“Khoảng nửa năm trước, tôi bắt đầu cảm giác anh ta có gì đó lạ lạ, nhưng từ đầu đến cuối lại không phát hiện được dấu vết nào. Thẳng đến bốn tháng trước tôi chuẩn bị đi Hồng Kông, anh ta mặt ngoài làm bộ lưu luyến không rời, lén lút lại khó nén vui mừng thiếu điều nhảy cẫng lên, lúc đó rốt cục mới gõ hồi chuông cảnh báo cho tôi”.
Tả Thu cùng Mạnh Chiêu gia giáo không giống nhau. Cô nhận qua giáo dục hệ đại học, nói chuyện hành động bên trong đều có thể nhìn ra sự giáo dưỡng, mặc áo sơmi tơ tằm phối cùng chân quần rộng rãi, trên cổ buộc lên chiếc khăn lụa, mặc dù là chạy suốt đêm tới, nhưng trên mặt vẫn còn giữ được lớp trang điểm.
Mạnh Chiêu đem một chén nước nóng nhẹ nhàng đặt ở trước mặt cô ta, ôn hòa hỏi: “Cô phát hiện ra khi nào?”
“Có một lần tôi từ Hồng Kông xin phép nghỉ về nhà ngày cuối tuần —— Chỉ là một quyết định bất chợt thôi.” Tả Thu che hai mắt đỏ bừng, chốc lát lau khóe mắt, nói: “Trong nhà không có khác thường gì cả, chồng tôi nhìn qua cũng rất bình thường,. Trong lúc kinh ngạc cùng vui sướng, chúng tôi ra ngoài ăn cơm, xem phim, tay cầm tay về nhà, tiểu biệt trùng phùng thắng tân hôn; Trong nội tâm tôi tự mắng mình quá nhạy cảm, thẳng đến khuya đó tôi đột nhiên tỉnh giấc, không lý do gì cả, phát hiện bên giường trống không, trong phòng khách mơ hồ lộ ra ánh đèn cùng tiếng nói chuyện.”
“…… Việc này có thể lớn có thể nhỏ, anh phải chuẩn bị tâm lý tốt…..”
Tả Thu phủ thêm áo ngủ, nhẹ nhàng mở ra cửa phòng ngủ, chỉ thấy có người ngồi ở trên ghế sa lon đưa lưng về phía cô, thân hình thấp béo, thanh âm lại hết sức trầm ổn, như là cấp trên nói chuyện với thủ hạ, dù bình thản nhưng lại không cho cự tuyệt.
Lý Hồng Hi buông thõng hai tay đứng bên bàn trà phòng khách, cách khoảng cách xa như vậy nên không thấy rõ biểu cảm, nhưng giữa vợ chồng vượt qua cảm giác vẫn để cô phát giác ra được, chồng của mình giờ phút này đang tâm phiền ý loạn: “…… Làm sao có thể? Cô ta làm sao lại đột nhiên mất tích? Làm sao bây giờ, vạn nhất mà điều tra ra được chúng ta nên xử lý như thế nào, danh tiếng đón đầu ngọn sóng……”
“Loại sự tình này nhiều lắm, không dễ dàng điều tra ra được, càng sẽ không tra ra được anh”. Người kia dừng một chút, lời nói xoay chuyển: “Tôi đang lo lắng một chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Cô ta mang theo vụ ‘Làm ăn lớn’ của chúng ta.”
Lý Hồng Hi thần sắc mê mang, nhất thời không kịp phản ứng đối phương đang ám chỉ cái gì, nhưng ngay sau đó sắc mặt kịch biến: “Cái gì?! Anh nói chính là —— Làm sao lại ——“
Thanh âm của hắn im bặt, phòng khách lâm vào yên tĩnh.
