Bi thương

Vài hôm gần đây trời mưa tầm tã, không khí Nghê Đô trong mấy ngày giữa hạ lại đột nhiên giảm xuống, khắp nơi đều là một mảnh âm trầm, mây đen giăng kín bầu trời cũng đè nặng tâm trạng của mỗi bách tính Nghê Đô. Bất quá những cơn mưa này cũng không phải thứ khiến cho người ta bị áp lực, khiến người phát sầu chính là một chuỗi sự kiện vừa mới xảy ra trong Hoàng cung.

Thái hậu hoăng rồi, bày trí trong Hoàng cung đổi thành một màu thuần trắng, tất cả mọi người đều không được mặc những quần áo có màu sắc rực rỡ, cấm hoàn toàn mọi hoạt động tiêu khiển. Cả Hoàng cung rộng lớn đều bị bầu không khí trầm mặc bao trùm, không có bất cứ ai dám hỏi han về việc Thái hậu đột nhiên tử vong, đối với người ngoài Hoàng gia nhất trí thong truyền là do bạo bệnh mà hoăng.

Bất quá việc này cũng không quá khiến lòng người lo sợ, khiến cho khắp nơi lo lắng đề phòng chính là tính tình của đế vương càng lúc càng trở nên táo bạo —— nguyên nhân của hết thảy những chuyện này chỉ sợ đều là vì người vẫn đang ở tại Vĩnh Hòa cung kia. Hiện tại những người đang hầu hạ trong Vĩnh Hòa cung đều là người tâm tư linh xảo, trước giờ vẫn được Hoàng thượng tín nhiệm, chỉ với những lý do đó đã đủ nói lên địa vị của những thái giám cung nữ có vinh dự kia.

Bất quá những cung nhân đang hầu hạ trong Vĩnh Hòa cung cũng không được phong quang như bên ngoài đã tưởng tượng, trái lại mỗi ngày đều không ngớt run sợ trong lòng. Nguyên nhân chính cũng bởi vì cái người đang ở Vĩnh Hòa cung lại mắc bệnh trầm kha, Hoàng đế mỗi ngày sau khi thượng triều đều trực tiếp chạy về đây, hầu hết thời gian đều canh giữ trước giường người nọ, chỉ cần trạng huống có gì đó thay đổi thì đám hạ nhân liền bị đem ra chịu tội. Bởi vậy, những cung nhân đang hầu hạ trong Vĩnh Hòa cung chỉ thiếu chạy ngay về nhà lập cho người đó một tấm trường sinh bài vị, mỗi ngày thắp hương cúng bái, bất quá trạng huống của người nọ vẫn chẳng khá hơn chút nào.

Thất đầu của Thái hậu cũng đã trôi qua, thế nhưng cái người trong Vĩnh Hòa cung vẫn cứ mê man chưa từng thanh tỉnh, cho dù thỉnh thoảng có mở mắt cũng chỉ là thất thần nhìn mọi người trước mặt hoảng động, những lời trong miệng lẩm bẩm cũng không ai nghe rõ được, cả đám thái y ba lần bốn lượt châm cứu, sắc thuốc đều không đưa ra được biện pháp hiệu quả gì. Người nọ giống như cố ý muốn chọc giận Quân Thụy, cứ như vậy nằm ở trên giường, ngay cả thay đồ lau người cũng phải có hạ nhân giúp đỡ, khí tức yếu ớt cơ hồ như đã tuyệt, nếu nhìn không kỹ còn tưởng rằng y thật sự đã tắt thở.

Những chuyện gần đây phải xử lý không ít, mà trên người Quân Thụy lại có vết thương, có dư độc còn chưa thanh trừ hết, hắn thật sự đã ứng phó đến vô cùng mệt mỏi, thế nhưng những việc đó hoàn toàn không làm hắn khó chịu bằng nhìn thấy Tư Đồ Bích vẫn cứ nằm mãi trên giường không hề khởi sắc. Hắn cả ngày đều ngồi bên cạnh long sàn chuyên chú nhìn y, thế nhưng lại hoàn toàn bất lực không có khả năng thay đổi điều gì, việc này khiến cho một đế vương luôn tràn ngập dục vọng khống chế người khác như hắn quả thật rất khó tiếp thu.

