Đường Ninh nói xong liền rời đi. La Tinh Tinh vẫn đứng đó cứ nhìn theo bóng lưng Đường Ninh, ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng phía trên đầu Mọi thứ xung quanh cô đều tràn ngập một màu xanh thế nhưng cô vẫn có chút mê man không hiểu nổi rốt cục chuyện gì đang xảy ra thế này.

Cô cứ tự nghĩ rằng ông trời chiếu cố cô, cho cô trọng sinh, muốn cô đi giành lấy hạnh phúc vốn thuộc về cô, giúp cô có cơ hội một lần nữa trả thù những kẻ đã gây đau khổ cho cô thế nhưng mọi chuyện bây giờ đều rối tung cả lên. Nếu đúng như những gì của kiếp trước thì Lâm Hạ lúc này đã tự sát từ lâu rồi, Lâm Gia đang đắc ý vì danh chính ngôn thuận kế thừa phần tài sản của Lâm Hạ và Lâm Thành. Cho dù cô không thể tự mình tìm thấy hạnh phúc thì ít nhất Lâm Hạ cũng phải chết rồi chứ.

Nếu như cô có thể sống lại, vậy liệu có thể...Đường Ninh bây giờ cũng không phải là Đường Ninh lúc trước? Lấy hiểu biết của cô đối với Đường Ninh, Đường Ninh sẽ không bao giờ có thể uy hiếp kẻ khác!

La Tinh Tinh đột nhiên mở to hai mắt, nhìn thẳng phía trước, bước chân ngày càng nhanh, cố gắng chạy theo đuổi kịp Đường Ninh, cũng không quá để ý bản thân cô đang thất thố trước mặt những người xung quanh.

Thật vất vả, rốt cuộc đã đuổi kịp bóng dáng kia, cô giậtt mạnh tay Đường Ninh: "Cô không phải là Đường Ninh!"

Bỗng nhiên bị kéo tay lại, Đường Ninh có chút loạng choạng, cô chậm rãi xoay người. La Tinh Tinh lúc này rất chật vật, trán dính đầy mồ hôi, ánh mắt mang theo vài phần điên cuồng nhìn chằm chằm cô.

"Thả tay ra." Đường Ninh khẽ cau mày.

La Tinh Tinh vẫn không thả ra, cô ta ngày càng nắm chặt không chịu buông, liều mạng trừng mắt nhìn Đường Ninh, thần sắc hơi cuồng loạn: "Cô không phải là Đường Ninh có đúng hay không? Thể xác Đường Ninh ở đây? Linh hồn cô ấy đã đi đâu rồi?"

Đường Ninh nhìn La Tinh Tinh lạnh giọng nói: "Cô điên rồi!"

La Tinh Tinh bấm ngón tay dài lún vào da thịt Đường Ninh: "Cô không phải Đường Ninh!"

Đường Ninh bị đau, lớn tiếng quát lên: "La Tinh Tinh, cô điên đủ chưa?"

Mặc kệ Đường Ninh là Đường Ninh nào, cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu lãnh khốc như vậy nói chuyện với cô ta.La Tinh Tinh nhìn về phía Đường Ninh, ánh mắt loé lên vài tia lạnh lẽo âm độc. Cô ta rốt cục hoàn hồn lại, chậm rãi buông cổ tay Đường Ninh ra lẩm bẩm nói: "Tôi nên sớm nghĩ đến chuyện này, cô vốn dĩ không phải là Đường Ninh." Cô có thể xác định chắc chắn 100% Đường Ninh này không phải là Đường Ninh cô quen biết kiếp trước.

"Nếu tôi không phải là Đường Ninh, vậy ai mới là Đường Ninh?" Đường Ninh vò vò cổ tay, trên tay cô lúc này đầy dấu móng tay còn có chút bầm tím và đỏ ửng cả lên nhưng may mà không rách da.

La Tinh Tinh vẻ mặt có chút không thể tin nổi, cô không biết phải giải thích thế nào trước những chuyện kì lạ như thế này. Chẳng trách! Chẳng trách mọi chuyện cứ không đi theo quỹ đạo của nó, tất cả mọi thứ đều bị đảo lộn! Vì lẽ đó mọi kế hoạch của cô đều đổ sông đổ biển hết. Quả thật quá nực cười!!!

"Tôi sẽ tố giác cô trước mặt tất cả mọi người!"

"Cô tố giác tôi? Nói cho người khác biết, tôi không phải là Đường Ninh?"

Đường Ninh nhàn nhạt lập lại những lời La Tinh Tinh nói.

La Tinh Tinh sững sờ, đầu óc tỉnh táo lại. Phẫn hận nhìn chằm chằm Đường Ninh, nếu lúc này cô thật sự đi nói cho mọi người biết Đường Ninh không phải Đường Ninh chắc chắn tất cả mọi người sẽ nghĩ cô bị tâm thần mất.

Đường Ninh thấy biểu hiện của La Tinh Tinh cười cợt nói: "Nói thật tôi không sợ cô nói cho mọi người biết tôi không phải là Đường Ninh. Dù cho cô có nói cho cả thế giới biết hay đăng báo vạch trần thân phận tôi, tôi cũng chả quan tâm." Bởi vì sẽ không một ai tin tưởng cô ta, chỉ những người thật sự trải qua chuyện này như La Tinh Tinh mới có thể tin tưởng nó là thật.

La Tinh Tinh mím môi đến trắng bệch không nói gì.

Đường Ninh lạnh lùng liếc cô ta sau đó rời đi. Mới đi được vài bước giọng nói tràn đầy hận thù của La Tinh Tinh vang theo phía sau: "Cô chớ đắc ý, những thứ không thuộc về cô sẽ mãi mãi không phải là của cô. Một ngày nào đó cô sẽ mất đi tất cả, tay trắng mà rời đi. Tôi chắc chắn sẽ đợi được đến ngày đó, ngày cô nhận lấy mọi sự báo ứng."

Đường Ninh hơi dừng bước, không có bất kì phản ứng nào lập tức rời khỏi trường.

La Tinh Tinh nhìn theo bóng lưng Đường Ninh rời đi có chút hoảng loạn, không cam lòng. Cô phải làm sao đây? Phải làm chuyện gì tiếp theo đây?....

Buổi chiều La Tinh Tinh cùng ba ăn cơm bỗng nhiên nhận được tin của bộ giáo dục thông báo hạng mục ba cô tham gia có chút vấn đề phải tạm dừng lại. Cô biết Đường Ninh đã ra tay nhưng cô thật sự không biết phải làm sao để đối phó với Đường Ninh này. Trong lòng phẫn nộ, đau khổ, không cam tâm ... tất cả như muốn nuốt chửng lấy cô.

Cô ở kiếp trước chỉ không may mắn không có được tình yêu của Ngạn Tĩnh nhưng tất cả mọi chuyện của cô đều thuận buồm xuôi gió. Cô tốt nghiệp đại học loại ưu, trở thành cháu yêu nhà họ Lâm. Hai người em họ của cô cũng không bị loan truyền khắp nơi là con rơi, cả đời hưởng được số tài sản kếch xù sống sung sướng một đời. Nhưng lúc này, Đường Ninh không phải là Đường Ninh, cô vẫn như trước không được Ngạn Tĩnh yêu thích, Lâm Hạ không tự sát, Lâm Gia bị đình chỉ học. Cô nghĩ cách cứu giúp em họ nhưng mọi thứ đều thất bại không thể thành công nổi. Đường Ninh dựa vào cái gì? Cô ta chỉ là một tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc? Nhưng những thứ này cũng không phải của "Đường Ninh"! Thật sự quá ghê tởm đi! Cô ta tại sao lại có thể dễ dàng chiếm lấy trái tim của Ngạn Tĩnh? Tại sao, tại sao....

Tại sao ông trời cho cô cơ hội trọng sinh nhưng lại để cho Đường Ninh không phải là Đường Ninh? Cô luôn lấy tính tình của Đường Ninh trước đây ra hành sự, nghĩ đủ mọi kế hoạch, mưu mô đủ chuyện vậy mà cô ta lại không phải là Đường Ninh! Ha ha ha ha tại sao tại sao tại sao lại để cô trọng sinh như thế này???????

"Đùng" một tiếng, đôi đũa trong tay bị cô bẻ gãy làm đôi. Đường này không thông chắc chắn sẽ có đường khác, trời cao của không phụ lòng của cô, chắc chắn ông trời sẽ đứng về phía cô. Đường Ninh dù cho không phải là Đường Ninh cũng phải bại dưới tay cô, cô ta không thể đắc ý được lâu nữa đâu!

Trải qua chuyện của La Tinh Tinh ở trường, Đường Ninh vẫn sinh hoạt rất bình tĩnh. Ông Đường và bà Đường cũng du lịch xong trở về. Sau đó dắt cô đến xưởng rượu vang học hỏi một chút. Tết sắp đến rồi! Ông Đường dặn cô phải theo sát bà Đường học hỏi thật kỹ về rượu vang.

Ông Đường biết chuyện hôm giáng sinh của cô nên chuẩn bị kĩ hai chai rượu vang bắt cô đi hậu hạ người ta, một chai đưa cho Đường Bác, một chai muốn cô đưa tận tay cho Lạc Nhất Phàm rồi nói tiếng cám ơn.

Đường Ninh nghe lời mang một chai qua đưa cho Đường Bác rồi nhân cơ hội đó hỏi xin số di động của Lạc Nhất Phàm. Đường Bác có hỏi cô chỉ nói muốn đến Red Garlic tặng quà cho Lạc Nhất Phàm để cám ơn anh về chuyện hôm giáng sinh, nếu gọi điện mà anh bận không đến được cô cũng đỡ phải đi một chuyến. Đường Bác nghe vậy cũng thấy có lí nên vui vẻ cho Đường Ninh số di động của bạn tốt mình.

Đường Ninh gọi ngay cho Lạc Nhất Phàm. Lúc nhận được điện thoại của cô, Lạc Nhất Phàm vô cùng bất ngờ. Nhưng anh chỉ lãnh đạm hỏi vài câu và biết được thì ra là do bạn tốt của anh bán đứng anh.

Lạc Nhất Phàm ngữ khí có chút ôn nhu nhẹ giọng giải thích: "Điện thoại của tôi có chặn những số lạ."

Đường Ninh trừng mắt nhìn: "Ồ" một tiếng, sau đó hẹn anh gặp nhau ở quán cà phê Red Garlic. Lạc Nhất Phàm đang muốn từ chối, giọng nói mang theo vài phần hờn dỗi vang lên: "Lạc Nhất Phàm, đây là nhiệm vụ ba giao cho tôi. Nếu hôm nay không hoàn thành chắc chắn sẽ bị ba mắng cho một trận."

Đầu bên kia điện thoại có chút sững sờ sau đó không thể làm gì hơn là bất đắc dĩ đồng ý. Tựa như bất cứ lí do nào cô nói ra anh cũng không thể dễ dàng từ chối....

Chỉ là khi Lạc Nhất Phàm nhìn thấy cô có chút kinh ngạc, cô quá gầy so với lần cuối anh nhìn thấy cô nhưng sức sống trên người cô vẫn như trước. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Đường Ninh cầm chai rượu vang qua đưa cho anh, mím môi cười: "Đây là ba tôi mua từ bên Pháp, chuyện anh giúp đỡ tôi hôm giáng sinh khiến ông rất cảm kích muốn tôi tận tay đưa thứ này cho anh và chân thành cảm ơn anh một lần nữa."

Lạc Nhất Phàm nhíu mày không quá để ý cầm lấy chai rượu.

Đường Ninh nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói: "Sao anh lại có vẻ lo lắng quá thế? Yên tâm, cái này anh cứ nhận, nếu không nhận tức là không nể mặt ba tôi."

Xem ra chỉ có nhận mới là lựa chọn sáng suốt nhất lúc này, Lạc Nhất Phàm nhẹ nhàng nói: "Thay tôi cám ơn chú ấy."

Đường Ninh cười gật gật đầu, sau đó ánh mắt lanh lợi đảo qua một vòng khắp quán, phát hiện Hoa Phổ không có ở đây. "Hoa Phổ đâu?"

"Đang chăm sóc Dragging ở bệnh viện."

"Dragging?"

Đường Ninh trợn tròn mắt.

Lạc Nhất Phàm nhìn vẻ mặt sinh động của cô có chút muốn cười, khoé miệng khẽ nhếch, ngữ khí vẫn quạnh quẽ như trước: "Nó là một con mèo cái." Tất cả các cô gái đều rất thích nuôi mấy con sủng vật trong nhà.

Nói đến mèo, cô lại nghĩ đến Đại Mao, một chú mèo rất hung hăng. "Như vậy...Hôm nay có người pha chế mới?"

"Hôm nay không phục vụ cà phê." Lạc Nhất Phàm nói.

Như vậy mà anh ta cũng nói được...Quán cà phê mà lại không cho phục vụ cà phê, vậy chẳng lẽ đây là hắc điếm? Đường Ninh im lặng 囧, cô đã đi một chuyến đến đây chẳng lẽ phải bỏ cuộc vì chuyện này? Cô nhìn về phía người đàn ông hết sức phong nhã trước mặt mỉm cười nói: "Ông chủ xin hãy rủ lòng thương xót, nếu không phục vụ cà phê thì hãy cho kẻ hèn này xin một ấm trà hoa hồng được không?"

Cặp mắt hổ phách nhìn về phía cô, cô lúc này rõ là đang chơi khăm anh đây mà. "Lạc Nhất Phàm, đi đi mà.Hoa Phổ không có ở đây, chuyện này cũng quá đơn giản đi. Chẳng lẽ tôi lại đi làm khó anh? Anh chỉ cần vào đó, cầm cái ấm trà bỏ vào vài cánh hoa hồng là được rồi." Dừng một chút, xem xét sắc mặt người đối diện âm thanh có chút yểu điệu vang lên: "Tôi đã đi một quãng đường xa đến đây, đã thế còn tặng anh chai rượu quý. Chẳng lẽ anh lại để tôi khát khô cả cổ mà về?"

Lạc Nhất Phàm bậc cười. Anh phát hiện ra Đường Ninh rất đôi khi giở tính trẻ con, mà khi đã giở ra rồi lại không bao giờ chịu nói lí lẽ.

Một bình trà hoa hồng đặt trước mặt Đường Ninh, cô mở nắp ra có thể nhìn thấy màu hồng phấn của cánh hoa hồng, một vài lát chanh vàng ở trên, nhìn chung tương đối được. Rót một tách trà, giương mắt nhìn một chút người đối diện, cô rất muốn cùng anh trò chuyện nhưng chẳng biết phải nói cái gì cho tốt. Cô gần đây thường hay nằm mộng, thấy những lời La Tinh Tinh ngày ấy ứng nghiệm lên trên người cô. Cô mất hết tất cả, trơ trọi một mình, thống khổ không có ai bên mình che chở bảo vệ...

Đường Ninh nhìn người đàn ông đối diện đang cúi đầu đọc báo, xoắn xuýt nửa ngày vẫn không thể mở miệng nổi. Ngược lại Lạc Nhất Phàm cũng chẳng đọc nổi chữ nào trên tờ báo, chỉ tuỳ tiện cầm mà thôi...