Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 187: Trọn đời trọn kiếp (2)

Mạc Thuần liền gọi 10 cuộc điện thoại cho Hoắc Hành Nghị mà không có ai bắt máy, cuối cùng lại chuyển thành tắt máy!

"Làm cái gì vậy! Rốt cuộc anh đã đi đâu!"

Phiền não ném điện thoại di động qua một bên, Mạc Thuần xoay người đi vào phòng tắm.

Muốn khi dễ cô sao. Dù sao Hoắc Hành Nghị cũng là người lớn, chắc có chút chuyện riêng, chắc không có chuyện gì xảy ra chứ?

————

Trong bệnh viện, Niệm Kiều tựa vào đầu giường, hai tay nắm chặt tay Cố Hành Sâm, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cô cảm thấy bàn tay của hắn lạnh như băng, nhiệt độ bàn tay của cô cũng không thể làm bàn tay của hắn ấm lên được, cô cảm thấy rất khó chịu.

"Cố Hành Sâm, anh sẽ không có chuyện gì đúng không? Chỉ cần anh tỉnh lại, mọi chuyện em đều đáp ứng với anh."

Em đồng ý với anh sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa, sẽ không rời bỏ anh, sẽ sống cùng anh tới đầu bạc răng long.

Chỉ cần anh nói, tất cả em đều đồng ý với anh, em chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là ——

Anh hãy tỉnh lại! Như vậy thì tốt quá rồi!

Cô cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, khẽ run đưa ra đầu lưỡi khẽ liếm một chút, cô thì thầm: "Cố Hành Sâm, em muốn làm Cố phu nhân của anh, anh tỉnh lại đi có được không?"

Bây giờ đã đã hơn 11h, bác sĩ nói nếu như mười hai giờ hắn không tỉnh lại thì sau này sẽ không tỉnh lại nữa.

Bác sĩ còn nói, hắn quá mệt mỏi, hắn cần nghỉ ngơi, cho nên hắn không muốn tỉnh lại.

"Em biết rõ anh rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần anh tỉnh lại em thề từ nay về sau tất cả em đều nghe theo anh, không để cho anh lo lắng vì em nữa, như vậy anh sẽ có thể không mệt mỏi nữa phải không?"

Cô trầm mặc nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn chìm vào giấc ngủ sâu không có một dấu hiệu nào cho thấy sẽ tỉnh lại.

Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng Niệm Kiều không nhịn được nghẹn ngào khóc.

"Cố Hành Sâm, thật xin lỗi, thật xin lỗi, em biết em sai rồi, đừng ngủ nữa được không? Em không muốn anh ngủ nữa, tỉnh lại nói chuyện với em đi."

Tỉnh lại anh muốn mắng em cũng được vẫn tốt hơn anh nằm đó hờ hững không đáp lại em như thế này.

"Cố Hành Sâm, chúng ta còn có Niên Niên, dù anh không quan tâm tới em thì anh cũng phải quan tâm tới Niên Niên chứ,nó rất đáng thương, chúng ta cứ hợp rồi tan,rồi vẫn cứ dây dưa không dứt, mấy ngày nay nó cũng không khỏe, nó vẫn luôn hiểu chuyện không có trách cứ chung ta, sao anh có thể nhẫn tâm không để ý tới nó như vậy?"

"Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm, anh tỉnh lại có được không?"

"Cố Hành Sâm, em sai rồi"

Đột nhiên, ngón tay người trên giường bệnh khẽ nhúc nhích, sờ nhẹ vào lòng bàn tay của cô một chút.

Niệm Kiều ngây người, nhưng vẫn không tin ngước mắt nhìn hắn, sau đó thấy hắn mở mắt.

Từ trước tới giờ đôi mắt kia vẫn luôn thâm thúy như vậy, thế nhưng lúc này mang theo một tia vẩn đục mờ mịt.

Hắn tỉnh! Hắn thật sự đã tỉnh lại!

