Chương 3
Dịch: Khởi Linh
***
Hôm sau.
"Cám ơn anh dù bận trăm công nghìn việc vẫn giành bớt thời gian đến gặp, nhưng em nghĩ....."
Nghiêm Tà nói luôn: "Anh biết."
Trong nhà hàng sang trọng, điều kiện kín đáo giữa trung tâm thành phố, không khí rất đẹp, giai điệu piano ngân vang trong tiếng chạm nhẹ của dao nĩa bạc. Cô gái ngồi ở phía đối diện cắn môi, uyển chuyển nói: "Tuy em rất tôn trọng nghề cảnh sát, kính nể những hy sinh của các anh rất nhiều, nhưng vẫn......"
Nghiêm Tà: "Anh rõ mà."
"Cảnh sát Nghiêm anh đây thực sự là người rất tốt, dù về vẻ ngoài hay điều kiện đều cực kỳ xuất sắc, sau này anh nhất định có thể......."
Nghiêm Tà: "Tôi hiểu rồi."
Hai người nhìn nhau một lát, cô gái muốn nói lại thôi.
Nghiêm Tà nói chân thành: "Đừng lo lắng, cứ để anh nói chuyện với bên mai mối cho."
Cô gái chớp mắt như quẳng được gánh nặng nặng tám trăm cân xuống, vẫy tay gọi: "Phục vụ, tính tiền!"
"Đã tính tiền rồi," Nghiêm Tà dùng khăn lau lau khóe miệng, đứng dậy lịch sự nói: "Xin lỗi vì đã trì hoãn thời giờ của em, nhà em ở đâu? Em có cho phép anh tiễn em một đoạn không?"
Cô gái hơi rung rinh: "Ấy đâu dám, anh....."
Tiếng di động reo lên.
——Nghiêm Tà, bối cảnh gia đình ưu việt, trai đẹp chuẩn kiểu thần tượng, do hàng năm rèn luyện nghiệp vụ nên dáng người mặc đồ sẽ gầy phanh ra lại đầy đủ điện nước, phong độ có thừa, tiêu tiền thả ga, là đối tượng hẹn hò hoàn hảo.
Có điều trai ế quá lứa lỡ thì này luôn liên tục thất bại trên chiến trường hẹn hò mai mối, nguyên nhân chỉ có một——
"Alo?"
"Lão Đại, cục phó Ngụy bảo anh về ngay lập tức, kết quả khám nghiệm tử thi của vụ giấu xác trong KTV tối qua đã có phát hiện lớn, hiện tại vụ án đã được chuyển lên cục thành phố!"
".............."
Nghiêm Tà cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn, mỉm cười xin lỗi hỏi: "Anh tiễn đến ga tàu điện ngầm nhé?"
Cô gái thấu hiểu, từ chối đây đẩy, cực kỳ thông cảm và ủng hộ sâu sắc về công việc cảnh sát điều tra. Hai người bịn rịn chia tay trong bầu không khí thân thiện, vừa quay lưng thì việc đầu tiên là xóa sạch weixin của đối phương.
***
Nghiêm Tà bước xuống bậc thềm nhà hàng, ánh nắng đầu tháng năm rực rỡ ập vào mặt. Hắn lôi kính mát đeo trên cổ áo ra, đội lên đầu, trong óc vút qua câu nói dang dở của cô gái: "Sau này anh nhất định có thể........"
Nghiêm Tà không khỏi thổn thức: "Nhất định có thể luyện tay phải thành thần, phải tin tưởng chính mình!"
Di động tức thì reo vang, lên tiếng cổ vũ cho giấc mơ.
Nghiêm Tà lười biếng ấn nhận: "Alo?.....Ừ ừ, anh đang trên đường về cục công an thành phố.....Cái gì? Chú nói cái gì?"
"Ài da đậu má Lão Đại!" Cách điện thoại vẫn có thể nghe rõ chất giọng mừng rỡ thấy ớn của chủ nhiệm phòng pháp y: "Anh nghe em giải thích này, ngâu xi ạ. Bọn em phát hiện trong cơ thể nạn nhân có một chất cực kỳ hiếm thấy. Cục công an thành phố lại tiếp tục đi tong kỳ nghỉ lễ 1-5 lần thứ bảy rồi, cho hỏi anh muốn quỳ không? Há há há há!"
Nghiêm Tà: "...........Nhị Cẩu, nói tiếng người đi."
"Ai là Nhị Cẩu, em tên Cẩu Lợi! Nhớ năm ấy ghi danh vào khoa pháp y em vượt qua năm sáu cửa ải, đối mặt với quốc kỳ và phù hiệu cảnh sát trang nghiêm, em đã thầm đọc hai câu thơ: Làm lợi cho quốc gia không màng chuyện sinh tử, không trốn tránh vì sợ tai họa (1)......"
"Cúp đây, hẹn gặp lại."
"Ái ái ái!" Chủ nhiệm Cẩu nói: "Đừng cúp chứ, em bảo anh này nó là: Scopolamine(2)."
Động tác của Nghiêm Tà khựng lại: "Sco gì cơ?"
"Scopolamine là một một dạng Alkaloid có tác dụng giống hệt Atropin, thông thường có trong các loại thuốc chống say tàu xe. Nhưng mà á, Scopolamin trong thi thể nạn nhân cao gấp 1600 lần hàm lượng trong thuốc say xe, khi kết hợp chung với Methamphetamine (3) đủ để tạo ảo giác cực mạnh, chứng động kinh và rối loạn tâm thần."
Nghiêm Tà hỏi: "Có nghĩa thằng nhóc này trượt băng rồi tự trượt chết mình à?"
"Phải, mà cũng không phải." Chủ nhiệm Cẩu đắc ý nói, "Qua kinh nghiệm chuyên môn phong phú, kiến thức hóa học chi tiết, to gan phân tích và tìm chứng cứ của em......Bước đầu có thể kết luận giả thiết chất gây ảo giác có trong cơ thể nạn nhân là một dạng thuốc ma túy mới tinh, chú ý nhé, một dạng mới tinh, không hề có trong tất cả công thức phân tử ma túy có ở cục mình nhé. Mà nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tử vong, là do dưới tác dụng của thuốc gây ảo giác, nạn nhân đã sinh ra ảo giác cực mạnh kèm cả sự mất cân bằng nhiệt độ cơ thể, do đó chủ động chạy vào tủ đông đóng cửa lại, tự cóng chết tươi mình luôn —— Dấu vân tay anh dặn giám định viên của quận lấy ở mặt trong tủ đông vào tối qua cũng đã chứng minh điều này. Sao hả lão Nghiêm? Có cảm giác mở ra một chân trời mới không?"
Nghiêm Tà chẳng bủn xỉn mà tự tung vòng nguyệt quế tối qua Vạn Chấn Quốc tặng cho mình luôn: "Conan thời nay!"
Chủ nhiệm Cẩu hớn hở tỏ vẻ nghiêm tốn.
"Được rồi A Cẩu, thông báo cho mọi người quay về mở cuộc họp, cũng gọi đội chống ma túy của Tần Xuyên hàng xóm cho anh —— Anh đang lái xe rồi, mười lăm phút nữa sẽ đến cục công an thành phố."
"Cẩu ông bô anh ấy, em tên Cẩu Lợi!........."
Sầm một tiếng mạnh, Nghiêm Tà đóng cửa xe ô tô, giậm mạnh chân ga. Hắn tùy tiện quẳng điện thoại ở ghế phó lái, chiếc xe Jeep lạc trôi hòa vào dòng xe cộ.
***
Mười lăm phút sau, tại phòng họp của đội hình sự điều tra của công an thành phố.
Đang trong kỳ nghỉ lễ mùng 1-5, tất cả cảnh sát hình sự điều tra không về thăm gia đình đều có mặt đông đủ,
Tất cả cảnh sát điều tra được nghỉ kỳ mùng một tháng năm không về thăm ông bà cha mẹ đều đến đông đủ, đội chống ma túy, giám định viên, kỹ thuật viên, ngồi chung một hàng với chủ nhiệm Cẩu béo lùn chắc nịch của bên pháp y, ngay cả phó cục trưởng Ngụy Nghiêu chủ quản của đội hình sự điều tra cũng cầm cốc trà bự bước đến chiếc ghế cao nhất.
Nghiêm Tà đẹp trai ngời ngời mặc đồ gọn gàng của buổi hẹn hò, thoải mái xắn ống tay áo sơ mi trắng tinh hiệu Zilli, để lộ đường cong khỏe khoắn của cùi chỏ. Trong tiếng hít thở im lặng của căn phòng đầy ắp người, hắn bật camera giám sát trên màn hình lớn.
Vào đêm ngày mùng 2-5, lúc 9 giờ 30 phút, một bóng người mặc áo xanh lam, quần dài đen xuất hiện trong camera giám sát, đi đứng lảo đảo bước sâu vào con ngõ.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, rất nhiều người rướn người theo phản xạ, theo dõi chặt chẽ hình ảnh mười phút cuối cùng của một con người trên đời trước khi chết.
Nạn nhân vung tay múa chân, bước chân loạng choạng, không biết đang đối thoại với ai trong ảo giác, khi thì cố gắng vươn hai tay ra, khi lại đau đớn bứt tóc mình, đột nhiên chân cậu ta vấp một cái, đụng thẳng vào thùng rác.
Rầm!
Cú đập đó quá dữ dội, đã cách màn hình cũng có thể nghe rõ mồn một. Nhưng nạn nhân hình như không thấy đau đớn, chỉ cố gắng xé tung cổ áo, theo kèm với hành động này, ống kính HD hiển thị rõ chất dịch màu tối chậm rãi nhỏ xuống trên cổ cậu ta —— Đó là máu chảy từ trong lỗ tai. Ngay sau đó cậu ta cởi áo len, cởi trần dán vào thùng rác, chẳng hề thấy dơ mà liên tục cọ sát.
Hành động mang tính thần kinh cận tử ấy khiến rất nhiều người có mặt tại phòng họp chợt thấy ớn lạnh, đúng lúc này, hình như tại cánh cửa khép hờ của phòng bếp sau KTV có cái gì đó hấp dẫn sự chú ý của cậu ta, nạn nhân gắng gượng bò dậy, lắc lư chui vào ấy.
Hình ảnh lóe lên, bóng người cuối cùng của nạn nhân biến mất khỏi ống kính.
Cẩu Lợi rụt rè mà che miệng khụ một tiếng.
"Mọi người đã cầm báo cáo khám nghiệm tử thi rồi đấy, kết hợp với dấu vân tay tìm được ở mặt trong cửa tủ đông, chúng tôi nghi ngờ sơ bộ nạn nhân dưới tác dụng của thuốc gây ảo giác Scopolamine đã tự chui vào rồi đóng cửa tủ đông. Mọi người nhìn đi, tĩnh mạch trên cánh tay nạn nhân không có dấu vết bị tiêm, giải phẫu thực quản cùng yết hầu thì phát hiện thành phần Methamphetamine còn sót lại, bởi vậy có thể nhận định ma túy đã được đưa bằng đường miệng tiến vào cơ thể."
Cẩu Lợi phóng tấm hình khám nghiệm tử thi lên màn hình lớn, dùng bút laser chỉ vào từng chỗ cho mọi người xem, rồi nói: "Mà quan trọng nhất là, sau khi chúng tôi cố gắng phân tích công thức phân tử của thuốc gây ảo giác đã tìm được, dạng ma túy mà nạn nhân ăn phải, không trùng khớp với bất kỳ dạng ma túy gì có trong cục công an thành phố."
Mọi người đồng loạt thì thầm với nhau, phó cục trưởng Ngụy nhướn người về trước: "Chả nhẽ là một dạng ma túy mới?"
Cảnh sát điều tra vụ án không giải thích thứ chính yếu, dù sao mọi người đều biết mạng người cực kỳ quan trọng, nhưng xét từ tính chất nghiêm trọng, mỗi vụ án quả thực cũng chia thành các kiểu nặng nhẹ khác nhau. Tính nghiêm trọng của ma túy dạng mới đổ vào khu vực quản lý, đại khái cũng tựa như tên cuồng sát biến thái giết một lúc hai mươi người giữa phố xá sầm uất, hoặc chẳng kém như Nghiêm Tà đột nhiên phát bệnh đòi đấu võ ở rể trong giới công an nhân dân.
Nếu có dạng ma túy mới tuồn vào, vậy nguồn gốc ở đâu ra? Tuồn bằng con đường nào?
Có theo quy mô hay không? Đã phát triển được bao đường rồi?
Cả phòng im lặng, không một ai lên tiếng, đột nhiên một chất giọng nam trầm thấp vang đến: ".....Không đúng lắm."
Ánh mắt mọi người đều dồn về, phó cục trưởng Ngụy đập cốc trà: "Có gì không đúng, tiểu Nghiêm?"
Nghiêm Tà không nói gì, quan sát một lượt camera giám sát. Hình ảnh điên khùng méo mó lay động tại nơi sâu nhất trong đôi con ngươi của hắn, mãi đến khi camera kết thúc, hắn mới chỉ vào thời gian tại một góc màn hình.
"Gần 9h tối qua, người chứng kiến nhìn thấy nạn nhân đang quanh quẩn một mình ở vỉa hè tại gần cửa sau KTV, trên lưng đeo một cái ba lô dạng ba lô vai đeo màu đen, bây giờ cái ba lô này đang ở đâu?"
"9 giờ 30 phút nạn nhân mới xuất hiện trong camera, ma túy đá đã phát huy tác dụng, và nạn nhân nhanh chóng tử vong. Vậy trong khoảng thời gian từ 9 giờ đến 9 giờ 30 phút, nạn nhân đã đi đâu, làm những gì, hoặc nói, đã gặp ai?"
Mọi người còn chưa lên tiếng, Mã Tường vèo cái giơ tay cướp lời: "Cậu ta đi mua ma túy! Trong ba lô......trong ba lô đựng tiền mặt!"
"Chưa chắc đã là tiền mặt," Nghiêm Tà nói.
Hắn ngập ngừng, ngón tay có vết chai do dùng súng lâu năm khẽ sờ cằm của mình: "Chúng ta thử giả thiết nạn nhân và kẻ buôn ma túy đã hẹn tại một nơi gần hiện trường vụ án, mua được ma túy, hoàn thành xong giao dịch. Nạn nhân dùng đường miệng để nuốt ma túy, sau đó MethyleneDioxyl-MethamphetAmine (4) đã nhanh chóng khiến cậu ta gặp ảo giác, cơ thể mất đi sự điều hòa thân nhiệt, và nóng dần lên. Vì thế cậu ta bắt đầu cởi đồ, mà đầu tiên là cởi hai cái quai đeo."
Một cái ba lô hai quai căng phồng vứt bừa bãi ven đường, cho dù đến tối ngõ đó có rất ít người qua lại, cũng quá có khả năng bị kẻ khác tiện tay cầm đi.
Hơn nữa nạn nhân mặc hàng hiệu từ đầu tới chân, đến sịp cũng có giá bốn trăm năm chục tệ, ba lô chắc chắn không phải hàng rẻ tiền, khả năng bị nhặt được của rơi xin mời đút túi lại càng cao.
Phó cục trưởng Ngụy nhíu chặt mày: "Nhưng công an quận vẫn chưa điều tra rõ nguyên nhân gây tử vong, trung tâm đường dây nóng cũng không nhận được tin báo mất tích có điều kiện phù hợp, GPS thì tạm thời không dùng được."
Nghiêm Tà chỉ vào màn hình camera, đột nhiên đặt câu hỏi: "Con nghiện sẽ làm gì trong tình trạng đã hít ma túy?"
Câu hỏi này khá bất ngờ, phó cục trưởng còn chưa phản ứng, bên đội chống ma túy đã có người khụ một tiếng: "Căn cứ theo kinh nghiệm bắt người của chúng tôi, đại khái được chia làm hai tình huống. Một là khi cơn thèm thuốc ập đến, con nghiện sẽ trốn một mình trong nhà, còn loại kia thì liên quan đám bạn nghiện cùng tụ tập để cùng phê thuốc."
Người nói chuyện có gương mặt tuấn lãng văn nhã, đeo gọng kính viền vàng, giọng điệu không hiền chẳng dữ, là Tần Xuyên của đội chống ma túy hàng xóm bị Cẩu Lợi kéo tới.
Tình hình của đội chống ma túy và hình sự điều tra trong cục công an thành phố khá tương đồng, đều có đội trưởng sắp sửa nghỉ hưu, đội phó còn quá trẻ chưa đủ để đảm đương trách nhiệm, cuối cùng đội trưởng chỉ đành bất đắc dĩ tiếp cày cái mạng già, đội phó của đội hình sự điều tra là Nghiêm Tà, mà bên chống ma túy là Tần Xuyên.
Tuy hai người này là hồ bằng cẩu hữu thường xuyên ra ngoài rượu chè, nhưng trong giới công an thành phố danh tiếng của Tần Xuyên tin cậy hơn nhiều——Mặc cho Tần Xuyên có sở trường giả làm sói đuôi to vô ơn, cái mặt nhã nhặn khảm sâu vào lòng người, còn mặt vô lại lại giấu nhẹm khá tốt, nên kiểu thanh niên này quá được các ông chú bà cô ưu thích. Còn như Nghiêm Tà bỗng dưng nổi hứng dẫn cả đội hình sự chạy đi hát hò ở KTV, khá có tính khiêu chiến với dây thần kinh yếu ớt của các ông lớn.
"Hút một mình trong nhà sẽ khiến con nghiện có tâm lý an toàn, bao gồm trong nhà, phòng trọ, phòng khách sạn, nó sẽ không xuất hiện tình huống con nghiện vừa ngáo đá vừa vung tay múa chân ở trên phố. Nhưng nếu ở trường hợp tụ tập hút hít, công an quận đã bắt đầu lục soát điều kiện chung quanh rồi, bao quát cả camera theo dõi của KTV, cũng không tìm được dấu vết này."
"Tóm lại," Tần Xuyên ngập ngừng, đẩy gọng kính: "Vụ án này không có bất cứ manh mối nào, hoàn toàn không biết nạn nhân chạy đến đường cái như thế nào."
Trong phòng họp vang lên tiếng xì xào bàn bạc.
"Không," Đột nhiên Nghiêm Tà nói, "Còn có tình huống thứ ba."
Tần Xuyên ngớ ra: "Tình huống gì?"
Nghiêm Tà nói: "Thử hàng."
Nghiêm Tà vắt chéo chân, xoay cái ghế tựa, dùng bút laser gõ mép bàn.
"'Đây là thứ hàng mới toanh không có trong thành phố, quá mạnh và đủ phê, anh cứ thử ở chỗ tôi, nếu cảm thấy sung sướng thì lát nữa cho anh cầm hết đó'—— Chúng ta lập giả thiết địa điểm giao dịch giữa nạn nhân và kẻ buôn ma túy cách không xa hiện trường vụ án, quãng đường đi bộ khoảng tầm năm đến mười phút, thoạt nhìn cực kỳ bí mật, thoải mái, có thể giúp con nghiện có cảm giác an toàn.......nhưng trên thực tế lại chẳng an toàn tới vậy."
Trong máy video, cửa sau KTV nối thẳng đến ngõ nhỏ quạnh quẽ giữa đêm khuya, chung quanh là lối đi hẹp nhỏ, cửa hàng đã đóng cửa, sạp đồ ăn của phòng bếp, ánh mắt Tần Xuyên quan sát trên màn hình, bỗng dưng ngộ ra:
"Ô tô!"
Con nghiện núp trong xe, ngáo đá ở đó là chuyện hết sức bình thường. Nạn nhân liên lạc với kẻ buôn ma túy ở trong xe, không ngờ "hàng mới lạ" quá mạnh, cho nên sau khi cậu ta "thử hàng" mới cởi ba lô, cứ kệ người khác chặn lại mà chạy khỏi xe, đây là suy đoán gần với thực tế có thể thể xảy ra nhất của hiện giờ!"
"Đại Cẩu, thứ thuốc gây ảo giác này bao lâu thì sẽ phát huy tác dụng?"
Cẩu Lợi nín giận, âm thầm khóc lóc nói: "Từ năm đến mười phút, trong khoảng mười lăm phút sẽ có hiệu quả mạnh nhất!"
Nghiêm Tà đứng dậy, "Mã Tường đến đội cảnh sát giao thông chuyển máy camera giám sát tại toàn bộ ngã tư quanh hiện trường khoảng từ 9 giờ đến 10 giờ tối, điều tra tất cả biển số của các xe đến đậu tại khu vực từ nửa tiếng trở lên kể từ sau 9 giờ tối. Tần Xuyên, dẫn các anh em của đội chống ma túy nhanh chóng lùng sục nơi tuồn dạng ma túy mới vào thành phố đi, tôi sẽ đến khám xét hiện trường vụ án một lần nữa."
Tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy hành động, Tần Xuyên vừa đẩy cái ghế tựa về nguyên vị trí vừa hỏi: "Anh có linh cảm gì hở, lão Nghiêm?"
"Ba lô." Nghiêm Tà nói ngắn gọn, "Tìm được cái ba lô, ắt sẽ đến gần sự thật."
***
Kỳ nghỉ mùng 1-5 càng về tối càng tắc đường, Nghiêm Tà một tay kẹp thuốc lá, tay kia cầm vô lăng, khi đèn giao thông bật đèn xanh thì chậm rãi di chuyển theo dòng xe cộ đổ về trước, trong tai nghe bluetooth truyền đến giọng của Mã Tường: "Các anh em ở đội cảnh sát giao thông quận Phú Dương đã chuyển máy camera giám sát đến rồi, kỹ thuật viên đang bắt đầu so sánh đối chiếu, có mười hai chiếc xe phù hợp với điều kiện sàng lọc, bây giờ cần làm gì hả anh Nghiêm?"
Nghiêm Tà hỏi: "Có mấy xe không dán màng decal?"
Bên kia đếm đếm một lát, "Ba chiếc!"
"Trong chín chiếc còn lại, mấy chiếc chở kín lái khỏi khu vực khi xảy ra vụ án?"
"Áu—— Chưa rõ được, dán decal rồi nên không nhìn rõ, bước đầu có thể nhìn được có hai xe chở kín."
"Mục tiêu lùng sục nằm trong bảy chiếc còn lại này, lúc lái xe bỏ đi có khoảng từ một đến hai người ngồi, cần ưu tiên xếp vào danh sách đối tượng điều tra đầu tiên."
Mã Tường nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"
Ngiêm Tà vừa định trả lời, bỗng nhiên đằng trước vang một tiếng ầm, sau đó một loạt xe đồng thời phanh lại, tiếng còi chói tai vang lên liên tiếp.
"—— Ấy anh Nghiêm! Bên anh bị sao thế?"
Nghiêm Tà ló đầu ra, chỉ thấy dưới cột đèn giao thông phía ngã tư, một chiếc BMW tông trúng xe shipper MeiTuan, xe máy đổ nghiêng, người lái rơi rầm xuống đất.
"Cậu lái xe kiểu gì đấy, đang đèn đỏ mà vẫn vượt à?"
"Anh đừng ăn nói lung tung, tôi nào có vượt đèn đỏ!........"
Nghiêm Tà phẩy tàn thuốc: "Không sao, đằng trước có hai xe tông nhau lấn sang phần đường của anh ấy mà. Nếu trong xe có hơn hai đối tượng vậy sẽ không chuyện không cản được nạn nhân ngáo đá chạy khỏi xe. Vì vậy gộp cả người lái xe cùng người ngồi cùng, rất có khả năng chỉ từ một đến hai người. Các chú về cục công an thành phố trước đi, tối nay anh dẫn các chú......."
Giọng nói của Nghiêm Tà im bặt.
Đèn giao thông lại đổi màu, dòng xe cộ phía đối diện dần dần khởi động. Nhưng cách nơi xảy ra sự cố không xa, một bóng hình đứng nghiêng ở chính giữa ngã tư đường, đang nhìn chằm chằm vào cái xe máy bị đụng đổ ấy.
Người đó như đã bị hút mất hồn, không hề hành động trước chiếc xe càng ngày càng gần, mà chiếc xe tải đằng trước cũng không nhìn thấy con người không rõ này, vẫn lái bon bon về phía trước.
Đồng tử của Nghiêm Tà chợt co rút —— hắn đã nhận ra người này là ai!
Tất cả mọi chi tiết đều cùng xảy ra tại một cú chớp mắt. Nghiêm Tà đánh vô lăng, giậm chân ga, tiếng còi chói tai xé rách bầu không khí, lái một mạch đến, tông thật mạnh vào xe tải, trong cơn lắc lư, hàng xe cộ trên hai con đường đồng thời dừng lại!
"Tao đê mờ!" Tài xế xe tải phanh xe kịp thời giận dữ: "Mày bị mù đúng không, mày đờ mờ có lái đi không?"
Nghiêm Tà nhảy xuống xe, lấy thẻ chứng minh cảnh sát sáng lòe lòe từ túi áo khoác ngoài ra. Tài xế thoáng chốc ngớ người, lại chỉ thấy Nghiêm Tà không thèm quay đầu, xông thẳng đến bóng người lẻ loi ở giữa ngã tư kia.
Đó là Giang Đình.
——Thời điểm tiếng còi reo vang, đầu óc Giang Đình như thể cùng bị gặp sự cố, trống rỗng mờ mịt. Anh không nhìn thấy, không nghe rõ, cũng chẳng có phản ứng, trong tầm mắt chỉ có hiện trường vụ tai nạn phóng đại vô hạn, nó méo mó, thời gian cùng không gian vỡ vụn gào thét mà đến, nhấn chìm tất cả ý thức, trong cơn hoảng hốt anh như đang lái xe trên con đường cao tốc mưa như trút nước trên ranh giới tỉnh lị của ba năm trước.
Đúng, chính là hôm đó.
Cách gần sau xe, có tiếng còi cảnh sát hú rầm trời, ánh xanh đỏ lập lòe lúc ẩn lúc hiện trong gương chiếu hậu. Anh như con thú bị giam cầm trong bẫy rập, đụng trái tông phải, cùng đường bí lối, trong đầu chỉ có một câu vang vọng, tuyệt đối không thể rơi vào tay những người đó, không thể rơi vào tay người kia thêm nữa——
Giậm mạnh chân ga để tăng tốc, giây tiếp theo, tại con đường phía trước bất thình lình có một chiếc xe tải vọt đến.
Cú tông rất mạnh, sự đau đớn, chóng mặt, trời đất đảo lộn. Rất nhiều tiếng còi xe cùng vang lên, hiện thực và ký ức xen kẽ, cảm giác cùng ảo giác đan xen.
Kế đó, cơ thể Giang Đình nhẹ bẫng, đất trời quay cuồng, cơ thể bị người khác ôm ngang eo, một đôi cánh tay mạnh mẽ đập vỡ cơn mê của anh.
Nghiêm Tà bế ngang Giang Đình, ba bước thành hai băng qua đầu đường, xông lên lối đi bộ, thả xuống cạnh cái xe lăn, bóp cằm ép anh ngẩng đầu nhìn mình: "Ê cậu bị sao thế? Tỉnh tỉnh đê!"
"........."
"Nhìn tôi nói chuyện này!"
Tiêu cự trong mắt Giang Đình rời rạc, bờ môi run rẩy, sau đó bỗng dưng như tỉnh khỏi ác mộng, đột ngột bắt lấy cái tay đang bóp cằm mình của Nghiêm Tà:
".........Xin lỗi," Giang Đình thở hổn hển nói, "Xin lỗi ngại quá."
Nghiêm Tà nhìn anh từ trên cao xuống, ở khoảng cách gần như thế này, khuôn mặt chưa nhìn rõ tại hiện trường tối qua phản chiếu trong đôi mắt hắn, thậm chí cả từng cọng lông mi cong cong, vòng mắt thâm đen uể oải, cùng bờ môi nhợt nhà đều hiện rõ mồn một.
Khắc đó, đáy lòng Nghiêm Tà tựa như lại lóe lên một bóng dáng mờ mờ.
——Nhưng sau đó liền bị xen ngang.
Giang Đình đột nhiên nhận thấy thái độ mất bình tĩnh của mình, lập tức buông tay Nghiêm Tà ra, ngửa nửa người ra sau, tạo một khoảng cách, ngước mắt hỏi: "Cảnh sát Nghiêm?"
Chớp mắt ấy, một Giang Đình bình thường lý trí tỉnh táo đã trở về, ngoài sắc mặt tái nhợt thoáng lộ chút bối rối, thì mọi sự đề phòng nương theo hành động ngửa ra sau kia đã được đắp lên người.
Nghiêm Tà đứng dậy, ho khụ một tiếng.
"Ngồi ở đây chờ tôi." Hắn lời ý sâu xa dặn dò, sải bước nhanh chóng tiến thẳng đến dòng xe cộ.
Chú thích:
(1) Làm lợi cho quốc gia không màng chuyện sinh tử, không trốn tránh vì sợ tai họa: Nguyên văn: Cẩu lợi quốc gia sinh tử dĩ, khởi nhân họa phúc tị xu chi. Tên của chủ nhiệm Cẩu Lợi có nghĩa là làm lợi chứ không phải chó gì đâu nhá.
(2) Scopolamine: Scopolamine hay còn gọi là Hơi thở của quỷ hoặc Burundanga, là một loại ma túy hay mê dược được bào chế từ cây Borrachero ở Colombia và có tác dụng gây mê, đồng thời có khả năng làm mất đi thần trí của con người và đưa con người vào trạng thái bị thôi miên. Loại này được coi là loại thuốc đáng sợ nhất thế giới mà tội phạm thường dùng để xóa trí nhớ và làm mất ý thức tạm thời của nạn nhân, loại này cũng được giới giang hồ ở Việt Nam sử dụng trong thời gian gần đây.
(3) Methamphetamine: Methamphetamine hay Ma Túy Đá là một loại chất gây nghiện tổng hợp được nhà khoa học Nagai Nagayoshi tổng hợp lần đầu tiên vào năm 1893 tại Nhật Bản. Methamphetamine là chất gây nghiện thuộc nhóm các thuốc kích thích dạng amphetamine. Khi dùng, nó tác động lên hệ thần kinh trung ương và kích thích giải phóng dopamine hàng loạt.
Methamphetamine có nhiều dạng khác nhau như:
– Dạng bột trắng hoặc vàng, nâu, đỏ;– Dạng muối hydrochlorit bột, vị đắng, dễ hòa tan trong nước và có thể dùng để tiêm được;– Dạng tinh thể có độ tinh khiết cao. Methamphetamine dạng tinh thể hay còn gọi là "hàng đá" được tổng hợp lần đầu tiên vào năm 1919.Ở Việt Nam, methamphetamine có các tên gọi khác như là "hàng đá", "đập đá", "pha lê"...Methamphetamine được sử dụng theo nhiều cách như nuốt, hút, uống hoặc tiêm. "Đá" là dạng methamphetamine có thể dùng để hút. Đá thường là tinh thể trong suốt có độ tinh khiết cao, hút bằng tẩu thủy tinh. Khói hút không có mùi, để lại cặn sau khi hút, và cặn này có thể sử dụng lại. Cảm giác tạo ra khi hút có thể kéo dài trong vòng 12 giờ hoặc lâu hơn. Một số người dùng (tỉ lệ rất nhỏ, chỉ dưới 3% số người dùng) dùng methamphetamine theo đường tiêm chích.
Sử dụng liên tục đến khi kiệt sức: Là ngay khi giảm tác dụng của một liều methamphetamine, người dùng tiếp tục dùng ngay thêm một liều nữa (cứ 2- 4 giờ mỗi liều) và dùng trong vài ngày liên tiếp cho đến khi kiệt sức, không thể thức và sử dụng thêm được nữa (thường kéo dài khoảng 3- 4 ngày). Người sử dụng sẽ ngủ li bì từ 24-28 tiếng liền sau mỗi đợt sử dụng. Kiểu sử dụng liên tục này (kiểu "binge") gây tác hại rất lớn.
Sử dụng mạn tính: Dùng nhiều lần trong ngày và hầu hết các ngày trong tháng (trên 20 ngày một tháng).
Sử dụng a-ma-tơ: Thỉnh thoảng dùng vào thứ 7, chủ nhật, hoặc các dịp nghỉ lễ. Người dùng có thể sử dụng một mình hoặc với bạn bè, ở nhà hoặc ở các bữa tiệc.Ngay sau khi hút hoặc tiêm ven, người sử dụng cảm thấy "bốc", "sung", hoặc "sung sướng tột cùng". Hít hoặc uống cũng tạo cảm giác "phê" nhưng không "bốc". Người sử dụng sẽ cảm thấy "phê" sau khi hút 3-5 phút, sau khi uống 15-20 phút và tác động kéo dài từ 6-8 tiếng.
Tác động về thể chất khi sử dụng methamphetamine cũng tương tự như khi sử dụng các chất kích thích khác. Các tác động này bao gồm
Cảm thấy khoẻ khoắn, lâng lâng sung sướng.
Tỉnh táo hơn và tràn đầy sinh lực.
Tăng ham muốn tình dục.
Tăng khả năng giao tiếp.
Không cảm thấy đói.
Thông thái hơn, tâm trạng tốt hơn.
Nhịp tim và huyết áp tăng.
Tăng thân nhiệt.
Giãn đồng tử.
Thở nhanh.
Khô miệng và khó nuốt, nếu nặng có thể gây tình trạng mất nước và sốt cao.
(4) MethyleneDioxyl-MethamphetAmine : Thuốc lắc hay ecstasy, tên khoa học là MethyleneDioxyl-MethamphetAmine (viết tắt: MDMA), là một dạng ma túy được chế tạo tổng hợp lần đầu tiên từ năm 1910, và 2 năm sau thuộc quyền sở hữu của công ty dược Merck (Đức) dưới dạng chất ức chế cảm giác thèm ăn.
Những tên hiệu khác của MDMA là viên lắc, thuốc điên, viên chúa, viên hoàng hậu, max, xì cọp, ecstasy, mecsydes, kẹo v.v.
Thuốc lắc tạo ra cho người dùng những cảm giác đặc biệt. Khi thuốc có tác dụng cảm nhận đầu tiên là thấy các đầu ngón tay tê buồn. Các cảm giác và xúc giác trở nên " Ảo cảm " Hưng phấn cao độ, các động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, chân tay mềm dẻo. Đặc biệt cảm thấy thích thú với loại nhạc mix, nhạc rap. Khi tác dụng của thuốc đã đạt đến cao trào thì người toát mồ hôi, sợ ánh sáng,tinh thần cởi mở, sảng khoái, thích yêu đương, dễ cảm thông với người chung quanh, nâng cao cảm giác trong cơ thể, và tự tin...
Vì những tác dụng này mà thuốc lắc rất phổ biến tại các vũ trường. Dân xài thuốc có cảm tưởng mình gần giống như... siêu nhân, đang được bay lên cao có thể nhảy nhót nhiều và lâu hơn không thấy mệt mỏi, ăn nói hoạt bát hơn, thích thú hơn và nhạc nghe có vẻ hay hơn. Những người hay mắc cỡ, thiếu tự tin khi xài thuốc sẽ có cảm tưởng mình được đổi thành người tự tin, hoạt bát hơn.