Vẻ cầu khẩn trên mặt biến mất, Tú Uyên không giấu sự tức giận, đứng dậy:

"Em hiểu rồi! Nếu đã vậy, nghĩa là chị chính thức tranh giành anh Trần Thoại với em! Chị hãy nhớ rằng, tuyệt đối em không buông tay anh ấy!"

Không quan tâm chị mình có phản ứng gì sau lời đả kích đó, Tú Uyên lập tức rời khỏi sân vườn. Cánh cổng gỗ đóng lại cái rầm, từ một sức lực chẳng hề kiêng nể. Về phần Bảo Vương, cô nhắm mắt lại, nửa mệt mỏi nửa chán nản. Trước là Nicolas, giờ lại đến Tú Uyên, cô cảm thấy mọi chuyện phức tạp kinh khủng. Vòng lẩn quẩn này rồi sẽ kết thúc thế nào đây? Đang nghĩ ngợi miên man thì Bảo Vương chợt nghe bên ngoài tiếng Tú Uyên kêu lên rồi tắt hẳn. Lo lắng em gái xảy ra chuyện chẳng lành, cô liền mở cổng bước ra. Trước mặt Bảo Vương, Tú Uyên nằm bất tỉnh dưới đất. Chưa kịp chạy đến xem cô bé thế nào thì Bảo Vương ngã xuống do bất ngờ bị ai đó đánh mạnh vào gáy từ phía sau...

Sự lắc lư khá dữ dội đã đánh thức Bảo Vương. Cô mở mắt ra, một không gian tối tối chỉ chút ánh sáng leo lét toả ra từ bóng đèn neon bị vỡ kính, đổ xuống cái nhìn vẫn còn mơ màng. Bảo Vương chậm rãi ngồi dậy, chân đá trúng một chiếc hộp vì nơi đây thật chật chội. Đưa tay rờ sau ót vì còn ê ẩm, cô đảo mắt nhìn hết lượt cái nơi mình đang ngồi. Hoàn toàn kín bưng, như hộp sắt hình chữ nhật, xung quanh chất đầy thùng carton và nhiều thứ linh tinh. Lắng nghe âm thanh gió thổi vun vút bên ngoài cộng thêm sự chuyển động chao đảo, Bảo Vương nhanh chóng biết ra đây là thùng xe tải. Cố giữ thăng bằng để đầu óc đỡ choáng váng, cô nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước đó. Hình ảnh về cuộc nói chuyện với Tú Uyên xuất hiện trong đầu và lập tức, Bảo Vương nhớ đến em gái, cả lúc thấy con bé nằm ngất xỉu dưới đất. Cô lo lắng không biết Tú Uyên ở đâu, trong tình trạng thế nào. Đúng lúc, âm thanh dịch chuyển vang lên bên cạnh, bấy giờ Bảo Vương mới nhìn xuống thấy Tú Uyên đang cựa mình. Đặt tay lên vai em, cô lay lay. Phải mấy phút sau, Tú Uyên mới mở mắt ra, lừ đừ ngồi dậy.

"Đau đầu quá." – Tú Uyên nhăn nhó, ngạc nhiên nhìn chị – "Chúng ta đang ở đâu đây? Sao lại tối thế này?"

Bảo Vương cất tiếng nhẹ nhàng như lường trước được phản ứng của Tú Uyên khi nghe xong tin này: "Đây là thùng xe tải. Vẻ như chúng ta đã bị bắt cóc."

Đúng như Bảo Vương nghĩ, Tú Uyên mở to mắt, thốt lên kinh ngạc: "Bắt cóc!"

Đưa tay lên môi Tú Uyên, Bảo Vương khẽ khàng dặn dò: "Nhỏ tiếng một chút. Tên bắt cóc có lẽ đang lái xe. Hắn cách chúng ta qua bức ngăn này."

Thất thần trong chốc lát, Tú Uyên gật đầu, hiểu rõ bản thân nên làm gì trong tình huống này. Thấy em gái đã bình tĩnh lại, Bảo Vương hạ tay xuống. Quan sát thùng xe chật chội nửa tối nửa sáng Tú Uyên nắm áo chị, giọng lo sợ: "Lý do gì chúng ta lại bị bắt cóc? Hắn sẽ làm gì chị em mình? Tống tiền hay lột da đầu?"

"Tội phạm Việt Nam thường không biến thái đến mức vậy đâu." – Bảo Vương biết Tú Uyên nghĩ về mấy phim giết người của nước ngoài – "Chị cũng chưa khẳng định chắc chắn chúng ta bị bắt cóc nhưng với tình hình này thì khả năng đó chiếm tỷ lệ khá cao. Trước mắt, vẫn không rõ hắn muốn gì."

Ngồi sát vào Bảo Vương hơn, Tú Uyên hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Đảo mắt suy nghĩ hồi lâu, Bảo Vương đưa ra giải pháp mình vừa nghĩ: "Hiện, chúng ta không thể thoát khỏi thùng xe vì vậy chỉ còn cách chờ xem kẻ đó đưa mình đến đâu. Quan sát tình hình khi ấy thế nào rồi mới tìm cách thoát thân."

"Em nghĩ mình nên mang theo vật gì đó để hộ thân."

Thế là Bảo Vương và Tú Uyên tranh thủ tìm kiếm trong những thùng carton những thứ có thể giúp họ trong những tình huống cần thiết. Rất nhanh, Bảo Vương nghe Tú Uyên gọi khẽ: "Chị ơi, có con dao rọc giấy."

Quay qua, Bảo Vương đón lấy con dao rọc giấy cũ. Cô nghĩ có thể đến thời điểm nào đó, cái vật này sẽ giúp ích. Đột ngột, hai chị em Bảo Vương cảm nhận thùng xe không còn lắc lư nữa. Họ đoán xe đã dừng lại. Biết chuyện gì sắp xảy ra, Bảo Vương liền nói nhỏ vào tai Tú Uyên...

Không lâu sau, cửa thùng xe tải mở toang, một bóng dáng xuất hiện dưới ánh sáng hắt ngược từ bên ngoài. Là kẻ đã bắt cóc chị em nhà họ Ngô. Trông hình dáng thanh mảnh có thể đoán tên này không ngoài ba mươi, để tránh bị phát hiện hắn đội nón và đeo khẩu trang kín mít. Đưa mắt nhìn vào trong thùng xe, hắn thấy Bảo Vương và Tú Uyên vẫn đang ngủ. Yên tâm, hắn mau chóng đưa cả hai cô bé vào trong ngôi nhà đổ nát cách xe tải một đoạn không xa. Xung quanh nơi này rất vắng vẻ, chỉ có một cánh đồng rộng lớn kéo dài tít tắp.

Đặt Bảo Vương và Tú Uyên xuống đất, hắn dùng dây thừng trói tay chân cả hai lại rồi chậm rãi đóng cửa, khoá chốt. Nghe tiếng bước chân bên ngoài nhỏ dần, hai chị em Bảo Vương mới mở mắt ra. Cả hai được đặt nằm nghiêng, mặt đối diện nhau và nhờ thế cuộc trao đổi âm thầm diễn ra dễ dàng hơn.

"Ban nãy may thật, nếu chị không nhanh trí bảo chúng ta giả vờ bất tỉnh thì không biết hắn sẽ làm gì." – Tú Uyên nhớ lại tình huống vừa rồi.

Bảo Vương trầm tư: "Chưa rõ hắn muốn gì, chúng ta cần nhanh nhanh thoát khỏi đây trước khi bị hắn giở trò xấu xa."

