?"

"Đương nhiên." Thẩm Trường An đưa đũa cho Đạo Niên, thấy y không cầm lấy, cậu thắc mắc nhướng mày lên.

"Rửa tay." Giọng Đạo Niên bình tĩnh.

"À." Trường An phản ứng lại, đẩy Đạo Niên vào toilet rửa tay sạch sẽ, "Đồ ăn do chú Triệu xào quá thơm, vốn dĩ ông ấy chỉ định làm một chén cho anh, nhưng tôi da mặt dày năn nỉ ông làm thêm một chén mì, để ăn cùng anh đó."

Đạo Niên nhìn cái bát không có bao nhiêu sợi mì trước mặt Thẩm Trường An, không có vạch trần lời nói dối "muốn ăn" này của cậu, y cúi đầu lặng im húp một muỗng canh, sau đó ngẩng đầu nói với Lưu Mao, "Đem đi nuôi, sau này......"

Y lại đưa mắt nhìn Thẩm Trường An lần nữa: "Sau này lớn rồi, để nó làm thú cưng cho Trường An, có lẽ cũng có chút tác dụng."

Sắc mặt của Lưu Mao thay đổi mấy lần mới chậm rãi mở miệng: "Vâng."

Phi Oánh hậm hực dựa vào giá chim, thấy Lưu Mao ôm một con chim non không có lông đi xuống, lập tức cảm thấy hơi khủng hoảng: "Thẩm tiên sinh có thêm thú cưng mới sao?"

Tộc chim đã mất đi huyết mạch của phượng hoàng, giờ không thể mất thêm quan hệ cạp váy với Thẩm tiên sinh được.

"Trông con chim này vừa nhỏ vừa xấu, vừa nhìn là biết nó chỉ là một con chim có huyết thống bình thường, e rằng tương lai muốn mở linh trí cũng sẽ là chuyện khó khăn."

Phi Oánh nhanh chóng nói ra lập trường của mình, "Nó có thể giống như tôi, chọc cho Thẩm tiên sinh vui vẻ không?"

Lưu Mao nhìn Phi Oánh với vẻ mặt phức tạp: "Cô thật sự nghĩ như vậy à?"

"Đương nhiên." Phi Oánh nghĩ, cô mới là đệ nhất thú cưng trong lòng Thẩm tiên sinh.

"Cô vui là được." Lưu Mao nhướng mày, xách nhóc chim non chưa đủ lông đủ cánh vào phòng bếp, xem thử chỗ của lão Triệu có thứ gì có thể đưa cho nó ăn không.

Đêm đó, có vài con cú thức đêm không ngủ đăng bài lên diễn đàn.

【Tối hôm nay có rất nhiều chim bay gần nhà tôi, nửa tiếng trước, ngay cả con bồ câu nhà tôi nuôi cũng rời nhà đi ra ngoài, đây có phải là một dấu hiệu nào đó không】

Cư dân mạng 1: Chủ thớt! Chỗ của tôi cũng y như vậy nè, tôi thấy mà sợ tới mức nghĩ động đất sắp xảy ra luôn.

Mà cũng may là chó mèo nhà tôi ngủ say như chết, nên tôi mới yên tâm lại á.

Cư dân mạng 2: Lầu trên tới để khoe chó mèo, giám định xong.

Cư dân mạng 3: Người hơn nửa đêm không đi ngủ và còn có thể quan sát thấy chim đang bay ở bên ngoài, chắn chắn là chó độc thân.

Cư dân mạng 4: Sau khi xem bài đăng này, tôi cũng định đi mở cửa xem bên ngoài thử, nhưng đột nhiên nhớ ra chỗ chúng tôi là phương bắc, ngoài kia chỉ toàn là tuyết nên không thể nhìn thấy thứ gì được......

Vài phút sau, cư dân mạng ở phương bắc tuyên bố muốn mở cửa sổ đã quay lại.

