.

Thiệu Đường bất đắc dĩ a bất đắc dĩ, ngồi ở nơi băng thiên tuyết địa, một mình thở dài. Nhìn tình huống trước mắt, hiện tại cuối cùng cũng biết cái gì gọi là “giấy trắng mực đen”. Kịch bản rõ ràng đã viết xong rồi, diễn viên từ đầu đến cuối cũng đã lần lượt xuất hiện. Nhưng hiện tại lại không quá giống như kịch bản, Hồng Thất Công bắt được Tàng Biên Ngủ Sửu, rồi năm người kia bắt đầu thổi phồng môn phái của mình, nói Kim Luân pháp vương có lớn thế nào đó, vừa nói xong chữ “Thiên hạ đệ nhất”, Âu Dương Phong điên điên khùng khùng lập tức vọt ra! Ồn ào nói mình mới là thiên hạ đệ nhất.

Tiếp theo thì sao, đương nhiên không cần phải nói, lão ăn mày biết Âu Dương Phong đã hóa điên, bắt đầu nổi lên tâm ý muốn trêu chọc hắn, hai người chưa nói được hai câu đã động thủ. Dương Quá thật vất vả mới nhìn thấy nghĩa phụ Âu Dương Phong của y, vốn là vô cùng cao hứng, nhưng lại xảy ra chuyện này, cũng liền lo lắng không yên.

Dương Quá sợ họ làm Thiệu Đường bị thương, không cho hắn đến gần, chỉ ngồi ở rất xa, nhìn ba người trình diễn kịch truyền hình trên nền tuyết, cảnh này còn thật hơn khi xem trong ti vi, có loại cảm giác phấn khích. Đánh nửa ngày, cũng không thấy mệt, như hai cái tuyết cầu lăn qua lăn lại trên mặt tuyết trắng xóa.

“Dương Quá!” Thiệu Đường thật sự không nhìn được nữa, đã đánh một giờ rồi, hình như còn phải đánh thêm vài ngày nữa mới xong, hơn nữa lần này là thật sự “xong”, chấm dứt bằng cái chết của hai tông sư!

Thật sự nhịn không được nữa, Dương Quá đuổi theo nghĩa phụ của y và Hồng Thất Công trên tuyết, Thiệu Đường thấy y mệt cũng rất đau lòng, vốn đã vài ngày không hảo hảo nghỉ ngơi rồi, vì thế vẫy tay bảo Dương Quá lại đây.

Dương Quá nhìn hai người còn lại đang đánh tới đánh lui, hơn nửa ngày mới chạy lại, “Thiệu Đường, nghĩ biện pháp đi a, bọn họ mà còn đánh tiếp sẽ xảy ra chuyện!”

“Khởi chí xuất sự a.” Còn chết hết nữa chứ! Thiệu Đường kéo Dương Quá ngồi xuống, “Đừng gấp, bọn họ tuy đã già rồi, nhưng sự thật thì họ vẫn có thể tiếp tục.” Không phải còn đánh mấy ngày nữa sao, cứ để bọn họ đánh trước đã.

“Nhưng…” Dương Quá nhìn chằm chằm hai bóng người cách đó không xa, vừa muốn đứng lên, đã bị Thiệu Đường ấn xuống, không cho đứng.

“Cho, cầm. Ngươi đã mấy ngày không ăn cơm, ăn cơm trước đã.” Thiệu Đường lấy ra một con gà nướng bên cạnh mình, đưa cho Dương Quá.

“Này ở đâu ra?” Dương Quá kỳ quái nhìn Thiệu Đường, sao chỉ có nửa canh giờ đã biến ra được một con gà nướng rồi vậy?

“Ở đó.” Thiệu Đường chỉ chỉ mặt đất bên cạnh, có một rổ, gà nướng, vò tửu, cơm trắng, còn có mấy con thò đã nướng được phân nửa, là thức ăn mà Tàng Biên Ngũ Sửu mang đến. Năm người kia bị Hồng Thất Công đánh đến chật vật không chịu nổi, phế võ công rồi đuổi xuống núi, cũng không mang theo thức ăn đi.

