Độc chiếm

Thuyền nhỏ vẫn còn đang nhàn nhã trôi trên mặt hồ vắng vẻ, tiếng thở dốc của hai người bên trong dần dần cao lên, Quân Thụy ghé vào trên người Tư Đồ Bích, một bên say đắm hôn môi, một bên cẩn thận cởi y phục của đối phương. Trong gió nhẹ giữa thu, quần áo bán khai, Tư Đồ Bích khẽ run rẩy một chút tinh tế phát ra giọng mũi, bàn tay ấm áp của Quân Thụy khẽ tiến lên qua lại xoa nắn, nắm lấy hai điểm nhỏ trước ngực đùa giỡn, đợi đến khi bọn chúng đều dựng lên thì bắt đầu liếm mút, hai điểm nhỏ ấy quả thực như có sinh mạng, hơi hơi run động vài lượt. Tư Đồ Bích bất an nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm vài từ không chút ý nghĩa.

Tay của Quân Thụy cũng không có nhàn rỗi, men theo bờ ngực xuôi xuống vùng bụng của đối phương, lại còn quen thuộc cọ cọ vào tấm lưng trơn mịn, không biết vô tình hay cố ý mà chạm đến khu vực mẫn cảm của Tư Đồ Bích, chọc cho y khó chịu đến mức muốn ra tay phản kháng. Thế nhưng Quân Thụy làm sao có thể để y như nguyện, hắn chuẩn xác bắt lấy đôi chân đang khua loạn của Tư Đồ Bích nâng lên, khiến vật nhỏ đang ngẩn đầu kia hoàn toàn bại lộ ra trước mắt hắn.

Quân Thụy lại hôn Tư Đồ Bích, đôi môi mang theo hương vị ngọt ngào của mỹ tửu quả thực khiến người ta say mê quên hết mọi thứ. Quân Thụy ôm lấy chân của Tư Đồ Bích nâng lên, lại vòng tay qua đầu gối của y, nắm lấy thứ đang cứng rắn run rẩy phía bên dưới.

“Ngô…” Tiếng rên rỉ của Tư Đồ Bích từng đợt nổi lên, tay kia của Quân Thụy ôm lấy cổ y không ngừng hôn môi, cả người Tư Đồ Bích hiện giờ đã nhũn ra như một hồ nước xuân, ngay cả da thịt tuyết trắng cũng đổi thành sắc hồng nhàn nhạt.

Quân Thụy cứ thế chậm rãi quệt lấy một ít dịch thể trong suốt đang rỉ ra trên bảo bối của Tư Đồ Bích, chậm rãi thoa đều lên miệng huyệt phía sau, tiếp theo lại không biết hắn rút từ đâu ra một khối ngọc thể được giấu kín bên trong tiểu huyệt. Khối ngọc thể này từ lúc sáng đã được hắn để lại trong thân thể Tư Đồ Bích, một hai muốn y mang theo thứ này đến họp mặt với đám người của Tư Đồ gia suốt một ngày, cái bí mật nhỏ được ẩn giấu này khiến trong lòng Quân Thụy không ngừng vui mừng nhảy nhót, tâm tình phi dương phiêu phù giống như con thuyền nhỏ đang trôi giữa hồ này, nghiêng trái ngã phải, có chút giống như chân không chạm đất. (Mèo: Sao mấy chương này nhiều thần nhần quá vậy, trong tiểu huyệt có chứa thứ đó mà có thể ngồi ăn cùng thân nhân tỉnh như ruồi ấy, còn băn khoăn tâm tư của phụ thân, còn cảm động trước lời gởi gắm bá láp kia. Chưa hết, sau khi tan tiệc còn không muốn mau mau trở về lấy ra mà lười biếng nán lại, cuối cùng còn theo người ta lên thuyền chơi trò dã chiến. Tư Đồ Bích thật sự là cường thụ, cường đến mức ta không còn lời lẽ nào để miêu tả nữa rồi. Ưu thương ngước mặt nhìn trời.)

“Ừ…” Trong khoảnh khắc ngọc thể rời khỏi tiểu huyệt, Tư Đồ Bích không khỏi bất an hừ lên một tiếng, Quân Thụy áp môi hôn lên đem tiếng rên rỉ kia nuốt vào trong bụng, thật hận không thể cũng đem y một ngum nuốt vào bên trong. Quân Thụy thoát cái nổi lên ý xấu, đem ngọc thể rút ra hơn phân nửa, sau đó lại nhanh chóng đẩy vào trong.

