Trong một y quán, Bạc Dã Cảnh Hành, Khổ Liên Tử, đám người Lan San Khách đang ngồi vây trước bàn, trên bàn đặt một bọc vải nho nhỏ, trong bọc vải có một đứa bé còn chưa biết lẫy.
Khổ Liên Tử khuyên nhủ Bạc Dã Cảnh Hành: "Cốc chủ đừng do dự nữa, chỉ cần nhắm mắt cắn xuống là xong. Thương Thiên Lương bảo vị ngon lắm đấy."
Bạc Dã Cảnh hành nuốt nước miếng: "Sống nguyên thế này sao ăn được. Ngươi bóp chết nó đi rồi lão phu ăn."
Khổ Liên Tử bế đứa bé lên, cắn răng vươn tay, nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng đẩy cho Lan San Khách: "Ngươi giết người như ngóe, này, bóp chết đi."
Lan San Khách đẩy vội: "Ta chỉ là một hái hoa tặc, từ bé đến giờ vẫn luôn thương hoa tiếc ngọc, giết được mấy người đâu! Ông tự đi mà làm!"
Khổ Liên Tử lại đẩy cho Thủy Quỷ Tiêu: "Ngươi làm đi!"
Thủy Quỷ Tiêu lại càng chối bay chối biến: "Sư phụ... ta không xuống tay được! Bằng không người hạ độc chết nó đi!"
"Hạ độc chết thì sao mà Cốc chủ ăn được nữa! " Khổ Liên Tử phát bực, cuối cùng mọi người đều nhất trí - cho chết đuối đi! Nhưng mà ai dìm bây giờ?
Cứ thế nghĩ ra cả trăm kiểu giết chết, bỗng nhiên đứa bé ngoác miệng, khóc toáng lên. Cả đám nhất thời cuống tay cuống chân, cuối cùng Bạc Dã Cảnh Hành không chịu nổi, bế nó lên.
Vừa được ôm vào ngực Bạc Dã Cảnh Hành, tiếng khóc của nó lập tức nhỏ dần. Thủy Quỷ Tiêu tò mò: "Có phải nó đói bụng không?"
Khổ Liên Tử hỏi: "Muốn tiểu?"
Bạc Dã Cảnh Hành biết đâu được, cứ như vậy ôm ôm nửa ngày, cuối cùng vẫn là Xuyên Hoa Điệp đề nghị: "Hay là trước mắt đem nó về chỗ Giang Thanh Lưu? Để hắn...nuôi...cho béo tròn rồi hẵng ăn?!"
Bạc Dã Cảnh Hành trừng mắt - còn có kiểu vỗ béo rồi mới ăn sao, có phải chăn heo đâu chứ?!
Cuối cùng cả đám lâm vào bế tắc, lại đem đi trả về.
Giang Thanh Lưu tức điên người tìm khắp nơi, đến lúc chuẩn bị đi phát Minh chủ lệnh, bỗng dưng đứa bé lại bị trả về trước cửa Trầm Bích sơn trang! Ôm Giang Mai Hồn đang khóc khản cả giọng, hắn cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của lão tặc này nữa, chẳng lẽ chỉ là... nhớ đứa bé, ôm về nựng nựng thôi sao?!
Bạc Dã Cảnh Hành cũng thật sự quẫn trí, ăn là nhất định phải ăn rồi. Nếu không mình mười tháng mang thai, trốn đông trốn tây, cuối cùng lại bằng công cốc. Khổ Liên Tử hiến kế: "Chúng ta có thể tìm một đầu bếp, để hắn ta nấu nướng xong xuôi rồi bưng lên cho Cốc chủ ăn."
Bạc Dã Cảnh Hành chống cằm ngẫm nghĩ: "Hợp lý."
Lan San Khách có chút lo ngại: "Nhưng kế dương đông kích tây lần trước đã dùng rồi, lần này có lẽ phải thay đổi chiến thuật."
Bạc Dã Cảnh Hành phẩy tay, phân phó Khổ Liên Tử: "Lan San Khách có dáng người tương tự Giang Thanh Lưu, ta còn có vài món quần áo cũ của hắn.."
Khổ Liên Tử hiểu ý, lập tức lấy đồ nghề dịch dung ra, đem Lan San Khách tô vẽ một hồi.
Chiều tối, Lan San Khách dịch dung thành Giang Thanh Lưu, lẻn vào Trầm Bích Sơn trang, mang Giang Mai Hồn trở về. Xuyên Hoa Điệp tìm một tay đầu bếp danh tiếng đến. Gia vị đã đủ, thành phần chính cũng đã có. Tay đầu bếp kia đã quen nấu những món ăn kỳ quái, nghe yêu cầu của khách lần này cũng không hề giật mình.
Hắn đón lấy Giang Mai Hồn từ tay Lan San Khách, pha một chậu nước muối loãng, cởi tã bọc trên người Giang Mai Hồn ra, chuẩn bị nhúng vào nước muối rửa sạch.
"Nguyên liệu nấu hôm nay quả nhiên đặc biệt, nhưng mà các ngươi tìm đúng người rồi đấy. Đứa con của Yên Chi nữ sinh ra là tuyệt thế trân phẩm. Nếu để kẻ khác đến nấu thì đúng là phí của trời!" Tay đầu bếp luôn tay nhưng mồm không quên khoe khoang.