Niệm Kiều không biết làm sao để hình dung tâm trạng của mình vào giờ phút này, cô thậm chí có cảm giác muốn hét to lên cho toàn thể thế giới biết, Cố tiên sinh của cô ——

Đã tỉnh!

Cố Hành Sâm mở mắt, trước mặt vẫn là một màu tối đen như mực.

Ngẩn người một lúc sau đó hắn mới kịp phản ứng lại, hắn đã không nhìn thấy nữa rồi.

"Cố Hành Sâm, anh đã tỉnh lại rồi sao?" Niệm Kiều cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn, sợ mình hỏi lớn tiếng sẽ dọa tới hắn.

Cố Hành Sâm rất muốn cười, nhưng lại trưng ra vẻ mặt cứng rắn trầm tĩnh, sau đó khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại.

Niệm Kiều bị hắn dọa sợ, "Cố Hành Sâm, anh vẫn chưa tỉnh sao? Anh đừng làm em sợ, đừng dọa em!"

Cố Hành Sâm vẫn im lặng như cũ không nói lời nào, trong đầu thoáng qua hình ảnh hai người lúc ở phòng ngủ.

Đột nhiên cảm thấy, nếu như không có Cố Cảnh Niên, hai người nhất định sẽ cứ xiết chặt tay nhau mà chết cùng nhau, như vậy cũng chưa hẳn không phải là chuyện không tốt.

Hắn thật sự rất mệt mỏi, có cảm giác rằng đã quá lao lực.

Cố gắng kiên trì như vậy, chỉ bởi vì không yên tâm với cô và con trai.

Vậy mà, lúc cô nói muốn rời xa hắn và kết hôn với Tần Mộ Bạch, hắn vẫn không nhịn được!

Cũng chỉ có duới tình huống như thế, hắn mới buộc phải nói với cô là hai người đã sớm kết hôn rồi!

Hắn luôn cảm thấy buồn bực trong lòng, nếu như chưa tìm thấy một cơ hội thích hợp thì hắn làm sao có thể nói với cô hai người đã thực sự kết hôn?

Trừ phi đợi đến một ngày nào đó, Niệm Kiều đột nhiên nhắc đến chuyện này, hắn mới có thể ấp úng nói cho cô biết!

Bên tai là tiếng khóc thương tâm đến muốn chết của cô, khiến cho tim hắn cảm thấy như thắt chặt lại.

"Cố Hành Sâm, anh đã tỉnh lại rồi thì đừng dọa em nữa được không? Em không thể chịu được sự hù dọa của anh đâu, em cần canh, em cần anh chăm sóc cho em, bảo vệ em và yêu em, anh đừng bỏ mặc em nữa được không?"

Cô vừa nói, nước mắt liền tuôn rơi, rơi xuống nện và cả trên người cô.

Tận đáy lòng Cố Hành Sâm thầm than, rồi sau đó vươn tay, nắm chặt bàn tay của cô, giọng nói khàn khàn, "Đừng khóc."

Lúc này Niệm Kiều xác định hắn đã thật sự tỉnh lại, cô gào lên "Cố Hành Sâm, em đã cho rằng, cho rằng anh muốn bỏ rơi em, em cho rằng anh đã không quan tâm tới em nữa."

Cố Hành Sâm bất đắc dĩ, nắm lòng bàn tay cô nói: "Đỡ anh ngồi dậy."

Niệm Kiều lập tức dừng khóc, sau đó hung hăng lắc đầu, "Không được! Cố Hành Sâm bây giờ anh còn rất yếu, anh mất quá nhiều máu cho nên phải nghỉ ngơi cho tốt."

Khóe miệng Cố Hành Sâm run rùn, hắn yếu ở đau sao hắn không cảm thấy vậy!

Nhưng lúc hắn chống hai tay lên ga giường chuẩn bị ngồi dậy, hắn mới biết, bởi vì mất quá nhiều máu mà thân thể của mình rất yếu!

