Năm mới sắp đến, thế nhưng đã không còn không khí của thời còn bé, cái mùi vị hân hoan lại ngọt ngào của hạnh phúc.

—2-3

“Hai cậu có thể đi rồi, không tiễn.” Ninh Thư đi tới chỗ cửa phòng, một lần nữa lên tiếng đuổi khách với vẻ mặt lạnh nhạt.

Tinh Không và Tinh Dương liếc nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.

Ninh Hoài Đức thấy ba người đi từ trong phòng ra, vội nói với Ninh Thư: “Ninh Thư, giữ bạn con lại ăn sáng đã.”

Ninh Thư mím môi, có vẻ nhất thời chưa tìm được lời nào để nói lại cha mình thì Tinh Dương ở phía sau đã vội lên tiếng: “Cám ơn chú, tụi con không khách sáo đâu ạ.”

Nhắm mắt lại một cách bất đắc dĩ, khi mở mắt, trong đôi mắt cậu đã không còn sự bất đắc dĩ nào nữa, nhàn nhạt trả lời một tiếng rồi xoay người chui vào phòng bếp. Bữa sáng rất giản đơn, một nồi cháo, một dĩa dưa muối, còn có mấy cái bánh quẩy mua lúc đi làm về, thế mà hai anh em Tinh Dương, Tinh Không lại ăn rất ngon lành. Ninh Thư nhìn tướng ăn tao nhã mà nhanh nhẹn của họ, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên gương mặt khôi ngô của Lý Nghiêm Hi.

Người đó cũng như thế này, ngồi trên chiếc bàn cao cao trong tiệm, vừa ăn bánh mì vừa uống sữa, nhanh nhẹn mà không mất đi sự tao nhã.

Trên thế gian này, sao lại có người như thế tồn tại?

Bất kể là nhìn theo góc độ nào, đều hoàn hảo đến mức không ai có thể soi mói được.

Đây có lẽ là “kiệt tác mà Thượng Đế để tâm nhất” như mọi người vãn thường nói chăng?

“Học trưởng, giờ anh đang ôn tập ở lớp nào vậy?” Tinh Dương căn một miếng bánh quẩy, hỏi.

Tay cầm đũa của Ninh Thư hơi khựng lại, cúi đầu uống miếng cháo, rồi mới nhàn nhạt trả lời: “Tầng cao nhất của trường.”

Trung học Kỷ Phong có tổng cộng bảy tầng, tầng cao nhất là văn phòng của hiệu trưởng và các công nhân viên chức trong trường. Ninh Thư vừa nói xong, Tinh Dương lập tức “a” một tiếng, ngay cả Tinh Không đang cúi đầu ngấu nghiến ăn cũng dừng lại, hai người đồng loạt nhìn về phía cậu, mãi một lúc sau Tinh Dương mới chầm chậm lên tiếng: “Chẳng lẽ là hiệu trưởng tự mình ôn tập cho anh?”

“Ừ.”

Ninh Thư trả lời, sau đó không nói thêm gì nữa.

Ngược lại hai anh em kia vẫn đang rơi vào trạng thái kinh ngạc, cả nửa ngày sau mới giật mình tỉnh lại.

Hiệu trưởng trung học Kỷ Phong, mười bổn tuổi ngoại lệ trúng tuyển vào Bắc Đại, được người ta gọi là “Trạng nguyên thiên tài”, cho dù chuyện đã qua rất nhiều năm nhưng cứ mỗi khi nói đến người này, mọi người vẫn sẽ dựng thẳng ngón cái giống như trước. Không chỉ vì sự thông minh và dũng cảm của ông ấy, mà còn vì tất cả mọi thứ ông đã làm cho trung học Kỷ Phong, những thứ đủ để ông trở thành nhân vật đại diện cho hết thảy các trường đại học khác.

Nghe nói người được ông ấy tự mình dạy qua đều trở thành nhân tài nổi bật của các ngành nghề, thế nên các vị phụ huynh mang con đến cửa trường học lúc nào tấp nập tựa như cá diếc qua sông.

(vào mùa mưa cá diếc tụ lại từng đàn từ vùng thượng trung lưu đổ về vùng hạ lưu nên mới có câu trên.)

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là người đàn đông có khả năng biến đá thành vàng này năm nay cũng chỉ mới ba mươi hai tuổi.

Thế nên Tinh Không và Tinh Dương mới kinh ngạc đến như vậy, kể cả khi Ninh Thư đã ăn xong và rời bàn, hai người họ vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Ra khỏi nhà, Ninh Thư quay lại nhìn hai cậu thiếu niên phía sau mình, “Hai người tối hôm qua chắc cả đêm chưa về nhà đúng không?”

Tinh Không Tinh Dương đồng loạt sửng sốt, sau đó thành thật gật đầu, Ninh Thư thở dài: “Tôi nghĩ, anh trai các cậu hẳn là đang rất giận đấy.”

Hai cậu thiếu niên khôi ngô cùng lúc nhìn về phía cậu một cách nghi hoặc, theo ánh mắt của cậu, bọn họ thấy được chiếc Mercedes Benz màu đen đậu ở cuối đường, một người đàn ông trung niên yên lặng đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh, cả người lại toát lên sự nghiêm khắc khó nói thành lời, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy cả người phát lạnh.

Hai anh em lập tức lộ ra vẻ mặt “tai vạ đến nơi rồi”, hai chân giống như bị ai dán dính trên mặt đất, không tài nào nhúc nhích được.

“Anh… anh hai sao lại đến đây được?”

“Sh! Rõ ràng đã ném luôn cái điện thoại, sao ảnh còn lần ra được chỗ của chúng ta chứ?”

Ninh Thư đứng trước hai anh em họ, trong lòng càng thêm khẳng định người đàn ông đang đứng ở phía trước là người anh trai có thể lấy ánh mắt giết chết người khác trong miệng Tinh Không và Tinh Dương, mắt thấy người nọ bước từng bước một tới gần, hai cậu trai phía sau sớm đã trở nên ủ rũ cả người.

“Thật ngại quá, hai đứa chúng nó đã làm phiền cậu rồi.” Người đàn ông trung niên đó đứng trước mặt cậu, thái độ thay đổi một cách nhanh chóng, vẻ mặt “trời quang mây tạnh”.

Ninh Thư nhìn ông ta, chậm rãi lên tiếng, “Không có gì, tôi chỉ mới gặp phải họ một tiếng trước, ông nếu đã tới đây, xin hãy mau chóng đưa họ về đi.”

Có lẽ là do ngữ điệu của cậu quá mức khách sáo và xa lạ, người đàn ông trung niên khôi ngô ấy lơ đãng nhíu mày, khóe miệng gợi nên một nụ cười khẽ khó nhận thấy: “Cám ơn cậu, Ninh Thư.” Sau đó lôi Tinh Quang, Tinh Dương xoay người rời đi.

Ninh Thư đứng tại chỗ sững sờ, nhìn theo chiếc Benz màu đen nhanh chóng rời khỏi, mãi một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại.

Bởi vì hai anh em nhà họ Tinh mà Ninh Thư đến trường chậm hơn nửa tiếng so với bình thường, khi cậu lên tới lầu bảy thì thấy cửa phòng hiệu trưởng đang mở, Ninh Thư đứng bên ngoài, nhìn thấy hai người đang nói chuyện bên trong, không khỏi hé miệng thở dốc một cách đầy kinh ngạc.

Còn chưa kịp lên tiếng, hai người đó đã phát hiện cậu.

“Ninh Thư, em tới trễ.” Hiệu trưởng của trường cao trung Kỷ Phong, người đàn ông từng được xưng là Trạng Nguyên thiên tài, nhìn cậu thiếu niên vì chạy nhanh mà gương mặt đỏ bừng cả lên đứng ngoài cửa, thấp giọng nói.

Ninh Thư cúi đầu, tiếng nói bình tĩnh: “Xin lỗi, trên đường em có chút việc nên đến trễ.”

“Cậu nên nghe tôi, công việc làm thêm ở tiệm tiện lợi không thích hợp với cậu.” Một giọng nói không thuộc về nơi này đột ngột chen vào, ngữ điệu ôn hòa mà vang dội.

Ninh Thư theo tiếng nói nhìn lại, nhìn thấy gương mặt mỉm cười của Lý Nghiêm Hi, cậu không thể không thừa nhận, khi ông trời muốn anh gặp một người, bất kể ở cái nơi không có khả năng gặp được nhất thì anh vẫn có thể gặp được người đó. Thân là CEO của khu Châu Á, bình thường lúc này không phải là đang ngồi ở văn phòng xử lý tài liệu sao?

“Ra hai người quen nhau à?” Lý Phong Kình, hiệu trưởng trường Cao trung Kỷ Phong, cười hỏi.

Lý Nghiêm Hi gật đầu: “Gặp qua vài lần.”

Ninh Thư hơi sửng sốt khi nghe câu trả lời của anh ta, lập tức cúi đầu cười cười: “Có một chút việc nhỏ, cho nên mới may mắn gặp được ngài Lý đây, lại nói tiếp, có thể quen biết ngài là may mắn của tôi.” Tiếng nói của cậu trầm trầm đầy mê hoặc, ngay cả Lý Phong Kình cũng phải ghé mắt nhìn, Lý Nghiêm Hi lại khẽ nhíu mày nhìn cậu thiếu niên đang đứng ngay cửa kia, dáng đứng thẳng và kiên cường, tựa như gốc cây tùng bách, dẫu có gầy gò nhưng vẫn chứa đựng sự dẻo dai, mạnh mẽ.

“Ninh Thư.” Lý Phong Kình nhìn vẻ mặt của Lý Nghiêm Hi, chậm rãi lên tiếng: “Thầy thấy sắc mặt em có vẻ mệt, tình trạng thế này không có cách nào ôn tập được, không bằng em cứ về nhà nghỉ ngơi một chút đi, sáng mai lại đến đây.”

Ninh Thư gật đầu, “Vậy em về trước đây.” Nói xong câu này thì lập tức xoay người rời đi.

Cậu hiểu mấy lời mình vừa nói ít nhiều đều có chút không ổn, thế nhưng khi ấy tâm trạng quá mức tồi tệ, nên những lời này chưa kịp động não đã thốt ra. Vào lúc đó, mình rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, kỳ thực một chút cũng không hiểu được, chỉ cảm thấy tâm trạng bỗng chốc trầm xuống, cho dù có làm thế nào cũng không thể bình thường lại được.

Từ trong trường đi ra, cậu lập tức về nhà.

Ninh Hoài Đức thấy con trai vừa đi đã về, hơi kinh ngạc: “Hôm nay không học sao?”

Ninh Thư gật đầu, sau đó chui vào phòng.

Nói thật, cậu đúng là rất mệt, thức đêm suốt thời gian dài với cậu mà nói tuy rằng đã như cơm bữa, thế nhưng cơ thể này dẫu gì cũng chỉ mới mười tám, đang trong quá trình phát triển, làm việc suốt thời gian dài như vậy đúng thật là có phần ăn không tiêu. Kiếp trước phải vất vả là vì bất đắc dĩ, cuộc sống mang tới cho cậu áp lực quá lớn, có mệt đến hộc máu cũng không thể dừng lại được, bởi vì trên đời này, ngoại trừ chính bản thân mình cậu đã không còn người thân nào nữa, kể cả cha cũng…

Nghĩ đến đây, cậu từ trước bàn đứng dậy, ngoài vườn, cha vẫn như trước ngồi trên chiếc ghế mây cũ kĩ, ánh mặt trời không quá mức chói chang của buổi sớm mai từ phía Đông đang rọi về nơi này, hắt lên gương mặt của cha khiến ông càng lộ thêm vẻ già nua, những nếp nhăn tựa như những đoạn rễ của cây cổ thụ già cỗi quấn quanh trên đó, đây là cái giá lớn mà cuộc sống đã trao trả cho cha, ngay cả như vậy, cuối cùng ông vẫn phải chết một cách oan uổng.

Ninh Thư tựa người vào khung cửa giữa phòng, nghiêng đầu nhìn thật lâu, tận khi Ninh Hoài Đức cảm giác được sự tồn tại của cậu, quay đầu lại, trong khoảng không tầm mắt hai cha con chạm nhau, ông nở nụ cười nhìn đứa con trai của mình, những chiếc răng vàng vọt đập vào mắt cậu, khiến cậu không khỏi đỏ hốc mắt.

Vận mệnh, vô định tựa như gió, có một số thứ mà ta có thể bắt lấy ở nơi mà mình nhìn đến được.

Chỉ cần nắm chặt, thì sẽ có thể giữ chặt nó đến vĩnh viễn.