Bảo Vương nghĩ, trước tiên cần thoát khỏi đống dây trói quấn chặt này. Nhớ đến con dao rọc giấy ban nãy nhét trong túi quần, cô cố gắng thò tay vào lấy nó ra. May là tên bắt cóc trói tay ra phía sau nên cô mới chạm đến được túi quần, rút con dao ra được. Mở lưỡi dao, cô cứa vào sợi dây thừng đang trói tay mình. Dù khá khó khăn nhưng sau cùng cô cũng thành công. Sợi dây bung ra, Bảo Vương bật dậy và cắt dây trói chân. Tiếp theo, Bảo Vương cắt dây trói cho Tú Uyên. Cuối cùng, hai chị em đã hoàn toàn thoát khỏi những sợi thừng. Từ từ đứng dậy, cả hai đưa mắt nhìn xung quanh, ở đây giống một căn nhà chứa hàng cũ, toàn những vật dụng hư hỏng cùng đống giấy ngả màu. Tú Uyên lo lắng khi thấy bốn bức tường kín bưng: "Chỗ này là đâu? Làm sao chúng ta thoát ra ngoài đây?"

Bảo Vương khẽ khàng bước đến bức tường có lỗ thủng nhỏ, đưa mắt nhìn ra ngoài. Lát sau, cô nói cho em gái nghe những gì mình quan sát được: "Nơi này trông rất lạ. Có một cánh đồng rộng, phía xa xa thấp thoáng ánh đèn. Có lẽ đó là nhà dân. Chị nghĩ, chỉ cần băng qua cánh đồng đến nơi có ánh đèn thì chúng ta sẽ được cứu. Nhưng đầu tiên phải thoát khỏi ngôi nhà này."

Nghe Bảo Vương nói vậy, Tú Uyên nhẹ nhàng đi lại gần cánh cửa, len lén nhìn qua khe hở bản lề. Vài phút sau, cô quay lại chỗ chị, bảo: "Em thấy tên bắt cóc đang làm gì đó ngoài xe. Chị em mình tranh thủ thời cơ tìm cách thoát thân."

Gật đầu, Bảo Vương đưa mắt nhìn xung quanh. Nhưng niềm hy vọng dần dần biến mất trên gương mặt khi cô không tìm ra lối thoát nào trong ngôi nhà nhỏ ngoài một cái lỗ thông gió bé tí chẳng đủ cho một cái đầu chui qua nằm ở tít trên cao. Bên cạnh, Tú Uyên cũng chán nản không kém.

"Nếu muốn thoát khỏi đây thì chỉ còn cách dụ tên bắt cóc mở cửa rồi đánh cho hắn bất tỉnh, sau đó chị em mình chạy ra ngoài."

Bảo Vương thấy gợi ý đó của Tú Uyên không tồi chút nào. Đúng vậy. Với ngôi nhà hoàn toàn kín như thế thì lối thoát duy nhất chỉ là cánh cửa đang đóng kia. Nhưng làm cách nào để dẫn dụ tên bắt cóc mở cửa? Đây là vấn đề mấu chốt cho kế hoạch trốn thoát. Rời bức tường, Bảo Vương đi qua đi lại cốt nghĩ cách.

"Ở đây cũng không có vật gì giúp ích được ngoài đống giấy lộn."

Lời Tú Uyên than thở khe khẽ vang lên đúng lúc, Bảo Vương liền ngừng bước. Giấy? Trong đầu vừa bật ra từ đó thì cô lập tức đưa tay vào túi quần, lấy ra cái quẹt ga. Ban nãy tìm trong mấy thùng carton, cô tình cờ thấy nó và nghĩ thế nào lại cất vào túi quần. Giờ mới biết thật đúng đắn. Giấy và quẹt ga, kế sách nho nhỏ mau chóng hình thành. Tức thì, Bảo Vương nói với Tú Uyên. Nghe xong, cô bé mười chín tuổi gật đầu liền. Tuy có hơi mạo hiểm nhưng đây là cách duy nhất. Không nhiều lời, cả hai bước đến đống giấy ngả màu kia và Bảo Vương bật quẹt ga. Lửa cháy phừng, bén vào những tờ giấy. Đợi lửa cháy cao thêm chút, khói bắt đầu bốc lên ngập ngụa, Bảo Vương và Tú Uyên chạy đến cánh cửa đồng thời cất tiếng thật to: "Cháy! Cứu chúng tôi với! Cháy!"