Dương Quá trong lòng vừa động, nhanh chóng làm lửa cháy lớn chút, nướng hết tất cả mấy con thỏ kia, không bao lâu liền ngửi được mùi thịt nướng nồng đậm, còn có tiếng “xèo xèo” của dầu mỡ, làm lòng người thèm muốn.

Lấy một con thỏ đã nướng chín cho Thiệu Đường, Dương Quá đắc ý giơ hai con thỏ đầy mỡ lên, chạy đến bên cạnh Hồng Thất Công và Âu Dương Phong. Chỉ một lúc sau, Hồng Thất Công đã bị mỹ vị đả bại, đá Âu Dương Phong sang một bên, chạy tới ngồi xuống bên cạnh Dương Quá thưởng thức mỹ vị, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Thiệu Đường thấy thế, càng thêm cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần, Hồng Thất Công Hồng lão tiền bối này võ công thế mà cũng đánh không lại một con thỏ a. Âu Dương Phong cũng chạy theo đến, miệng ồn ào nói muốn tái đánh với Hồng Thất Công.

“Nghĩa phụ, các ngươi đừng đánh nữa…” Dương Quá chưa từ bỏ ý định khuyên bảo.

Âu Dương Phong làm vẻ như không nghe thấy, tỏ thái độ thúc giục muốn đánh tiếp với Hồng Thất Công, phân cao thấp.

“Thật là nhàm chán!” Thiệu Đường không khỏi oán giận, tuổi thì đã lớn rồi, còn tranh đến tranh đi. Hai người này đánh qua đánh lại còn chưa đánh đến chiêu cuối cùng để Dương Quá học.

Thiệu Đường nghĩ đến đây, không khỏi nói: “A! Hay là như vậy. Đánh tiếp thì không có gì mới, chúng ta đổi phương pháp khác thế nào?”

“Thiệu Đường…” Dương Quá hết lòng khuyên can, không ngờ Thiệu Đường lại còn hưng trí bừng bừng trợ giúp họ.

“Hảo!” Âu Dương Phong một lời đáp ứng, chỉ cần có thể phân cao thấp với lão ăn mày, thế nào cũng không sao cả. Mà Hồng Thất Công bên cạnh thì chỉ lo ăn chân thỏ, phát ra tiếng “chóp chép chóp chép”, không ý kiến.

Thiệu Đường cười trấn an Dương Quá, nói: “Các ngươi đã từng thấy qua người khác hạ ám kì rồi đúng không? Chúng ta liền chiếu theo nó mà đánh. Vậy sẽ không ảnh hưởng đến hòa khí.”

Ám kì?! Dương Quá khó hiểu nhíu mày. Âu Dương Phong bên cạnh đầu óc không bình thường, đương nhiên không nhớ rõ cái gì gọi là “ám kì”.

Thiệu Đường không nhanh không chậm giải thích: “Ám kì chính là một loại phương thức mà cổ nhân dùng để chơi cờ vây, không có bàn cờ cũng không có quân cờ, chỉ dùng miệng thuật lại nơi mà mình đặt cờ, toàn bộ dựa vào trí nhớ của mình mà chơi, như vậy mới khó, mới càng cần bản lĩnh a. Các ngươi không muốn động thủ, chỉ so bằng cách đọc chiêu thức, như vậy thấy thế nào?”

Dương Quá vừa nghe đến chữ không cần động thủ, lập tức đồng ý. Âu Dương Phong ngơ ngác suy nghĩ nửa ngày, cũng gật đầu. Mà Hồng Thất Công còn đang bắt tay ăn thịt thỏ, nghe vậy thì lầm bầm: “Nói vậy… phải đọc chiêu thức ra? Tiểu gia hỏa, không phải ngươi muốn học trộm chiêu thức của chúng ta chứ?”

