Diệp Hoắc nghiêm mặt ngồi ở bên trên, thấy người đã được dẫn đến đây thì nói với Diệp Chân thị: “Đây là chuyện trong nội viện nên nàng xử lý đi. Cũng không biết hàng ngày nàng trông coi thế nào mà để xảy ra chuyện như hôm nay, ta thấy có phải là nàng quá rảnh rỗi rồi không, quên mất những chuyện mà bản thân cần làm?”
Nói đến như thế, ngữ khí Diệp Hoắc cũng không tốt, thậm chí còn mang theo cơn tức nhỏ. Diệp Chân thị không tiếng động cúi đầu, tự hối nhận sai: “Là do thiếp quản giáo không nghiêm, chờ đến khi chuyện này chấm dứt sẽ để lão gia tùy ý xử phạt.”
Diệp Hoắc không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Chân thị, sự tức giận trên mặt không tự giác giảm đi vài phần. Diệp Chân thị mười bốn tuổi thì gả vào Diệp gia, khi đó Diệp Hoắc còn chưa tiếp nhận gia nghiệp, cả ngày bôn ba ở bên ngoài, mỗi khi mệt mỏi trở về nhà thì bà đều dốc lòng chăm sóc cho hắn. Dần dần hai người cũng nảy sinh tình cảm, sau đó cho dù ông có nạp thêm thiếp thì đối với bà vẫn rất tốt, vợ chồng tương kính như tân hơn mười năm, hơn nữa còn rất coi trọng lời nói của bà.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông đã có chút băn khoăn, nhưng vì đang ở trước mặt cả nhà nên không thể để mất mặt được. Diệp Hoắc chỉ có thể xấu hổ ho nhẹ một tiếng, hạ giọng nói: “Như vậy thì nàng xem xử trí mấy hạ nhân này như thế nào đi.”
Diệp Chân thị đem tầm mắt chuyển đến trên người hạ nhân bên dưới. Ánh mắt hơi nheo lại dạo qua một lần, lúc này mới nhìn nha hoàn bên cạnh Lưu Kỳ: “Ngươi tiến lên nói, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.”
Nha hoàn kia vâng vâng dạ dạ nâng mắt lên, ánh mắt chột dạ nhìn Diệp Chân thị, đôi môi khô khan, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Diệp Chân thị lại đánh gãy lời của nàng, chỉ thấy Diệp Chân thị nhếch nhẹ khóe môi, trong mắt mang theo ý tứ không rõ mà cười nói: “Ta biết xưa nay ngươi nổi tiếng lưỡi dài, cũng biết ngươi nói dối thành tính, lừa gạt người vô sô, nhưng mà…”
Hai chữ nhưng mà kéo dài, gần như là trong nháy mắt, đôi mắt kia bỗng trở nên lóe sáng, thanh âm nhẹ dần nhưng trở nên uy nghiêm bình tĩnh: “Nhưng mà ta khuyên một câu, chỉ bằng chút công phu nhỏ nhoi của ngươi thì không nên làm loạn trước mặt ta.”
Mí mắt nha hoàn kia nháy mạnh một cái, phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Diệp Chân thị, vừa đập đầu khóc lóc vừa xin tha thứ: “Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng…Đều là do Tứ di nương sai khiến, nô tỳ vô tội…”
Phản ứng của nàng ta đại khái đều nằm trong dự đoán của Diệp Chân thị. Thấy Tứ di nương sắp nhào tới thì có hai người ở bên cạnh liền tiến ra bắt lấy Tứ di nương.
Cả người Diệp Hoắc tức đến phát run, nghiêng đầu hung hăng liếc Tứ di nương một cái, sau đó phẫn nộ nhìn nha hoàn đang dập đầu xin tha thứ kia: “Ngươi nói cho rõ, cuối cùng là có chuyện gì, nếu có nửa điểm giấu diếm, cẩn thận cái đầu của ngươi.”
Nha hoàn phía dưới run hai bả vai, mới ngẩng đầu lên nói: “Đại khái là vào trước tháng hai, không lâu sau khi tiểu thế tử và tiểu thư xảy ra chuyện. Ngày ấy Lưu Kỳ ở bên cạnh Tứ di nương đến tìm nô tỳ, nói là Tứ di nương có chuyện muốn nô tỳ làm. Nô tỳ chỉ là một hầu gái ti tiện, không dám ngỗ nghịch liền đi. Nào biết rằng, Tứ di nương nói … nói nô tỳ đi phao tin Ngũ tiểu thư không…không biết…liêm sỉ…cùng tiểu thế tử xằng bậy…Nô tỳ nhất thời ham tiền…lão gia phu nhân tha mạng…tha mạng…”
Nói đến đây, Diệp Hoắc đã tức giận không thôi, vỗ mạnh bàn một cái, đứng bật dậy. Nha hoàn kia sợ tới mức quỳ gần như úp sấp trên mặt đất, không ngừng kêu rên cầu xin tha thứ. Mày Diệp Chân thị cũng nhăn lại, cũng không liếc mắt nhìn Tứ di nương một cái mà kéo Diệp Hoắc an ủi: “Lão gia, trước đừng nóng giận, hãy nghe nàng ta nói hết chân tướng.”
Đợi đến khi Diệp Hoắc ngăn chặn được lửa giận ngồi trở về ghế thì mới bảo nha hoàn kia nói tiếp tục.
Tứ di nương lợi dụng nha hoàn kia tham tiền lại nhiều chuyện nên pha chế lời đồn về Diệp Mạt và Trình Tề Lễ. Ngay từ đầu, người trong phủ đều hiểu rõ tình huống của Ngũ tiểu thư và tiểu thế tử nên không mấy ai tin tưởng, chỉ là cười lắc đầu. Không ngờ rằng chuyện này lại truyền ra ngoài phủ, truyền càng ngày càng lớn. Trải qua một lượt đồn đãi, bản cũ đã trở thành bản mới. Cuối cùng Diệp Mạt trở thành người không biết liêm sỉ, thanh danh bại hoại, về phần chuyện cô chỉ là một đứa con nít ba tuổi thì không ai để ý.
Diệp Mạt là nhân vật mà sau khi mọi chuyện xảy ra lúc này mới biết được, mà tất cả mọi chuyện là do công lao của vị Tứ di nương này, nhất thời trong lòng tức giận không thôi. Nhưng mà chuyện khiến cô kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
Diệp Chân thị không nhìn Tứ di nương đang kêu oan ở một nên, bà giơ cao tay lên, không biết Thục Lan từ đâu xuất hiện sau lưng bà, trong tay cầm một cái khay, trên khay kia trùm một lớp vài nên không biết trong đó đựng cái gì.