Tên bắt cóc giật mình nghe âm thanh kêu cứu liền chạy ra khỏi xe. Hắn kinh ngạc khi thấy qua khe hở cánh cửa, khói đen bốc ra ngoài. Hoảng hốt vì sợ hai con tin xảy ra chuyện sẽ phá hỏng cuộc bắt cóc này nên hắn lập tức chạy đến mở khoá, đạp tung cửa bước vào. Trước mắt hắn, một thanh cây dài giơ lên rồi giáng xuống. Bốp! Sau tiếng va đập, tên bắt cóc ngã ra sàn, bất tỉnh. Mau chóng ném cây xuống, Bảo Vương nói em gái rời khỏi đây ngay trước khi lửa cháy trụi ngôi nhà. Nghĩ gì đó, Tú Uyên cúi xuống lột khẩu trang của tên nọ ra.

"Jimmy?!" – Giọng Tú Uyên thảng thốt khi nhìn rõ gương mặt quen thuộc của anh chàng quản lý vẫn luôn bên cạnh bố – "Tại sao anh ta bắt cóc chúng ta?"

"Không còn nhiều thời gian đâu! Mau kéo anh ta ra ngoài và chúng ta phải thoát khỏi đây ngay!" – Bảo Vương nắm lấy cánh tay Jimmy, kéo xềnh xệch.

Sau khi để Jimmy ở chỗ an toàn, Bảo Vương và Tú Uyên nhìn ngôi nhà đang bị lửa nuốt trọn. Tiếp, hai chị em tức tốc chạy đi trước khi Jimmy tỉnh lại. Họ dự định thoát khỏi đây rồi mới báo cảnh sát. Đúng như Bảo Vương thấy, xung quanh là cánh đồng rộng lớn, phía xa xa thấp thoáng những ánh đèn. Không còn cách nào khác, cả hai đành chạy băng qua cánh đồng với những ngọn cỏ cao quá thân người, cứa vào da thịt ngứa ngáy. Trong đêm tối, hai bóng dáng nhỏ chạy hối hả hệt như bị ai đuổi theo phía sau. Bảo Vương và Tú Uyên không rõ bao lâu thì họ thoát ra khỏi đồng cỏ mênh mông đó. Đến khi ra được bên ngoài con đường vắng, bấy giờ hai người mới dừng lại thở hổn hển.

"Từ đây, chúng ta đi dọc xuống con đường đến chỗ có ánh đèn. Hy vọng trên đường đi, sẽ gặp được ai đó giúp đỡ." – Bảo Vương chỉ tay về phía xa.

Tú Uyên gật đầu, cố nhích đôi chân nặng trĩu do kiệt sức sau một khoảng chạy bộ hối hả. Nhưng hai chị em chưa kịp băng sang bên kia đường thì thình lình, giọng Jimmy chẳng rõ từ đâu hét vọng đến: "Bọn mày đừng hòng thoát!" Lập tức quay qua, hai chị em thấy rõ Jimmy xuất hiện trên cánh đồng, gương mặt nhăn nhúm vì giận dữ và trên tay đang cầm một thứ vô cùng đáng sợ: súng. Còn chưa đoán được sự việc diễn ra tiếp theo là Bảo Vương thấy Jimmy hướng họng súng về phía Tú Uyên vẫn đang đứng nhìn trân trối. Hiểu nguy hiểm sẽ đến với em gái, Bảo Vương chẳng chút ngần ngại chạy đến che chắn.

"Cẩn thận, Tú Uyên!"

Sau câu nói của Bảo Vương thì Tú Uyên nghe âm thanh súng nổ. Đoàng! Viên đạn từ họng súng trên tay Jimmy thoát ra, lao thẳng đến trúng ngay Bảo Vương. Đôi mắt mở to sửng sốt khi Tú Uyên thấy dòng máu đỏ thẫm từ trong mái tóc ngắn kia chảy dài xuống cổ và cùng lúc chị gái lịm đi. Hốt hoảng, Tú Uyên cúi xuống không ngừng lay gọi: "Chị! Chị ơi...! Đừng chết!" Đúng lúc, cô nghe tiếng xe chạy vang lên khá rõ. Tức thì, cô lao ra giữa đường đồng thời giơ hai tay lên cầu cứu. Từ xa, một chiếc xe hơi chạy lại gần.

Trên cánh đồng rộng, bóng dáng Jimmy đã biến mất tự lúc nào...

Vừa nhận được tin của bệnh viện, Tuấn Khang với mọi người đều lập tức có mặt. Trước đó, họ đã phát hiện ra sự mất tích kỳ lạ của Bảo Vương và cả Tú Uyên. Trong khi lo lắng chưa rõ chuyện gì xảy ra với cả hai thì cùng lúc bệnh viện gọi điện đến nhà quản gia Kim. Thế là tất cả chạy một mạch đến đây.

"Tú Uyên!" – Tuấn Khang thấy cô bé ngồi trên ghế vẻ thất thần – "Em ổn chứ? Còn Nhóc Bảo Bối? Anh nghe bệnh viện nói, một trong hai đứa bị trúng đạn!"

Đưa mắt nhìn Tuấn Khang, Tú Uyên thút thít, nói trong tiếng nấc: "Là... là chị. Chị Bảo Vương vì đỡ cho em nên bị Jimmy bắn trúng."

"Jimmy???" – Tất cả đồng thanh sửng sốt.

Không quan tâm đến thủ phạm, quản gia Kim lo cho sự an nguy của Bảo Vương hơn: "Cô ba, tình hình cô hai hiện giờ thế nào?"

"Cháu không biết nữa... Bác sĩ đưa chị ấy vào phòng mổ, đến giờ chưa ra..."

Lập tức, Nicolas sốt sắng: "Phòng mổ ở đâu?"

Tú Uyên nấc lên liên hồi, chỉ tay về phía dãy hành lang đối diện. Không nhiều lời, Nicolas chạy vụt đi. Những người còn lại cũng chạy theo. Nhưng bất chợt, Tú Uyên nắm lấy tay Trần Thoại giữ lại. Nhìn anh với đôi mắt ướt đẫm, cô nói giọng như run lên vì nghẹn ngào: "Đừng... để em một mình. Ở lại với em."

Trần Thoại chưa kịp trả lời thì Tuấn Khang đã bảo: "Cậu chịu khó ở cạnh Tú Uyên. Anh đã gọi điện cho chú Thịnh, lát nữa chú ấy sẽ đến. Nếu có tin gì của Nhóc Bảo Bối, anh sẽ gọi cậu ngay."

Cũng chẳng cần xem phản ứng từ Trần Thoại thế nào, Tuấn Khang đã rời khỏi đây mau chóng. Dõi theo bóng dáng mọi người rồi nhìn lại Tú Uyên đang giữ chặt tay mình, mái đầu cúi thấp và nức nở không ngừng thì Trần Thoại nhắm mắt, nén tiếng thở dài nặng nề. Chậm rãi, anh ngồi xuống, đặt tay lên vai cô bé.

Vỗ về Tú Uyên, Trần Thoại nghĩ đến Bảo Vương với tâm trạng không yên.

Cô y tá nhìn Tuấn Khang và mọi người đang lo lắng, mỉm cười trấn an:

"May là viên đạn xước qua da đầu nên cô bé không sao. Bác sĩ đã may lại vết thương và băng bó. Mọi người có thể yên tâm."

Nghe xong, tất cả thở phào nhẹ nhõm. Trong khi mọi người vẫn còn hỏi han cô y tá thì Nicolas khẽ khàng bước vào phòng, nơi Bảo Vương đang nằm. Đi lại bên giường, anh ngồi xuống và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Lúc nghe Tú Uyên báo rằng Bảo Vương bị trúng đạn và ở trong phòng mổ, tim anh như ngừng đập. Anh không thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ ra sao nếu chuyện không may xảy đến với cô. Gục đầu, chưa bao giờ Nicolas hối hận đồng thời tự trách bản thân nhiều như bây giờ. Anh giận mình đã ích kỷ, chỉ biết hờn trách ganh tỵ mà không quan tâm Bảo Vương. Nếu chiều hôm qua, anh về cùng cô thì chuyện kinh khủng này đã không diễn ra. Ngay lúc này, Nicolas rất mong Bảo Vương mau chóng mở mắt ra nhìn mình với dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng như mọi khi. Chỉ cần thế thôi, anh sẽ không bao giờ đòi hỏi gì nữa. Thậm chí kể cả việc bị cô từ chối tình cảm, anh cũng chấp nhận mà chẳng chút trách cứ.

