Cuối cùng Giang Thanh Lưu vẫn không quay về, nhưng rõ ràng thủ đoạn đã trở nên quyết liệt hơn hẳn. Hắn cho Diệp Hòa uống Trường sinh hoàn. Dược tính của Trường sinh hoàn mạnh như vậy, nếu Diệp Hòa thực sự là một thợ săn bình thường, thì sau khi uống thuốc xong bất cứ điều gì nói ra cũng đều là sự thật.
Nhưng nuốt Trường sinh hoàn rồi, Diệp Hòa lại không nói bất cứ câu nào. Ánh mắt ông ta trở nên mông lung nhìn vào mắt Giang Thanh Lưu, tuy rằng ý thức đã hỗn loạn, nhưng thủy chung vẫn rất cứng miệng.
Giang Thanh Lưu nhìn ông ta hồi lâu, trầm giọng hỏi: “Cuối cùng thì ông là ai? Ẩn núp ở đây có mục đích gì? Rốt cuộc ông biết được bao nhiêu về cái chết của Hạ Phi Hổ?”.
Cánh môi Diệp Hòa run rẩy, nhưng vẫn cứng rắn không chịu nhả một chữ nào. Giang Thanh Lưu nổi cáu, lại nhét thêm một viên Trường sinh hoàn nữa.
Diệp Hòa thà chết cũng không chịu mở miệng, trong lúc Giang Thanh Lưu định tăng thêm liều lượng, thì một bàn tay đã ngăn hắn lại.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy Bạc Dã Cảnh Hành đang chậm rãi lắc đầu: “Muốn giết ông ta thật à, cẩn thận sẽ mất nhiều hơn được đấy.”
Giang Thanh Lưu liền thu tay lại, đấm mạnh lên tường. Bạc Dã Cảnh Hành nhìn Diệp Hòa tuy tinh thần tỉnh táo, nhưng ánh mắt lại mơ hồ, liền xoa xoa tay, khuôn mặt nở nụ cười hiền lành hòa nhã: “Thằng nhãi họ Giang này tính tình nóng nảy, ngươi đừng tính toán với hắn nhé.”
Diệp Hòa cắn cắn môi, vẫn không chịu hé răng nói gì. Vẻ mặt Bạc Dã Cảnh Hành đầy ngượng ngùng: “Ngươi xem, trong nhà đang có chuyện gấp, nên thằng nhãi họ Giang ấy không có nhiều thời gian, ngươi lại cứ ở đây sống chết kiên quyết không nói, quả thực là khiến người ta khó xử.”
Diệp Hòa nhìn nàng chằm chằm, nàng vẫn nở nụ cười ôn hòa như một bậc trưởng bối hiền từ: “Để tiết kiệm thời gian cho mọi người, lão phu sẽ đứng ra làm chủ, hỏi lại ngươi thêm một lần cuối cùng, nếu không có kết quả, sẽ thả ngươi đi, ngươi thấy sao?”.
Diệp Hòa khó khăn gật gật đầu, Bạc Dã Cảnh Hành vỗ bả vai ông ta: “Quyết vậy nhé.”
Diệp Hòa vốn tưởng rằng, Bạc Dã Cảnh Hành sẽ tranh thủ dược tính của Trường sinh hoàn để hỏi cung một lần cuối cùng. Nhưng hiển nhiễn là hắn đã đánh giá quá thấp độ vô sỉ của Bạc Dã Cảnh Hành, nàng đợi cho đến khi ông ta tỉnh táo, hồi phục như bình thường rồi, mới kéo ông ta đến trước khu chợ, sau đó cho tất cả thôn dân tới quan sát.
Rất đông người tập trung trước khu chợ bầu không khí ồn ào huyên náo, Diệp Hòa cũng phải nghi ngờ không biết có phải bản thân sắp bị chém đầu thị chúng không nữa. Bạc Dã Cảnh Hành lồng tay vào ống tay áo, khuôn mặt hiền từ ngồi dưới mái hiên, rất nhanh, đã có người từ đầu đường bên kia khiêng một thứ tới. Giang Thanh Lưu và huynh đệ nhà họ Hạ nhất loạt ngẩng đầu lên nhìn, một bức tượng sơn thần ngồi xổm được khiêng tới.
Bạc Dã Cảnh Hành giả vờ giả vịt bước tới vái lạy, sau đó trước mặt tất cả những thôn dân dõng dạc nói to: “Đây gọi là nhập gia tùy tục, nếu mọi người đã tin tưởng sơn thần như vậy, thì hôm nay chúng ta mời sơn thần tới phân xử vụ án của Hạ trại chủ.”
Diệp Hòa hừ một tiếng đầy miệt thị, thái độ vô cùng phản đối cái trò giả thần giả quỷ này. Bạc Dã Cảnh Hành vẫn cứ cười hì hì mãi không ngừng: “Hạ đại công tử, phiền công tử mời ba thôn dân tới đây, một già, một trẻ, một phụ nữ.” Sau đó nàng ghé sát vào tai Hạ đại công tử, thì thà thì thầm nói một lèo.
Khuôn mặt của Hạ Lôi đại công tử của họ Hạ đầy khiếp sợ, đám người Hạ Báo thấy thế cũng sán lại gần, nghe xong những lời nàng nói, tất cả bao gồm cả đám tiểu đồng cũng sợ đến ngây người. Mãi cho đến khi Bạc Dã Cảnh Hành mất kiên nhẫn lên tiếng thúc giục, mấy người bọn họ mới vâng vâng dạ dạ đi chuẩn bị.
Thoáng chốc, Hạ Báo mặt mũi đỏ tưng bừng dẫn theo ba người nữa cũng đỏ tưng bừng mặt mũi tới. Ba người này, gồm một ông lão tuổi ngoài tám mươi, một đứa trẻ lên tám, và một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi. Trong tay của ba người còn cầm theo một cái bát. Bạc Dã Cảnh Hành nhìn xong, liền lắc đầu liên tục: “Nhỏ vậy, trông không giống!”.
Nàng nhìn xung quanh một hồi, liền đi thẳng tới một sạp hàng trong khu chợ tìm ra ba cái gáo. Mọi người bàn tán xôn xao, Diệp Hòa lúc đầu vẫn còn rất bình tĩnh, giờ vẻ mặt cũng trở nên âm trầm chăm chú nhìn nàng. Khuôn mặt Bạc Dã Cảnh Hành rất tập trung, nhưng lại khó lòng giấu đi được ánh mắt ranh mãnh: “Khụ, Diệp đại phu, nhà Phật có Tam bảo khuyên con người ta quy y, có giác ngộ mới không bị mê hoặc, chính trực ngay thẳng không sa ngã, lòng thanh tịnh mới không vướng tạp niệm, thần linh luôn có mặt xung quanh ta, nếu bản thân ngươi thật sự trong sạch, thần linh nhất định sẽ không bao giờ trách nhầm ngươi. Hôm nay trước mặt sơn thần, ngươi hãy tự chứng minh mình vô tội đi.”
(Quy y皈依: Chữ Quy (皈) có nghĩa ở đây là trở về, theo về, y (依) là nương nhờ hay thuận theo, làm theo lối đã định, 三皈依 tam quy y là quy y Tam bảo. Chữ Quy cũng được viết là 皈 gồm bộ thủ Bạch 白 – nghĩa là cõi sáng và chữ Phản 反 – nghĩa là quay lại, ghép 2 chữa lại có nghĩa là “quay về cõi sáng”. Quy y trong Phật giáo có nghĩa là quy y Tam bảo (chỉ Phật, Pháp và Tăng).)
Diệp Hòa nhìn xung quanh, cuối cùng bối rối hỏi lại: “Chứng minh thế nào?”.
Bên này Hạ Lôi, Hạ Báo bịt mũi bưng tới ba cái bát tráng men to đựng đầy chất lỏng, đặt lên cái bàn chân thấp trước mặt sơn thần. Bạc Dã Cảnh Hành khoát tay đầy phóng khoáng: “Đây là ba bát rượu luân hồi, canh hoàn nguyên chính tông, tự ngươi hãy chọn một bát rồi uống đi. Trong rượu luân hồi có nước tiểu của bé trai để trở nên tinh thuần nhất, nếu chọn đúng bát có chứa nước tiểu của bé trai, thì ngươi sẽ chứng minh được sự trong sạch của bản thân.”
Đám đông nổ một tràng cười rất to, gò má Giang Thanh Lưu thoáng ửng đỏ, huynh đệ nhà họ Hạ còn không dám nhìn thẳng. Diệp Hòa vẫn luôn bình tĩnh cuối cùng cũng nổi giận lôi đình: “Chọn đúng là được rồi, tại sao còn phải uống?!”.
Bạc Dã Cảnh Hành ghé sát lại gần ông ta, vẻ mặt hiền lành: “Vì kẻ trong ma đạo chân chính, sợ nhất không phải là cực hình tra tấn, mà là bị mất thể diện. Nếu có thể nhẫn nhục chịu đựng, thì sao làm được người xấu. Mọi người nói xem có đúng không?!”.
Mấy người dân này, cũng là vì rảnh rỗi tụ tập hóng chuyện, giờ thấy có chuyện náo nhiệt để xem, thì tội gì mà không xem? Chỉ trong thoáng chốc, đã có lác đác vài người lên tiếng đồng tình. Đối mặt với ba bát “rượu luân hồi” đầy ự, sắc mặt Diệp Hòa cũng phải tái mét: “Giang Thanh Lưu, ngài là minh chủ võ lâm, sao có thể giở thủ đoạn khiến người ta xấu hổ như vậy được?!”.
Giang Thanh Lưu quả thực cũng cảm thấy cách này quá mất mặt, hắn vừa ho khan một tiếng, Bạc Dã Cảnh Hành đã tủm tỉm cười tiếp lời luôn: “Minh chủ cũng chỉ vì muốn tìm cho ra hung thủ thật sự, nói lời an ủi với vong linh Hạ trại chủ trên trời cao mà thôi. Ngươi không phải tha thiết hy vọng có thể chứng minh bản thân mình trong sạch sao?”.
Sắc mặt Diệp Hòa tái xanh, bên ngoài vang lên tiếng la ó ầm ĩ, lẽ nào Bạc Dã Cảnh Hành cũng sai người áp giải Ngô Đại Đầu tới đây. Bạc Dã Cảnh Hành rất chi là rộng lượng, nàng còn nhiệt tình chu đáo lên tiếng chào hỏi: “Ngô Đại Đầu, nào nào nào, ngươi cũng tới uống một bát đi, đừng khách khí nhé.”
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Diệp Hòa tức đến thổ huyết, cuối cùng thò tay ra bưng bát “rượu luân hồi” lên. Ngô Đại Đầu kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, nhìn ông ta không chớp mắt. Diệp Hòa nghiến răng, mấy ông chú, bà bác đứng bên cạnh còn khuyên ông ta: “Diệp đại phu, ngài là người lương thiện, mọi người đều tin tưởng ngài nhất định vô tội. Ngài cứ uống đi, nước tiểu bé trai bổ lắm đấy.”
Diệp Hòa hít vào một hơi thật sâu, tay phải nâng lên, hạ quyết tâm, há to miệng…… nhưng sau đó ông ta đột nhiên ném cái bát đi, hai chân hơi nhún xuống, rồi bật nhảy thẳng lên xà nhà!! Mọi người ngây ra như phỗng, chỉ thấy Diệp Hòa trước đây sức trói gà không chặt giống như đi mây về gió mất tích trên xà nhà, chạy còn nhanh hơn cả khói!
Mọi người đều ồ lên kinh ngạc.
Ông ta chạy rồi, nhưng Ngô Đại Đầu vẫn còn bị đang bị bắt giữ! Lúc này Bạc Dã Cảnh Hành cười tủm tỉm đi tới chỗ ông ta: “Lão Ngô, ngươi nhìn tình hình mà khai thật, hay là uống bát rượu này?! Đừng làm khách nhé, uống xong bát, về sau toàn bộ giang hồ mỗi khi nhắc đến ngươi đều sẽ tán thưởng ngươi rất đáng nể!”.
Ngô Đại Đầu cũng tức đến thổ huyết – Mẹ kiếp có thể uống được thứ nước này chắc? Nếu thật sự uống, sau đó truyền ra ngoài không những ông ta không còn chỗ để giấu mặt, mà danh tiếng và uy tín của toàn bộ tổ chức cũng đi đời nhà ma theo! Sau này mỗi khi nhắc đến, người nào người nấy đều sẽ bừng tỉnh ngộ ra rằng – À, chính là tổ chức có một thành viên cốt cán tài năng bản lĩnh, không khuất phục trước uy vũ, không bị mê hoặc bởi phú quý, phải cái người đó đã uống bát nước tiểu đấy hở……
Cơ hội để danh chấn giang hồ kiểu như thế này, Ngô Đại Đầu hiển nhiên là không thèm. Dù sao Diệp Hòa cũng đã chạy rồi, ông ta cố sống cố chết chống cự lại cũng chẳng để làm gì, bèn dứt khoát thẳng lưng làm một trang hảo hán đích thực: “Tên họ Giang kia, ngươi có ngon thì cứ giết lão tử đi. Miệng của ông đây chỉ cần nhả ra một chữ thôi, thì không phải là hảo hán!”
Giang Thanh Lưu lẽ nào lại sợ cái chiêu vô lại đó của ông ta, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, duy trì phong độ của một bậc minh chủ: “Nếu đã là một trang hảo hán, vậy thì Giang mỗ đương nhiên cũng không tiện sỉ nhục. Nhưng Hạ gia có mối huyết hải thâm thù quyết không đội trời chung với ông, chỉ e là bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.”
Huynh đệ Hạ gia mắt đã vằn đỏ từ lâu, sao có thể cho qua đơn giản như vậy được. Một vài người xắn tay áo lên xông tới, nhìn có vẻ như sắp tẩn cho ông ta một trận. Bạc Dã Cảnh Hành cũng thấy không đành lòng, nàng ngăn mấy anh giai đó lại nói: “Mọi người đều là người lịch sự nho nhã, hành động lỗ mãng thế làm gì. Trên bàn không phải vẫn còn hai bát rượu luân hồi hay sao? Xin mời Ngô tiên sinh thưởng thức.”
Ngô Đại Đầu vừa nghe xong, thiếu chút nữa là tức đến nổ phổi – Không nhận tội phải uống một bát, nhận tội rồi ngược lại phải uống hai bát! Ông ta nghiến răng, chỉ muốn chết quách đi cho xong. Huynh đệ Hạ gia nhanh tay nhanh mắt, nhanh nhẹn tách lệch cằm của ông ta ra. Ngô Đại Đầu cũng cuống, liên tục hét lên: “A ó…… A ó…… (Ta nói)”.
Bạc Dã Cảnh Hành vẫn giữ nguyên dáng vẻ hiền từ của bậc trưởng bối, nàng thân thiết xoa xoa đầu Ngô Đại Đầu: “Thế mới đúng chứ, bé ngoan, nói sớm thì sẽ được thả về nhà sớm.”
Quả nhiên Ngô Đại Đầu đã khai, nhưng kết quả lại khiến mọi người thêm lo lắng. Đây hóa ra lại là một trong những địa điểm liên lạc do Âm Dương đạo thiết kế. Nơi này dựa vào núi, nhân sĩ giang hồ ít khi qua lại, nhưng thương nhân buôn bán các mặt hàng da, và các loại dược liệu thì lại thường xuyên lui tới đây, có thể nói là người đông phức tạp. Nếu Âm Dương đạo thiết kế trạm liên lạc ở chốn này, quả thực là khó ai có thể ngờ được.
Nhưng càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, Lâm Tiểu Thi phu nhân của Hạ Phi Hổ, cũng chính là người của Âm Dương đạo, hơn thế còn giữ chức đường chủ. Khoảnh khắc Hạ Phi Hổ cưới bà ta về thì cũng là lúc Phi Ưng trại rơi vào tay Âm Dương đạo!
Âm Dương đạo, là một trong những tổ chức tà giáo ẩn náu trong giang hồ suốt hơn mấy chục năm qua, giết người cướp của không có việc ác nào là không làm, nhưng cũng không phải là đám sơn tặc trộm gà bắt chó vớ vẩn. Ba mươi năm trước, khi Hàn Âm cốc đang ở thế lớn mạnh, Âm Dương đạo cũng không dám tranh giành qua mặt. Về sau toàn bộ Hàn Âm cốc bị tiêu diệt, chính đạo võ lâm dốc hết sức lực đánh chó rơi xuống nước, gần như đuổi cùng giết tận những người còn lại. Ngược lại Âm Dương đạo lại âm thầm lớn mạnh dần. Cho đến giờ đã vươn vòi bạch tuộc đến tận những nơi hẻo lánh như trại Phi Ưng, thế lực trên giang hồ xét về quy mô nói lớn thì không phải lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ.
Mà điều khiến người ta càng kinh ngạc hơn là, lão trại chủ của trại Phi Ưng Hạ Phi Hổ, từ hơn ba mươi năm trước đã gia nhập Âm Dương đạo, tạm thời được phong là hương chủ. Tuy trên danh nghĩa trại Phi Ưng bảo vệ thợ săn, và dân làng trong thôn, nhưng thực tế lại là nơi truyền tin, nghênh đón đưa tiễn khách khứa cho Âm Dương đạo.
Chuyện này bại lộ, huynh đệ nhà họ Hạ tức giận xấu hổ không thốt nổi lên lời, tất cả đều nửa tin nửa ngờ, nhưng lại không có cách nào phản bác. Mấy năm qua trại Phi Ưng hùng cứ chốn này, nhưng ngay dưới tầm mắt mình, lại chính là một trạm liên lạc của Âm Dương đạo. Nếu như nói không mảy may phát giác ra, thì đúng là không hợp tình hợp lý chút nào. Nhưng phụ thân của mình ấy thế mà lại là hương chủ của tà giáo, thì cũng thật là khiến người ta phát hãi.
Giang Thanh Lưu an ủi mấy huynh đệ Hạ gia, tra hỏi Ngô Đại Đầu về tung tích của tổng đàn của Âm Dương đạo. Bản thân hắn thảo một bức thư, sai người hỏa tốc đưa tới các môn phái khác, thông báo cho chưởng môn các phái phải chú ý Âm Dương đạo lén thâm nhập vào nội bộ.
Làm xong những chuyện ấy, việc cấp bách đương nhiên là phải quay trở về Trầm Bích sơn trang tìm kiếm tung thích Đan Vãn Thiền. Giang Thanh Lưu vội vã đi cả ngay lẫn đêm, không quan tâm đến việc Bạc Dã Cảnh Hành có chịu được nỗi vất vả đường xóc xe nảy hay không. Nhưng Bạc Dã Cảnh Hành cũng không phàn nàn nhiều, nằm trong xe, cả ngày không hề nhúc nhích.
Quay về Trầm Bích sơn trang, người ra đón đầu tiên là Giang Ẩn Thiên, suy cho cùng Đan Vãn Thiền cũng là vợ cả được cưới hỏi đàng hoàng của Giang Thanh Lưu, giờ xảy ra chuyện, Giang gia không dám khua chiêng gióng trống. Cho đến giờ cũng chỉ âm thầm tìm kiếm, tránh để tổn hại danh tiếng gia môn.
Giang Thanh Lưu phi ngựa quay về suốt tám ngày tám đêm, ngay cả một ngụm nước cũng không uống, đi thẳng tới nhà nhạc phụ, nắm rõ tình hình chi tiết việc Đan Vãn Thiền mất tích hôm đó. Lúc quay trở lại Giang gia đã là đêm hôm sau. Cho dù người Giang Thanh Lưu có làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi, nhưng hắn vẫn đi tới tiểu viện của Đan Vãn Thiền.
Đêm khuya người vắng, trong tiểu viện không một bóng người. Đan Vãn Thiền là một cô gái cẩn trọng, suy nghĩ chu toàn, nên từng món đồ trong phòng đều được bày biện gọn gàng ngăn nắp. Trong chiếc giỏ mây đặt ở gần cửa sổ đựng rất nhiều mẫu thêu, và kim chỉ. Giang Thanh Lưu tựa người vào khung cửa, đột nhiên rất muốn uống rượu.
Trong tiểu viện yên tĩnh đến đáng sợ, hắn xoay đầu lại, phát hiện tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành ở gần đấy vẫn còn sáng đèn. Hắn đi theo luồng ánh sáng, phát hiện nàng tuy đã ngủ nhưng lại không khóa cửa, hắn liền đẩy luôn cửa bước vào.
Phòng không mở cửa sổ, nên có hơi bí bức, hắn ngước mắt lên nhìn, trong lòng lập tức cả kinh – Trên giường trống không. Đêm hôm khuya khoắt, lão tặc đó lại chạy đâu mất rồi?! Giang Thanh Lưu sải bước đến gần, lúc đi tới cạnh giường, mới phát hiện ra lão tặc ấy co người nằm ở khe hở giữa đầu giường và góc tường, sắc mặt trắng nhợt.
Giang Thanh Lưu cau mày: “Ngươi chui vào trong này à?!”.
Bạc Dã Cảnh Hành không nói năng gì, cả người run rẩy. Lúc Giang Thanh Lưu lôi nàng ra, nàng đã nhẹ bẫng, ôm vào lòng không khác gì ôm một con cún. Da thịt mát lạnh mịn màng như lụa, hương rượu nồng đượm quanh quẩn nơi chóp mũi, Giang Thanh Lưu thở dài: “Làm sao vậy?”.
Bạc Dã Cảnh Hành đột nhiên ôm lấy cổ hắn, giống như một đứa trẻ bật khóc hu hu: “Có người muốn giết ta! Hu hu…… Giang Thiếu Tang muốn giết ta! Nhạc Nam Đình muốn giết ta! Hu hu……”
Giang Thanh Lưu đặt nàng xuống giường, hiểu ra nàng lại phát bệnh rồi. Thể chất của nàng rất kém, lúc ốm mà không được chăm sóc tử tế thì sẽ mê sảng. Giang Thanh Lưu cũng mệt mỏi lắm, bèn thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng: “Ngủ đi, mèo già hóa cáo, ai mà giết nổi ngươi!”.
Cơ thể Bạc Dã Cảnh Hành hơi lạnh, nên chui vào trong khe giường và ở lì trong đó. Giờ nàng nhào vào lòng Giang Thanh Lưu như thể muốn tranh thủ hơi ấm của hắn, khóc thút tha thút thít. Giang Thanh Lưu quả thực mệt mỏi bã bời, bèn nằm luôn xuống, để mặc nàng dựa sát vào mình: “Đừng khóc nữa, ngươi giết bao nhiêu người như vậy, có bị người ta giết cũng không oan. Mà nói mới nhớ sao ngươi lại không sợ ta nhỉ, tốt xấu gì ta cũng là một minh chủ……”
Bạc Dã Cảnh Hành khóc lóc không ngừng, cả người run rẩy như một con chim bị lạnh. Giang Thanh Lưu ôm lấy nàng, nhắm mắt lại, cứ như thế mà ngủ. Mãi cho đến nửa đêm, Bạc Dã Cảnh Hành lại ôm lấy hắn khóc lóc lải nhải hết chim quyên lại đến chim én, hết xanh lại tới đỏ mãi không ngừng. Giang Thanh Lưu khóc dở mếu dở: “Rốt cuộc là ngươi nhớ ai?”.
Bạc Dã Cảnh Hành nghĩ ngợi hồi lâu, nước mắt lại giàn dụa: “Lão phu cũng không nhớ nữa……”