Từ khi ông Cố kể ra chuyện đó , Cố Hành Sâm cũng không có quay về Cố trạch , hắn lái xe ra ngoài để phục hồi lại tâm trí . Đường phố nửa đêm cũng yên tĩnh dị thường
Cửa sổ xe mở rộng , gió mát ban đêm hung hăng thổi vào trên mặt Cố Hành Sâm , làm đầu óc hắn càng thêm thanh tĩnh
Theo lời cha hắn thì việc đưa hắn sang Italy , là sợ hắn gặp chuyện không may , hiện tại Dược Diên xảy ra chuyện , Cố Gia coi như chỉ còn một đứa con trai thừa kế
Cố Hành Sâm đến bây giờ mới biết , tại sao khi anh trai hắn gặp tai nạn , ông Cố liền dọn ra ngoài ngay , thì ra là —— là ông không cách nào đối mặt vì đã làm hại Cố Dược Diên thành người thực vật !
Lời ông Cố nói , hắn đều hiểu được . Sớm muộn cũng là muốn kết hôn , không cùng Nhậm Thiên Nhã thì cũng phải cùng người khác . Trước khi đi ra khỏi nhà cha mình , hắn khẽ gật đầu . Chỉ động tác nhỏ như vậy , ông đã hiểu rõ ý hắn , hắn là đồng ý cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn
Trong lúc vô tình hắn đã lái xe về nơi ở của Niệm Kiều . Cố Hành Sâm ngẩng đầu lẳng lặng nhìn cánh cửa sổ kia , đáy mắt chán nản
Tin tức hôn sự của Cố Hành Sâm và Nhậm Thiên Nhã được đăng ngay trang đầu trên báo vào ngày hôm sau —— Đổng sự trưởng mới của Cố thị sắp cùng thiên kim tiểu thư của thị trưởng Nhậm kết hôn!
Một bên là ông chủ nổi tiếng trong giới thương trường , một bên là quan chức quan trọng trong giới chính trị . Đây quả là tin tức nóng hỏi , đương nhiên mọi người đều quan tâm đến
Niệm Kiều vừa vào phòng học , đã thấy khuôn mặt An Manh Manh tựa như gặp quỷ , cả người sợ hãi , liền tranh thủ nhét tờ báo trong tay vào trong túi xách
"Manh Manh , cậu giấu thứ gì đó ?!" Niệm Kiều ngồi xuống cạnh cô , nghi ngờ nhìn tra xét
An Manh Manh khoát tay "Không có , không có gì , tớ không giấu gì cả"
Niệm Kiều khẽ hừ một tiếng , không nói láo sao còn phô trương thế ?!
"Thật không có ?!" Cô âm trầm hỏi với khí thế bạo
An Manh Manh buồn bã nhìn cô một cái , trong lòng nói thầm [Cố Niệm Kiều , cậu mà xem thì cậu sẽ phải hối hận]
Móc tờ báo trong giỏ đưa cho Niệm Kiều , người sau cau mày nhận lấy
Chỉ mới vừa nhìn thấy tin tức Cố Hành Sâm sắp kết hôn , Niệm Kiều giống như bị sét đánh , toàn thân gần như choáng váng . Những dòng chữ nhỏ ở phía dưới , cô căn bản không thèm nhìn đến
"Niệm Kiều , cậu không sao chứ ?!" An Manh Manh lo âu nhìn cô
Niệm Kiều ngẩn người thật lâu , cuối cùng chậm rãi lắc đầu :"Tớ. . . . . . Không có sao"
An Manh Manh cũng không biết an ủi Niệm Kiều thế nào , dù sao thì phần tình cảm này sớm muộn gì cũng nên đoạn tuyệt . Chẳng qua là nhìn cô thương tâm như vậy , Manh Manh chỉ cảm thấy tạo hóa thật trêu ngươi , tội gì cô phải thích chú của mình ?!
Cả ngày cứ thế trôi qua cho đến khi tan học , cô mới vừa bước ra cửa trường , thì thấy một chiếc xe màu đỏ thẫm hiệu Cayenne đang dừng ở trước mặt mình , phía trên lộ ra một gương mặt quen thuộc —— Nhậm Thiên Nhã !
Nhậm Thiên Nhã ra khỏi xe , đi tới trước mặt Niệm Kiều , cười ôn hòa :"Niệm Kiều , em có rãnh không ?! Chị muốn tìm em để giúp một chuyện"
Niệm Kiều nhìn Nhậm Thiên Nhã , cọng lông mày thanh tú nhíu lại thật chặt , người này không có sao chứ ?!
Trước còn đối với mình tràn đầy thù địch , bây giờ lại tỏ ra thân thiết vậy ?! Cô ta bị bệnh rồi chẳng ?!
Nhậm Thiên Nhã nhìn Niệm Kiều không nói lời nào , nụ cười trên thu hồi , cẩn thận nói :"Lần trước là do chị quá khẩn trương , cứ cho là em giống như những cô gái khác , quấn lấy Hành Sâm . Cho nên. . . . . . ngày hôm nay , chị đặc biệt tới tìm em nói lời xin lỗi , Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được không ?!"
Bạn học chung quanh đều nhìn lại , khiến Niệm Kiều cảm thấy ngượng ngùng , cứng đờ gật đầu một cái