Cư dân mạng 129: Vl, mẹ ơi, hôm nay chỗ chúng tôi đang có tuyết rơi và thật sự là có rất nhiều chim sẻ trên nền truyết đó! 【 hình ảnh]

Cư dân mạng này không chỉ đưa ra tin đồn mà còn đăng ảnh lên nữa, vì là buổi tối nên ánh sáng không được tốt lắm, cho nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy có rất nhiều chấm nhỏ trên nền tuyết, không thể phân rõ rốt cuộc nó là lá rụng từ trên cây hay là "chim sẻ" mà cư dân mạng này đã nói.

Cũng có một số cư dân mạng không tin, hỏi chủ thớt đã đăng ký bao nhiêu tài khoản để bịa đặt trên bài đăng này vậy?

Chủ thớt: Ai bịa đặt thì người đó là Tư Mã, nhà tôi ở tại thành phố X huyện X, cư dân mạng ở trong bài này có ở cùng tôi hay không, mấy người tự đi ra ngoài nhìn sẽ biết.

Cư dân mạng 571: Nói ra thì mọi người không tin chứ lúc nãy tôi có đẩy cửa sổ ra, rồi suýt nữa là bị con cú bất ngờ lao ra tát một cái đấy.

Mà điều thần kỳ hơn là có vài con chim bồ câu đi theo sau con cú đó nữa chứ, thế hóa ra mối quan hệ của hai chủng tộc cú mèo và bồ câu tốt như vậy à?

Cư dân mạng 1256: Tôi cảm thấy......!Có lẽ là loài chim đang chuẩn bị lật đổ sự thống trị của con người chúng ta đấy.

Chắc trong mấy trăm năm sau, loài người chúng ta sẽ biến thành động vật trong vườn bách thú, loài chim phải bỏ tiền ra mới có thể tiến vào xem á.

Cư dân mạng 1257: Cho nên mấy người thảo luận lâu như vậy mà cũng không mấy người có búa thật và ảnh rõ nét hả?

Cư dân mạng 1265: Búa thật búa thật, biết ngay là muốn búa thật mà.

Giờ đã là đêm hôm khuya khoắt rồi, chim thì bay nhanh, đừng nói chụp ảnh, ngay cả quay video còn không được nữa là, mấy con chim này như được ai đó chỉ huy ấy, tôi chỉ vừa lấy điện thoại ra là sẽ có chim bay ra gây trở ngại cho tôi ngay, làm tôi sợ tới mức suýt nữa là vứt điện thoại xuống lầu luôn rồi.

Trong một khoảng thời gian ngắn, hình như có rất nhiều chim đã xuất hiện ở rất nhiều nơi, nhưng ở bên thành phố Ngô Minh thì rất an tĩnh vắng lặng, đừng nói các loài chim bay loạn, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có luôn.

Sáng ngày hôm sau, khi Thẩm Trường An thức dậy thì nhận được một tin tức từ trong điện thoại ——《Các loài chim bay loạn ở nhiều nơi, chuyên gia đoán rằng nguyên nhân gây ra chuyện này là do từ trường của địa cầu trở nên hỗn loạn, làm ảnh hưởng năng lực đoán hướng đi của loài chim và kêu gọi con người phải biết yêu quý môi trường sống xung quanh》.

Đây là chuyện gì vậy trời, chẳng phải loài chim chỉ bắt đầu di cư vào mùa thu sao, giờ đã là mùa đông rồi mà sao vẫn chưa đi tới đích vậy?

Tắt giao diện trang thông tin, Thẩm Trường An lười biếng bò ra khỏi ổ chăn, sau khi rửa mặt xong đi xuống lầu thì nhìn thấy Lưu Mao cũng ở dưới lầu, vì thế thuận miệng hỏi một câu: "Con chim ngày hôm qua còn sống không?"

"Thẩm tiên sinh cứ yên tâm, nó vẫn còn sống." Lưu Mao đưa Thẩm Trường An đến nơi đặt chim nhỏ, không biết ai đã làm một cái tổ cho con chim này, mà giờ nó đang thoải mái cuộn người ở trong ổ, nhìn thấy Thẩm Trường An lại đây, nó kêu vài tiếng chít chít và duỗi đôi cánh nhỏ ra như muốn được ôm một cái.

Thẩm Trường An không dám động vào vật nhỏ này, nó chỉ có chút xíu như vậy, cậu chỉ cần dùng hai ngón tay thôi là có thể bóp nó chết rồi.

Phi Oánh nhìn con chim xấu xí chưa đủ lông đủ cánh này một cách khinh thường, ra đời không đến hai ngày là đã biết lấy lòng chủ nhân rồi, đúng là con chim mưu mô mà.

Bản thân là một con anh vũ ngực đỏ quý hiếm bậc hai thuộc sách đỏ được quốc gia bảo hộ, Phi Oánh cô tuyệt đối không chịu thua!

"Mi là anh trai, phải bảo vệ em trai cho tốt nha." Thẩm Trường An cầm đồ ăn bỏ vào máng ăn cho Phi Oánh ăn, "Dù sao hai đứa cũng cùng là chim, nên đừng có xa cách nhau quá nha."

Phi Oánh: "......"

Không, tôi là chim mái! Tôi là anh vũ ngực đỏ thuần huyết cao quý đó!

"Chủ nhân tốt nhất, chủ nhân nhất diệu!" Phi Oánh chủ động vươn đầu chim ra cọ cọ vào ngón trỏ Thẩm Trường An, nhưng khi cô nhìn thấy Đạo Niên bước ra từ thang máy thì lại lập tức rụt đầu về.

Thân là một con thú cưng thông minh thì tuyệt đối không nên tiếp xúc thân mật với chủ nhân khi ở trước mặt đại nhân.

Cô quay đầu nhìn con chim không có lông vẫn đang kêu chít chít muốn Thẩm Trường An tới gần, ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc, cái loại chim ngu ngốc vẫn chưa mở ra linh trí này lấy cái gì để đấu với cô chứ.

"Đạo Niên, anh dậy rồi sao?" Thẩm Trường An xoay người đi đẩy xe lăn, "Sao hôm nay dậy sớm vậy?"

Đạo Niên nhìn con chim nhỏ đang kêu chít chít không chịu ngừng, giọng điệu bình tĩnh: "Tối hôm qua quá ồn."

Nghe thấy câu này, Phi Oánh cũng không dám thở mạnh, xem ra chuyện tộc chim bọn họ tìm kiếm huyết mạch của phượng hoàng ở khắp nơi vào đêm qua đã làm đại nhân không được vui lắm.

"Ồn?" Thẩm Trường An gãi gãi đầu, chẳng lẽ đêm qua cậu ngủ say quá cho nên không nghe thấy tiếng gì luôn hả?

"Lưu Mao." Đạo Niên nhắm hai mắt, "Báo cho bọn họ, nói rằng..."

Y quay đầu nhìn về phía Thẩm Trường An, "Nói rằng đã tìm được rồi, kêu bọn họ tới chỗ tôi đem về."

"Tiên sinh......" Lưu Mao có chút do dự.

"Đi."

"Vâng."

Phi Oánh quay đầu một cách cứng đờ nhìn con chim không có lông xấu xí bên cạnh mình, đại nhân nói tìm được rồi, là ý mà cô đang nghĩ tới đúng không?

Cô kêu thảm thiết một tiếng, rồi ngã xuống đất trong tuyệt vọng.

Đến tột cùng là ai cho cô gan chó, dám nói huyết mạch của phượng hoàng vừa nhỏ vừa xấu vậy?

Xong rồi.

____ ____ ____

Tác giả có lời muốn nói.

Phi Oánh: Tôi là con chim có tội, tôi lựa chọn xỉu đây~

____ ____ ____

Chú thích:

*Điện quang hỏa thạch: Tia chớp, tia lửa xảy ra khi hai viên đá đánh lửa va chạm vào nhau, câu này dùng để chỉ sự chớp nhoáng..