“Người không quan trọng, ‘Làm ăn lớn’ thì không thể ném”. Sau một hồi người tới rốt cục lần nữa mở miệng nói, thanh âm bên trong có loại rét lạnh trầm thấp: “Tôi đã an bài thủ hạ đi xử lý chuyện này, tận lực xử lý càng sạch sẽ càng tốt, nhưng anh cũng phải làm chuẩn bị tâm lý cho tốt, vạn nhất…… Rõ chưa?”
Tả Thu ngừng thở, cô chưa từng thấy sắc mặt kỳ quái này của Lý Hồng Hi bao giờ, tựa hồ trong sợ hãi lại xen lẫn một tia căm ghét, phẫn hận cùng không cam lòng, dùng sức cắn răng nhẹ gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Người tới lúc này mới tựa hồ có chút hài lòng, nhẹ gật đầu, đứng dậy rời đi.
Hắn quay người, một khắc này, vừa lúc đối diện với bên trong khe hở cửa phòng ngủ, trong nháy mắt kia Tả Thu thấy rõ mặt của hắn —— Tuổi cũng không lớn, khả năng hơn hai mươi hoặc ngoài ba mươi, mặt trắng hơi mập, cái đầu không cao, trên lông mày có vết thẹo. Đây là loại tướng mạo tiêu chuẩn nhã nhặn hiền lành, chỉ là không biết vì cái gì, hiền lành bên trong lại ẩn ẩn lộ ra một tia khiến cô hít một hơi lạnh lẽo.
Trong cõi u minh trực giác cảm nhận được nguy hiểm khiến Tả Thu nghiêng người lùi về sau, cầm thật chặt tay cầm cửa.
Đêm khuya mờ tối không ai có thể thấy rõ bên trong phòng ngủ cô đang ẩn nấp trong bóng đêm, cảm giác được trái tim của mình đập kịch liệt, lỗ tai lại vô ý thức chăm chú bắt giữ lấy động tĩnh ở gian ngoài, nghe thấy người kia cáo từ đi ra, Lý Hồng Hi đưa ra đến cửa thang máy, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân mơ hồ và âm thanh tạm biệt; không biết qua bao lâu, ngón tay run run của cô mới đem cửa khe hở rất nhỏ kéo ra một chút, trông thấy ngoài cửa sổ phòng khách trời tối người yên, mà trên tường đồng hồ kim giây đang tí tách một tiếng cùng kim phút đứng chung một chỗ.
Đã ba giờ sáng.
“Ngày thứ hai tôi nói bóng nói gió hỏi Lý Hồng Hi, nói trong đêm tôi mơ mơ màng màng nghe thấy hắn đang nói chuyện, có phải có khách tới không? Biểu cảm Lý Hồng Hi trong nháy mắt rất bối rối, nhưng ngay sau đó trấn định lại, nói cho tôi công ty bọn họ một nhân viên kế toán biết rất nhiều nội tình đột nhiên từ chức, nếu như nhận lời mời đến đối thủ cạnh tranh làm việc, liền có thể sẽ liên lụy đến hắn cùng mấy vị lãnh đạo khác, cho nên công ty mới cử người trong đêm khuya tới cùng hắn thương lượng biện pháp, nhưng hẳn là có thể thuận lợi giải quyết, kêu tôi không cần lo lắng”. Tả Thu hít sâu một hơi, đè xuống âm cuối nghẹn ngào: “Nhưng trong lòng tôi loại cảm giác sợ hãi kỳ quái kia vẫn không vứt đi được, tôi thậm chí không dám ở trong nhà đợi cho đến chủ nhật…… Ngày thứ hai buổi chiều, tôi liền tâm phiền ý loạn leo lên máy bay đi Hồng Kông“.
“Người này nói, hắn sẽ an bài thủ hạ đi ‘Xử lý’ người mà lấy đi việc ‘Làm ăn lớn’ của bọn hắn đúng không?” Mạnh Chiêu hỏi.
Tả Thu gật đầu.