“A…” Tư Đồ Bích cơ hồ bị kích thích đến nhảy dựng lên. Đêm thu gió mát khiến ngọc thể không khỏi dẫn theo chút khí lạnh, sau khi đưa vào trong tiểu huyệt nóng rực liền mang đến một mảnh lạnh lẽo, khiến chân của Tư Đồ Bích không khỏi run rẩy, mà trong lòng cũng là vừa buồn bực vừa hưởng thụ, y đành trừng mắt nhìn Quân Thụy, hừ nói: “Ngươi… Muốn làm thì nhanh lên một chút, không được đem ta lăn qua lăn lại…”

“Là đợi không kịp sao?” Quân Thụy vừa nói xong câu đó liền khoái trá nhìn gương mặt đã đỏ ửng lên của người trong lòng, cúi đầu hôn xuống bờ vai thanh mảnh kia, chậm rãi đem ngọc thể rút ra để qua một bên, sau đó dùng ngón tay đưa đến miệng huyệt khẽ khàng ve vuốt. Bởi vì đột nhiên trở nên hư không, địa phương kia hoàn toàn không thể tự chủ mà mấp máy, trong ngực Quân Thụy giống như bị lửa đốt, không thể chờ đợi mà trực tiếp rút ra vật đã cứng đến phát đau của mình, chậm rãi đâm vào thân thể Tư Đồ Bích.

“A…” Tư Đồ Bích kêu lên. Tuy rằng có ngọc thế bang trợ, miệng huyệt đã có thể thích ứng với bảo bối to lớn của Quân Thụy, thế nhưng dù sao cũng không có thuốc mỡ làm trơn, vì vậy thời điểm tiến vào không tránh khỏi có chút đau đớn. Quân Thụy nín thở thả chậm tốc độ, mồ hôi ướt đẫm trên trán biểu thị rõ hắn đang nhẫn nhịn vất vã thế nào, hắn dùng tay vuốt ve thân thể mềm mịn của Tư Đồ Bích, cầm lấy bảo bối cũng đang đồng dạng cứng rắn của y cao thấp bộ lộng, khiến thân thể của Tư Đồ Bích cấp tốc buông lỏng ra, đợi đến khi Tư Đồ Bích thích ứng mới từ từ cử động.

Hồ nước trong suốt, chu vi xung quanh hầu như không có chút thanh âm nào, tại hồ nước yên tĩnh này hai người đang dây dưa cùng nhau, tuy hai mà một, chỉ có những tiếng rên rỉ nhỏ vụn càng lúc càng kịch liệt không ngừng vang lên. Tư Đồ Bích bị áp xuống sàn, ngón tay siết chặt mép thuyền, suối tóc đen mướt rũ xuống mặt hồ tạo ra từng luồn rung động tinh tế. Ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời thậm chí làm y nhìn rõ được hình ảnh của mình phản chiếu dưới mặt nước, gương mặt tràn đầy cảm giác ***, đôi mi bởi vì sung sướng cực hạn mà nhíu chặt, môi hồng khẽ nhếch, mồ hôi phủ mờ, hình ảnh hương diễm như thể rõ ràng xuất hiện trước mắt, quả thực giống như một bức đông cung đồ vô cùng tinh mỹ.

Tư Đồ Bích xấu hổ đỏ mặt, vội vã nhắm mắt quay đầu nhìn sang hướng khác, thế nhưng lại đột ngột bị Quân Thụy đè xuống, hắn nằm úp sấp trên lung Tư Đồ Bích không ngừng hôn lên cái gáy trắng nõn gợi cảm kia, từ nhịp thở ồ ồ của hắn nghe được Quân Thụy đang cực kỳ say sưa, chìm đắm trên đỉnh cao sung sướng. Bảo bối của Tư Đồ Bích đang bị hắn vuốt ve trong tay cũng trướng đến phát đau, nóng bỏng vô cùng, từng tiếng rên của Tư Đồ Bích tùy theo nhịp vuốt ve của Quân Thụy không thể khống chế liên tục tràn ra khiến y mắc cỡ đến đỏ mặt, chỉ có thể giấu mặt mình vào trong cánh tay. Rốt cục cũng đợi được tiếng thở dài thỏa mãn của Quân Thụy, hắn mãnh liệt cử động một lượt cuối cùng, cũng mang đến cho Tư Đồ Bích cực hạn vui vẻ, tùy theo mà đến, một dòng dịch thể trắng đục men theo phần đùi mãnh liệt chảy xuống.

Quân Thụy thở hồng hộc ghé vào trên người Tư Đồ Bích, lại lần nữa dịu dàng hôn môi, sau đó mới chậm rãi lui ra khỏi thân thể của y. Tư Đồ Bích trở người nhìn thẳng vào mắt Quân Thụy, hai người chỉ nhìn nhau mỉm cười cũng không cần nói nhiều, liền ôm chặt lấy nhau.

Quân Thụy vì Tư Đồ Bích thanh lý đại thể, sau đó đưa áo choàng trên người mình cho Tư Đồ Bích đắp lên —— về phần y sam của Tư Đồ Bích đã sớm bị đặt ở dưới thân nhồi thành một đoàn, huống hồ Quân Thụy cũng không có ý định để y mặc lại trang phục. Đêm còn rất dài, có thể làm thêm vài chuyện vui vẻ nữa…

“Quần áo của ta…” Tư Đồ Bích hữu khí vô lực nói, tay kéo kéo áo choàng của Quân Thụy phủ kín người. Quân Thụy trở người ôm lấy y, cắn nhẹ lỗ tai thấp giọng nói, “Đã bẩn rồi, không vội.”

Nghe một tiếng “không vội” như đã dự định trước, Tư Đồ Bích giương mắt nhìn Quân Thụy, thấy hắn đang tràn đầy tiếu ý nhìn mình, trong lòng liền biết tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt, liền muốn đứng dậy tìm y phục mặc vào. Thế nhưng Quân Thụy đâu cho y cơ hội này, lại đè lên người y ôn nhu hôn môi, nụ hôn thật dài khiến Tư Đồ Bích đỏ mặt thở gấp, chỉ có thể nói khẽ với Quân Thụy: “Ngươi… để làm chi chứ? Ngày hôm nay thế nào lại kỳ quái vậy?”

“Hử? Có sao?” Quân Thụy cười ha hả nhìn y, tóc của Tư Đồ Bích đã rơi xuống mặt hồ, tóc đen nhánh trôi nổi trong làn nước, thoạt nhìn chính là vô cùng đẹp mắt.

“Đúng vậy, trước đây… đều không… ừ… gấp gáp như vậy…” Tư Đồ Bích có chút ngượng ngùng, đỏ mặt chuyển đề tài, “Ngươi có tâm sự gì sao? Nói cho ta biết, ta giúp ngươi.”

“Tâm sự, đương nhiên là ngươi.” Quân Thụy mỉm cười pha trò. Kỳ thực hắn cũng không có nói dối, Tư Đồ Bích hiện tại quả thực chính là tâm can của hắn, chỉ cần một ngày không thấy sẽ vô cùng tưởng niệm. Mà hôm nay, Quân Thái đã trên đường hồi kinh, đến lúc đó hai người sẽ không khỏi gặp mặt, nghĩ đến Quân Thái sẽ nói cái gì với Tư Đồ Bích, sẽ làm gì với y, trong lòng Quân Thụy đều không vui vẻ. Huống hồ, có vài việc phía sau cái chết của Thái hậu không khỏi quan hệ đến Tư Đồ Bích, liệu Quân Thái có đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu y không? Có làm gì tổn thương đến y không? Quân Thụy một chút đều không thể đoán được. Cũng có lẽ, Quân Thái sẽ dẫn Tư Đồ Bích đi… đây chính là khả năng Quân Thụy sợ nhất, lúc đó trong đầu hắn chỉ nghĩ để Quân Thái trở về, thế nhưng mắt thấy càng ngày càng gần đến ngày đó, Quân Thụy lại không thể khống chế sợ hãi trong lòng, chỉ muốn đem Tư Đồ Bích giấu đi không để bất luận người nào tìm được. Chỉ là, ái nhân của y chính là ngọc thạch thượng hạn, vô luận che lấp thế nào cũng không thể giấu đi quang huy của y, hơn nữa người này còn ưu tú mà kiêu ngạo, nếu để cho y biết lòng dạ hẹp hòi của hắn, không cẩn thận còn phải bị quở trách một phen.

“Nghĩ gì thế?” Tư Đồ Bích mỉm cười đẩy nhẹ lên người Quân Thụy gọi hắn phục hồi tinh thần, Quân Thụy lại nhìn về phía Tư Đồ Bích, giống như nhìn mãi cũng không chán, vẻ mặt tà mị nói: “Đương nhiên là tưởng niệm thân thể xinh đẹp của ái khanh rồi…”

Tư Đồ Bích đột nhiên cười rộ lên, chỉ vào Quân Thụy mũi vui sướng nói : “Quả thực, ngươi xem, suốt ngày cứ nghĩ đến những việc hư hỏng này, thượng hỏa rồi…”

Quân Thụy cau mũi, hít một hơi, cảm giác có gì đó nong nóng chảy ra từ lỗ mũi. Hắn đưa tay lên quẹt qua, vài giọt máu tươi đọng lại trên ngón tay, lại sờ thêm cái nữa đã hoàn toàn biến mất. Mấy hôm nay khí trời nóng bức, hắn đích xác có chút nóng trong người, đặc biệt mỗi lần nghĩ đến bộ dạng động tình của Tư Đồ Bích càng thêm cảm xúc dâng trào. Hiện giờ người kia đang bị mình đặt dưới thân, không thượng hỏa, mới lạ!

“Ngươi dám cười ta sao!” Quân Thụy nổi tính trẻ con hô lớn, thoáng cái liền dồn sức nặng thân thể áp lên Tư Đồ Bích, tay cũng không chút an phận sờ loạn nơi nơi, hai người cứ như hài tử đùa giỡn ngoạn nháo trên thuyền, “tõm” một tiếng, mái chèo đã rơi vào trong nước, Tư Đồ Bích ngỡ ngàng nói: “Ai nha… mái chèo…”

“Không cần quan tâm nó…” Quân Thụy cắn cắn ngón tay Tư Đồ Bích, lại đặt vào trong miệng liếm nhẹ, sau đó chép miệng đầy tà khí, nói, “Ái khanh, trước tiên cần phải giúp trẫm tiết hỏa mới là chính sự…”

Tiếng thở dốc ồ ồ nổi lên, thân thể dưới ánh trăng không ngừng dao động giống như được phủ thêm một tầng sa mỏng, như mộng như ảo, hoàn toàn không chân thưc. Tiếng rên rỉ của Tư Đồ Bích cũng càng càng cao, hai chân cuộn lại ôm lấy hông Quân Thụy, đầu ngón chân vì thoải mái mà cong lên, bàn tay siết vào vai Quân Thụy càng lúc càng chặt, không thể khống chế sờ loạn trên lưng đối phương, cào ra từng vệt xước dài. Quân Thụy giống như là được cổ vũ không ngừng gia tăng luật động, khiến cho thuyền nhỏ cũng theo đó mà lắc lư. Tiếng rên rỉ của Tư Đồ Bích đã mang theo chút ý nức nở, thấp giọng cầu xin: “Quân Thụy… Thụy ca… Thụy ca… ta… Ách… Ừ… Không… không được… cầu… cầu ngươi…”

Chỉ là từng từ rời rạc không thể ghép thành câu, thế nhưng một tiếng khóc cầu này đã khiến Quân Thụy triệt để kích động, hoàn toàn không để ý đến chiếc thuyền lắc lư mà toàn lực luật động. Rốt cục chiếc thuyền nhỏ đáng thương cũng trôi đến vùng nước cạn, va chạm vào giả sơn ven hồ, chỉ nghe “Ùm” một tiếng, hai người đang không ngừng dây dưa liền rơi vào trong nước. Biến hóa bất tình lình khiến cả hai đều giật thót, nhô đầu từ trong nước ra nhìn khắp xung quanh, sau khi xác định không thấy kẻ khác dục vọn liền dâng lên, hai người hiện tại chỉ nhìn thấy đối phương, nào quản được nhiều nữa? Sự cuồng nhiệt của Quân Thụy dường như càng được tăng lên, đôi chân dẫm lên tảng đá đáy hồ đẩy người về phía nước cạn, tay ôm Tư Đồ Bích đặt lên một phiến đã bằng phẳng, lại khiến y xoay lưng lại, hai chân hướng về phía sau kẹp láy bắm đùi mình, dùng tư thế tương tự con ếch ghé vào tảng đá, sau đó lại từ phía sau tiến nhập có thể y.

Đây là một tư thế vô cùng khuất nhục, thế nhưng Tư Đồ Bích cũng không có cự tuyệt mà là thuận theo phối hợp, Tư Đồ Bích đã đặt tâm mình lên người Quân Thụy, vì vậy tư thế này cũng không phải không thể tiếp thu, mà chỉ đỏ mặt cắn môi đón ý nói hùa cùng hắn. Loại phối hợp đến nhường này khiến Quân Thụy kích động không thôi,động tác dưới thân càng thêm kịch liệt khiến cả người Tư Đồ Bích như nhũn ra, trước mắt hoa lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, hai chân căn bản không thể dùng sức. Quân Thụy thẳn thẳn đỡ lấy hông y đặt lên tảng đá điên cuồng xâm chiếm, tiếp nhận từng đợt từng đợt khoái cảm ngập đầu, tận hưởng sự vui thích đến mức hít thở không thông trước giờ chưa từng có, trước mắt trắng xóa, hắn lại lần nữa bắn ra.

“Ách…” Tư Đồ Bích vô lực kêu một tiếng, gần như sắp ngất đi, thế nhưng Quân Thụy cũng không để y có cơ hội thở dốc, mà là xoay người đặt y ngồi lên một tảng đá lớn, gác chân lên vai mình, sau đó cúi đầu ngậm lấy bảo bối đã mềm nhũn của y. Loại kích thích này quá mãnh liệt, cả người Tư Đồ Bích không ngừng run rẩy, đầu vô lực lắc lư, khó khăn hít vào từng hơi, khóc lóc cầu xin: “Không… không nên… Thụy ca… Thụy ca …”

Quân Thụy không để ý tới, chỉ hết sức chuyên chú ngậm lấy vật kia không ngừng phun ra nuốt vào, thậm chí còn bắt lấy đôi tay đang không ngừng giãy dụa của Tư Đồ Bích đè chặt lên tảng đá, giống như đang cố dịnh một kẻ tội đồ. Đồ vật trong miệng dần dần ngẩng đầu, chảy ra dịch thể trong suốt, Quân Thụy vươn tay bắt lấy, lại dùng đầu lưỡi không ngừng kích thích linh khẩu ra sức đâm chọc, Tư Đồ Bích đã gần như tắt thở, ngay cả khóc cũng không còn khí lực, chỉ có thể nằm đó thở dốc, hầu như đã sắp ngã lên trên mặt đá. Quân Thụy làm ssao không biết loại kịch liệt này y căn bản vô pháp chịu đựng, hơn nữa vừa rồi rơi xuống nước chỉ sợ cũng phải khiến hắn cảm nhiễm phong hàn sinh bệnh vài ngày. Thế nhưng trong lòng hắn lại bởi vì Quân Thái đã sắp trở về mà sinh ra bất an mãnh liệt, thúc đẩy hắn cứ tiếp tục điên cuồng như vậy, giống như đang tuyên cáo quyền sở hữu của hắn với Tư Đồ Bích, muốn đm toàn bộ tình cảm của Tư Đồ Bích đối với Quân Thái trục xuất ra ngoài, để trong lòng y chỉ còn lại một mình Quân Thụy hắn, độc chiếm lấy y. Tất cả của Tư Đồ Bích, gương mặt, làn da, nụ cười, nước mắt, thậm chí là mỗi đầu ngón tay cũng chỉ thuộc về một mình Quân Thụy mà thôi.

“Thụy… không… không…” Tư Đồ Bích đã nói không ra lời, thân thể vô lực ngã xuống, Quân Thụy tăng nhanh động tác trong miệng, rốt cuộc cũng đợi được cổ chất lỏng sềnh sệch kia bắn ra, sau đó, Tư Đồ Bích liền trực tiếp hôn mê. Quân Thụy một ngụm nuốt vào những thứ trong miệng, cấp tốc từ trong nước bò dậy, thuyền nhỏ đã lật, y phục đã sớm thấm ướt, Quân Thụy vội vàng ôm lấy Tư Đồ Bích đi lên bờ, cước bộ sinh phong, vận khởi toàn bộ công lực nương theo bóng đêm đem Tư Đồ Bích quay về phòng. Sau khi thu xếp xong cho y, Quân Thụy mới tìm cho mình một bộ y phục mặc vào, sau đó nghiêng người nằm bên cạnh Tư Đồ Bích, ôm y chìm vào giấc ngủ.

Ngày mai, Quân Thái về đến kinh thành, thế nhưng Tư Đồ Bích chỉ là của một mình Quân Thụy, ai cũng đừng mong cướp lấy!

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận