Đông An làm giấy tờ nhận nuôi Wilt xong xuôi, liền dẫn Wilt về nhà thích nghi hoàn cảnh. Wilt là con lai nên mặt trắng môi hồng, mũm mĩm xinh xinh, dáng người vượt trội hơn so với đám bạn lứa tuổi, tay chân thon gọn tóm lại Đông An cho một cái đánh giá "không thành công vẫn dư sức thành thụ".

Wilt bị Đông An vứt cho chế độ lười để ý, nhưng Linh Ưu Ly thì suốt ngày bám đuôi Wilt. Con hàng ngày thích loại mặt trắng, Viết Uy sẽ có một đối thủ xứng tầm.

Công ty DN của Lục thị đã có vẻ dễ xoay sở hơn hồi đầu, nhưng Linh Ưu Ly vẫn đi làm để tiếp tục gây sức ép cho công ty DN.

Thế là việc dẫn Wilt đi mua đồ dùng liền giao lại cho Đông An. Mặc dù cô thập phần không muốn nhưng suốt ngày bị Linh Ưu Ly ca thán nên cô đành giơ chân xin hàng. Vác cái xác mệt nhọc, chẳng vui vẻ gì đi hộ tống Wilt mua đồ dùng cần thiết.

Đông An ngồi nhâm nhi li cà phê sữa tại khu ăn uống của trung tâm mua sắm, hết thổi bọt lại thở dài.

Lười biếng! Cô muốn lười biếng!

Đông An thổi bọt không vui nhìn Wilt.

Wilt lên tiếng.

" Này chị đừng làm thế có được không? Người ta đang nhìn chằm chằm chị đó."

Đông An ngừng thổi bọt liếc mắt, kinh bỉ nói.

" Đó là việc của họ."

" Chị đừng có hờn dỗi mãi được không, thú thực chị nên đi ra ngoài nhiều hơn cho thoải mái."

Đông An xì mũi.

" Ăn ngủ mới là vương đạo."

Ai hờn? Rảnh rỗi calo vào mấy thứ trẩu thế.

Cô thích ở nhà, ăn rồi ngủ thế mới là cuộc sống.

Trên đời này cần có vài con sâu mọt!

Cô tình nguyện làm sâu gạo! Ăn bám phá hoại, lâu lâu nhảy vô chọt cho người ta cháy nhà là được. Chuyện khác không cần nghĩ nhiều, mệt não!

Khoé môi Wilt giật giật.

" Sẽ béo, vừa béo vừa xấu... Chị chắc sẽ không muốn người ta nhìn chị mà tưởng nhìn quỷ đúng chứ."

Đông An đăm chiêu nhìn Wilt nói một câu mà Wilt muốn khóc ngất.

" Chị sẽ làm con quỷ đẹp nhất thời đại."

Wilt im lặng, được rồi không nói lí thì không nên chấp nhất, mạch não dễ chấp thành hỏng.

Wilt ăn hăm bơ gơ một lát, Đông An cũng uống xong cà phê. Hai người lên tầng trên mua đồ dùng cá nhân cho Wilt, vốn là ngày nghỉ nên cũng khá đông. Đông An vờn quanh trong khi Wilt lựa đồ, chẳng có gì đặc sắc khiến cô chán đến mức muốn đâm đầu tự tử.

Đợi Wilt chọn xong xuôi hết đồ dùng, Đông An muốn gắn tên lửa vào dắt nó đi thanh toán. Nơi này vừa chán vừa ồn, chốn thị phi không nên ở, không nên ở à.

Cuối cùng cũng thanh toán hết Wilt mua đồ cũng không quá nhiều, chỉ vài ba túi quần Áo, còn lại đã có Linh Ưu Ly lo cô chẳng cần mua thêm.

Đông An đang chán ngán bước đi lề mề thì bỗng dưng có thú hấp dẫn thu hút cô.

Ái chà! Trùng hợp ghê!

Lục Mộng Diệp cùng đi chung với Mạch Nhất Tôn khoác tay rất thân mật à nha! Nhìn vào chẳng khác nào CP.

Đông An nở nụ cười kì dị.

Công ty DN dạo này còn mới chưa kịp ổn định liền có thời gian dạo chơi rồi, ngon phết nhỉ. Không biết tên Hoắc Đình La làm gì mà bỏ quên con hàng này để nó chạy rong rồi.

Đang chán thiệt hay có trò vui để xem.

Hôn phu đã có còn dám "hồng hạnh xuất tường", bộ tính hai tay ôm hai anh, hai chân kẹp một anh à? Tham thì thâm à, quá lộ liễu rồi nha!

Tự mình show hàng thì lát sau đừng có trách người khác nhìn!

Wilt nhìn sang Đông An nhíu mày khó hiểu, mới ủ xụ như bánh bao chiều thế nào mà giờ tràn đầy năng lượng thế này. Rõ ràng không có uống tăng lực mà, Wilt mơ hồ nhìn coi có thứ gì làm Đông An hứng thú. Nhưng rất tiếc nó mới tiếp xúc với cô không lâu nên chẳng phát giác gì.

Wilt kéo tay Áo Đông An hỏi.

" Chị sao thế? Nụ cười rất doạ người đó, nên thu lại thì hơn."

Đông An chớp mắt nhìn Wilt.

" Thật sao?"

Wilt gật đầu.

Đông An đưa tay xoa mặt.

Không! Cảm xúc rất tốt mà, da trắng mịn màng, răng đều môi hồng, xinh đẹp thế này cười làm sao doạ người được.

Đúng vậy! Chỉ có xinh đẹp hơn chứ không có xấu hơn.

Đông An chép miệng mấy lần.

Đúng lúc xoay đầu lại thì Lục Mộng Diệp cùng Mạch Nhất Tôn đã đi ra ngoài cửa trung tâm mua sắm.

Đông An hào hứng quay lại nói với Wilt.

" Đi."

Xong bước theo phía Lục Mộng Diệp.

Đang buồn chán, đi theo biết đâu lại có chuyện hay để suy ngẫm. Thuận tiện bỏ thêm một vài cục đá xuống giếng cũng không thành vấn đề.

Gì chứ mấy chuyện thế này cô lại rất có hứng thú à nha. Sống là phải lấy phương châm "cười trên nỗi đau người khác" để làm niềm vui!

Wilt chạy theo, cao giọng hỏi.

" Chị chạy đâu mà vội vậy?"

Đông An bước chân cũng không ngừng lại, nhếch miệng cười trả lời cộc lốc.

" Hóng thị."

Wilt nghệch mặt, nó không hiểu, ý tứ gì đây. Bộ sắp có chuyện gì vui lắm sao? Mang theo bộ mặt mơ hồ Wilt bước theo Đông An. Sao người lớn lại khó hiểu thế cơ chứ, nó lại bực bội, nó quyết tâm nhanh chóng lớn!