Thời điểm mang chén dược đen sì kia đến trước mặt Thanh Đồng hắn vẫn là run bắn cả người rồi, dược, như thế nào nghe lại đắng như vậy!

Nhíu mày, bưng chén, giống như chuẩn bị chịu chết.

Thất lão đầu mở miệng “Uống đi, ta đã pha thêm mật ong vào rồi đó!”

Uống! Chỉ cần có thể có Bảo Bảo là độc dược cũng uống!

Ngửa đầu nhắm mắt nhắm mũi uống cạn, chính hắn đều bội phục mình!

Sau đó…

“Ô ô, Triệt Triệt, thật đắng!” Lăn qua lăn lại!

Thất trưởng lão trợn mắt, trước khi đi lưu lại cho Nghiêm Tín Triệt một câu “Kiềm chế một chút!”

Lúc này sợ là không thể.

– . –

Liên tiếp nửa tháng, Thanh Đồng vài ngày liên tiếp không thể xuống giường, cũng không thể trách nghiêm Đại đương gia, muốn có hài tử phải vất vả cần cù cày cấy mà! Hết thảy vì đời sau!

Chính mình mệt mỏi một chút không có gì! !

Thanh Đồng hận không thể ngồi dậy cắn chết hắn! Cái gì ngươi mệt mỏi một chút, mệt mỏi rõ ràng là ta được không! Mỗi ngày bị ngươi giày vò, trời vừa tối hai mắt ngươi liền loè loè sáng! !

Công phu không phụ lòng người, Thất trưởng lão một tay bắt mạch Thanh Đồng, một tay giơ tẩu hút thuốc, trịnh trọng tuyên bố: “Đã có!”

Lập tức trong sân liền bùng nổ nồi! Tất cả trưởng lão, Đại nương Nhị nương các nương, nha hoàn hạ nhân, mỗi người đều giống như ăn thuốc kích thích, nhảy nhảy!

Nổ pháo! Chuyện này cần nổ pháo ăn mừng! !

Nghiêm Tín Triệt cũng là cười đến không ngậm miệng được, Thanh Đồng dứt khoát choáng váng, không ngừng cười ngây ngô, trong đầu hiện ra cái ý niệm, muốn nhanh viết thư gửi Hoàng huynh, mình sắp làm phụ thân rồi!

Mục Phong Bảo hôm nay không say không về!