Giang Mai Hồn đang ngủ say, lúc này bị người khác bắt cởi tã bọc ra, nhất thời oa oa khóc toáng. Đám người Khổ Liên Tử, Lan San Khách đứng xung quanh cũng gọi là từng trải sóng gió, lúc này lại đồng loạt im lặng.
Bạc Dã Cảnh Hành đan hai tay, nhìn hắn ta bóp miệng đứa bé, sắp dội nước muối vào.
"Bỏ đi." Nàng thở dài một hơi, "Lan San Khách, đem nó về Trầm Bích sơn trang."
Không khí xung quanh có chút quái dị, như thể vô cùng thất vọng, nhưng cũng như thể vừa trút được gánh nặng.
Lan San Khách mặc kệ tay đầu bếp vẫn đang ngơ ngác, đem đứa bé ôm lại trong ngực, lóng ngóng lấy y phục bọc lại cho nó. Giang Mai Hồn đã khóc đỏ cả mặt, Lan San Khách nhìn thấy sợ không ổn, lại hỏi Bạc Dã Cảnh Hành: "Có nên cho nó ăn cái gì không?"
Bạc Dã Cảnh Hành nhận lấy Giang Mai Hồn từ tay y, mọi người đều chưa từng bế trẻ con bao giờ, nàng cứ kệ ôm đại.
Kể cũng thấy lạ, Giang Mai Hồn ôm vào ngực nàng liền ngoan hơn rất nhiều. Dù vẫn khóc ê a, nhưng không gào khản giọng như trước nữa.
Bạc Dã Cảnh Hành nhè nhẹ vỗ nó, nó nhắm mắt rúc vào ngực Bạc Dã Cảnh Hành, nàng tự dưng tức tức: "Tiểu tử thối, rúc gì mà rúc, muốn bú sữa chắc! "
Cả đám im phăng phắc, cuối cùng Xuyên Hoa Điệp líu ríu: "Cốc chủ.. có lẽ nó.. muốn bú sữa thật đó..."
Bạc Dã Cảnh Hành cũng không có biện pháp: "Đem về, đem về."
Lần này Giang Mai Hồn mất tích, ngay cả Giang Thanh Lưu cũng thấy mình bình tĩnh. Đến nửa đêm, Giang Mai Hồn quả nhiên được đem về. Cả ngày không được ăn gì, nó ăn gấp ba bình thường, cuối cùng lại chớ sữa ra.
Giang Thanh Lưu ôm nó cả đêm, tuy là Yên Chi nữ cơ thể mẹ gầy yếu nhưng đứa con sinh ra lại khỏe mạnh, không phải lo lắng nhiều. Giang Thanh Lưu không thể lúc nào cũng ở bên nó, chuyện Âm Dương đạo đến giờ vẫn chưa có tiến triển, hắn phải xử lý rất nhiều.
Đến giờ hắn mới phát hiện một chuyện rất kỳ quái - tai mắt của Giang gia gần như rải rác ở mọi nơi, nhưng Âm Dương đạo này giống như có phép tàng hình. Ai cũng không thể không biết sự tồn tại của nó, nhưng lại chẳng ai biết nó ở đâu.
Có vẻ như tổ chức này thu nạp thành viên vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa trong tối và ngoài sáng, kẻ nào cũng có thể là thành viên của Âm Dương đạo. Giang Thanh Lưu trầm ngâm suy nghĩ, một chốn tà ma đạo giáo mà có thể cơ mật được như vậy sao?!
Hôm nay, Giang Thanh Lưu phải đi hòa giải mâu thuẫn của hai môn phái, trên đường về đi ngang qua Kinh Phong ổ. Thảm án năm ngoái đã rung động cả một phương, đến giờ Kinh Phong ổ vẫn làm hắn đau đầu. Trước cửa có dán giấy niêm phong của quan phủ, vốn trước là tiểu viện tường trắng bao quanh, có dương liễu rủ, bây giờ đã hoang tàn cỏ mọc ngang gối. Sơn đỏ loang lổ, cửa đồng rỉ xanh, làm người đi qua thấy tịch liêu vô kể.
Giang Thanh Lưu rảo bước trên hành lang toàn đá vụn, bỗng thấy trong viện có một tờ vàng mã chưa cháy hết. Hai mắt hắn nhíu lại, lập tức tiến lại gần, đúng thật là vàng mã. Gió vùi mưa dập, đã đổi sang màu đen.
Có người đến đây tế bái vong linh Kinh Phong ổ sao?
Giang Thanh Lưu tức khắc xoay người, ra lệnh cho Tề Đại: "Ngay lập tức thám thính xung quanh, xem gần đây có ai đã đi qua nơi này."
Tề Đại nhận lệnh rời đi, nơi này có hơn hai trăm nhân khẩu bị giết chết, có thể nói là một chuyện vô cùng kinh sợ. Người dân quanh đây coi nơi này là địa phương vô cùng hung hiểm, bình thường không ai tới gần. Muốn nghe ngóng xem gần đây có ai đi qua, chính ra không hề khó.
Chốc lát sau, Tề Đại đã trở về: "Trang chủ, đêm tối sáu hôm trước, đúng là có người đã đến đây cúng bái. Người này thân cao hơn sáu thước, mặt hóp, trước khi y đến đây đã dừng chân ở Khách Ý cư."