Trong đầu Mạnh Chiêu hiện ra trong phòng thẩm vấn Lưu Lị điên cuồng —— “Ngay cả xương cốt con nhỏ Cốc Linh kia cũng không nhìn rõ hiện thực, còn nằm mơ nói nó có ‘Làm ăn lớn’, chỉ cần làm xong làm ăn lớn liền có thể phát tài……”
Mạnh Chiêu hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm mắt Tả Thu, khẩu khí nghiêm túc lên: “Cô còn nhớ rõ lần đối thoại đó xảy ra vào đêm nào không?”
“Ngày 18 tháng 3”. Tả Thu che miệng phòng ngừa mình lại nghẹn ngào lần nữa, khàn khàn mà kiên định: “Tôi vừa đi vừa về Hồng Kông, có ghi chép lại lịch bay, là ngày 18 tháng 3.”
Ngày 18 tháng 3, chính là ngày thứ ba Cốc Linh rời nhà!
Nếu như từ một điểm này suy tính lên trên, cơ hồ có thể kết luận đám người táng tận lương tâm này kêu xử lý sạch sẽ, chính là Cốc Linh!
“Rất cảm ơn cô đã phối hợp với chúng tôi cung cấp manh mối, trong đoạn thời gian này xin tận lực giữ liên lạc, nếu như còn có thể nhớ ra chi tiết nào khác, xin hãy liên hệ ngay cho cảnh sát”. Mạnh Chiêu nắm thật chặt tay Tả Thu: “Nếu như cần bất kỳ trợ giúp nào, cũng có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, không cần phải sợ, chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo sự an toàn cho cô!”
Đôi mắt Tả Thu còn đỏ, cô ngẩng đầu để nước mắt thuận mũi chảy xuống cổ, một lát sau nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Cám ơn cô, cảnh sát Mạnh, tôi chỉ là ngoài ý liệu, tôi…… Tôi cùng chồng là bạn học thời đại học, nhà hắn quan niệm phong kiến, điều kiện cũng không tốt, lúc yêu đương hắn nghèo đến nỗi ngay cả hoa cũng mua không nổi, bên trên nhà tôi bị mẹ ngăn cản. Chúng tôi đã vượt qua rất nhiều gian nan mới đi được đến hiện tại, tình cảm nhiều năm như vậy, tình cảm nhiều năm như vậy……”
Mạnh Chiêu trấn an vỗ vỗ tay của cô.
“Tôi đã từng nghĩ tới, nếu như hắn thật ở bên ngoài có người khác, thì có phải là do tôi bề bộn nhiều việc lạnh nhạt với gia đình không? Có phải là bởi vì tôi quá ngoan cố không để ý đến cảm nhận của hắn hay không? Tôi chỉ hận không thể cầm kính hiển vi đem mọi lỗi lần của mình lôi từ trong ra ngoài nhìn đi nhìn lại cho kĩ, lại quên mất một điểm, người cặn bã sẽ không bởi vì một người ôn nhu hiền thục quan tâm liền cảm động, cặn bã trở thành cặn bã hoàn toàn là bởi vì bản chất của bọn hắn là như vậy.”
Cô dừng một chút, mang theo nước mắt, lộ ra một tia bình tĩnh, mỉm cười: “Nếu như không phiền, tôi có chút chuyện cần cô giúp tôi —— Cô biết vị luật sư nào giỏi các vụ ly hôn không? Có thể giới thiệu cho tôi được chứ, để cho tên rác rưởi kia tay không tấc sắt lăn ra khỏi cái nhà này.”
Cảnh sát cùng luật sư phần lớn không xa lạ gì, Mạnh Chiêu nháy nháy mắt, hơi tới gần tại bên tai cô, giảo hoạt mỉm cười:
“…… Tôi còn thực sự biết tận mấy người”.
Cửa phòng thẩm vấn bị kéo ra, Liêu Cương ở gian ngoài sau bàn công tác lấy xuống tai nghe: “Chị làm vậy là trái với quy định đó”.