“Bệ hạ, canh thuốc đã nấu xong, người xem…” Trương Đình Hải khom người bẩm báo với Quân Thụy, mấy hôm nay không có mấy người dám lưu lại hầu hạ bên cạnh hắn, chỉ có Trương Đình Hải vẫn luôn tận hết chức trách trước sau bận rộn lo liệu mấy chuyện nhỏ nhặt bên cạnh Quân Thụy.

“Bưng lên đi.” Quân Thụy thở dài nói, đợi đến khi Trương Đình Hải lui xuống hắn lại nhẹ nhàng giúp Tư Đồ Bích trở mình nằm ngửa ra, sau đó nâng cánh tay của y lên để hắn ngồi dậy một chút, thế nhưng bởi vì Tư Đồ Bích còn đang hôn mê nên thân thể cũng không có ý thức chống đỡ, căn bản không đáng tin cậy, vì vậy Quân Thụy khẽ nhích người đến gần đặt đầu của Tư Đồ Bích tựa vào hông mình.

“Bệ hạ…” Một tiểu thái giám quỳ gối trước giường nâng chén canh lên khỏi đầu, Quân Thụy cầm lấy cái thìa múc một ít, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Tư Đồ Bích, một tay còn lại hơi nâng cằm y lên mở khớp hàm ra khéo léo rót nước canh vào. Một thìa như vậy rót xuống hơn phân nửa đều bị trào ra ngoài, thế nhưng Quân Thụy không ngại, trực tiếp dùng tay áo của mình lau miệng cho Tư Đồ Bích, sau đó vuốt vuốt cổ họng của y giúp y nuốt xuống. Cứ lặp lại như thế từng thìa, từng thìa cho đến khi chén canh kia cạn hết.

Bởi vì ý thức không rõ nên Tư Đồ Bích không thể ăn cơm, mấy hôm nay đều là dựa vào canh thuốc treo mạng, hình dạng bên ngoài cũng vì bênh nặng mà thay đổi không ít. Y nguyên bản đã rất gầy, hiện tại lại càng chỉ còn da bọc xương, hoàn toàn không nhìn ra khí chất phiêu dật tinh xảo ngày xưa, bất quá Quân Thụy cũng không mấy để ý đến những điểm đó, mỗi ngày lại càng đối đãi với y cẩn thận hơn, giống như trực tiếp xem y là một món đồ gốm vô cùng trân quý vậy. Động tác cẩn thận nhỏ giọng ôn nhu thì không nói, ngay cả phải đích thân làm những việc như rót trà xoa bóp một đế vương như Quân Thụy lại chưa hề thốt ra một câu oán hận nào.

Quân Thụy lại múc một thìa canh lên thổi thổi, vừa mới chuẩn bị giúp Tư Đồ Bích nuốt xuống lại bất ngờ nghe được người nọ ho khan hai tiếng, Quân Thụy lập tức ném thìa nhìn chằm chằm vào y, ngón tay lưu luyến không ngừng vuốt ve làn da xanh xao trên má, nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “A Bích, A Bích?”