Bởi vì hắn vừa mới cử động, đầu liền hoa lên tới mức hắn muốn ói!

Niệm Kiều nhìn hắn thống khổ nhíu mày, lo lắng, đỡ hắn nằm xuống, lại hỏi hắn: "Có khỏe không? Có cần em gọi bác sĩ không?"

Cố Hành Sâm lắc đầu, ho khan hai tiếng vẫn chưa thoải mái, nói với cô: "Cho anh ly nước."

Niệm Kiều nhanh chóng xoay người cầm cốc nước kề vào miệng hắn "Uống đi."

Cố Hành Sâm cười, uống hơn nửa cốc nước mới thấy cổ họng thoải mái hơn.

"Em đừng quá lo lắng, anh không sao."

Niệm Kiều không tin chuyện hoang đường của hắn, không sao thì sao hắn lại ngủ lâu như vậy? Không sao thì sao sau khi tỉnh lại không ngồi dậy được? Không sao sao mặt anh lại khó coi như vậy?

Nhưng khi nhìn hắn cô lại thấy đau lòng!

Tất cả đều không phải vì cô sao? Nếu như không phải cô hồ đồ, cô ngu dại thì sao hắn lại ra nông nỗi này?

Khom lưng nhẹ nhàng tựa vào ngực của hắn, đôi tay ôm hắn, cô dịu dàng nỉ non: "Cố Hành Sâm, hiện tại anh đã tỉnh lại, em sẽ lặp lại những lời em nói với anh lúc anh ngủ."

Cô luôn rất dũng cảm chí có một lần duy nhất cô mềm yếu đã hại hắn biến thành như vậy, cho nên cô thề về sau cô sẽ dũng cảm đối mặt với mọi việc!

Cố Hành Sâm vuốt mái tóc của cô, khẽ gật đầu một cái, cuối cùng đáp một tiếng: "Ừ, em nói đi anh nghe đây."

Niệm Kiều giật giật thân thể của mình, ngẩng mặt lên một chút, dời tới áp tai vào trái tim hắn, nghe nhịp đập mạnh mẽ của hắn, trong lòng vô cùng an tâm.

"Cố Hành Sâm, em thế, về sau bất kể xảy ra chuyện gì, em sẽ không coi thường mạng sống của mình cũng sẽ không rời xa anh, em sẽ ngoan ngoãn sống bên cạnh anh, nghe lời anh, học cách làm Cố phu nhân."

Cô nhẹ nhàng nói một hồi nhưng đáy lòng Cố Hành Sâm lại dậy sóng.

Hắn biết hành động dứt khoát vừa rồi của hắn đã làm cho cô tỉnh ngộ, chỉ có điều hắn không nghĩ tới câu nói cuối cùng của cô——

Học cách làm Cố phu nhân!

Thật ra hắn đã muốn cô làm Cố phu nhân của hắn từ lâu rồi!

Ngay từ lúc đưa cô và con trai trở về từ Hongkong hắn đã muốn ngay lập tức kết hôn với cô!

Chỉ có điều trong thời gian đó lại xảy ra quá nhiều chuyện nên cứ kéo dài mãi tới tận hiện tại!

"Vừa rồi anh nghe thấy có người nói mình sai rồi, nếu đã nhận ra mình sai thì có phải nên ngoan ngoãng chịu phạt không?"

Giọng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng tùy ý làm cho người ta có cảm giác lâng lâng.

Niệm Kiều biết hắn nói ‘ có người ’ là chỉ mình, hơn nữa vừa rồi thật sự là cô đã nhận lỗi với hắn, bây giờ cô cũng không phủ nhận chuyện đó!

"Vâng, em biết em sai rồi, anh muốn phạt em thế nào cũng được."

Cô nói xong, ánh mắt liếc nhìn hắn rồi lại rơi vào cổ tay của hắn, lớp băng gặc trắng đã bị nhuộm một màu đỏ của máu.

"Thật sự có thể phạt em thế nào cũng được sao?"

Giọng nói của hắn trầm xuống, cô hoảng hốt cảm thấy hắn thật sự muốn phạt cô thật nặng!

Nhưng Niệm Kiều lại không sợ, không phải cô cho rằng hắn sẽ bỏ tha cho cô mà cô cam tâm tình nguyện chịu phạt, dù hắn muốn phạt thế nào cũng được!

"Đúng, anh phạt em thế nào cũng được."

Cô kiên định nói, khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ của hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cọ vào ngực của hắn, không ngừng cọ xát khiến cho Cố Hành Sâm có chút khoái chí, nhất thời cả người cũng cứng ngắc.

Đôi tay đặt lên vai cô, vừa mới dùng chút sức bàn tay phải lại nổi lên cơn đau.

Niệm Kiều kinh hoảng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy tay phải của hắn, sợ tới mức mặt trở nên trắng bệch.

Cô lập tức từ trên giường bật dậy, xoay người muốn ra ngoài gọi bác sĩ, sau lưng lại truyền đến giọng nói trấn định của Cố Hành Sâm "Trở lại đây, anh không sao."

Niệm Kiều dừng chân quay trở lại, "Nói lung tung, vết thương của anh nhất định đã bị vỡ rồi!"

Cả người Cố Hành Sâm chấn động, bị giọng nói của cô làm cho rung động!

Vừa rồi lúc hắn mới tỉnh lại không chú ý, bây giờ mới phát hiện ra giọng nói của cô khàn khàn ồm ồm giờ lại giống như muốn khóc nữa!

"Tới đây ——"

Hắn vươn tay về phía cô, đôi mắt dù không nhìn thấy cũng làm thâm thúy tới mức làm cho người ta không chịu nổi.

Niệm Kiều kinh ngạc đi tới, đưa tay nhẹ nhàng bỏ vào lòng bàn tay của hắn, nức nở nói: "Cố Hành Sâm, em thật sự rất sợ."

Dĩ nhiên Cố Hành Sâm biết cô đang sợ cái gì, nhưng hắn biết mình đã tỉnh lại nên sẽ không có vấn đề lớn gì.

Thật giọng cười một tiếng, rốt cuộc hắn không giả bộ tức giận nữa "Đứa ngốc, anh không sao, em còn lo lắng gì nữa?"

Niệm Kiều liều mạng lắc đầu, cuối cùng nhớ tới hắn không nhìn thấy, nức nở nói: "Dù anh không sao nhưng em vẫn sợ."

Cố Hành Sâm nhíu mày, không hiểu, "Tại sao em vẫn sợ?"

Niệm Kiều rút tay của mình về, vặn vẹo ngón tay của mình, mơ hồ không rõ nói: "Sợ anh sẽ không quan tâm tới em nữa."

Hắn vằ mới tỉnh không lâu, cũng chưa hề nhắc tới chuyện hai người đã đăng kí kết hôn, chẳng nhẽ hắn đang đợi cô lên tiếng trước sao?

Nhưng Cố tiên sinh à, mặc dù anh rất khó chịu nhưng đã tới đây rồi thì anh cũng nên thành thật khai báo đi!

Cố Hành Sâm nhíu nhíu mày, thoáng qua đã hiểu ý tứ trong lời nói của cô.

Ho nhẹ hai tiếng, hắn nghiêm trang hỏi: "Cố phu nhân, những lời này của em là ngầm nhắc anh không cho phép anh ly hôn với em sao?"

Niệm Kiều ngẩn người, sau đó cả khuôn mặt đều đỏ, như muốn cháy rụi!

"Em, em có ý đó lúc nào! Đơn giản là em chỉ sợ anh sẽ không muốn em nữa thôi!"

Cố Hành Sâm nhíu mày, dáng vẻ lôi kéo kia làm cho người ta muốn đánh cô một cái!