Bây giờ thì coi như tôi cũng đã hiểu, hóa ra bốn bọn chúng là cùng một giuộc, tôi nói thảo nào mà lúc trước lại chiến đấu ăn ý nhau như thế, đánh cho Ngô Viễn sợ hãi chuồn mất.
Xem ra bốn người này chính là anh em kết nghĩa rồi, có lẽ thường hay chiến đấu với nhau, bằng không không thể ăn ý như vậy, mà Ngô Viễn bị bại trận, cũng không oan uổng gì.
Lúc này, sau khi tên to cao nghe thấy tiếng nói của người kia, gật đầu, rồi trực tiếp đi tới chỗ tôi, mỗi một bước, dưới đất lại hiện ra một dấu chân nhàn nhạt, một luồng khí ép xuống người tôi.
- Thằng kia, có gái đẹp bầu bạn lại không biết đường yên phận hưởng thụ, đây là tự cậu tìm đến!
Người con trai cao to nhìn Trúc Tẩm Ngưng sau lưng tôi một cái, sau đó cất tiếng nói, nói xong, một bàn tay đã đập xuống phía đầu tôi.
Thân người tôi vẫn đứng im bất động, trừng mắt nhìn bàn tay đang tiếp cận mình.
- Khà khà, tôi thấy hình như thằng đó đã bị lão tứ dọa sợ đứng hình rồi, xem kìa, đến tránh cũng không biết nữa!
Lúc này, một trong ba người còn lại nhìn tôi, cất tiếng nói có phần chế giễu, sắc mặt không mấy vui vẻ.
Khi y nói xong, thì bàn tay của tên to cao đã ở ngay đỉnh đầu tôi, lúc này, lòng bàn tay tôi đưa ra, nắm lấy cổ tay của cánh tay to lớn thô rát ấy.
Khi nắm vào cổ tay, sắc mặt gã cao lớn hơi thay đổi, ra sức muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay của tôi.
Nhưng khóe miệng tôi lại khẽ nhếch lên, chân nguyên toát ra ngoài, một luồng năng lượng khủng bố dồn vào bàn tay tôi, giây tiếp theo, mặt mày tên to cao nhăn nhó, lúc phát ra tiếng thét thất thanh, thân người còn mềm nhũn ngã ngồi ra đất.
- Lão tứ!
Sắc mặt ba người phía sau đông cứng lại, nhìn thấy tình trạng dị thường của tên to cao, lập tức hô lớn, đồng thời cả ba đều lao tới chỗ tôi.
Tôi hừ lạnh một tiếng, một chân đạp vào phần bụng của tên to cao, cả người hắn bay ngược về phía ba người đang chạy tới, ba người vội vàng đỡ lấy tên to cao, thân người loạng choạng lùi ra sau.
Nhìn biểu cảm kinh hãi của ba người, trên mặt tôi treo một nụ cười, nhàn nhạt nói:
- Bảo bối này, các người còn cần không?
Khi tôi nói xong, ba người đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn tên to cao mày mày nhăn nhó đau đớn đang nằm trong lòng, cảm xúc trong ánh mắt rất phức tạp.
- Đi!
Vẫn là gã con trai quyết đoán khi trước, tôi biết, gã là người cầm đầu của bốn người này, gã nói xong, hai người khác kéo tên to lớn dậy, trực tiếp rời khỏi bậc thang.
Chính lúc này, tôi bỗng bước chân lên phía trước.
Bước vào trong hang động, lập tức cảm nhận thấy, nơi này có một luồng khí mùi cực kì cổ quái, nhưng cụ thể là khí mùi gì, tôi lại không hiểu rõ.
Sau khi châm đèn dầu lên, tôi nhìn thấy ở giữa hanh động có bốn bộ xương người, xem ra lúc trước đã từng xảy ra một trận chiến, mà quy mô còn lớn hơn nhiều những trận chiến tôi đã từng thấy.
Lại thu lấy túi càn khôn, an táng cho hai tu sĩ Thần Châu xong, ánh mắt bỗng rơi vào một góc nào đó.
Bởi vì lúc này, tôi cảm nhận rất rõ, cảm giác kì lạ, đang truyền ra từ trong góc đó, tôi nhấc chân lên, đi tới nơi đó.
Sau khi bước vào, tôi mới nhìn thấy, ở góc đó, có một cây cỏ màu xám đang dựng thẳng, xung quanh không còn loại cỏ nào khác, chỉ có duy nhất một cây cỏ này, kì lạ là, bên trên cây cỏ, còn phát ra luồng áng sáng màu xám dị thường.
Ánh sáng màu xám? Tôi thấy khó hiểu, nếu như có loài cỏ phát sáng được, vậy thì tôi còn tạm hiểu được, nhưng ánh sáng màu xám? Mà luồng cảm giác kì lạ kia, vừa hay đang truyền ra từ trên cây cỏ này.
Cây cỏ này lẽ nào là bảo bối gì sao?
- Cô có biết thứ này không?
Tôi quay người lại nhìn Trúc Tẩm Ngưng sau lưng, phát hiện cô ta cũng đang chú ý nhìn ngọn cỏ đó, thật lâu sau, Trúc Tẩm Ngưng lắc đầu,
- Lúc tôi còn ở trong tộc đã đọc qua không ít ghi chép về dược thảo, nhưng loại cỏ này, tôi thật sự không có ấn tượng!
Tiếng nói nhàn nhạt của Trúc Tẩm Ngưng truyền ra, xem ra cô ta cũng không biết.
Khẽ thở dài một tiếng, cho dù nói thế nào, thứ này có thể xuất hiện ở đây, nhất định không phải là phàm vật, cho nên tôi cứ thu lại trước, sau khi quay về đem đi hỏi lão Doãn. Có lẽ lão Doãn biết đây rốt cuộc là thứ gì.
Mặc dù không biết là gì, nhưng cũng biết một kiến thức cơ bản, là những bảo bối có vẻ ngoài là hoa cỏ, đều phải dùng bình ngọc để đựng, thì mới có thể bảo vệ được năng lượng bên trong bảo vật đó.
Cũng may trên người tôi còn thừa nhiều hộp ngọc, lập tức đặt ngọn cỏ màu xám vào trong hộp ngọc, khi vừa thu hộp ngọc lại, ánh mắt của tôi bỗng thay đổi.
Bởi vì tôi cảm nhận được ngoài cửa hang đang có người tiếp cận, mà thực lực của người này còn cực kì khủng bố,tôi lập tức kéo Trúc Tẩm Ngưng ra sau lưng, thấp tiếng nói:
- Có người?
Lời vừa dứt, đã thấy ngoài cửa động, xuất hiện một thân người mặc áo dài, trong tay người này cầm một hòn đá phát ra ánh sáng, đây là đá huỳnh quang, là một công cụ soi sáng thường thấy của tu sĩ.
Khi ông ta xuất hiện, trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, người này chính là một trong mười lão quái mà tôi đã gặp lúc trước.
- Ý, rõ ràng vừa cảm nhận được khí mùi của Ngưng Hồn Thảo ở đây, sao giờ lại biến mất rồi?
Lão già vừa vào trong, cũng không nhìn thấy tôi và Trúc Tẩm Ngưng, đã lập tức lẩm bẩm, bắt đầu đảo mắt khắp hang động, giây tiếp theo, ánh mắt của ông ta rơi lên người hai chúng tôi.
- ồ, hóa là đã có hai đứa nhóc vào đây trước rồi!
hàng lông mày màu trắng của ông ta khẽ nhíu lại, sau đó lẩm bẩm độc thoại.
- cậu nhóc kia, nói cho tôi biết, lúc nãy các người có nhìn thấy một ngọn cỏ nhỏ màu xám không, đưa nó cho lão phu, lão phu sẽ không làm khó hai đứa!
lúc này, lão già nhìn tôi và Trúc Tẩm Ngưng chằm chằm, nhàn nhạt cất tiếng hỏi, mà khi ông ta nói xong, trong lòng tôi lại thầm cười lạnh.
Bởi vì, ngay lúc vừa rồi, tôi đã nhìn thấy sát ý trong đáy mắt ông ta, mặc dù che đậy rất tốt nhưng vẫn bị tôi cảm nhận được.
Mà hiện giờ tôi cũng biết, ngọn cỏ mà tôi vừa lấy được, chính là Ngưng Hồn Thảo trong miệng ông ta rồi, mặc dù tôi không biết đây là thứ gì, nhưng tôi biết, đối với ông ta mà nói, vô cùng quan trọng, thậm chí là quan trọng đối với tất cả những kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh.
Bằng không, ông ta cũng không muốn giết người diệt khẩu, có sát khí với chúng tôi, là bởi vì ông ta không muốn tôi và Trúc Tẩm Ngưng tiết lộ tin tức về Ngưng Hồn Thảo ra ngoài.
- Tiền bối, chúng tôi không nhìn thấy Ngưng Hồn Thảo mà ngài nói, có điều tôi lấy được vài cái túi càn khôn, chỉ cần tiền bối không làm khó chúng tôi, tôi có thể giao nộp lại cho ngài!
Mặc dù đã biết ông ta có lòng thủ tiêu mình, nhưng tôi vẫn cố gắng tìm cách tránh xảy ra xung đột, mặc dù thực lực của lão già đã bị kiềm hãm xuống cảnh giới Nguyên Đan cấp một.
Nhưng cho dù nói thế nào, lão già cũng bị kiềm hãm từ cảnh giới Ngưng Anh xuống, thực lực nhất định không thể đặt cạnh cảnh giới Nguyên Đan cấp một thông thường để so sánh, thậm chí, vẫn còn khủng bố hơn gấp bội lần.
Cho dù có ba tên Nguyên Đan cấp một hợp sức lại với nhau, cũng chưa chắc đã là đối thủ của lão già, cho nên, xảy ra tranh chấp với ông ta, là điều tôi không muốn nhất!
- Thằng nhóc, nói dối không phải là thói quen tốt, nếu cậu đã nói không có, vậy chi bằng tôi cứ thử sưu qua hồn của cậu, nếu thực sự không có, lão phu sẽ rời đi!
Trên mặt lão già xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, nhìn cứ như vô hại, nhưng lòng tôi lại trùng xuống, sưu hồn? mẹ nó, việc đó mà ông ta cũng định làm, sưu hồn sẽ gây ảnh hưởng trực tiếp tới căn nền móng của thần hồn, mà còn dùng giọng điệu như một chuyện rất bình thường.
- Tiền bối, đang làm khó vãn bối rồi, tôi đã đồng ý sẽ đưa lại những túi càn khôn mình lấy được cho ngài rồi mà!
Tôi cười khổ nói, hi vọng vẫn vớt vát lại chút gì đó.
Nhưng giây tiếp theo, tôi lại thấy lão già lắc đầu:
- Nếu vậy, tôi chỉ có thể ra tay thôi!