Trong bóng tối, anh giống như một chiếc bóng im hơi bặt tiếng, nếu như anh không cất lời thì cô hoàn toàn không phát hiện được.

“Anh chưa ngủ ạ?”

“Xuống đi dạo.” Tịch Việt đi về phía cô.

“Đi dạo vào giờ này á?”

“Anh luôn đi dạo giờ này mà.”

Hoàng Hi Ngôn liếc nhìn anh, với ngữ khí và nét mặt của anh, cô không cảm thấy anh đang nói quàng hay nói đùa, bèn cười đáp: “Anh biết không, trước đây Hà Tiêu từng bảo em là cậu ấy cứ thắc mắc mãi trước giờ anh không xuống lầu thì đổ rác kiểu gì.”

Tịch Việt không để ý đến câu nói này của cô, anh đã đi tới trước mặt cô, khi thấy rõ mớ tóc dính bết lại của cô thì khẽ nhíu mày, nhìn lên mặt cô, “Tối nay chơi không vui à?”

Cô bất giác đáp: “Đâu có.”

Tịch Việt nhìn cô bằng ánh mắt tĩnh lặng.

Nét cười trên mặt cô từ từ tan đi.

Ánh mắt anh khiến cô cảm thấy chuyện gắng gượng tươi cười trước mặt anh rất ấu trĩ, rất không cần thiết.

Tịch Việt hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Không có gì, bọn họ ăn bánh kem rồi đùa nhau trét kem lên tóc.”

Còn về khúc nhạc dạo xảy ra trong phòng karaoke thì cô không để tâm, mọi người chưa chắc đã có ý xấu gì, chẳng qua trước đó không biết, bất chợt trông thấy nên mới khó tránh khỏi kinh ngạc.

Là do cô nhạy cảm nên nhất thời phản ứng thái quá.

Không nhất thiết phải kể cho Tịch Việt.

Tịch Việt lại nhìn thoáng qua cô, “Em nghỉ ngơi sớm đi.”

“Nghỉ không được ạ.” Cô khẽ than, cười bảo, “Em phải tăng ca đột xuất, tắm rửa xong còn phải chạy ra quán net một chuyến.”

“Trong nhà không làm được à?”

“Máy vi tính của em có thể cắt video nhưng tải lên chậm lắm, máy ở quán net mạnh hơn nhiều.”

Tịch Việt im lặng vài giây, rồi khẽ nói: “Em có thể dùng máy của anh.”

Hoàng Hi Ngôn thoáng sửng sốt.

“Chắc là tốt hơn so với quán net.” Tịch Việt lại bồi thêm một câu, đoạn giơ tay kéo mở cửa sắt.

Từ khi trông thấy Hoàng Hi Ngôn, anh chẳng rít thêm ngụm thuốc nào trong tay, lúc vào cửa thì dập đi ném đầu lọc vào thùng rác ở khúc cua.

Khi lên lầu, Tịch Việt đi trước, dùng giọng điệu bình thản với âm sắc trong trẻo hỏi cô: “Gần đây em bận lắm à?”

“Cũng sơ sơ ạ.”

“Tối đến anh nghe tiếng em mở cửa về rất muộn.”

Hoàng Hi Ngôn lại ngạc nhiên lần nữa, ngẩng lên, trông thấy chiếc áo thun đen trên người anh và phần xương bả vai thoáng ẩn thoáng hiện. Cô cụp mắt xuống, cười nói: “Vậy thì anh ngủ muộn thật.”

“Anh không ngủ, vẫn vẽ tranh suốt.”

Hoàng Hi Ngôn há hốc miệng, quyết định không tiếp lời anh.

Đến cửa căn 602, Tịch Việt nói: “Anh không đóng cửa đâu, lát nữa em lên lầu thì cứ vào luôn nhé.”

Hoàng Hi Ngôn đành phải nói: “…Dạ.”

Hoàng Hi Ngôn rửa mặt xong, lề mề sấy tóc, nhìn đồng hồ thấy đã rạng sáng.

Cô cầm ổ cứng di động và máy tính xách tay chần chừ mãi một lúc, tự hỏi nên ra quán net hay lên lầu tìm Tịch Việt.

Mở cửa ra lại bần lại đứng trước cửa hồi lâu, cuối cùng vẫn rẽ bước, lên lầu.

Quả nhiên cửa căn 702 chỉ khép hờ, cô đẩy ra, bước vào, khẽ đóng lại, trông thấy đôi dép của Tịch Việt đặt trên tấm thảm trước cửa thì khom người cởi giày của mình ra, xỏ dép vào.

Cửa phòng làm việc mở hờ, bên trong có tiếng nhạc vọng ra, là một bài hát tiếng Anh, nghe ca từ thì hẳn là Slow Fade.

Late nights, are you sleepless too? Wide awake in the starless blue, staring up at the ceiling, do you feel what I"m feeling.

Hoàng Hi Ngôn đi tới, gõ cửa phòng làm việc rồi đẩy ra.

Ngón tay Tịch Việt khẽ nhấn con chuột, tiếng nhạc Bluetooth bên trong ngừng lại. Anh đứng dậy khỏi chiếc ghế bên bàn máy tính nhường chỗ cho cô.

Phòng làm việc này của Tịch Việt trông giống phòng vẽ hơn. Tập tranh, sách tranh và bản vẽ đâu đâu cũng thấy, tượng thạch cao chất đống dưới đất, có cả tượng hoàng đế La Mã hoặc David bán thân; có hai giá vẽ đặt dựa vào tường, một cái kệ nhỏ có bánh xe hiệu Ikea đựng đủ loại ống và bình đựng màu; một chiếc bàn học to dài hơn hai mét, đặt hai chiếc màn hình máy tính, ngoài ra còn có mấy bảng vẽ cảm ứng và iPad pro. Trên bàn có ba ống đựng bút đựng đủ loại bút line, bút màu, bút marker…

Đồ đạc rất nhiều, liếc mắt nhìn không xuể.

Bước vào phòng làm việc của Tịch Việt, Hoàng Hi Ngôn vô cùng hâm mộ, đây thực sự là không gian cá nhân mà cô ao ước, mỗi một góc đều chất đống những thứ mình yêu thích.

Hoàng Hi Ngôn đi tới, nhìn lướt qua màn hình máy tính, thấy bản vẽ dở dang của Tịch Việt.

Cô hỏi: “Nếu em chiếm máy tính thì có chậm trễ tiến độ của anh không ạ?”

“Không đâu, anh vẽ linh tinh ấy mà.” Anh lưu tập tin lại, đóng chương trình Photoshop, rồi cầm iPad Pro và Apple Pencil lên, đi tới chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ ngồi xuống, nhường máy tính cho cô.

Ghế ngồi máy tính của Tịch Việt cực kỳ thoải mái. Lúc ngồi, eo và cột sống đều được nâng đỡ rất tốt.

Màn hình máy tính là một tấm ảnh CG, không biết có phải Tịch Việt vẽ không, hai màn hình hiển thị độc lập, có thể đồng thời mở nhiều cửa sổ khác nhau.

Hoàng Hi Ngôn không rảnh trầm trồ thêm, cô chuyển gói cài đặt premiere, tài liệu làm việc và đoạn phim từ ổ cứng di động vào trong máy tính.

Tịch Việt ngồi dựa vào ghế sô pha, một tay cầm iPad Pro, tay kia cầm Apple Pencil. Anh không có linh cảm gì, chỉ tùy ý vẽ nguệch ngoạc xem như luyện tập cơ bản.

Loa Bluetooth đột nhiên phát ra tiếng nói, là một giọng nữ báo có tin nhắn đến.

Anh giương mắt nhìn, Hoàng Hi Ngôn rõ ràng bị giật mình, luống cuống chỉnh âm lượng, rồi ngoảnh đầu sang nhìn anh cười, áy náy nói: “Xin lỗi xin lỗi, em quên máy tính anh kết nối với loa, em có làm ồn đến anh không ạ? Hay là em đổi thành tai nghe nhé?”

Tịch Việt nói: “Không sao.”

Bàn làm việc đặt chếch một góc, ở góc này anh có thể nhìn thấy sườn mặt Hoàng Hi Ngôn.

Đầu cô rất bé, như chìm trong chiếc ghế dựa, trên người mặc một chiếc áo thun trắng dáng rộng càng tô đậm vóc dáng mảnh mai bên trong. Tóc dài xõa tung, đuôi tóc hơi xoăn tự nhiên, thẫm màu dưới ánh đèn. Theo động tác nhấn chuột của cô, có mấy sợi tóc trượt xuống bả vai.

Lúc cô bận rộn làm việc vô thức thu lại vẻ tươi cười thường lệ trên mặt, hơi mím môi, trông vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, rất không tương xứng với với vẻ ngoài non nớt của cô.

Ngược lại, chân cô lại có vẻ như không ngồi yên được, bàn chân chấm đất, thỉnh thoảng vô thức cong lên, thỉnh thoảng lại đá chiếc dép to đùng bên cạnh.

Ngòi bút của Tịch Việt vô thức chuyển động, lúc anh nhận ra thì một bản ký họa sống động đã hiện trên màn hình.

Anh dừng bút, định thần lại, lấy tay đỡ trán, nhìn chằm chằm màn hình, rồi lướt bút sang thanh menu bên phải, ngòi bút dừng lại giây lát trên lựa chọn “Xóa bỏ” rồi ấn xuống.

Màn hình trở về trạng thái trắng xóa.

Anh vứt máy tính bảng và bút xuống, đứng dậy, ra khỏi phòng làm việc.

Hoàng Hi Ngôn ngẩng lên nhìn anh với vẻ ngờ hoặc, lúc anh lướt qua bàn làm việc không hề ngơi bước, cũng không nói với cô câu nào.

Hoàng Hi Ngôn gọi anh một tiếng, “Có phải em làm ồn đến anh không?”

Bóng anh dừng lại trước cửa phòng làm việc một chút, “Đâu có, anh ra ngoài hút điếu thuốc.”

Tịch Việt ở phòng khách hồi lâu mới vào lại.

Lúc đi ngang người cô, cô ngửi thấy mùi thuốc lá bám trên ống tay áo anh, dõi mắt nhìn anh bước tới chỗ chiếc sô pha bên cửa sổ kia.

Anh ngồi xuống, không cầm máy tính bảng lên mà tiện tay với lấy một quyển tạp chí trên bệ cửa sổ, đặt lên tay ghế, chống khuỷu tay lên đó rồi cúi đầu lật xem không mục đích.

Tóc xõa xuống, anh vuốt đại lên.

Anh giống như muốn tan trong ngọn đèn đứng bên tay ghế sô pha, ánh đèn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.

Hoàng Hi Ngôn định thần lại, vội rời mắt đi, tập trung vào công việc trong tay.

Cô xóa đoạn phim trong tệp công việc bị chủ biên bác bỏ đi, thay một đoạn khác vào, làm lại phụ đề, kiểm tra từ đầu đến cuối ba lần mới chọn phong cách trang trí rồi bắt đầu phủ màu lên.

Chuyện còn lại là do phần mềm và tính năng máy tính xử lý.

Đã hơn hai giờ sáng, Hoàng Hi Ngôn ngúc ngoắc ngón chân, xỏ dép vào, xoay người, “Dạ…”

Tịch Việt ngước mắt lên.

“Em đã làm xong, đang chờ phủ màu.” Cô đứng dậy, uể oải vươn người một cái.

Tịch Việt ném cuốn tạp chí đi, đứng dậy bước tới, một tay chống vào tay ghế máy tính, một tay bắt lấy chuột, nhấn mở phần mềm, xem xét tiến độ.

Chỉ nháy mắt sau, anh đã ngoảnh lại nhìn cô, “Em đi nghỉ một lát đi, phủ màu xong anh sẽ gọi em.”

Vì anh đang khom người nên khoảng cách với cô gần hơn khi anh đứng thẳng nhiều.

Hoàng Hi Ngôn thấy hơi bối rối, nín thở, giẫm dép lùi về sau nửa bước, cười chỉ về phía sô pha, “Thế thì em ở đây chợp mắt một lát vậy.”

“Ừ.”

Ghế sô pha trong phòng làm việc không lớn, chỉ đủ cho hai người, nhưng vóc người Hoàng Hi Ngôn không cao, nằm ngủ ấy thế mà lại vừa in.

Tịch Việt ngồi xuống chỗ máy tính, lát sau xoay ghế lại nhìn cô hỏi, “Em có cần chăn không?”

“Chắc có ạ…”

Tịch Việt đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc. Hoàng Hi Ngôn chăm chú nhìn anh nện chân trần trên sàn gỗ, mắt cá chân xương xẩu, làn da trắng quá đà, quả thực trông hơi… đẹp kiểu mong manh.

Dùng từ đẹp để mô tả một người đàn ông có phải không thích hợp không? Cô tự vấn.

Lát sau, Tịch Việt cầm một chiếc chăn len màu xám về, là cái lần trước cô đắp.

Anh đưa tới trước mặt cô, cô cười nói tiếng cảm ơn rồi bung ra đắp lên người.

Không chỉ có vậy, Tịch Việt còn tiện tay tắt chiếc đèn cây bên cạnh sô pha đi, rồi cố ý đi ra chỗ gần cửa ra vào tắt chiếc đèn trần trong phòng làm việc. Cuối cùng, chỉ còn lại mỗi chiếc đèn bàn trên bàn làm việc là còn sáng, nhưng cũng bị anh chỉnh xuống độ sáng thấp nhất.

Tịch Việt quay đầu lại nhìn cô một chút, rồi đeo tai nghe lên.

Hoàng Hi Ngôn không ngủ.

Ánh sáng từ chiếc đèn bàn và màn hình máy tính trong căn phòng đã phác họa rất rõ đường nét sườn mặt Tịch Việt.

Căn phòng yên ắng chỉ có tiếng máy tính hoạt động và tiếng bút của anh rê se sẽ trên bản vẽ. Trông anh rất tập trung, hút mắt đến độ cô không kìm được mà nhìn chăm chú, thất thần hồi lâu không hề chớp mắt.

Một lát sau, cô co người lại, kéo chăn phủ lên mặt.

Ngửi mùi nước giặt thơm ngát trên chiếc chăn lại lập tức kéo chăn xuống.

Kiểu gì cũng thấy khó chịu, có cảm giác trốn không thoát.

Bởi vì không gian này, tất thảy đều là Tịch Việt.

- -----oOo------