Mạnh Chiêu một tay cắm ở trong túi quần, giương lên cái cằm: “Vậy thì em méc đi?”
Liêu Cương dở khóc dở cười, Mạnh Chiêu nhướng mày cười theo.
“Tôi biết rồi, đợi chút nữa đem ghi chép tổng kết gửi cho tôi…… Chú ý đến cảm xúc của cha mẹ người bị hại, hai vợ chồng Cốc Vĩ cùng Hùng Kim Chi lần đầu tiên tới Tân Hải, chưa quen cuộc sống nơi đây, chiếu cố nhiều một chút, đừng để cho truyền thông tiếp xúc……”
Trong dòng nước truyền đến tiếng Bộ Trọng Hoa gọi điện thoại, Ngô Vu nhìn vào gương đã đánh răng xong, lấy vòi nước súc miệng sạch sẽ, tùy tiện giật cái khăn lông, một bên lau mặt đi ra khỏi phòng tắm.
Bộ Trọng Hoa bất luận ngày hôm trước đi ngủ rất trễ thì ngày thứ hai vẫn có thể nghiêm ngặt thức dậy đúng giờ, sáng sớm bảy giờ rưỡi mở mắt rời giường tắm gội rửa mặt chạy bộ xong hết, đã thay ra đồng phục cảnh sát, đứng trước cửa sổ thuỷ tinh chạm đất cúp điện thoại, vừa mới quay đầu, cũng chỉ thấy Ngô Vu để trần nửa người trên đi vào nhà, rũ cụp lấy mí mắt, ngáp một cái, lạch cạch một tiếng đem khăn mặt vứt lên cái giường bừa bộn của khách sạn.
Cậu khẳng định đã đem Bộ Trọng Hoa cho vào danh sách an toàn vô hại, toàn thân cao thấp chỉ mặc một chiếc quần Jeans, lỏng loẹt treo ở hông eo bên trên, vai, cổ, lưng, eo, cơ bụng mỏng, đường cong, nhìn một cái không sót gì, chân trần ướt giẫm ở trên thảm, theo bước đi lưu lại từng dấu chân.
“Cậu không tắm sao?” Bộ Trọng Hoa dịch chuyển ánh mắt, nhàn nhạt hỏi.
“Không tắm”.
“Buổi sáng không tắm cũng được sao?”
Ngô Vu mở bình nước khoáng vừa uống vừa nói: “Phiền phức. Anh đừng nghĩ ai cũng như anh, sáng một lần tối một lần, cũng không biết là đóng cửa lại trong phòng tắm làm gì.”
(:))))))))) anh Bộ lại dám chê vợ ở dơ)“……”
Thái dương Bộ Trọng Hoa có chút giật giật, xoay người sang chỗ khác, đột nhiên chỉ nghe Ngô Vu “A” một tiếng: “Khoan đã, anh để người ta đánh vào gáy sao?”
“?” Bộ Trọng Hoa đưa tay sờ ở gáy một vòng, quả nhiên có chút nhói nhói, nhưng bởi vì góc độ, quay đầu nhìn gương cũng không nhìn thấy, bằng xúc cảm thì hình như là bị tróc da rồi.
Hẳn là tối hôm qua một mình solo không biết bị tên lưu manh nào róc thịt, nhưng lúc vận động dữ dội thì Adrenalin bài tiết cao, nhất thời sẽ không cảm giác được đau nhức, sáng sớm tắm vòi sen cũng không có chú ý tới.
“Sưng rồi”, Ngô Vu nói, “Để tôi bôi thuốc đỏ cho anh”.
Bộ Trọng Hoa phản ứng đầu tiên là ‘không cần đâu’, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, vi diệu ngầm cho phép đề nghị này. Ngô Vu liền gọi điện thoại hỏi khách sạn có thuốc đỏ cùng bông gòn không, Bôn Trọng Hoa ngồi trên giường, cổ áo hơi kéo xuống một chút, Ngô Vu một chân nửa quỳ ở trên mép giường phía sau anh, dùng khăn mặt thấm cồn lau qua vết thương, sau đó dùng bông gòm ngâm thuốc, cẩn thận bôi lên chỗ da bị sưng đỏ.
Bộ Trọng Hoa thuộc về dạng người trời sinh sắc tố lạnh nhạt, con ngươi màu hổ phách, làn da cũng tương đối trắng —— Là màu trắng khỏe mạnh, rắn chắc, so với loại trắng đến tái nhợt do phải miệt mài làm việc của Ngô Vu rất khác nhau. Tóc anh cũng rất đen, dưới ánh nắng sớm có chút tỏa sáng, mang theo mùi dầu gội dễ ngửi, cùng mái tóc đen chỉ chải qua loa của Ngô Vu rất khác biệt.
“Ôi da mịn thịt mềm”, Ngô Vu có chút chua chua, nói: “Có chút vết thương nhỏ mà đã rõ ràng như vậy”.
Bộ Trọng Hoa nói: “Tôi ngược lại càng ghen tị với cậu.”
“Ghen tị cái gì?”
Phần lưng của Ngô Vu, phần bụng thậm chí trên cánh tay, các vết sẹo chi chít chỗ nào cũng có, mặc quần áo vào sẽ không thấy, nhưng nếu như quan sát tỉ mỉ, liền sẽ giật mình khi trông thấy. Bộ Trọng Hoa thoáng động, tựa hồ muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cuối cùng chỉ nói với ga giường trắng: “Vết sẹo là huân chương đại diện cho nam nhân, cậu không cảm thấy như vậy sao?”
Ngô Vu buồn cười: “Huân chương cái rắm, người không có bản lĩnh mới để bị thương, người có bản lĩnh thì đến lông tơ cũng không rơi được.”
“Có ý gì?”
Bộ Trọng Hoa vừa quay đầu lại, chỉ thấy Ngô Vu đem bông gòn ném đi, cũng lười giải thích thêm: “Được rồi, chú ý đừng để bị viêm.”
Cậu đứng dậy đi lấy bình uống nước, thình lình bình nước lại bị Bộ Trọng Hoa nhanh tay lẹ mắt giựt đi: “Trở về đây, lãnh đạo chưa hỏi cậu xong mà”.
Hai người bọn họ một người ngồi bên giường, một người quỳ gối trên giường, ánh mắt trên dưới giằng co mấy giây, Ngô Vu có chút sợ, cúi đầu trên người mình băn khoăn một vòng, tùy tiện chỉ vết sẹo nhỏ ở khuỷu tay trái.
“—— Cái này, do bị lôi đi trên đất xi măng. Hai lão già say rượu hứng thú muốn nhìn xem đàn em mình có thể tranh cường hiếu thắng tới đâu, hai bên phái ra một tên thủ hạ để chiến đấu với nhau, kết quả đối phương là ca môn quyền vương ở Thái Lan, từ đầu tới đuôi một sợi tóc tôi cũng đụng không được. Anh nói cái này có thể gọi là huân chương sao? Rõ ràng là ấn ký sỉ nhục mà.”
Bộ Trọng Hoa nhìn xem cậu, nhất thời không phát ra được thanh âm nào.
“Người có bản lĩnh huân chương làm bằng vàng, người không có bản lĩnh ‘huân chương’ làm ra từ huyết nhục“. Ngô Vu nói: “Được rồi, tranh thủ thời gian phá án đi, có lẽ phá xong án 502 chúng ta cũng có thể được treo huân chương công lao tập thể đó”.
Cậu giật bình nước suối về, Bộ Trọng Hoa dừng tay ở giữa không trung một chút, chậm rãi rũ xuống.
Đúng lúc này điện thoại đinh đương một tiếng, nhắc nhở có tin nhắn mới —— Là Liêu Cương vừa gửi tới bản ghi chép thẩm vấn.