Giang Thanh Lưu gật đầu, ngay lập tức đi đến Khách Ý cư nọ.
Nhắc tới nam tử kia, chưởng quỹ Khách Ý cư vẫn có chút ấn tượng: "Nghe nói là thương khách Hồ Châu, khi đó ta còn khuyên y nhưng y khăng khăng muốn đi. Giang minh chủ hỏi đến người này, có phải y đã gây ra tai họa gì không?"
Giang Thanh Lưu lắc đầu: "Ta có việc cấp bách, người này nhất định phải tìm được, nếu gặp lại y ngươi có nhận ra được không?"
Chưởng quỹ Khách Ý cư cũng là người trượng nghĩa, bình thường rất thích kết giao với anh hùng hào kiệt. Tất nhiên cũng đã nghe danh Giang Thanh Lưu: "Giang minh chủ, nếu gặp lại chắc chắn ta sẽ nhận ra được y. Có điều thiên hạ rộng lớn, một người không hề dễ tìm. Hơn nữa những câu y nói bên ngoài chưa chắc đã là thật."
Mi tâm Giang Thanh Lưu khẽ nhíu lại, tìm một vị họa sư, theo như mô tả của chưởng quỹ, vẽ một bức chân dung người kia. Chưởng quầy Khách Ý cư sửa lại nhiều lần, cuối cùng gật đầu: "Đúng rồi, đúng rồi, giống đến chín phần rồi."
Lúc này Giang Thanh Lưu mới sai người đi sao lại thành nhiều bản, gửi cho những cơ sở tai mắt, yêu cầu do thám của Giang gia tất cả đều lưu ý đến kẻ này.
Người ta vẫn nói có tiền mua tiên cũng được, mạng lưới tin tức của Giang gia trải rộng khắp nơi, tuy tìm một người như tìm kim đáy bể nhưng mạng lưới lớn như vậy, tìm lâu tìm nhiều, chưa chắc đã không có khả năng.
Nửa tháng sau, quả nhiên có tin tức báo về, phát hiện được năm sáu đối tượng cùng người này tương tự. Giang Thanh Lưu lần lượt đối chứng, đến bước này đã vô cùng đơn giản, chỉ cần tra xem trong năm sáu người này ai đã đi qua Thất Túc trấn mấy tuần trước, thế là xong.
Rất nhanh, một người đã bị lọc ra.
Người này có mở một trà lâu, nghe nói hồi trẻ có học qua chút võ công, cũng từng lăn lộn giang hồ. Hai năm qua tự dưng biến mất, không can thiệp vào chuyện trên giang hồ nữa. Ngày ngày ngâm chữ chơi trăng, kinh doanh nho nhỏ, coi như bình bình tự tại.
Đầu tiên Giang Thanh Lưu tìm ra trà lâu của hắn, tên là Tê Phong các, nằm ở một nơi đắc địa, khách từ nhiều nơi rất hay đi qua.
Giang Thanh Lưu đã thu thập được tư liệu của người này, tên y là Tần Hoài, năm nay 47 tuổi. Dưới gối có hai con trai, một thê một thiếp và một mẹ già 81 tuổi.
Nhờ Tê Phong các làm ăn phát đạt, gia cảnh hắn khá sung túc, cũng được coi là một phú hộ.
Giang Thanh Lưu tự mình tìm đến Tê Phong các, nhưng đợi tận 2 ngày, tiểu nhị đều báo lão bản không ở đây. Tề Đại đã phát bực, Giang Thanh Lưu lại cảm thấy may mắn: "Người này tránh mặt chúng ta, chắc chắn y đã biết được thân phận của ta. Năm đó Kinh Phong ổ là nơi mua bán tin tức, người của bọn họ có gì không biết chứ? Người này quả nhiên không thể thoát khỏi can hệ cùng Kinh Phong ổ."
Tề Đại rủa xả tên tiểu nhị một trận vẫn chưa bõ tức: "Nhưng giờ y lẩn tránh khó mà tìm thấy, phải làm sao đây? Trang chủ nhà ta hạ giá đến đây, thằng cha này hay lắm, đợi hai ngày vẫn trốn không gặp!"
Giang Thanh Lưu đứng dậy: "Y không chịu xuất hiện, chúng ta tìm đến cửa, đi thôi."
Mật thám đã sớm tra ra người này rõ mười mươi, Giang Thanh Lưu sao lại không biết chỗ ở của y? Căn bản không muốn đường đột đến thăm, làm y phát hoảng mà thôi.
Tối đó, Giang Thanh Lưu kéo theo Tề Đại đến nhà Tần Hoài. Nhưng chỉ thấy mỗi vợ con và mẹ già, chẳng thấy bản thân Tần Hoài đâu cả. Giang Thanh Lưu cũng không sợ y chạy, dù sao lúc này đã rõ thân phận của y, muốn tìm bắt chỉ là vấn đề thời gian. Chính ra, hắn lại hơi lo lắng y sẽ bị kẻ khác diệt khẩu, vậy nên vẫn không dám truy lùng công khai.
Hai người đứng trước cửa một hồi, phủ đệ của Tần Hoài vô cùng khí thế, nhưng vợ con y liếc thấy người lạ lại tỏ ra sợ sệt.
"Trang chủ, tên họ Tần này một mực lẩn tránh chúng ta, chỉ sợ dù có bắt được, chưa chắc y đã khai sự thật." Tề Đại có chút lo lắng, Giang Thanh Lưu lại xoay người rời đi: "Y như chim sợ cành cong. Nếu để y cảm thấy lo sợ, không cần chúng ta tới cửa, y cũng sẽ tự tìm đến."
Tề Đại gật đầu, cảm thấy lời này không giống lắm với tác phong làm việc của Giang Thanh Lưu - ngược lại, có điểm giống như đức hạnh của người nào đó.
Đại khái, khó mà nói ra.
Quả nhiên, Giang Thanh Lưu phái ra hai tên sát thủ truy sát Tần Hoài, nhưng chỉ truy không sát. Tần Hoài nơm nớp lo sợ, không đến một ngày đã tự tìm đến cửa.
Giang Thanh Lưu một mặt sai người bảo hộ trong tối, một mặt lại tránh không gặp. Để cho họ Tần đợi đủ hai ngày, hắn mới cho phép vào gặp.
Tần Hoài gặp được Giang Thanh Lưu, không nói hai lời, quỳ rạp xuống đất: "Giang minh chủ xin hãy cứu ta!"
Giang Thanh Lưu không thèm đỡ y, ngồi nguyên trên ghế nói: "Tần lão bản làm ăn phát đạt thế, sao lại cần cứu giúp gì?"
Tần Hoài cũng không dám vòng vo, vội vàng thưa thẳng: "Giang minh chủ ngài đã tìm đến, chắc cũng đã rõ được ít nhiều. Tần mỗ không dám giấu, kỳ thực.. kỳ thực tại hạ cũng là người của Kinh Phong ổ."
Giang Thanh Lưu gật đầu, không thấy ngạc nhiên gì. Người này nếu đã đến tận Kinh Phong ổ phúng viếng, chắc chắn là có liên quan. Tuy rằng sợ chết vạ nên không dám công khai, nhưng kể ra cũng là người có tình có nghĩa.
Tần Hoài dập đầu như giã tỏi: "Kinh Phong ổ phái ta đến cố thủ ở đó, mở Tê Phong các thu thập tin tình báo. Giang minh chủ minh giám, chúng ta cũng chỉ dựa vào mấy nguồn tin để kiếm cơm ăn. Đâu ngờ cuối cùng Kinh Phong ổ lại bị Thất Túc kiếm phái sát hại không chừa ai!"
Lúc này Giang Thanh Lưu mới mở miệng hỏi: "Sau khi Kinh Phong ổ diệt môn, hung thủ Bách Lý Từ Sở tuy đã phải đền tội, nhưng không chịu khai ra động cơ. Ngươi có biết lý do vì sao không?"
Tần Hoài thoáng suy nghĩ: "Chuyện này... thật không dám giấu diếm, Giang minh chủ, lúc trước khi Kinh Phong ổ gặp phải tai họa, Môn chủ từng nhận được một đơn ủy thác." Vừa nói dứt lời, Giang Thanh Lưu đã cảm thấy máu trong người sôi sục. Nhưng khi Tần Hoài nói hết câu thứ hai, chính hắn cũng cảm thấy kinh hãi: "Có người ủy thác cho Kinh Phong ổ điều tra chân tướng Hàn Âm cốc bị diệt môn khi trước."
Giang Thanh Lưu nhất thời đứng sững người: "Rốt cuộc các ngươi đã tra ra được gì?"
Tần Hoài lắc đầu: "Thảm án của Hàn Âm cốc, thứ nhất do xảy ra đã lâu, thứ hai do Hàn Âm cốc ở nơi xa xôi hẻo lánh, rất khó điều tra. Môn chủ có ý không muốn nhận, vì vậy người đó lại đổi thành nhờ Môn chủ điều tra tất tần tật thông tin của Âm Dương đạo." Nhớ lại chuyện khi đó, y vẫn còn thấy hoảng: "Vì thế Môn chủ hạ lệnh cho ta lưu ý động tĩnh của Âm Dương đạo."
Dứt lời, y bất chợt lấy ra một hộp gỗ đàn, rồi đem đồ vật bên trong lấy ra: "Giang minh chủ, tổ chức Âm Dương đạo này so với Hàn Âm cốc năm xưa còn thần bí hơn. Ban đầu chúng ta gần như lâm vào bế tắc, nhưng bỗng một ngày, có một vị khách ở Tê Phong các uống rượu say, sau đó hắn ta tự dưng hô lớn: "Thiên địa âm dương, vạn vật kỷ cương". Trong lòng ta sinh hồ nghi, liền tự mình dìu hắn ta vào phòng nghỉ. Vô tình thấy được bên hông hắn ta có một khối kim bài, mặt trên khắc một chữ Dương."
Giang Thanh Lưu để ý kĩ càng từng cử chỉ của y, thấy nét mặt y thành khẩn, không giống như đang nói dối, lúc này mới hỏi: "Hắn ta hiện tại đang ở đâu?"
Tần Hoài đáp lại: "Bẩm Minh chủ, tiểu nhân đã tức khắc dặn người lưu ý, đồng thời hạ trên người kẻ đó thiên lý truy tung hương. Hương này có mùi vị đặc biệt, nhưng vô cùng thoảng, là thứ mà Kinh Phong ổ chúng ta chuyên dùng để bám dấu. Sau khi hắn ta tỉnh rượu liền rời khỏi Tê Phong các. Ta phái người bám theo dọc đường, kẻ đó vốn đang mặc trang phục của thương lữ, không ngờ hắn ta lại đi vào... Dịch quán."
Trong lòng Giang Thanh Lưu khẽ kinh động, nhưng nét mặt không biểu hiện gì: "Là Nha môn ở đâu?"
Trí nhớ của Tần Hoài vô cùng rõ: "Là dịch quán của bổn huyện. Sau đó nghe ngóng thêm, phát hiện hắn ta là quan viên từ kinh thành phái xuống, chỉ dừng chân ở nơi này mấy ngày. Hôm sau hắn ta đã trở lại kinh thành. Ta phái người đưa tin tức báo về cho Môn chủ, Môn chủ hồi đáp lại cho ta, nói sẽ phái người khác tiếp tục điều tra. Đâu ai ngờ sau đó chưa đến chục ngày, trên dưới Kinh Phong ổ hơn hai trăm nhân khẩu đã không còn một ai sống sót, tất cả đều chết thảm!"
Nhắc đến những chuyện đó, trong lòng y vẫn còn kinh hãi: "Lúc tiểu nhân mới nhận được tin này, vừa kinh hoàng vừa lo sợ, bệnh ốm suốt hai tháng. Sau lại nghe nói Minh chủ đã bắt được hung phạm, báo thù cho oan hồn Kinh Phong ổ, tiểu nhân mới thoáng an tâm. Nhưng sợ rằng hung thủ không chỉ có một người, nên vẫn không dám quay trở về Kinh Phong ổ. Giờ đã qua hơn năm, tiểu nhân mới dám trở về chốn cũ, đốt vàng mã cho mọi người. Những điều tiểu nhân nói, tất cả đều là sự thật, xin Minh chủ minh xét!"
Giang Thanh Lưu để y đứng dậy trước, y đứng một bên, có vẻ như vẫn chưa hết xúc động: "Mấy hôm trước Minh chủ tới cửa, là tiểu nhân nhát như cáy, không dám ra gặp. Nhưng suốt mấy ngày này có kẻ một mực truy sát tiểu nhân, vạn mong Minh chủ cứu giúp!"
Giang Thanh Lưu gật đầu: "Nếu những gì ngươi nói là thật, ta thân là Minh chủ, đương nhiên sẽ bảo toàn tính mạng cho ngươi. Đừng lo."
Tần Hoài sao mà không lo cho được, nhưng chuyện tới nước này, y chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, miễn cưỡng tin tưởng. Giang Thanh Lưu không để tâm nhiều đến y. Người trong quan phủ? Âm Dương đạo sao có thể có quan hệ với người trong quan phủ chứ?
Giang Thanh Lưu đầy bụng hồ nghi, tiếp nhận hộp gỗ đàn từ tay Tần Hoài. Chỉ thấy bên trong có một xấp giấy, một thứ là bức họa tên nam nhân đó, bên cạnh có ghi chú chiều cao, độ tuổi. Phía dưới còn có một tờ giấy vẽ hai mặt một vật khảm hoa văn, tương tự như lệnh bài.
Mặt trên là một chữ Dương viết theo kiểu cổ triện, mặt dưới khắc tám chữ "Thiên địa âm dương, vạn vật kỷ cương". Họa tiết là hoa văn hình mây, điêu khắc vô cùng tinh xảo.
Giang Thanh Lưu thoáng trầm ngâm: "Ngươi hãy mang người nhà đến Trầm Bích sơn trang ở đi, sẽ không kẻ nào dám gây khó dễ."
Tần Hoài lúc này mới dám buông lỏng căng thẳng, dập đầu tạ ơn lui ra.
Giang Thanh Lưu nhìn bản vẽ của tấm lệnh bài, suy nghĩ hồi lâu. Tại sao Bách Lý Từ Sở đang yên ổn ngồi ghế chưởng môn Thất Túc kiếm phái, lại phải đích thân xuất thủ diệt môn Kinh Phong ổ? Hắn ta còn thà chết chứ không để lộ chân tướng một chữ, rốt cuộc là tại sao?
Tối đó, Giang Thanh Lưu dùng bữa qua loa, đi tìm Chu thị.
Chu thị đang niệm kinh ở Phật đường, Trầm Bích sơn trang thiếu Giang Ẩn Thiên, cũng chẳng còn Đan Vãn Thiền an tĩnh đến mức cô tịch. Giang Thanh Lưu đàm chuyện với Chu thị một lát, đơn giản chỉ là tuyển tân giáo tập các loại. Giang Thanh Lưu đứng một bên: "Chuyện Âm Dương đạo đã có được vài manh mối. Mấy ngày nữa cháu sẽ đến kinh thành một chuyến."
(Đoạn này hết dỗi rồi nên để lại xưng hô là cháu.)
Chu thị thở dài, đưa tay cho hắn dìu mình dậy: "Sau chuyện của Vãn Thiền, việc chung thân đại sự của cháu vẫn chưa quyết được. Giờ ta đã tuổi cao sức yếu, cháu lại sự vụ khắp nơi, Giang gia này dù sao cũng cần một người chủ sự. Chi bằng lại bàn tiếp chuyện hôn sự.."