Giật mình! Thiệu Đường nghe vậy cơ mặt liền giật giật, lão ăn mày này… không khách khí nói: “Lão nhân, ngươi không có bị tự luyến chứ!”

“Tự luyến!” Hồng Thất Công khó hiểu nhìn hắn.

“Nói tiếp, ta dùng phương pháp này để học trộm võ công của ngươi sao? Ta mới không hiếm lạ gì nó!” Thiệu Đường trừng mắt.

Dương Quá lo lắng nghĩ, Hồng Thất Công nói thế cũng đúng, nói hết các khẩu quyết chiêu thức ra, việc này không thể nghi ngờ chính là chỉ điểm võ công, có chút không ổn, “Thiệu Đường, này hình như không tốt lắm, hay là chúng ta…” Muốn nói chúng ta đi chỗ khác, nhưng nếu mình đi chỗ khác, thì lỡ như hai người này lại đánh nữa thì biết sao đây? Trong khoảng thời gian ngắn không thể giải quyết được.

“Thật là!” Thiệu Đường rất muốn đánh đầu Dương Quá, sao còn rút chân sau của mình về nữa, đôi con ngươi xoay tròn một vòng, nói: “Ai muốn học trộm võ công của lão ăn mày ngươi chứ, ngươi không phải chỉ biết cái gì mà Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng Đả Cẩu Bổng Pháp thôi hay sao? Ta nói ta cũng biết ngươi tin không?”

“A –“ Hồng Thất Công không nể mặt cười hắn, đánh giá Thiệu Đường từ trên xuống dưới, “Tiểu gia hỏa, ngươi không lừa được ta đâu, ngươi căn bản không biết võ công, càng miễn bàn đến Đả Cẩu Bổng Pháp cùng Hàng Long Thập Bát Chưởng.”

“Hừ!” Thiệu Đường không cho là đúng nói: “Ai nói nhất định phải luyện mới biết chứ, ta nói là ta biết.” Dừng một chút rồi nở nụ cười: “Lão ăn mày, khẩu quyết Đả Cẩu Bổng Pháp của ngươi là gì?”

Không chờ Hồng Thất Công nói, Thiệu Đường lại tiếp lời: “Có phải là tám quyết: bán, phách, triền, trạc, thiêu, dẫn, phong, chuyển!”

Kinh! Hồng Thất Công bị nghẹn thịt thỏ, đứng giữa cổ họng không xuống được, nghẹn đến đỏ mặt nhìn Thiệu Đường, khẩu quyết Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang không bao giờ truyền ra ngoài, chỉ truyền cho bang chủ Cái Bang, người ngoài sao có thể biết khẩu quyết của Đả Cẩu Bổng Pháp chứ?!

“Ai nói cho ngươi biết?!” Hồng Thất Công bất chấp cổ họng khó chịu, vội mở miệng hỏi: “Có phải là nha đầu Hoàng Dung hay không?!” Đả Cẩu Bổng Pháp hiện tại chỉ có mình cùng Hoàng Dung biết mà thôi.

“Đương nhiên không!” Tâm tình Thiệu Đường tốt hẳn lên, này đương nhiên là sách viết. Liếc mắt nhìn Hồng Thất Công còn đang kinh ngạc như đã nhìn thấy người ngoài hành tinh, không khỏi nhẹ thở ra, đã lừa được rồi, nếu hắn còn hỏi thêm chút nữa, mình cũng sẽ á khẩu không thể trả lời, trên sách không nói rõ lắm, chỉ có chút này thôi.

Dương Quá bên cạnh nhìn biểu tình kinh ngạc của Hồng Thất Công, không khỏi ngẩn ra, chẳng lẽ khẩu quyết mà Thiệu Đường nói là chính xác? Cũng không hiểu được một người nhỏ bé như Thiệu Đường sao có thể biết đến chiêu võ công tinh diệu này.

Thiệu Đường hé miệng cười tà, còn ra vẻ như thật: “Muốn biết sao? Nói ra sợ ngươi không tin! Khụ khụ, là Tiêu Phong!”

>>Hết chương 20<<