Cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc, mất thận trọng, bị trói buộc, giao thân, giao tâm.

Bạch Giai Thanh trợn tròn mắt, nhìn một mảnh màu sắc rực rỡ dường như mỗi lần đều xóa sạch nụ cười của hắn —— yêu mà mê hoặc người, mị mà không linh.

Quấn ở trên người, có tơ lụa, có y phục của nhau, hết lần này tới lần khác không có nửa chút tác dụng giữ ấm, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là co người lại để lấy chút ấm áp. Nhưng co rúc này, cuối cùng lại chui vào lồng ngực của hắn, chỉ vì ở nơi đó nàng mới cảm thấy có nhiệt độ.

Hắn cúi đầu cười, ngón tay cách sa y, vẫn đang nhàng vuốt ve da thịt của nàng, bởi vì hành động mập mờ này đã trêu chọc tình ý.

“Giai Thanh. . . . . . Có thể gọi nàng như thế không? Cảm giác có chút kỳ lạ, hay thích gọi là ‘ Bạch đại tiểu thư ’.”

Hắn tựa trên đỉnh đầu của nàng, nhẹ nói: “Cảm ơn nàng đã chịu ôm ta, lần đầu tiên ta cảm thấy được người khác ôm hạnh phúc như vậy.”

Nàng ngây người. Yêu nghiệt này lại nhìn ra tâm tư của nàng, hơn nữa lại cướp đi lời nói chôn dưới đáy lòng của nàng? Những lời này, phải là do nữ nhân như nàng nói, nhưng được hắn nói ra lại có một phần bi thương.

“Nhất định có vô số nữ nhân ôm qua chàng?” Nàng bình tĩnh sau đó nhớ tới lời nhắc nhở của Tâm Lam công chúa đối với nàng—— hắn có nữ nhân, nhất định có rất nhiều, chẳng qua là chàng chưa từng thấy mà thôi.

Môi của hắn, cách tơ lụa mỏng manh dán lên thân thể của nàng, nhiệt độ có thể xuyên thấu.”Thật sự ta đã ôm qua các nàng, nhưng chỉ có một mình nàng có thể ôm ta.”

Việc này nên nhận định như thế nào, hắn cho rằng nàng không giống với những kẻ bên gối khác. Đây là ý gì? Là một khối đá trấn an tâm tư nàng? Hay là một đạo phong ấn phong tỏa đáy lòng ghen tỵ của nàng?

“Bệnh của chàng. . . . . . Đã tốt hơn chưa?” Nàng chần chừ hỏi, thử nói sang chuyện khác. Vừa rồi hắn còn suy yếu như vậy, chỉ chớp mắt, đã có thể cùng nàng lâm vào kích tình triền miên như thế.

“Bệnh này tới nhanh, đi cũng nhanh, chỉ cần uống độc dược kia sẽ sanh long hoạt hổ**.” Hắn mỉm cười.

**mạnh như rồng như hổ, khỏe như vâm, sinh khí dồi dào.

Bạch Giai Thanh lại hồ nghi nói: “Chàng mắc bệnh gì?”

“Căn bệnh cần lấy độc trị độc.”

Lời nói nhẹ nhàng, thẳng thắn rõ ràng, nhưng sau nó chính là đáp án kinh hồn bạt vía —— thì ra đó không phải là bệnh, mà là trúng độc.

“Bao lâu? Người nào hạ độc?” Nàng trợn to hai mắt, gắt gao bắt được cánh tay của hắn.

“Năm đó ta mới vừa trở lại Thiên Tước. Người hạ độc. . . . . . Đã chết.”

Quá khứ kinh tâm động phách cũng chỉ là mười mấy chữ từ miệng hắn mà ra, nhẹ nhàng mà qua loa.

“Vì sao?” Lòng của nàng rối rắm dường như đang vì hắn mà đau, càng vì mình mà đau.

“Vì sao?” Hắn nhắc lại lời nàng, cười một tiếng nói: “Bởi vì thiên hạ này không thuộc về ta.”

Bằng không đừng phí sức hỏi nữa, đầu ngón tay của nàng đã lạnh như băng, điều nàng không thích nhất chính là nghe chuyện xưa, nó ở trong đáp án của hắn. Trong Hoàng thất thật sự không có tình thân cốt nhục như người ta nói? Chỉ tràn đầy âm mưu, máu lạnh cùng chém giết?

Nếu thật như thế, nàng đúng là hâm mộ mình chỉ là một thương gia bình thường, giữa tỷ muội mặc dù không có tay chân tình thâm cũng như là tri tâm đến nỗi quấn quýt không rời, nhưng trong lòng vẫn luôn quan tâm đến nhau, điều đó cũng không thể nghi ngờ.

Từ khi phát hiện hắn trúng độc, ý niệm này cũng đã ở dưới đáy lòng không ngừng luẩn quẩn, chỉ là nàng sợ đây là ý nghĩ của mình mà không phải là sự thật.

Hắn trầm mặc, nhưng cũng không phải là vì tránh né vấn đề của nàng, mà là từ từ ngồi dậy, giúp nàng kiểm tra thương thế trên chân, hỏi: “Chân còn đau không?”

Lúc này nàng mới nhớ tới đã không có cảm giác đau chân nữa rồi, cũng không biết lúc trước hắn vì nàng mà xoa thuốc hạ nhiệt hay là linh đan diệu dược gì lại có tác dụng kỳ diệu như thế.

“Sau này không được tùy hứng như thế nữa.” Hắn duỗi cánh tay kéo nàng, “Trừ ta ra còn có ai sẽ vì nàng mà đau lòng?”

Giọng nói khẽ dụ dỗ giống như đang nói chuyện với một đứa bé, chính là giọng nói như vậy khiến cho nàng lo sợ nghi hoặc thậm chí phòng tuyến cuối cùng như muốn tan rã.

Trừ hắn ra, không còn người nào nữa. Cha nương không có bên cạnh, cho dù có cũng coi nàng là một nữ nhi kiên cường. Muội muội là người bất cẩn, đã lúc nào suy nghĩ vì người khác?

Thật sự trừ hắn ra, không còn người nào khác.

Chỉ vì một chữ ‘trừ’ này, một câu ‘không còn người khác’ mà nàng cuồng dại đợi ba năm, cố chấp đến Thiên Tước tìm đầu mối, cuối cùng. . . . . . lại nhảy vào luân hãm của hắn.

Nhưng lòng của nàng, một gốc cây lãnh tuyệt rất nhiều năm, một đóa hoa cô độc chôn sâu dưới vạn trượng gió tuyết nhưng thật sự giống như bắt đầu từ giờ khắc này, uyển chuyển mạnh mẽ mà phóng thích.

Chuyện xưa xa rồi bạch câu**sao đuổi kịp, ly rượu đêm, giọt lệ sớm mai, hòa cùng hương hoa trong chén ấm. Từ đêm phong nguyệt đó, cuối cùng rồi cũng hết, áo quần đơn bạc, tình cảm mơ hồ, chỉ hận năm tháng trôi qua trong nháy mắt, ngọn nến hóa đuốc, thư từ hóa tro.

**bạch câu : ngựa non

Có thành ngữ 白駒過隙 – bạch câu quá khích: ngựa non qua khe cửa, ý nói thời gian trôi qua nhanh như con ngựa chạy qua khe cửa.

Một năm trước trong lúc vô tình nàng đi ngang qua một giáo phường thì nghe được ca nữ ngâm xướng một đoạn ca thanh.

Ngày đó, nàng vốn đến thành trấn kế tiếp nhưng bởi vì bài hát này, ca từ buồn man mác, nao nao làm cho đoàn xe dừng lại đợi thật lâu.

Trong ca từ thê lương uyển chuyển, một câu ‘tình cảm mơ hồ’ dường như đang nói về nàng cùng Triệu Huyền Thần, mà nàng khi đó còn chưa biết tên của hắn.

Quan hệ giữa hai người bọn họ là mập mờ như vậy, quen biết tại đường đi, làm bạn tại giang hồ, vốn nên cùng quên tại thiên nhai, nhưng bởi vì một lời hứa hoang đường “Chờ ta ba năm, ta sẽ trở lại cưới nàng” của hắn mà muốn quên cũng không thể quên.

Nữ tử phong nguyệt còn có thể gảy nguyệt cầm, chứa lệ mà hát “Ngọn nến hóa đuốc, thư từ hóa tro”, mà nàng thì sao? Ngay cả thư để đốt thành tro cũng không có.