Giang Thanh Lưu đã hoàn toàn nguội lạnh với chuyện đó: "Trong nhà có Thái nãi nãi, còn có các thúc bá trưởng lão, cháu thấy không phải lo lắng. Chuyện thú thê để sau rồi tính."
Chu thị nhất thời có chút bực bội: "Không lẽ ngươi vẫn còn nhung nhớ kẻ giết chết Thái gia gia ngươi hay sao?"
Giang Thanh Lưu thản nhiên đối diện với ánh mắt gay gắt của bà: "Nếu không có gánh nặng trên vai, Tôn nhi và nàng đã sớm quyết chiến sinh tử."
Đôi môi Chu thị khẽ run, cuối cùng lại không nói nên lời.
Từ Phật đường bước ra, Giang Thanh Lưu liền đi xem Giang Mai Hồn.
Giang Mai Hồn có hai nhũ mẫu chăm sóc, chân tay giờ đã béo trắng múp míp. Giang Thanh Lưu nhè nhè vuốt ve sợi tóc mềm mại trên đầu nó, nó mở miệng ê ê a a, không biết đang muốn nói gì nữa.
Giang Thanh Lưu đưa hai tay ôm nó vào ngực. Toàn bộ Trầm Bích sơn trang, chỉ có nó vẫn hồn nhiên như trước. Quá trình để nó đến được cuộc đời này thực sự gian khổ, nhưng dù thế nào cũng đáng giá.
Giang Thanh Lưu nhẹ nhàng áp mặt lên bờ má mịn màng của nó, miệng nó chảy dãi, ánh mắt lại vô cùng trong suốt.
Ngày hôm sau, Giang Thanh Lưu lên đường, mang theo Tề Đại và hơn chục thuộc hạ thẳng tiến kinh đô.
Trầm Bích sơn trang tọa lạc tại Thất Túc trấn, tới kinh thành phải mất cả tháng đường. Từ trước tới nay giang hồ luôn xa rời chốn cung đình, càng là võ lâm thế gia hiển hách, càng không muốn ở gần chân Thiên tử.
Trong kinh thành tất nhiên cũng có sản nghiệp của Giang gia. Giang Thanh Lưu đã sớm gửi bức vẽ nghi phạm của Tần Hoài đến. Ở bên đó tự giác phái người đi dò la.
Hắn đường xa mệt nhọc lại không quản nghỉ ngơi, lập tức bắt tay vào xem xét tin tức do thám đem về. Thì ra kẻ kia lại là một thị vệ Cấm quân.
Giang Thanh Lưu cảm thấy vô cùng khó hiểu, một thị vệ Cấm quân, sao có thể dính líu đến tổ chức như Âm Dương đạo được?
Hắn không vội đánh rắn động xà, chỉ lệnh cho do thám theo dõi nhất cử nhất động.
Cung điện dưới nơi cổng trời, người người quỳ lạy long bào. Kinh đô uy nghi, không thể phủ nhận.
Việc Giang Thanh Lưu tới kinh đô lần này là vô cùng cơ mật, vậy nên cũng tránh được ứng đối xã giao. Những nơi trà dư tửu hậu mọc lên không hề ít, chắc chắn Kinh Phong ổ vẫn còn những chốt tai mắt khác giống như Tê Phong các. Nếu Tần Hoài đã bị bỏ sót, vậy khả năng cao vẫn còn những người khác trong bóng tối chưa bị liên lụy đến.
Hắn điều tra cẩn thận, vậy mà thực sự tra được bốn năm địa phương chuyên buôn bán tin tức. Nhưng khi Giang Thanh Lưu bóng gió đề cập đến Âm Dương đạo, những nơi bán tin tức này đều tỏ ra cẩn thận, nói rằng bên mình chỉ toàn mấy tin bát quái vỉa hè, cũng chẳng có giá trị gì.
Giang Thanh Lưu là một thổ hào cường thế, lập tức đập ra cục tiền lớn. Chung quy sau mấy chục lần thất bại, cuối cùng cũng moi ra được một ít tin tức.
Một tửu lâu tên là Vạn gia đưa đến tin tức, có một gã quản sự họ Đinh, bình thường hay ra ngoài mua dược liệu, có người vô tình nhìn thấy trên người gã có đeo lệnh bài Âm Dương đạo.
Lại có Tiểu nhị của Trà lâu nọ nói rằng có một tên gác cổng thành họ Ngô từng ba hoa rằng anh họ y là người của Âm Dương đạo. Còn có một tên chia bài ở sòng bạc nói trước có một vị khách họ Phác đến đánh bạc, phải dùng đồ để gán nợ. Vị khách đó từng báo ra danh hào của y trong Âm Dương đạo.
Các loại tin tức ồ ạt, Giang Thanh Lưu sai người ngầm điều tra, dù sao không có lửa thì sao có khói, nhưng cũng có thể là chiêu đánh lạc hướng của Âm Dương đạo.
Đêm hôm đấy, Giang Thanh Lưu nhận được thư tín từ Trầm Bích sơn trang. Trong đó có bản tổng thu thuế ruộng từ các chi hệ gửi lên, và thứ hạng, tên tuổi của các đệ tử mới được tuyển chọn. Những đệ tử trẻ tuổi ưu tú này, sẽ trở thành mầm ươm nòng cốt cho gia tộc.
Giang Thanh Lưu đọc từng lá thư, cho đến phong cuối cùng, là thư từ Chu thị. Trong thư nhắc đến Giang Mai Hồn, đã được ba tháng tuổi, tay đã biết cầm nắm, bắt đầu biết nhận thức, không chịu để người lạ cưng nựng nữa.
Nét mặt Giang Thanh Lưu vốn âm trầm như nước, lúc này mới thoáng lộ chút ý cười, hắn đem phong thư đọc thật lâu một lần nữa. Bỗng dưng bên ngoài truyền đến âm thanh nháo nhác.
Giang Thanh Lưu đảo mắt nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy đuốc hai bên đường sáng trưng, người đi lại đông như kiến.
"Hôm nay là bao nhiêu? Kinh thành đến là náo nhiệt." Hắn thuận miệng hỏi, thư đồng Thôi Tuyết bên cạnh nhanh nhảu đáp: " Trang chủ sắp quên cả Tần Hán đến nơi rồi, hôm nay là Thất Tịch đó."
Tề Đại gác ngoài cửa cũng gật gù: "Trang chủ xuất môn đã được hai tháng rồi."
Giang Thanh Lưu thở dài một tiếng, đứng dậy, nhìn đèn đuốc rực rỡ ngoài cửa, cảm thấy hơi có chút hứng thú: "Ra ngoài đi dạo chút."
Lễ Thất Tịch, hay tiết Khất Xảo, theo truyền thống nữ tử vào ngày này sẽ kết hoa đăng, xâu dải lụa thất sắc, cầu xin trời cao ban cho mình được xinh đẹp khéo léo, nên mối nhân duyên vừa ý.
Giang Thanh Lưu đi giữa đoàn người ca múa linh đình, thỉnh thoảng có mấy nữ tử xiêm áo thướt tha sượt qua người, hương thơm vất vưởng. Những mỹ nhân kiều diễm đôi lúc chạm phải ánh mắt Giang Thanh Lưu, các nàng có người mang hoa đăng, có người mang mặt nạ, có người lớn gan nhìn lại hắn, rồi che mặt cười e thẹn.
Tề Đại chú ý ánh nhìn của Giang Thanh Lưu, hắn ta cũng tương đối hiểu suy nghĩ của nam nhân: "Nếu như Trang chủ cần, có thể bảo thuộc hạ an bài."
Giang Thanh Lưu nghe hắn nói liền rời mắt: "Sớm mai gió nổi hoa bay hết, đêm tiếc hồng phai thắp nến xem*. Chỉ là thương hương tiếc ngọc nên nhìn nhiều một chút, đâu phải suy nghĩ lệch lạc như ngươi tưởng."
( Tiếc hoa Mẫu Đơn - Bạch Cư Dị)
Tề Đại không biểu tình gì: "Thuộc hạ chẳng qua chỉ cảm thấy, Trang chủ đang tuổi tráng niên, dù nên khắc chế chuyện nữ nhi tình trường, nhưng cũng không nhất thiết phải kiêng kị. Tránh cho..."
Hắn chưa nói hết, Giang Thanh Lưu đã nở nụ cười: "Tránh cho tình xưa khó dứt sao? Tề Đại, ngoại trừ Vãn Thiền, ta không có tình xưa với bất kỳ nữ nhân nào khác."
Tề Đại không nhắc đến nữa, phố xá ồn ào, các loại hương vị hỗn tạp, giống như sự náo nhiệt đã hòa vào không khí.
Tản bộ lững thững, xa xa bỗng vang đến những tiếng hò hét. Rất nhiều người nhao nhao chạy đến, làm Giang Thanh Lưu thấy hơi tò mò: "Chuyện gì vậy?"
Tề Đại kéo một người ven đường hỏi thăm, đối phương đáp qua loa, chân không ngừng bước: "Phía trước có người ném vàng đó!"
Đến cả Thôi Tuyết cũng ngẩn người: "Người nào mạnh tay vậy chứ?"
Phía trước lầu các xen kẽ, dưới ánh sáng đèn đường, chỉ thấy một thỏi vàng sáng lóa như tinh quang rơi xuống. Cả đám người dưới lầu hò hét, đua nhau tranh đoạt. Giang Thanh Lưu nhíu mi, đang định mở miệng, bỗng nghe thấy một giọng cười sang sảng: "Chính trì ngọc lặc xung hồng vũ, hựu hiệp kim hoàn tứ thúy y*. Nói hay lắm, có thưởng."
(Xưa có Hàn Yên được vua sủng ái, trong nhà lấy vàng làm đạn chọi chim. Mấy ông thi nhân từ điển tích ấy chém ra 1 đám câu thơ, ẩn dụ nhiều quá tớ hong dám dịch bừa.)
Một trận cười vui oanh oanh yến yến, Giang Thanh Lưu nhíu chặt mi, đám đông có mấy người nhích lên vài bước, chỉ thấy hé ra trên gác cao Hồng lâu, có một người đang tựa lan can mà đứng. Tóc đen gió lay, hồng y điểm vàng, tay áo bay bay, khoa trương giống như ai kia.
Xung quanh người nọ có rất nhiều thị nữ hầu hạ, nàng nào cũng móng tay đỏ chót, dáng vẻ xà yêu, xinh tươi mơn mởn. Dẫu vậy, đứng cạnh nàng cũng chỉ như lá xanh làm nền cho hoa đỏ.