Ngô Vu một bên uống nước một bên tới gần nhìn, còn tưởng rằng tài liệu thẩm vấn đêm qua của Tả Thu vợ Lý Hồng Hi, ai ngờ mở ra lại là tài liệu ghi chép ở bệnh viện của Lưu Lị do Mạnh Chiêu thẩm vấn: “Cậu nhìn cái này làm gì?”
Bộ Trọng Hoa lệch ra đầu, ở khoảng cách gần nhìn mắt Ngô Vu: “Tối hôm qua tôi nhìn ghi chép của Tả Thu, từ đầu đến cuối đều cảm thấy có chút nghi vấn.”
Ngô Vu đáy mắt nghi hoặc, hơi ngửa đầu về phía sau kéo ra khoảng cách, ra hiệu cho anh nói.
“Chúng ta bây giờ biết hung thủ của hai án 502 đã không phải là một người, mà là một tổ chức, có quy mô đoàn thể, ông chủ tiệm in nhìn thấy ‘Ba lão sư’ rõ ràng là chiếm địa vị cao trong tổ chức, thậm chí có thể là lãnh tụ. Cốc Linh rời nhà trốn đi ngày thứ ba, ‘Ba lão sư’ đi suốt đêm đến nhà nói cho Lý Hồng Hi tin tức này, đồng thời nói Cốc Linh mang đi một vụ ‘Làm ăn lớn’, hắn muốn an bài thủ hạ đi giải quyết chuyện này. Tên thủ hạ này hẳn là Cao Bảo Khang, hắn lấy 10 vạn từ ‘Ba lão sư’, theo dõi Cốc Linh tùy thời động thủ, nhưng trong lúc đó bởi vì bại lộ hành tung, dẫn đến cuối tháng tư Cốc Linh báo cho cảnh sát một lần.”
Ngô Vu gật gật đầu.
“’Ba lão sư’ sở dĩ sắp xếp Cao Bảo Khang mà không phải Lý Hồng Hi đi giải quyết Cốc Linh, có thể là bởi vì Lý Hồng Hi có văn hóa, có vốn liếng, trong tổ chức địa vị cũng tương đối cao, cũng không giống như Cao Bảo Khang kẻ ở tầng dưới chót làm công việc tay chân, bản thân hắn không cần tự thân xuất mã đi làm công việc bẩn thỉu này”. Bộ Trọng Hoa lời nói xoay chuyển: “Nhưng tôi không nghĩ ra chính là, Cốc Linh bị giết ngày mùng 2 tháng 5, bất luận Lý Hồng Hi chui vào nhà Cốc Linh và Lưu Lị nhằm mục đích gì, thì vì sao hắn phải chờ tới ngày mùng 9 tháng 5 sau khi cảnh sát phát hiện thi thể mới mò đến Cốc Linh?”
Ngô Vu nghĩ nghĩ, chần chờ nói: “Bởi vì vụ án lên hotsearch?”
“Đúng”, Bộ Trọng Hoa trầm giọng nói: “Bởi vì do trước khi lên hotsearch, đám người này không có cách nào xác định Cốc Linh có còn sống hay không”.
“—— Nói cách khác trước khi lên hotsearch, bọn hắn không biết tên sát thủ này có hoàn thành được nhiệm vụ hay không, Cao Bảo Khang cùng tổ chức đã mất liên lạc!”
“Hắn có phải là đã chết trong sông Tứ Lí hay không?” Ngô Vu ngoài ý muốn nói.
“Từ ngày mùng 2 tháng 5 xem mức độ thuỷ triều ở sông Tứ Lí thì, tỉ lệ chết đuối tương đối lớn, nhưng phản ứng của Cao Hà xác định cháu cô ta thường xuyên đi lặn vào mùa hè, đối với nước cực kỳ thành thạo, cho nên cũng không thể bài trừ một loại khác khả năng, chính là hắn chạy trốn”. Bộ Trọng Hoa dừng một chút, chậm rãi nói: “Nếu như giả thuyết này được thành lập, như vậy cảnh sát hiện tại tìm kiếm mục tiêu không chỉ có một mình hắn, còn có món đồ mà hắn mang theo…… mũ xương người.”
“Mũ xương người”.
Cốc Linh sau khi mất tích, Ba lão sư nói cho Lý Hồng Hi người không quan trọng, nhưng làm ăn lớn không thể vứt bỏ, làm ăn lớn đến cùng là chỉ cái gì?
Cốc Linh trong buổi chiều mưa dầm bôn ba mấy cây số đi vào đê, trong túi xách căng phồng rốt cuộc chứa cái gì, khiến cô tin tưởng vững chắc mình có thể một đêm chợt giàu?
Ngày đó đêm khuya Lý Hồng Hi chui vào phòng ngủ Lưu Lị, rõ ràng đã mua dây điện, băng dính, túi nhựa đen cùng chất tẩy rửa, nhưng lại trốn trong tủ quần áo của Lưu Lị, thẳng đến khi bị phát hiện mới động thủ —— Như vậy trước khi Lưu Lị về nhà, hắn đang tìm cái gì?
Bộ Trọng Hoa ngồi tại bên giường quay đầu lại, Ngô Vu ngồi xếp bằng phía sau anh, một tay còn cầm bình nước suối; Hai người đối mặt, từ đáy mắt đối phương thấy được một đáp án rõ ràng.
“Người đội nón xương cốt kia”, Bộ Trọng Hoa nhẹ nhàng nói, “Có lẽ chính là người Cốc Linh mang đi ‘Làm ăn lớn’.”
Gian phòng bên trong an tĩnh đến đáng sợ, hồi lâu Ngô Vu rốt cục chậm rãi vặn nắp bình, dùng sức vuốt vuốt mi tâm: “Cốc Linh cùng đám người kia đến cùng là quan hệ như thế nào?”
Bộ Trọng Hoa nói: “Qua linh sàng.”
Ngô Vu không hiểu.
“Cậu nhớ kỹ tôi từng nói qua cái gì không? Hết thảy người trong tổ chức tà giáo, đều chỉ có bấy nhiêu đây mục đích: Tiền tài, nữ sắc, dục vọng. thần giáo toàn năng cũng không ngoại lệ. Qua linh sàng là do bọn họ lôi kéo trở thành thành viên mới, bị tẩy não khống chế, một nữ nhân trẻ tuổi phát sinh quan hệ với người khác, giả thuyết dạng này có thể truyền đạt ý chỉ của thần, đạt tới hiệu quả linh thể hợp nhất; Mà những thành viên nữ phần lớn đến từ nội bộ tổ chức đều là thê nữ thân thuộc, cơ bản không qua giáo dục, bối cảnh chiếm đa số là ở vùng nông thôn.”
Bộ Trọng Hoa mở ra bưu kiện ghi chép, vài trang đầu là lần thứ nhất Lưu Lị tiếp nhận thẩm vấn, cũng chính là lần tại cục Nam Thành phát tác cơn nghiện: “Từ khi bắt đầu tiếp xúc Lưu Lị tôi liền ẩn ẩn có chỗ hoài nghi, vì sao trước mặt cô ta Cốc Linh đều chửi cha mẹ mình ‘hút máu, không học thức, hại chết cô’? Nếu như nói hút máu có thể miễn cưỡng lý giải thành vì bảo cô về sau có đi làm công thì cũng phải kiếm tiền nuôi em trai, không học thức và hại chết cô lại là ý tứ gì? Cách nói cũng có thể bình thường nhưng so với cách mà con gái lên án bất mãn với gia đình mình trọng nam khinh nữ thì lại rất khác nhau. Sau đó Mạnh Chiêu mấy lần đi tới bệnh viện tìm Lưu Lị nói chuyện, phát hiện chỉ cần nhắc đến Cốc Linh, cô ta đều lặp đi lặp lại chỉ có mấy câu đó, trong đó mắng cha mẹ ‘không học thức’ là xuất hiện nhiều nhất, thậm chí vượt xa cả oán hận không cho cô đi học”.
“—— Cốc Vĩ cùng Hùng Kim Chi đã làm cái gì, khiến cho cô ấy nghiến răng nghiến lợi thống hận bọn họ không học thức? Một cô gái mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi ở xa huyện thành, dẫn đến mang thai tại Tân Hải, cùng Lý Hồng Hi phát sinh bao nhiêu lần quan hệ? Người một nhà cùng ở chung dưới một mái nhà, con gái ở độ tuổi vị thành niên ra bên ngoài thời gian dài như vậy bị biến dạng, cha mẹ của cô ấy liệu có cảm kích sao?”
Bộ Trọng Hoa giơ tay đưa di động nhét lại túi quần, lạnh lùng nói: “Từ sau khi tôi nhìn thấy đôi vợ chồng khi ở Cục công an khóc đến tê tâm liệt phế, liền bắt đầu hoài nghi bọn họ không được bình thường.”
Ngô Vu im lặng gật gật đầu, tựa hồ cũng có chút đau đầu, hỏi: “Vậy…… anh định làm sao, trở về thẩm cha mẹ Cốc Linh à?”
“Việc này không thể, đầu tiên cảnh sát không có chứng cứ rõ ràng, không thể dùng thủ đoạn cưỡng chế thẩm vấn cha mẹ người bị hại; Tiếp theo Cốc Vĩ cùng Hùng Kim Chi rõ ràng là có chuẩn bị mới đến, hết thảy nói bóng nói gió thẩm vấn cũng sẽ không thu được hiệu quả gì.
“Càng khó giải quyết chính là, hai vợ chồng này là đợi đến khi Cao Bảo Khang mất liên lạc, Lý Hồng Hi bị bắt mới xuất hiện nhận thi, ý tứ chính là tổ chức tà giáo đã ý thức được mình rơi vào trong tầm mắt của cảnh sát. Hiện tại có nhằm vào Cốc Vĩ và Hùng Kim Chi để khai thác điều tra hay thậm chí mỗi một chuyển biến thái độ nhỏ thôi, đều sẽ trực tiếp dẫn đến hậu quả bứt dây động rừng!”
Bộ Trọng Hoa thở một hơi, nói: “Về Tân Hải tiếp tục tra, tra tình hình tài chính của Lý Hồng Hi, quan hệ xã hội của Cao Bảo Khang, cùng nơi xuất phát ra mũ xương người. Một vật đáng tiền như vậy, không có khả năng đột nhiên vô duyên vô cớ xuất hiện tại thành phố Tân Hải, mặc kệ bọn người ‘Ba lão sư’ muốn đem nó bán đi hay là mang đi, phía sau đều nhất định còn có những hành vi phạm tội liên tiếp khác mà cảnh sát chưa khai quật ra.”
Ngô Vu như có điều suy nghĩ hoạt động một chút vai cổ cứng ngắc, Bộ Trọng Hoa nhìn xem cậu, chốc lát chỉ thấy cậu dừng lại, ngồi ở trên giường lắc đầu.
“Tôi cùng cớm các anh phương thức suy nghĩ vấn đề không giống nhau lắm.”
“……”
“Cốc Linh quê quán ở huyện Gia Thụy cách Ninh Hà không xa, từ nơi này lái xe đi, nhiều nhất nửa ngày”. Cậu nhấc lên lông mày với Bộ Trọng Hoa, lông mi thon dài dày đặc dưới mí mắt cũng theo đó mà nhấc lên một đường cong, có chút ý tứ cổ vũ: “Đi qua đó nhìn một chút không?”