Hưng Thịnh

Ngày đông chí, vừa qua giờ Dậu thì sắc trời đã đen kịt, sau một trận tuyết lớn vào ban ngày, toàn bộ mặt đất đã phủ đầy một lớp tuyết trắng xóa. Các cửa hàng đã sớm đóng cửa, trên đường không một bóng người. Ở một nơi hẻo lánh cách biệt khá xa trung tâm kinh thành, có hai bóng người bước chầm chậm trên nền tuyết, trong không gian tĩnh lặng vang lên từng tiếng "cọt kẹt".

“Sư phụ à, nơi này âm u tối tăm như vầy, có khi nào đột nhiên có con ma nhảy ra bắt người với con không?”

Một nữ tử trẻ tuổi run rẩy dòm ngó xung quanh lên tiếng.

“Im cái mồm quạ đen của ngươi đi. Nơi này là bãi tha ma, phần lớn đều là người chết oan, nhìn thấy cái mộ kia không, người chôn trong đó là chính phu (giống như vợ cả ở thế giới chúng ta) của phủ Từ thám hoa đó.”

Người được gọi là sư phụ chép miệng nói, lắc đầu không vui nhìn đệ tử nhát gan của mình một cái rồi ưỡn ngực đi tiếp.

Khi lão bà đang đánh giá xem ngôi mộ nào có khả năng kiếm được một chút đồ có giá trị thì đột nhiên nghe đồ đệ nhát gan hét thảm lên, bà giật mình quay ngoắt lại, lồng ngực phập phồng, gắt giọng chửi:

“Đồ ngu, muốn gọi người tới đây hả?”

Vẻ mặt nữ đệ tử tràn đầy sự hoảng sợ, đôi mắt trợn to nhìn về khoảng đất không xa, ngọn đèn lồng trên tay cũng cầm không vững, rơi xuống nền tuyết, đôi môi tím ngắt mấp máy:

“Bên kia...bên kia...”

Lão bà nhăn mày nhìn theo hướng ánh mắt của đồ đệ, thấy một bóng người đang loạng choạng đi về phía họ.

Trên nền tuyết trắng xóa, mỗi nơi mà người này bước qua đều in lại một dấu chân máu, những vết thương trên người có cũ, có mới hỗn hợp với đất đen chảy xuống, nhìn mà khiếp vía.

Đáng sợ nhất chính là, người này bò ra từ lòng đất mà lúc nãy bà ta chỉ.

“A...có ma...có ma...” Một tiếng hét thảm thiết vang vọng cả bãi tha ma, lão bà nhanh chóng co chân chạy trối chết.

Nữ đệ tử bấy giờ cũng hoàn hồn, vứt luôn cái xẻng đang cầm trên tay, xoay người bỏ chạy theo sư phụ, họ bất chấp hết sức lực chạy trối chết, căn bản không hay biết khi cả hai đang chạy, "con ma" đang cứng ngắc bước đi đã ngã bịch xuống đất.

Sau khi Phương Tư Ninh gắng gượng bò ra khỏi gò đất đã gần như kiệt sức, hắn dùng ý chí bước được mấy bước thì cũng không chịu được ngã quy. Gấp gáp vươn tay về phía hai bóng người trước mắt, Phương Tư Ninh thều thào:

“Cứu ta với, cứu ta...ta chưa chết...”

Đáng tiếc là hai người kia đang sợ hãi quá mức, không hề quay đầu.

Trên người Phương Tư Ninh chỉ mặc một chiếc áo rách rưới, khắp cả người toàn là vết thương, dưới lớp tuyết lạnh, hắn cảm thấy như ngàn vạn mũi kim đâm vào da, đau buốt tột đỉnh. Bất ngờ có gì đó rơi vào mắt, theo bản năng chớp chớp mi, hắn nhận ra là tuyết. Hướng đôi mắt nhìn lên bầu trời, không biết từ lúc nào tuyết đã bắt đầu rơi, từng bông tuyết bay nhẹ nhàng trong gió.

Một chút ý thức còn sót lại từ từ tan rã.

Bỗng dưng, hắn nhớ tới một ngày của 3 năm về trước, khi đó hắn vẫn còn là khuê tú Phương gia. Phụ thân dẫn hắn tới Từ gia, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Từ Đình. Trong hoa viên rực rỡ sắc màu, hắn nhìn nàng ta cười ôn nhu với mình. Nhiều năm qua đi, nụ cười ngày đó đã từ từ lu mờ, nhưng lời dặn dò của phụ thân trước ngày xuất giá vẫn luôn vang vọng bên tai...

“Hôm nay con bước theo người

Dù cay khóe mắt nhưng lòng phụ vui

Tam tòng tứ đức con ơi

Hiền phu lương phụ muôn đời người yêu.”

Hắn biết phụ thân cố ý ngâm câu thơ này vì người rất an lòng vào Từ gia.

Nhưng mà sau khi hắn xuất giá, sức khỏe của phụ thân càng ngày càng yếu, còn đại tỷ Phương Vãn Bình thì luôn rời nhà đi buôn bán xa rất ít khi ở gần.

Ban đầu, cả gia đình thê chủ đều rất tốt với hắn, Từ Đình còn khắp nơi bảo hộ, hắn đã cho rằng mình đã tìm được nơi nương tựa cả đời. Khi Từ gia gặp khó khăn, hắn không suy nghĩ đã đưa tất cả đồ cưới ra, giải cứu Từ gia khỏi nguy hiểm. Nhưng từ cái ngày Từ Đình dùng thân phận thương nhân thi đỗ Thám hoa, bắt đầu giao lưu với quan to quý nhân thì thế giới của hắn cũng thay đổi.

“Triều đại Hưng Thịnh khi danh gia liên hôn với nhau, đều có quan hệ lợi ích trong đó, cũng sẽ che chở chiếu cố lẫn nhau. Tuy Từ Đình tỷ là Thám hoa, nhưng một bàn tay vỗ không ra tiếng, nếu như cưới được công tử danh môn, đối với tiền đồ của tỷ sẽ rất có ích.”

Gương mặt ôn nhu nho nhã của Từ Đình hiện rõ vẻ đương nhiên:

“Tiểu Ninh, phu quân tương lai của tỷ chính là công tử Ngự Sử, danh môn chân chính, đệ yên tâm, tuy tỷ đã hưu đệ, nhưng tiểu Ninh chịu oan ức để tỷ hoàn thành sự nghiệp. Từ phủ này, dĩ nhiên sẽ có chỗ cho đệ nương thân cả đời.”

Đứng trước mặt Từ gia, Phương Tư Ninh một thân một mình càng lộ vẻ đơn độc, hắn bị oan ức, phải nhượng bộ vị trí chính phu, tất cả đồ cưới chỉ đổi được một tờ hưu thư, bị giam cầm ở một nơi u ám trong Từ gia. Những tưởng đã là kết cục, nhưng không ngờ đây chỉ là sự bắt đầu của khổ nạn.

Sau đó vì lấy lòng công tử Ngự Sử, nàng ta không chút do dự bán hắn cho Hương Xuân lầu chỉ với cái giá 50 lượng.

Một thương nhân có giao tình với Phương gia đã báo tin cho phụ thân hắn, với sức khỏe hiện giờ của người, làm sao có thể chịu đựng được hai đã kích liên tiếp như vậy, nhưng mà người vẫn kiên trì chống đỡ cơ thể yếu ớt viết thư cho đại tỷ. Biết được chân tướng, đại tỷ Phương Vãn Bình không chút chần chờ cưỡi ngựa ngày đêm từ ngàn dặm xa xôi về đến kinh thành, rồi lại sốt ruột chạy thẳng tới Hương Xuân lầu để chuộc đệ đệ mà nàng hết mực yêu thương.

Vậy mà tú ông của Hương Xuân lầu năm lần bảy lượt làm khó dễ, một mực giữ chặt người không thả. Đại tỷ hắn phẫn nộ, lập tức uy hiếp nếu không thả người sẽ kiện thẳng lên nha môn Hình bộ. Nhưng không ngờ giấy kiện còn chưa trình lên, cả Phương gia đã bị quan binh vây bắt với tội danh cấu kết cường hào, mưu đồ tạo phản. Một nhà lớn bé của Phương gia không còn ai sống sót, hạnh phúc của Phương Tư Ninh cũng tan vỡ theo đó.

Vậy mà khi nghe tin này xong, tú ông vẫn không quan tâm kêu hắn đi rót rượu cho quý nhân, trong tình trạng đang hốt hoảng, hắn không cẩn thận va vào người trong phòng, ngay lập tức bị quý nhân sai nữ nô kéo ra ngoài đánh chết.

Không một chút nương tay, trên người Phương Tư Ninh chằng chịt vết thương, chảy máu ghê người, sau cùng nữ nô lôi thân thể tàn tạ của hắn ra bãi tha ma chôn vùi.

Sao nhân gian lạnh lẽo như vậy?!

Sao con người tàn nhẫn như thế?!!

Khiến lòng hắn sợ hãi rồi lại nguội lạnh, tất cả những gì hắn có đều từ từ biến mất.

Phương Tư Ninh mệt mỏi nhắm chặt mắt, để từng bông tuyết rơi xuống mặt, tan chảy thành từng giọt nước mắt...

Phụ thân, đại tỷ, con rất nhớ hai người, tiểu Ninh thật sự rất nhớ, chỉ muốn đi tìm hai người.

Nhưng chết như vậy hắn không cam lòng! Nếu như cả hắn cũng chết, vậy ai sẽ đòi lại công bằng cho Phương gia? Nếu như hắn chết chả khác nào thành toàn cho những kẻ lòng dạ độc ác đó sẽ mãi sống trong vui vẻ khoái hoạt?

Giữa không trung, nụ cười của phụ thân hiện lên trước mắt, người kéo tay hắn dặn dò: “Tiểu Ninh, con phải luôn rộng lượng, nhẫn nại với mọi người, làm phu thị biết chăm sóc cho gia đình.”

Những lời căn dặn của người thân còn văng vẳng bên tai, hắn luôn tự hỏi, bản thân chưa từng làm gì có lỗi với người khác, tại sao ông trời lại bắt hắn chịu kết cục này.

Khi nỗi sợ hãi đã đến cực hạn, cuối cùng sẽ không còn sợ nữa.

Trong bóng đêm lạnh lẽo, Phương Tư Ninh nắm lấy bàn tay hạ lời thề với bản thân:“Mình không thể chết, dù thế nào cũng không thể chết được.”

Khi hoa tuyết một lần nữa rơi lên đôi môi khô nứt, hắn bất chợt mở to mắt nhìn chằm chằm bầu trời, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên tia sáng rực rỡ kiên định, sắc bén thiêu đốt nơi tận sâu trong đáy lòng.

Thiên địa bất nhân, xem vạn vật là rác rưởi, Phương Tư Ninh hắn sẽ không chết, không thể chết! Hắn phải sống, sống thật lâu dài, sống thật khỏe mạnh, rồi tự tay hắn sẽ đòi lại công đạo từ những kẻ đã ép hắn đến đường cùng.

Ông trời, ông đã cho ta sống, vậy xin ông hãy đổi luôn cả trái tim ta, cho ta một trái tim sắt đá, ta sẽ tươi cười nhìn những kẻ đã hại ta phải xuống địa ngục.