Ánh đèn hắt màu dải lụa sặc sỡ, trong màn lụa như sương khói, nàng lại tiếp tục vốc lên một nắm vàng thỏi, rải xuống đám người bên dưới. Vàng thỏi lấp lánh, tựa như những vì tinh tú trên bầu trời sa xuống.
Đám người lập tức chen chúc xô đẩy, đôi lúc vang lên tiếng chửi bới cãi cọ. Giang Thanh Lưu bước nhanh lên lầu, chỉ thấy trước ban công lầu hai, hương rượu thơm ngào ngạt ập đến. Bạc Dã Cảnh Hành hồng y như lửa, trên mặt bàn cạnh nàng đặt ba chiếc rương ngọc đầy ụ, tách riêng vàng lá, vàng thỏi, vàng đúc hạt bí.
Ở bên cạnh nàng, ngoài đám thị nữ thướt tha, còn có một nam nhân mặc áo màu chàm.
Nam nhân đó tuổi chừng không quá bốn mươi, tay trái lúc này đang ôm ấp một giai nhân áo hồng, ánh mắt thi thoảng lại đảo sang ba rương vàng lóng lánh. Bạc Dã Cảnh Hành một tay bưng bầu rượu, tay kia lại vốc một nắm đầy vàng rải xuống. Nàng còn quay sang gọi: "Đinh huynh, lại nào lại nào."
Nam nhân nghe vậy, cũng vốc một nắm vàng thỏi, có vẻ thử ước lượng một phen, rồi do dự giây lát nhưng cuối cùng vẫn vung xuống.
Đám người bên dưới lại tiếp tục tranh giành, Giang Thanh Lưu bỗng chợt thấy rõ mặt nam nhân này, bất ngờ rằng, gã chính là tên Đinh quản sự mang lệnh bài Âm Dương đạo mà hắn một mực điều tra.
Bạc Dã Cảnh Hành ở cùng một chỗ với gã, là vô tình hay cố ý?
Hắn do dự, không biết có nên vờ như không quen biết không, Bạc Dã Cảnh Hành bên kia đã kéo hắn qua: "Vị huynh đài này nhìn quen mắt ghê. Đến đến, gặp nhau đêm hoa nguyệt chính là có duyên, qua đây cùng uống một chén đi."
Giang Thanh Lưu anh tuấn tiêu sái, hắn tiến lại, một đám oanh oanh yến yến tức thì vây quanh, tới tấp thay hắn rót rượu. Hắn còn đang đau đầu nghĩ cách đối phó, Bạc Dã Cảnh Hành lại quay qua gã Đinh quản sự kia, nàng lớn giọng phân phó: "Tiểu nhị, không thấy ta lại có thêm bằng hữu mới sao? Mau đem thêm rượu lên!"
Nghe giọng nàng như vậy, chưởng quỹ đâu dám đắc tội, lập tức sai người dọn đồ cẩn thận. Gã Đinh quản sự nhìn thoáng qua Giang Thanh Lưu, rồi lại chuyển ánh mắt sang Bạc Dã Cảnh Hành. Chỉ thấy nàng lại tựa người lên lan can, vốc vàng rải xuống.
Đinh quản sự vô cùng xót xa_ đó đều là vàng ròng, vàng ròng đó được không!!! Nhưng Bạc Dã Cảnh Hành vẫn mải mê: "Tranh đi! Cướp đi! Kẻ nào bồi ta chơi đến lúc trời sáng, ta sẽ có thưởng, thưởng hậu!"
Phía dưới một tràng hoan hô, xen giữa vài tiếng chửi thề tức tối. Bạc Dã Cảnh Hành chẳng quan tâm, nàng phẩy phẩy tay, nâng chén uống chút rượu rồi bắt chuyện cùng Đinh quản sự và Giang Thanh Lưu: "Hai vị huynh đài, các người nhìn xem, đêm nay quả thực là hoa hảo nguyệt viên."
Đinh quản sự gật gù, lại kéo nàng từ ban công quay lại bàn rượu: "Hiền đệ đừng chỉ biết mỗi phong nguyệt, phải qua đây cạn một chén."
Giang Thanh Lưu nhìn tay gã nắm lấy tay Bạc Dã Cảnh Hành, bỗng cảm thấy vô cùng chướng mắt. Nhưng chẳng biết nói gì cho phải. Đinh quản sự cũng chẳng hề để tâm hắn, chỉ chăm chăm nói chuyện với Bạc Dã Cảnh Hành: "Kinh đô này vàng thau lẫn lộn, hiền đệ mới đến, quả thực chưa rõ đạo lý tiêu tiền không thể lộ rồi."
Bạc Dã Cảnh Hành chỉ cười cười: "Chút vàng bạc này, với ta mà nói, chẳng qua chỉ như muỗi nhép. Có gì đâu phải tiếc?"
Con ngươi Đinh quản sự khẽ đảo: "Quen biết đã hơn tháng, vẫn chưa biết nhà hiền đệ làm nghề gì?"
Bạc Dã Cảnh Hành một tay khoác vai hắn, cười khom cả lưng: "Đại ca đừng hỏi nữa, lại, cạn chén tiếp thôi."