Ngón tay Bảo Vương khẽ động đậy khiến Nicolas giật mình ngước mặt lên. Anh thấy cô từ từ mở mắt ra và đôi môi nhợt nhạt bắt đầu cử động. Mừng rỡ, anh chồm người về trước, giọng gấp gáp: "Cô tỉnh rồi! Thấy trong người thế nào?" Bảo Vương khẽ lắc đầu rồi cựa mình có ý muốn ngồi dậy. Dịu dàng đỡ cô ngồi thẳng lên dựa lưng vào gối, Nicolas vẫn chưa yên tâm, cứ hỏi mãi:

"Thấy trong người khó chịu không?"

Đưa tay rờ lên lớp băng trắng quấn quanh đầu, Bảo Vương trả lời thật nhỏ:

"Đầu hơi đau một chút, còn lại thì bình thường."

Nghe đối phương nói xong, Nicolas liền ôm cô. Áp mặt vào cổ Bảo Vương, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé, anh thì thầm, nghe nửa vui mừng nửa nhẹ nhõm: "Được rồi. Vậy là đủ rồi. Chỉ cần cô không sao thì tôi chẳng mong gì nữa."

Im lặng vài giây, Bảo Vương nói khẽ: "Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng."

"Ngốc. Đâu phải lỗi tại cô." – Nicolas hạ giọng – "Là tôi sai. Tôi ích kỷ, chỉ biết trách cứ. Nếu tôi về nhà cùng cô thì đã không xảy ra chuyện này. Lỗi tại tôi."

Nghe Nicolas không ngừng tự trách, Bảo Vương lắc đầu: "Tôi cũng có lỗi khi khiến anh bị tổn thương..."

Nicolas ôm chặt cô bé tomboy hơn, giọng trở nên rõ ràng: "Tôi hứa từ giờ không ép buộc cô phải cho mình câu trả lời. Tôi cũng sẽ không bắt ép cô chỉ quan tâm tôi. Tôi chẳng cần gì hết, điều tôi muốn là luôn thấy cô ở bên cạnh, thờ ơ lãnh đạm, thỉnh thoảng mỉm cười dịu dàng với tôi và... thật khoẻ mạnh."

"Ừm." – Bảo Vương mỉm cười – "Tôi cũng muốn anh giống như trước đây. Kiêu ngạo nhưng rất dễ xấu hổ. Luôn gắt gỏng, cáu bẳn, khó chịu và to mồm mỗi khi gặp mặt nhưng kỳ thật rất quan tâm tôi. Tôi thích một Nicolas như thế."

Nicolas hiểu, để có thể tiếp tục bên cạnh Bảo Vương thì bản thân chỉ có thể là một người bạn không hơn không kém. Dẫu lòng sẽ còn đau nhưng anh chấp nhận điều đó vì với anh, điều quan trọng nhất vẫn là những lúc cả hai được ở cạnh nhau và mỉm cười. Phải. Như vậy là đủ rồi.

... Rời phòng, Nicolas tình cờ gặp Trần Thoại đứng ngay cửa phòng có vẻ lưỡng lự. Cuộc xung đột chiều hôm qua khiến Trần Thoại không biết tâm trạng đối phương thế nào nhưng anh vẫn phải hỏi điều cần hỏi: "Cô ấy sao rồi?"

Nhìn Trần Thoại chốc lát, đôi mắt không còn vẻ căm ghét nữa mà trở nên dễ chịu hơn, Nicolas đáp điềm nhiên: "Muốn biết thì anh tự vào trong."

Trần Thoại hơi ngạc nhiên vì chất giọng tự dưng nhẹ nhàng đó và thái độ cởi mở hơn từ Nicolas. Dù không rõ nguyên nhân cho sự thay đổi đột ngột này nhưng anh thấy thoải mái. Cùng lúc, anh nghe Nicolas tiếp: "Còn Tú Uyên?"

"Giám đốc đã đưa cô bé về."

"Ông ta không hỏi gì về Bảo Vương?" – Nhận được cái lắc đầu khẽ của Trần Thoại, Nicolas hậm hực – "Lão ta thật là... Dù có ghét bỏ thế nào thì nghe tin con gái bị trúng đạn cũng nên hỏi han chứ."

"Có thể quản gia Kim đã báo tình hình của Bảo Vương cho giám đốc."

Nicolas tiếp tục nhìn Trần Thoại vì biết anh chàng này đang tháo gỡ những suy diễn không tốt về mối quan hệ giữa Ngô Thịnh với Bảo Vương. Dù chẳng muốn nhưng sự thật ngay bây giờ, Nicolas phải thừa nhận rằng: Trần Thoại là một người tốt, rất biết cách an ủi và cảm thông cho người khác.

"Tôi xin lỗi vì đã đánh anh."

Đối diện, Trần Thoại ngạc nhiên lần hai. Trông cái nhìn nửa bất ngờ nửa khó hiểu từ đối phương, Nicolas bỗng nhiên thấy ngại, nói lơ đễnh:

"Có lẽ lúc đó bản thân hơi nóng nảy nên tôi nghĩ mình cần nói xin lỗi."

Vốn là người tinh ý, Trần Thoại mau chóng nhận ra dáng vẻ bối rối đó. Không muốn Nicolas khó xử, anh lên tiếng như giải vây: "Tôi chẳng để bụng đâu."

Nghe Trần Thoại khéo léo nói câu tha thứ, Nicolas trở lại bình thường, im lặng.

"Được rồi. Anh vào thăm Bảo Vương đi." – Nghĩ Trần Thoại đang sốt ruột và không muốn là kẻ chen ngang nữa, Nicolas nhanh chóng rời khỏi.

Dõi theo bóng dáng anh chàng con lai, Trần Thoại thở ra thật nhẹ rồi mở cửa bước vào phòng. Anh thấy Bảo Vương ngồi trên giường như thể chờ mình đã lâu. Chậm rãi, anh tiến đến bên cạnh, ngồi xuống. Vẫn luôn dành cho cô ánh mắt dịu dàng ấm áp, Trần Thoại ân cần: "Đã khoẻ hơn chưa?"

"Ừm, chỉ hơi đau đầu." – Bảo Vương nhớ đến em gái – "Tú Uyên thế nào?"

"Vài vết trầy xước ở chân và tinh thần hơi hoang mang thôi. Giám đốc đã đưa cô bé về nhà, bảo rằng sẽ cho người tìm ra Jimmy."

Trông đôi mắt Trần Thoại nhuốm vẻ mỏi mệt, Bảo Vương nói khẽ: "Xin lỗi đã khiến anh và mọi người lo lắng."

Mỉm cười lắc đầu, Trần Thoại đưa tay ra và nhẹ nhàng ôm Bảo Vương vào lòng.

"Vậy lần sau đừng để tôi phải lo lắng nữa."

Nằm yên trong vòng tay mạnh mẽ ấy, Bảo Vương tựa cằm lên vai anh, gật đầu. Bất chợt cửa phòng mở, Tuấn Khang và mọi người mau chóng kéo vào phòng để rồi bắt gặp cảnh Trần Thoại và Bảo Vương đang ôm rồi mau chóng rời ra xa. Lập tức hiểu chuyện gì vừa diễn ra, tất cả nhìn nhau cười khúc khích, quên mất cả việc hỏi thăm. Vẻ như, họ đã đến thăm bệnh không đúng lúc.

rgin-ri9;.-