Lâm Gia vừa xuất hiện, Mạc Cách cùng Đường Ninh nhìn nhau một chút.

Mạc Cách vẫn mỉm cười đầy thân thiện nhưng ẩn dấu trong đó là sự khó chịu ít ai nhận ra, "Ồ chẳng lẽ năng lực của tôi quá kém nên vị tiểu thư này đến đây thử thách năng lực ứng phó của tôi hay sao?"

Lời vừa dứt, khắp khán phòng tràn ngập tiếng cười to. Mà Lâm Gia đứng bên cạnh vẫn không hề nao núng, cô ta trừng mắt nhìn thẳng Đường Ninh.

Mạc Cách muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này nên liền nói tiếp: "Nếu như thật sự muốn khảo nghiệm tôi mong vị tiểu thư này cứ mở lời trước!"

Lâm Gia trợn trừng mắt nhìn về phía Mạc Cách, sau đó xoay người hướng về khán giả dưới khán đài nói lớn: "Ai thèm đến thử thách anh, tôi ngày hôm nay đứng ở chỗ này là muốn vạch trần cho tất cả mọi người thấy bộ mặt giả dối của Đường Ninh."

Hiển nhiên cô ta đến đây để quấy rối Đường Ninh, đúng là "lai giả bất thiện, thiện giả minh". Thấy tình huống này Mạc Cách lập tức nháy mắt cho những người bảo vệ bên dưới mạnh mẽ lôi cô ta đi nhưng Đường Ninh lại nhìn thẳng vào anh ta ý muốn ngăn cản anh ta.

Đường Ninh đứng thẳng, cặp mắt phượng nhìn thẳng vào Lâm Gia, cười nói: "Vị tiểu thư này, cơm có thể ăn nhầm nhưng miệng tuyệt đối không thể nói lung tung. Cô phải biết mỗi một lời nói của cô hôm nay phải hoàn toàn chính xác nếu không cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm."

Khán giả bên dưới toàn là những thiên kim quý tộc cậu ấm cô chiêu có máu mặt trong giới thượng lưu, tất cả họ đều có giao tình với Đường Ninh, coi như nếu họ không thích cô cũng phải nể mặt tập đoàn tài chính của nhà họ Đường sau lưng cô. Lúc này Lâm Gia cố tình làm loạn cô làm sao có thể để Lâm Gia dễ dàng bị lôi đi như vậy? Mặt mũi của cô không quan trọng nhưng danh tiếng của nhà họ Đường không thể mất trong tay cô.

Đường Ninh muốn truy cứu trách nhiệm pháp luật điều này làm Lâm Gia không khỏi giật mình. Cô nhìn xuống khán đài chỉ thấy chị gái của cô ta - Lâm Hạ sắc mặt trắng bệch nhìn thẳng cô ta bỗng nhiên đáy lòng sinh ra một trận khoái trá nho nhỏ. Cô ta không thấy lo sợ nữa nhìn thẳng Đường Ninh dáng vẻ vô cùng hung hăng quát to: "Tôi nếu như dám đứng ở đây thì tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."

Đường Ninh nhìn những phản ứng khác nhau phía dưới, cười nói: "Tin tưởng mọi người sẽ không vì sự xuất hiện đột ngột của vị tiểu thư này mà quên mất chủ đề chính của ngày hôm nay, chúng tôi đã chuẩn bị một tiết mục hài đặc biệt dành cho mọi người ở đây, xin mọi người hãy nhiệt liệt hưởng ứng!"

Người ở bên dưới đa phần đều chỉ coi cô gái kia như là một diễn viên hài kịch. Cô ta từ lúc bước chân vào đây cứ luôn mồm nói Đường Ninh là một kẻ lừa gạt nhưng chứng cứ thì chả thấy đâu chỉ oang oang quát mắng khắp nơi, thât chẳng ra làm sao hết. Nhưng dù vậy các cô cũng rất hiếu kì muốn xem thử vở diễn này cô ta sẽ đóng như thế nào?

Đường Bác nhìn Đường Ninh trên khán đài, trên mặt không giấu nổi vẻ tự hào. Trong tình huống đột ngột như thế này cô có thể bình tĩnh ứng phó , mọi cử chỉ hành vi đều vô cùng khéo léo không làm mất đi danh dự của nhà họ Đường điều này khiến anh ta thật sự rất vui.

Lạc Nhất Phàm không nói gì, hai tay khoanh trước ngực ánh mắt hiếu kì chăm chú nhìn hai cô bé trên khán đài.

Hai cô gái đứng trên sân khấu, một người lửa giận bừng bừng, ánh mắt căm hận nhìn thẳng đối phương tựa hồ như muốn lao vào cấu xé đối phương ra thành từng mảnh nhỏ, người kia thì chỉ bình tĩnh vẻ mặt rất thong dong không hề lộ tia bất mãn nào, trên mặt rõ ràng ghi: "Cô cứ ra chiêu đi, để xem cô có thể làm gì được tôi." Sự tương phản giữa hai người thật khiến anh cảm thấy khá thú vị.

Bị mọi người xung quanh xem thường, Lâm Hạ lúc này rất tức giận: "Ai muốn diễn hài cho các người xem, Đường Ninh cô nghe cho kĩ đây tôi đến là muốn đem đồ của chị tôi về nhà." Nói xong cô ta liền vọt đến chỗ chiếc vòng tay, muốn nhanh chóng lấy chiếc vòng nhưng bị Mạc Cách nhanh tay hơn chặn lại.

"Vị tiểu thư này nếu muốn lấy chiếc vòng tay này về xin hãy theo quy cũ của buổi đấu giá hôm nay: "Ra giá cao rồi nhận vòng!"" Mạc Cách dùng thân thể cao gầy chặn tầm mắt của Lâm Gia.

"Theo quy cũ của các người? Thật nực cười! Đây là vòng tay của chị gái tôi. Đường Ninh này thật sự là một kẻ lừa gạt, cô ta biết rõ chị gái tôi có vấn đề nên ra tay dụ dỗ thuyết phục chị ta đến phụ giúp cái buổi đấu giá từ thiện này, đã thế còn vung tay tự nguyện giao ra chiếc vòng tay quý giá này làm từ thiện. Đường Ninh lừa dối chị gái tôi cho nên chiếc vòng tay này không thể mang ra đấu giá."

"Gia Gia!" Lâm Hạ nghe được những lời này của Lâm Gia toàn thân đều run rẩy.

Lâm Gia nhìn về phía Lâm Hạ, khoái trá trong lòng càng tăng, ánh mắt mang theo vài phần oan ức nói: "Chị! Không phải chị đã hứa với ba sẽ đi bệnh viện điều trị hay sao? Cả nhà chúng ta sẽ chăm sóc chị thật tốt, chị cứ yên tâm! Chị không nên tin tưởng Đường Ninh, cô ta đang lợi dụng chị, chị đừng mê muội nữa hãy tỉnh lại đi!"

Lâm Hạ nghe những lời Lâm Gia nói, kinh ngạc đứng tại chỗ, biểu tình hơi choáng một chút có điều không rõ: "E, emrốt cuộc đang nói bậy bạ cái gì đó?"

"Chị! Em biết đứng trước mặt nhiều người thế này vạch trần chị mắc bệnh tâm thần khiến chị rất khó chịu." Lâm Gia nhìn Lâm Hạ mang theo vài phần đồng tình, "Thế nhưng em không thể cứ để chị bị người khác lợi dụng như vậy nữa, chị ! Chị không thể cứ như vậy mà đem căn biệt thự của ba ba chúng ta đi quyên tặng như thế được?"

Lâm Gia không tiếp tục nhìn Lâm Hạ nữa, cô ta lúc này nhìn thẳng vào mắt Đường Ninh, cô ta giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt Đường Ninh, nói: "Cô lừa gạt chị gái ta quyên căn biệt thự rồi ngay cả chiếc vòng tay này cũng mang ra đấu giá, rút cuộc cô rắp tâm mưu mô việc gì đây?"

Đối mặt với những chỉ trích của Lâm Hạ, Đường Ninh vẫn mỉm cười ứng đối: "Cô lúc nào nhìn thấy chị gái cô quyên căn biệt thự của ba cô cho quỹ của tôi?"

"Lúc nào? Tôi sớm đã nhìn thấy tài liệu quyên tặng rồi?" Lâm Gia hùng hồn nói. "Cô rõ ràng biết chị gái tôi muốn tự tử, lại đang mắc bệnh tâm thần, bên người lại không có ai là bạn bè. Chị ấy khát vọng tình cảm, cô liền lừa dối, lợi dụng lòng tốt của chị tôi. Các người dám đem chiếc vòng tay bác gái để lại cho chị tôi mang ra đấu giá. Thử hỏi còn thiên lí ở đâu?"

"Tôi từng nghe nói chị gái cô mỗi lần ra khỏi phòng đều khoá kỹ cửa rồi mới dám đi. Cô làm sao có thể lén lút đi vào trong đó?" Đường Ninh cười hỏi, dừng một chút, cô lại nói: "Tại sao cô lại biết chiếc vòng này là do bác Lâm để lại cho chị cô?"

"Bác gái này chính chị gái ruột của mẹ tôi. Các người sao dám mang di vật của bác ấy đi đấu giá?"

"Ồ, thì ra hai người là chị em họ của nhau, các người không phải là chị em ruột." Đường Ninh vẻ mặt hờn hợt, không chút dấu vết thành công đặt bẫy cô ta.

Quả nhiên, Lâm Gia tức giận giơ chân lên, giận dữ nói: "Nói bậy! Tôi chính là em gái ruột của chị ấy, chỉ là không cùng mẹ thôi!"

Lâm Gia vừa nói xong, khuôn mặt Đường Ninh lại thêm cười cợt: "Theo tôi được biết, mẹ của Lâm Hạ mất khi tôi còn học trung học, như thế nào mà bác Lâm kiếm đâu ra cô con gái tuổi tác không hề chênh lệch với Lâm Hạ là bao thế?" Chuyện nhà của Lâm Hạ khiến cô đau xót không thôi. Vào lúc này, Đường Ninh rất muốn xin lỗi Lâm Hạ nhưng dù thế nào hôm nay chuyện này cô cũng phải nói hết ra.

Chuyện Lâm Gia là con gái rơi mọi người đều biết nhưng lúc này bị Đường Ninh vạch trần cô ta có chút lúng túng phản ứng không kịp. "Tôi, tôi..." Cô ta muốn nói cái gì đó nhưng phải nói gì đây chẳng lẽ lại nói mẹ cô ta lén lút quan hệ với người đàn ông đã có vợ con rồi lại lén lút sinh cô ta ra, hơn nữa còn có em trai của cô ra cũng đều là con ngoài dã thú, con rơi của người khác? Cô ta hiện nay chỉ là sinh viên mới của trường đại học Z này, chẳng lẽ bây giờ lại chịu để mất mặt mũi.

Lúc này bên dưới khán đài, mọi người đã biết chuyện gì đang xảy ra. Người có mắt đều có thể nhận ra cô gái hung hăng vênh váo này thì ra chỉ là một đứa con rơi của nhà họ Lâm. Nhân lúc chủ mẫu nhà họ Lâm mất, tiểu tam mang theo con trai con gái của mình đăng đường nhập thất, thật không biết xấu hổ mà còn đến đây la to nói lớn, sợ người khác không biết chuyện xấu nhà Lâm hay sao?

Các cô gái bắt đầu ghé tai nhau nghị luận sôi nổi, trên khán đài vẻ mặt Lâm Gia đã có chút thảng thốt. Cô ta lo lắng tìm kiếm bóng dáng của La Tinh Tinh nhưng chỗ ngồi của La Tinh Tinh hiện giờ trống không.

La Tinh Tinh đứng cách đó không xa nhìn tình huống trên khán đài. Cô ta đã nhìn thấy rõ cũng như nhận ra ánh mắt cầu cứu của Lâm Gia. Thế nhưng cô ta lại không giúp, vẻ mặt vẫn bình thản nhưng bàn tay đặt trên đùi đã nắm thành quyền tự lúc nào không hay.