Không thể đem trường ca mà say, không thể hòa rượu cùng nước mắt, nàng là Đại tiểu thư Bạch gia, nàng cao cao tại thượng, cô độc một người.

Ba năm nay, lòng cô độc hơn trước kia, cô độc đến nỗi nàng tưởng rằng ba năm trước đây đoạn trí nhớ kia căn bản chỉ là mộng, cho đến khi gặp lại trong hành lanh Vương phủ, cảm giác vui mừng bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống dường như đem nàng đánh ngất, mang theo tức giận làm cho nàng hận không thể chết đi.

Nàng, thật ra là người vô cùng ích kỷ?

Chỉ quan tâm tâm tình và cảnh ngộ của mình, chưa từng nghĩ đến vấn đề hắn phải đối mặt khó khăn như thế nào đến nỗi gần như bỏ lỡ ước hẹn.

Tối nay, ngồi ở bàn bên, bên cạnh giá nến nho nhỏ, dựa vào chút ánh sáng mông lung, nàng lặng lẽ viết thư.

Tiếng gió dội lại, ngoài cửa có người đi vào, đi thẳng tới bên cạnh nàng, nhặt áo choàng đã rơi xuống đất, lại một lần nữa khoác lên người nàng, cũng áp người dựa trên lưng nàng.

“Đang viết cái gì? Viết thư cho Bạch gia nhờ giúp đỡ?” Hắn cười, ánh mắt đã thấy chữ trong thư.

Triệu Huyền Thần nheo mắt lại, “Thư viết cho ai?”

“Một người bạn.” Nàng cũng không quay đầu lại, cũng không dừng bút. Phong thư này mới vừa viết mở đầu, chẳng qua là mấy câu hàn huyên, cũng chưa nói đến vấn đề chính.

“Người bạn này là nam hay nữ?” Hắn chậm chạm hỏi, giọng nói có chút nhấn mạnh.

Nàng không chịu được thân thể hắn ép tới càng ngày càng nặng, không thể làm gì khác hơn là dùng tay trái đẩy hắn ra, mới đáp lại, “Là một nữ tử.”

“Là ai?”

“Có lẽ là ân nhân cứu mạng của chàng.” Nàng vừa viết vừa hỏi: “Chàng đã đi qua Tây Nhạc?”

“Đã đi qua, làm sao vậy?”

“Chàng cũng đã biết Ly Sầu cốc ở Tây Nhạc?”

Hắn nhớ lại, “Hình như là nơi ở của một cao thủ dụng độc?”

“Không chỉ là cao thủ dụng độc, tổ tiên nàng nổi danh là cao thủ dụng độc, nhưng bởi vì gả cho một thần y, cho nên nàng ấy thông hiểu dùng độc giải độc, trị bệnh cứu người tất cả đều có tính toán.”

Hắn bừng tỉnh hiểu ra, “Nàng muốn cầu nàng ta cứu ta?”

“Ta cùng Công Tôn Nhược Từ mặc dù không thường xuyên gặp mặt, nhưng tin tưởng chuyện này nàng ấy sẽ giúp.”

Hắn cười nói: “Kỳ nữ trong thiên hạ sao mà nhiều vậy.”

Bạch Giai Thanh liếc hắn một cái, “Chàng dường như vẫn rất kiêng kỵ đối với kỳ nữ tử.”

“Bởi vì đã nếm qua rồi.” Lần này hắn lại thẳng thắn.”Năm đó hoàng huynh cũng bởi vì Hoàng hậu nhìn ta không quen mắt, cho nên mới trở mặt với ta, may nhờ thân thể Hoàng hậu không tốt, đã sớm chết, nếu không, chỉ sợ không tới phiên ta làm Nhiếp chính Vương mà là nàng ta sẽ làm Võ Tắc Thiên.”

“Đây mới là nguyên nhân chàng không cho phép nữ tử buôn bán?” Bạch Giai Thanh giả vờ khinh thường bĩu môi, “Thì ra chàng sợ nữ nhân như vậy.”

“Sợ nữ nhân?” Hắn nhếch mày, vừa cười vừa áp đôi môi vào cổ nàng, thấp giọng nói: “Ta chỉ sợ duy nhất nữ nhân này.”