Con ngươi của Tư Đồ Bích giật giật, mày liễu khẽ nhăn, phí hết tâm lực mới có thể mở mắt ra, trong nhãn thần còn vương chút hoảng hốt mơ hồ nhìn Quân Thụy trên đỉnh đầu, một lúc sau mới dùng thanh âm khàn khan gọi ra tên hắn “Quân Thụy”, tiếp theo dường như y còn muốn nói thêm gì đó thế nhưng bởi vì thể lực không đủ nên không nói nên lời. Tư Đồ Bích chỉ có thể dùng bàn tay nắm chặt lấy góc áo của Quân Thụy, đôi môi khô khốc khẽ mở, ánh mắt phiêu tán giữa không trung, hoàn toàn không tỉnh táo nhìn thẳng vào Quân Thụy, cứ như thế qua một hồi, Tư Đồ Bích lại lâm vào giấc ngủ mê mang. Loại trạng huống này khiến Quân Thụy càng nhìn càng khó chịu, hắn giống như mãnh thú bị một ***g sắt vô hình cầm tù, thoạt nhìn rõ ràng uy phong một cỏi thế nhưng hoàn toàn không đủ sức làm điều mình mong muốn.

“Bệ hạ, người của Tư Đồ gia đã tới, bọn họ nhập kinh tham gia tang sự của Thái hậu.” Thái Thường tự khanh dè dặt tiến đến bẩm tấu, gần đây nếu có việc gì muốn tìm Hoàng thượng thì cứ đến Vĩnh Hòa cung ắt hẳn sẽ tìm thấy người. Hiện tại dường như cả ngự thư phòng cũng đã được dời về đây, ngay cả tấu chương hằng ngày cũng chuyển về nơi này, những buổi nghị sự liên quan đến quân cơ quốc phòng cũng được tổ chức trong thiên điện ngay phía sau.

“Bọn họ cử ai đến?” Quân Thụy hỏi, động tác đút canh trên tay vẫn không hề dừng lại. Sự sủng ái của hắn đối với Tư Đồ Bích hiện tại đã không cần để tâm đến những lời ra vào của đám đại thần ngôn quan, thậm chí dù có làm những trò mất thể diện như vậy trước mặt bọn họ hắn cũng không hề kiêng kỵ, nếu có người không thức thời dám đứng ra ý kiến tuyệt đối sẽ phải nhận một trận đánh mắng không nhỏ. Cứ như vậy, trên dưới toàn bộ vương triều Đại Thích đều biết đế vương chuyên sủng Thập công tử của Tư Đồ gia, thế cục này hoàn toàn là do Quân Thụy tận lực lập ra —— kết quả hắn muốn nhìn thấy chính là để mọi người hiểu rõ, chỉ cần có người dám động đến một sợi lông của Tư Đồ Bích, hắn tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, mặc kệ kẻ đó có là trưởng bối của Tư Đồ gia hay là ai đi nữa!

“Hồi bệ hạ, người nhập kinh có gia chủ Tư Đồ gia Tư Đồ Nhữ, còn có trưởng công tử Tư Đồ Giác cùng với Thập lục công tử Tư Đồ Cẩn, đi theo còn có một vài gia chủ và trưởng tử của những gia tộc có quan hệ thông gia với nhà Tư Đồ.” Thái Thường tự khanh trả lời.

“Tư Đồ Cẩn?” Quân Thụy ngẩn người, sau đó phất phất tay gọi Trương Đình Hải, truyền chỉ: “Trương Đình Hải, lập tức truyền ý chỉ của trẫm, tuyên Tư Đồ Cẩn tiến cung!”

Tư Đồ Cẩn lập tức tiến cung trong đêm, từ lúc tin tức Tư Đồ Bích bệnh nặng trong Hoàng cung được truyền ra cậu đã rất muốn tìm cơ hội tiến cung, thế nhưng tình thế lại không cho phép cậu lỗ mãng, đầu tiên nhất định phải trợ giúp phụ thân xử lý cho xong tang sự của Thái hậu. Thế nhưng không ngờ vừa mới nhập kinh đã có thánh chỉ tuyên cậu tiến cung, việc này khiến cậu âm thầm cảm thấy may mắn không thôi.

Thế nhưng, Tư Đồ Cẩn cũng không vui vẻ được lâu lắm, đợi đến khi cậu nhìn thấy tình trạng của Tư Đồ Bích thì một chút tâm tư may mắn và mong đợi của cậu liền lập tức tan biến, chỉ còn lại hoang mang lo sợ.

