Chương 6

Dịch: Khởi Linh

"Ông tin cậu ta à?" Tần Xuyên không tin cho lắm hỏi lại.

Nghiêm Tà đan mười đầu ngón tay vào nhau, gõ nhẹ theo quy luật, lát sau mới chậm rãi nói: "Giám định viên đang phục hồi máy camera giám sát, nếu có thể tìm được nhật ký hiện trường, tôi sẽ tin cậu ta."

Trong phòng làm việc của phó đội trưởng ngập ngụa thứ mùi hỗn hợp giữa khói thuốc lá và mì ăn liền, ngoài cửa vang lên tiếng người nói chuyện, đám cảnh sát không trực đêm đang lục tục đến đi làm.

"Nhưng cũng quá khó hiểu, lão Nghiêm ạ. Thầy chủ nhiệm và hướng dẫn của Phùng Vũ Quang đều cho biết thành tích của cậu ta chỉ vừa đủ, viết được luận văn tốt nghiệp đã cần cám ơn trời đất lắm rồi, cậu Sở Từ này lại nói nạn nhân cố sống cố chết lôi kéo mình đánh cược sẽ lên nghiên cứu sinh tiến sĩ, còn đòi làm đề tài nghiên cứu? Bình thường Phùng Vũ Quang chỉ giỏi xem phim, chơi điện tử với cua gái, căn bản không phải dạng người mê học thuật. Với lại ông đã nghe lời khai của Sở Từ, tôi không tin ông không biết cậu ta đang nói dối, thằng nhóc này chắc chắn đã giấu diếm rất nhiều thứ!"

Nghiêm Tà bật ngón trỏ, chìa đến trước chóp mũi Tần Xuyên, lắc lắc:

"Tôi sẽ giữ ý kiến về nửa câu đầu của ông, còn nửa câu sau thì like mạnh luôn."

"——Cậu ta quả thực đã che dấu một số chuyện."

***

Nửa tiếng trước, trong phòng thẩm vấn.

"Cậu ta đánh cược nghiên cứu sinh tiến sĩ. "

"Cái gì?"

"Cậu ta cược cậu ta chắc chắn có thể làm nghiên cứu sinh tiến sĩ." Sở Từ nói bất đắc dĩ: "Tôi không biết vì sao cậu ta có sự tự tin này, có lẽ vì kỳ tích thành tích vừa đủ điểm của mỗi học kỳ."

Nghiêm Tà và cậu cảnh sát chịu trách nhiệm ghi biên bản liếc nhìn nhau, đều cùng rất bất ngờ. Tiếp đó hắn chuyển sang hỏi Sở Từ: " ——Tại sao các cậu nói đến vấn đề này?"

"Lúc tôi vào ký túc xá thì cậu ta đang đọc sách, có không hiểu một thí nghiệm, nên hỏi tôi có thể giải thích một tẹo cho không. Mối quan hệ giữa tôi và cậu trước đó vẫn chưa tồi tệ đến mức không nói chuyện với nhau, vì thế tôi giải thích cho cậu ta khoảng hai mươi phút, cuối cùng có mấy điều cậu ta không thể hiểu nổi, tôi bèn nói hôm nay cứ đến đây thôi, dù sau đó là những phần thuộc ngoài bài học, cậu ta không hiểu cũng không ảnh hưởng gì nhiều."

"Sau đó cậu ta bỗng sốt sắng, mắng tôi đừng khinh người quá thế, còn tự nói tự cậu ta cũng không kém cạnh ai, chắc chắn sẽ lên làm nghiên cứu sinh tiến sĩ được." Sở Từ giải thích, nói: "Thực chất tôi không có ý khinh cậu ta."

Nghiêm Tà thầm nói bọn anh hiểu cả mà, đám con nhà người ta thường kỳ thị đám ngu dốt tự nhiên đến nỗi đến chính bản thân mình cũng không biết. Chứ thực ra đám ngu dốt bọn anh nhạy cảm lắm nhé. Chẳng qua hắn vẫn làm màu tỏ vẻ ta đây bình thường, chỉ hỏi: "Thế nên hai cậu đánh cược? Thứ cá cược là gì?"

"Chủ đề, nếu cậu ta thực sự thi qua được, tôi sẽ dẫn cậu đi làm đề tài nghiên cứu."

"Thế nếu cậu ta không đậu?"

Sở Từ bỗng dưng im lặng, khoảng mấy giây sau, mới trả lời: "Thua thì phải cho tôi một đồng tiền."

Trong phòng thẩm vấn, tất cả mọi người đều đực cả người.

"..............." Nghiêm Tà nghiêm túc xác nhận: "Một đồng tiền?"

"Tôi không tin cậu ta sẽ qua được, cũng chả muốn giành lợi ích gì. Có điều khi ấy tâm trạng cậu ta rất kích động, cứ nằng nặc bàn cãi với tôi, tôi chỉ có thể mau chóng cá cược với cậu ta rồi quay về phòng thí nghiệm." Sở Từ thở dài một hơi, lần này có chút sụt sịt: "Nếu tôi biết đó là lần cuối tôi gặp cậu ta, có lẽ tôi sẽ ở lâu hơn một chút....ít nhất để giải thích nốt mấy kiến thức cuối cùng kia cho cậu ta."

Trong phòng thẩm vấn lặng ngắt như tờ, mọi người đều đang suy nghĩ, nhất thời chỉ có tiếng hít thở.

"Có thể hỏi một câu được không? Rốt cuộc Phùng Vũ Quang đã.....chết như thế nào?"

Nghiêm Tà hồi hồn khỏi dòng suy nghĩ, "ờm" một tiếng, rồi nói tự nhiên: "Chơi ma túy đá gây ảo giác."

Sở Từ hơi kinh ngạc: "Không thể nào, cậu ta chơi ma túy?"

"Chính vì tình tiết vụ án chưa rõ ràng cho nên chúng tôi mới cần phải đi điều tra, những chi tiết cụ thể trong quá trình điều tra không được tiết lộ ra ngoài, chuyện liên quan đến pháp luật này chắc sinh viên tài cao như cậu không cần chúng tôi căn dặn nhiều đâu nhỉ."

".........."

Nghiêm Tà gập tập biên bản, đứng dậy duỗi hai vai, bỗng nhiên hệt như sực nhớ đến điều gì đó: "Phải rồi, một vấn đề cuối cùng. Ban nãy khi đồng nghiệp của tôi hỏi cậu về cái ba lô đắt tiền kia, vì sao cậu trả lời là không biết cái gì hết?"

Sở Tư vốn đã đứng dậy, nghe xong bèn hơi lưỡng lự.

"........Tôi không muốn có rắc rối."

Hắn ngập ngừng, thoáng dịch người ra khỏi tầm mắt của Nghiêm Tà, nói: "Bỗng dưng được tặng một cái ba lô, chuyện này thật sự không giải thích được.....bình thường khi động đến chuyện lạ kỳ, phản ứng đầu tiên của người bình thường bao giờ cũng là tránh xa ra mà nhỉ, anh cảnh sát đây có thấy đúng không?"

***

"Quả thực vô cùng kỳ quặc, nhưng không thể xác định Sở Từ là nghi phạm gây án từ điểm này được."

Nghiêm Tà mở cửa sổ, không khí tươi mát của sáng sớm phả vào, cuốn thứ mùi chua nồng từ đủ các loại mùi của cả một đêm bay theo gió xa. Tần Xuyên đứng sau bàn công tác, vẫn có điều khó hiểu: "Như thế nào?"

"Nếu tôi muốn sát hại bạn cùng phòng của mình, tôi sẽ chọn một nơi quen thuộc, chứ không phải một nơi xa xôi cách cả ngàn dặm. Trên thực tế, 90% vụ án bị hại là học sinh sinh viên đều xảy ra tại trường học, nếu thực sự muốn giết người, gây tai nạn phòng thí nghiệm thuận tiện hơn dùng scopolamine và thuốc lắc để sát hại."

Tần Xuyên đăm chiêu.

"Có điều," Tần Nghiêm đổi sang vấn đề khác: "——Lời khai của Sở Từ quả thực đã cho tôi một ít linh cảm."

"Gì hở?"

"Bây giờ vẫn khá mơ hồ, chưa chắc chắn được, tôi chỉ loáng thoáng cảm thấy cái chết của Phùng Vũ Quang có thể có liên quan đến lời thề phải lên làm nghiên cứu sinh tiến sĩ, máy camera của công ty hóa chất đột ngột bị hỏng hóc cũng rất trùng hợp."

"Cơ mà, bây giờ ông đây chỉ muốn nằm kềnh ngủ một giấc thôi." Nghiêm Tà quay phắt người lại, ưỡn eo một cái: "Để tạo thêm sự phong phú và sắc màu cuộc sống cho em gái dành cả thanh xuân để ế chỏng chơ của thành phố, anh Nghiêm đẹp trai quyến rũ siêu quần đây đã tiếp tục thất bại trong công cuộc hẹn hò dài đằng đẵng, tiếp tục thất bại á, vậy nên đã làm việc hết mình, tinh tẫn nhân vong, nay vội vã cần một giấc ngủ vô tư lự trong khoảng hai tiếng đồng hồ như trẻ nhỏ mới sinh để từ từ xoa dịu cho con tim đã nhận hết tra tấn........."

Tần Xuyên chế giễu nói: "Chớ tự dát vàng lên mặt, tinh tẫn nhân vong? Ông mơ đẹp nhỉ."

Nghiêm Tà: "Thẩm du quá nhiều sẽ chết người đấy, ông đã thử chưa?"

Tần Xuyên: "..........................."

"Đúng rồi, " Bỗng nhiên Nghiêm Tà nhớ đến một chuyện, gọi giật Tần Xuyên chuẩn bị bước ra ngoài: "Ông giúp tôi nói một tiếng với tổ trinh sát bên ngoài, cho người khoanh vùng lấy hiện trường vụ án làm trung tâm, lập tức lùng sục các cửa hàng second hand chung quanh khu vực thành phố."

Tần Xuyên hỏi: "Cửa hàng second hand?"

"Tìm một chiếc ba lô hai quai bị mất đầu khóa kéo." Nghiêm Tà nói, "Màu đẹp mẫu mới rồi cả hàng hiệu thế kia, tôi méo tin nó sẽ bị xách về làm túi đựng rau đâu."

Mặc dù đang ở cục công an thành phố, song Nghiêm Tà là một sự tồn tại hiếm có—— Hắn không cần nghỉ ngơi.

Hắn là một con quái vật có thể chiến đấu hăng say liên tục trong ba ngày hai đêm mà tinh thần vẫn hừng hực, là tên ma đầu co giò chạy như rồ đuổi theo tên trùm buôn ma túy hơn mười km vẫn không chịu dừng lại. Hắn giỏi luồn lách hơn phường trộm cắp chuyên nghiệp, hoạt bát vượt xa sát thủ giết người liên hoàn, dũng mãnh dữ dằn nhây hơn hẳn toán cướp ngân hàng, từ sau khi có hắn, đội trưởng đương nhiệm mới có thời gian rảnh làm phẫu thuật thông tim mà bao nhiêu năm không kịp làm rồi.

Nghiêm Tà kéo kín rèm cửa, nằm bò trên bàn, nhắm mắt ngẫm nghĩ về lời khai của Sở Từ. Một phán đoán mù mờ hiện lên từ đáy lòng, tuy nhiên chỉ cần tập trung tinh thần, linh cảm kia hệt như chú cá nghịch ngợm, vẫy đuôi tức tốc trốn đi.

"Không thể nào, cậu ta chơi ma túy?"

"Hay tụ tập đi chơi về rất khuya, bình thường thích chơi game online."

"Có lẽ vì kỳ tích thành tích vừa đủ điểm của mỗi học kỳ đã cho cậu ta tự tin......"

............

Là điều gì đã khiến một phú nhị đại có thời gian học tập hạn chế nhưng vẫn có thể thi vừa đủ điểm, đồng thời vừa là điều gì làm cậu ta tự tin chắc chắn có thể thi thành công?

Nếu đổi sang một trường đại học khác, vậy chuyện này rất bí ẩn, song trường học của Sở Từ căn bản không thể dùng tiền bạc để đút lót được.

——Vậy thì chuyện này liệu rằng có liên quan đến cái chết của Phùng Vũ Quang hay không?

Nghiêm Tà hít một hơi sâu, biết rõ hiện giờ bản thân cần phải ngủ say một giấc, thế nên hắn gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh này, gục đầu trong khoảng không gian tối om của bàn làm việc và giữa hai khuỷu tay.

Tiếng người ngoài cửa dần dần khuất xa, ô tô qua lại của đội cảnh sát hình sự dưới tầng hóa thành sự yên tĩnh; chỉ chớp mắt hắn đã chìm xuống đáy biển nửa tỉnh nửa mơ, không gian và thời gian lặng lẽ giao hòa, để tiềm thức đã lãng quên từ lâu nổi trên mặt nước.

Hắn hoảng hốt rời khỏi văn phòng, cất bước vào một đại sảnh rộng lớn ồn ào.

Bên tai có tiếng cười đùa không ngớt, ăn uống linh đình, hình như là một bữa tiệc mừng long trọng. Hắn mơ mơ màng màng đứng cạnh chiếc bàn, đột nhiên có người đứng sau lưng hắn cười nói: "Anh chạy lung tung như ruồi nhặng mất đầu làm gì, người ta ở kia kìa, còn không nhanh đến nói cám ơn?"

Nói cám ơn, Nghiêm Tà thầm nghĩ, nói cám ơn cái gì?

Mọi thứ hiện giờ của ông đây đều do ông liều lĩnh giành được, ông phải nói cám ơn với ai cơ?

Nhưng trong giấc mơ, cơ thể không nghe theo lời hắn, loạng choạng mà hòa vào đám đông phía trước. Không biết đã băng qua biết bao con người vừa cười to vừa có mặt mũi mơ hồ, đột nhiên đằng trước bỗng lóe sáng rực rỡ, chỉ thấy một hình bóng thon dài rắn rỏi đang quay lưng với hắn, tựa trước bệ cửa sổ, đang thầm thì gì đó với chiếc di động.

"Nhanh nhanh kính rượu người ta đi, Nghiêm Tà? Mệt nhọc lâu bằng ấy thời gian, nếu không phải là đội trưởng Giang thì công huân cấp hai này tới lượt anh giành chắc?"

"Lên đi nào, đực ra đó làm gì?"

"Anh nhìn anh không nói gì được luôn kìa, bình thường chả phải khá thích lải nhải sao? Sao giờ ngơ ngơ ra vậy?"

......

Không phải, chiến công của tôi là do tự tôi giành lấy, không liên quan đến bất kỳ ai khác.

Tại sao bắt tôi phải kính rượu? Tôi nhờ vào ai? Vào thời điểm quan trọng quên mình bắt trùm ma túy ngoài tôi đây thì còn ai khác sao?

Trong lòng phảng phất có vô số giọng nói ồn ào nhốn nháo, nhưng thực tế là Nghiêm Tà đã tiến về trước một bước. Hắn không thể kiểm soát tay chân của mình, nỗi căm phẫn nặng nề không cản được sức đẩy vô hình; tựa như đang tái diễn một câu chuyện đã từng xảy đến, hắn giơ ly rượu, rồi nghe thấy một giọng nói trẻ trung ấp úng hơn mình một chút:

"Ầy, đội trưởng Giang........."

Sau đó hắn lại trông thấy hình ảnh ấy.

Trong giấc mơ, mọi thứ như thật như giả, chỉ có hình ảnh này là chân thực, thậm chí nó rõ ràng sinh động tựa như mới chỉ xảy ra vào ngày hôm qua.

Hình bóng ấy đang gọi điện thoại, không quay đầu trả lời mà chỉ xua tay. Năm ngón tay thon gầy, lòng bàn tay giơ ra ngoài, ấy là kiểu thái độ ôn hòa từ chối đầy quyết đoán.

"Tôi biết rồi," Người đó nói, "Đi thôi."

Chẳng hề giả vờ giả vịt, cũng không cần nịnh nọt lấy lòng. Tất cả cảm xúc phẫn nộ và không cam lòng đều rơi vào khoảng không, bức tường chất chồng dày dặn của tâm lý chớp mắt đã khẽ bay biến đi mất.

Khắc ấy, nỗi hụt hẫng khiến Nghiêm Tà thấy hơi khó xử.

"Đi thôi." Hắn nghe giọng điệu thoáng thêm nghiêm túc của người đó.

Nghiêm Tà không nhớ bản thân đã xoay người bỏ đi kiểu gì, dòng máu trong người hắn đều vọt thẳng lên đầu, hoặc cũng có thể vì lượng cồn trong cơ thể. Đến khi ngọn lửa giận sôi sùng sục kia bị cưỡng chế đè ép bỗng dưng tắt ngúm, áp lực được giải tỏa khiến bàn chân hắn nhẹ bẫng, ngây ngây ngơ ngơ, đầu lưỡi tràn ngập vị đắng chát và cay nồng khó mà tin nổi.

Vậy nhưng, hắn hiển nhiên nên rất vui vẻ.

Hắn đã tự "chứng minh" bản thân mình, mặc dù kẻ thù không quá quan tâm, thậm chí chẳng cần hắn giành giật bất cứ thứ gì.

Nghiêm Tà bước qua đại sảnh đầy tiếng người, băng qua dãy hành lang gấp khúc. Hắn để máu và nước mắt của hơn mười năm trong kiếp cảnh sát lắng đọng ở trong tim, bỏ lại nỗi vất vả và long đong lận đận của năm năm làm phó đội trưởng phía sau lưng.

Hắn bước trên con đường quen thuộc dẫn đến phòng làm việc, đầu ghì vào giữa cánh tay, rơi vào giấc ngủ say ngắn ngủi vội vàng.

Tinh tang tang tang——

Nghiêm Tà giật nảy mình, chợt tỉnh khỏi giấc ngủ, chỉ thấy điện thoại đang reo vang trên bàn, hắn mơ mơ màng màng nhận điện theo bản năng: "Alo?"

Đầu óc hắn vẫn chưa tỉnh táo, có điều chất giọng to bự của Mã Tường đã truyền tới: "Anh Nghiêm! Phía trung tâm báo án nhận được một cuộc gọi báo cảnh sát, bên hậu cần đã truyền thẳng đến chỗ anh này!"

"Báo cảnh sát cái gì?" Nghiêm Tà vẫn hơi rối loạn, "Ai báo cảnh sát?"

Đúng một giây sau, Mã Tường đuổi sạch nốt chút buồn ngủ của hắn.

"Lục Thành Giang," Mã Tường nói, "Chính là cái anh lịch sự nhã nhặn ngồi trên xe lăn có mặt tại hiện trường thi thể lạnh cứng 502 ấy—— Anh còn nhớ không? Anh ta gọi cảnh sát, phía hậu cần nhận thấy tình hình rất khẩn cấp nên bảo chúng ta nhanh chóng nắm bắt thời gian, lập tức lái xe chạy đến."