“Thập ca…” Tư Đồ Cẩn gian nan thốt ra, thanh âm vừa run rẩy vừa sợ hãi, cậu thậm chí còn không dám đến gần long sàng được điêu long khắc phụng vô cùng hoa lệ kia, bởi vì bộ dạng của Tư Đồ Bích đang nằm trên giường vô cùng khiến người đau xót, sắc mặt xám trắng, gầy đến mức gần như biến mất trong đám chăn đệm mềm mại, cánh tay gầy nhẵn đặt ngoài mép tấ chăn gấm hoa văn lộng lẫy càng tô đậm thêm vẻ suy kiệt của chủ nhân.

“Thập ca, huynh làm sao vậy…” Thanh âm của Tư Đồ Cẩn dần mang theo nức nở, cẩn thận tiến sát đến long sàn quỳ gối bên cạnh ôm lấy cánh tay lộ ra ngoài căn kia, cảm nhận được sự lạnh lẽo trên da thịt của Tư Đồ Bích, Tư Đồ Cẩn nhịn không được dùng cả hai tay không ngừng xoa nắn, cậu muốn dùng thân nhiệt của mình đến sưởi ấm cho Tư Đồ Bích.

“Tư Đồ Cẩn! Mau chóng thỉnh an bệ hạ!” Trương Đình Hải ở bên cạnh vội vàng lên tiếng nhắc nhở, gần đây tính tình Quân Thụy trở nên rất táo bạo, Tư Đồ Cẩn vô lễ như vậy sợ rằng sẽ đắc tội Hoàng thượng, bị ngươi đem ra làm cái bia trút giận. Thế nhưng ngoài tưởng tượng của Trương Đình Hải, Quân Thụy không hề tức giận mà chỉ phất tay lệnh gã lui xuống.

“Ba!” Một cái hồ lô mặc ngọc nhỏ được ném đến bên chân Tư Đồ Cẩn, Quân Thụy mở miệng hỏi cậu, “Ngươi có biết đây là cái gì không?”

Tư Đồ Cẩn nhìn đến cái hồ lô nhỏ kia thì không khỏi kinh hoảng, hoa văn điêu khắc trên hồ lô rõ ràng là ký hiệu của Tư Đồ gia, lúc phụ thân giao cáo hồ lô này cho Tư Đồ Bích thì cậu cũng ở bên cạnh, vì vậy chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra đây là thuốc của Tư Đồ Bích. Thế nhưng Tư Đồ Cẩn lại không hiểu được cái hồ lô này vì sao lại rơi vào tay Hoàng thượng, chẳng lẽ Hoàng thượng đã biết về việc của ‘Túy sinh mộng tử’ sao?

“Thảo dân… không… không…” Tư Đồ Cẩn lắp bắp trả lời, đầu cúi sát đất không dám nhìn vào Quân Thụy, bộ dạng sợ hãi rụt rè kia càng nhìn càng cảm thấy khả nghi

“Ngươi không biết sao?” Quân Thụy nhíu mày lộ ra biểu tình vô cùng nguy hiểm, thế nhưng khóe mắt nhìn thấy Tư Đồ Bích vẫn còn đang mê mang liền cố gắng trấn tĩnh lại, “Trẫm nói cho ngươi biết, cái này và thứ được tìm thấy trong tẩm cung của Thái hậu chính là một loại. Ngươi biết Thái hậu vì sao mà chết chứ? Là độc phát thân vong, thế nhưng bà ấy đã trúng loại độc nào? Giải dược của nó là gì? Tư Đồ Cẩn, ngươi thật sự không biết sao?”

“Thả… Thảo dân… không…” Tư Đồ Cẩn vẫn cúi đầu, bàn tay đang nắm chặt tay Tư Đồ Bích cũng không dám cử động.

” Trẫm nói cho ngươi biết, lúc trẫm phát hiện được ca ca ngươi, y dường như đang phải chịu một cơn đau rất lớn, thậm chí sau đó còn trực tiếp đau đến ngất đi, cả hô hấp cũng gần như không có. Lúc đó toàn thân của y trên dưới đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đau đến mức không nhận ra ai cả.” Quân Thụy nói tiếp, càng nói càng kích động, nắm lấy cổ áo của Tư Đồ Cẩn dí vào bên cạnh Tư Đồ Bích, chỉ vào sắc mặt trắng bệch của y mà nói, “Ngươi nhìn kỹ bộ dạng hiện tại của ca ca ngươi, nhìn thấy chưa? Đã nhiều lần thái y đều nói phải chuẩn bị hậu sự! Hiện tại mỗi ngày y đều phải dùng nhân sâm ngàn năm để treo mạng, chỉ mới mấy hôm trẫm đã phải dùng hết sáu cây nhân sâm! Tư Đồ Cẩn, ngươi nói trẫm biết trong quốc thổ Đại Thích có được bao nhiêu nhân sâm ngàn năm? Hay là ngươi đoán xem, trong Hoàng cung của trẫm có được bao nhiêu? Nếu như dùng hết…. ca ca ngươi phải làm thế nào? Nằm ở đó chờ chết sao?!”

Đầu của Tư Đồ Cẩn bị Quân Thụy đè xuống trước mặt Tư Đồ Bích, khiến hắn phải trực tiếp nhìn thẳng vào gương mặt tiều tụy kia. Đã bao nhiêu năm qua, Tư Đồ Cẩn không biết đã bao lần miêu tả gương mặt này trong giấc mộng, từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim không ngừng nuôi dưỡng thứ tình cảm không dám thốt thành lời, thế nhưng càng giấu diếm trốn tránh thứ tình cảm đó lại càng trở nên sâu đậm, chỉ cần một cử chỉ gần gũi của Tư Đồ Bích đã có thể khiến cậu hân hoan nhảy nhót sốt mấy ngày. Không biết từ lúc nào, cậu luôn chờ đợi khoảnh khắc có thể gần gũi người kia như vậy, gương mặt của hai người kề sát vào nhau, ngay cả lông tơ trên mặt cũng có thể thấy rỏ mồn một, mùi thuốc nhàn nhạt trên cơ thể cũng phá lệ nồng nàn, vành tai cùng tóc mai khẽ chạm, hơi thở quyến luyến dây dưa, đây là một ảo tưởng hạnh phúc đến cở nào. Thế nhưng hiện tại, Tư Đồ Bích nằm đó vô tri vô giác trên thân mang bệnh trầm kha, hơi thở cũng cực kỳ mỏng manh, sắc mặt xám tự tro tàn, giống như bất cứ giây phút nào cũng có thể từ giả thế gian. Tư Đồ Cẩn càng nghĩ càng cảm thấy khóe mắt nóng lên, trong ngực đau xót, rõ ràng là tình huống mình vô cùng mong đợi, thế nhưng đến khi chờ được không ngờ lại đau đớn thế này.

“Thập ca…” Tư Đồ Cẩn gian nan địa mở miệng gọi một câu, nước mắt đong đầy thoáng cái không ngừng rơi xuống gương mặt của Tư Đồ Bích. Nước mắt nóng hổi khiến Tư Đồ Cẩn cảm thấy mắt mình dường như cũng sắp bị tổn thương, thế nhưng Tư Đồ Bích vẫn cứ nằm yên ở đó, một chút phản ứng cũng không có.

“Tư Đồ Cẩn, ngươi thật sự muốn nhìn y chết sao?” Quân Thụy hỏi cậu, trong giọng nói không có một chút dao động nào, thế nhưng từ góc độ của Trương Đình Hải nhìn sang, gã có thể cảm giác được, hóa ra bóng lung của một đế vương thiết huyết cũng có thể tuyệt vọng cô đơn đến nhường ấy.

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận