*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lãnh cung

Đến Phù Sơ Viện tuyên chỉ chính là Trương Đình Hải. Trương Đình Hải vốn là một kẻ có được trái tim linh lung, hắn biết rõ tuy rằng Hoàng thượng tứ giận, thế nhưng thái độ đối với Tư Đồ Bích vẫn còn rất khó xác định. Nếu xét theo tính tình nguyên bản của Hoàng thượng, kẻ làm trái ý người hẳn đã sớm chết một tram lần, thế nhưng Tư Đồ Bích cứ năm lần bảy lượt mạo phạm thiên uy mà Hoàng đế lại nhất nhất nhẫn nhịn, điều này có thể nói rõ Tư Đồ Bích vốn là người đặc biệt. Trong lọng Trương Đình Hải âm thầm mỉm cười, đương nhiên đặc biệt, mỗi một người có cơ hội nhìn thấy tướng mạo của Tư Đồ Bích không ái không cảm thấy y là đặc biệt nhất, không ai không bị y hấ dẫn. Xem ra Hoàng đế cũng không khác người thường là mấy.

“Trương tổng quản sao lại đứng thế kia? Người đâu, mau pha trà!” Tư Đồ Bích thay đổi một kiện áo ngoài sạch sẽ đi ra đã thấy Trương Đình Hải đứng đó mỉm cười nhàn nhạt, y vội vàng sai người dâng trà mới rồi mệt mỏi ngồi lên ghế, xoa xoa mi tâm nhẹ giọng nói: “Thật không phải, bổn quan gần nhất thực sự quá mệt mỏi, lại thêm những việc phát sinh trong vụ ắn của Đỗ đại kia…”

“Đại nhân vì xã tắc làm lao tâm vất vả Hoàng thượng đều nhìn ở trong mắt, nếu không Hoàng thượng cũng không để đông gia1 đến đây thỉnh người tiến cung. Hoàng thượng truyền lời có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng đại nhân.” Trương Đình Hải một mực cung kính nói, thế nhưng trong ngực như cũ âm thầm thở dài, Tư Đồ Bích này, ngay cả bộ dạng nhíu mày cũng có thể khiến người thương xót, thật sự là yêu nghiệt mà!

Lúc Tư Đồ Bích theo Trương Đình Hải tiến cung, bầu trời đã bắt đầu hạ xuống một cơn mưa nhỏ, một mảnh thiên không u ám bị mây đen bao phủ hoàn toàn khiến lòng người bất chợt cảm thấy áp lực dị thường. Tư Đồ Bích ngồi trên nhuyễn kiệu một được thông suốt trực tiếp nhập cung, sau khi tiến vào hậu cung cỗ kiệu vẫn cứ tiến về phía trước thật lâu cũng không dừng lại. Tư Đồ Bích cảm thấy có chút gì đó không đúng bèn vén rèm lên xem, nhìn thấy đây cũng không phải con đường y thường đi qua khi tiến cung thì khó hiểu hỏi Trương Đình Hải đã xảy ra chuyện gì, Trương Đình Hải lại cứ mỉm cười đúng theo quy phép trả lời, đây đều là ý chỉ của Hoàng thượng, hắn cũng không rõ lắm.

Cứ đi như vậy hết khoảng thời gian một chung trà cổ kiệu mới ngừng lại, Trương Đình Hải xốc màn kiệu lên mới Tư Đồ Bích bước xuống, Tư Đồ Bích ngẩng đâu nhìn khắp xung quanh chẳng ngờ lại thấy một cửa cung giăng đầy mạng nhện nơi nơi đều tràn đầy cỏ dại hoang vu.

“Trương tổng quản?” Tư Đồ Bích vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trương Đình Hải.

“Tư Đồ đại nhân, đây là nơi có ít người để mắt tới nhất trong hậu cung, Hoàng thượng muốn đông gia hỏi người, có biết đây là nơi nào không?.” Trương Đình Hải vẻ mặt có chút châm biếm nói.

“Lãnh cung?” Tư Đồ Bích nhìn xung quanh một chút, không khỏi nhíu cười lạnh nói, “Đây là ý gì? Lẽ nào Hoàng thượng xem bổn quan như phi tần bị ruồng bỏ của hắn?”

“Đại nhân người hiểu lầm.” Trương Đình Hải cúi đầu khom lưng nói, “Người đừng nóng giận, Hoàng thượng cũng không phải muốn cho người ở chỗ này, chẳng qua là muốn đông gia đưa người qua đây một chút mà thôi. Người cứ đi vào nghỉ ngơi trước, một lát nữa Hoàng thượng sẽ đến đây.”

“Hoàng thượng muốn ta đến lãnh cung để làm gì?” Tư Đồ Bích lạnh lùng nói, “Trương tổng quản, ngươi đừng ở chỗ này mà tùy tiện thêm thắt!”

“Ôi đại nhân, xem người nói kia, những kẻ nô tài như chúng ta nào dám thêm thắt điều gì, toàn bộ không phải đều do bệ hạ sai gì làm đó sao, người cứ đi vào trước cái đã.” Trương Đình Hải một bên mỉm cười một bên phất tay, lập tức có hai thị vệ từ bên cạnh tiến lên kéo Tư Đồ Bích vào bên trong lãnh cung rồi “ba” một tiếng đóng cửa lại. Trương Đình Hải ngoài cửa dùng ngữ điệu xin lỗi nói: “Tư Đồ đại nhân, người trước tiên cũng nên hiểu rằng đây hoàn toàn là ý chỉ của Hoàng thượng, người đừng trách tội lên đầu đông gia! Còn nữa đại nhân, Hoàng thượng còn muốn đông gia chuyển cáo cho người thêm một câu, suốt mấy trăm năm nay phi tần của vương triều Đại Thích treo cổ ở nơi lãnh cung này rất nhiều, chỗ này âm khí rất nặng, người phải chú ý cẩn thận, tốt nhất đừng nên nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ!”

Nói xong lời này, từng tiếng bước chân dần dần ly khai khỏi cửa lãnh cung, Tư Đồ Bích muốn giơ tay lên gõ cửa nhưng nhìn đến mạng nhện và bụi bận bám đầy thì lại bỏ cuộc, y tức giận nhìn bóng lưng Trương Đình Hải từ từ khuất xa đằng sau khe cửa, thẳng đến khi không còn thấy được gì nữa thì mới xoay người nhìn về đình viện thâm xâu kia. Trong cung điện tiêu điều này cơ hồ còn có thể nghe được tiếng khóc bi thiết của những phi tần thất sủng, Tư Đồ Bích âm thầm kinh hãi nhìn chằm chằm vào những góc âm u trong cung điện, bàn tay chậm rãi nắm chặt thành quyền.

Mưa đã càng ngày càng lớn, mang theo âm thanh gió lùa thê lương cùng đến, thật sự là vô cùng âm lãnh. Đặc biệt lúc gió thổi sát qua bên ngoài phòng liền phát ra những tiếng “ô ô” như có người đang thấp giọng rên rĩ khiến người ta phải nổi da gà. Tư Đồ Bích từ khi còn nhỏ đã không thích cảm giác vừa tối vừa lạnh thế này, đây đại khái chính là di chứng lúc còn nhỏ y bị các ca ca lưa fnhốt vào phòng tối, vì thế cho nên sau này khi đã vào phủ Thái tử y cũng luôn kiên trì mỗi đêm lúc ngủ đều thắp một ngọn đèn, cho nên khi bước vào cung điện này cảm giác của y thật sự vô cùng không tốt.

Tư Đồ Bích không biết Hoàng đế vì sao lại đột nhiên phát bệnh thần kinh như vậy, là do vụ án của Đỗ Thanh Lãng sao? Theo lý thì y đã làm đúng theo yêu cầu của Quân Thụy bỏ qua Đỗ Thanh Lãng, tại sao hắn còn tức giận như thế? Chẳng lẽ là bởi vì cái chết của Trương Toàn? Tư Đồ Bích cười nhạt, trong khi đấu tranh chính trị có một hai kẻ vô tội phải chết vốn là chuyện không thể bình thường hơn nữa, Quân Thụy hẳn là đã sớm nhìn thấu đạo lý này, làm sao có thể vì cái chết của một trướng phòng tiên sinh nho nhỏ mà cùng mình nháo loạn chứ?

Tư Đồ Bích cố gắng phỏng đoán các loại khả năng để phân tán lực chú ý của mình, mỗi khi y cảm thấy không thoải mái đều dùng biện pháp này để bỏ qua thực thế, thế nhưng lần này tựa hồ dùng không tốt lắm. Ký ức khi còn nhỏ đã khắc ghi quá sâu, trong phòng tối một đám chuột gián cùng với mùi vị tanh tưới cổ quái gần như xộc thẳng vào trong đầu ốc của y, vừa vặn tiếng khóc lúc nãy càng thêm bi thảm, thật tựa như tiếng khóc của mẫu thân bên ngoài phòng khi đó. Tư Đồ Bích cắn răn chậm rãi bấu chặt lấy cây cột ở sau lưng, hô hấp của y đã bắt đầu dần dần tán loạn.

Tư Đồ Bích nhắm mắt lại, cô gắng khu trục cảm giác ác hàn và những hình ảnh khiến người khác buồn nôn ra khỏi đầu óc, ngực y một trận lại một trận căng lên sau đó thì chậm rãi hạ xuống trấn an những suy nghĩ hổn loạn trong lòng, một lần nữa muốn dùng phương pháp tự vấn đề xua tan cảm giác không khỏe.

Lần này Hạ Ly đã làm rất tốt, tai một lao phòng gần như tuyệt đối phong kín như thế lại có thể thần không biết quỷ không hay mà xử lý Trương Toàn, có thể thấy được võ công của gã quả thực thập phần cao cường. Mà Bão Cầm lại càng đem mạng lưới của nàng trãi khắp toàn bộ Thanh Ngọc quán, dùng thời gian ngắn như vậy để mua chuộc Uyển Như chiếm được tình báo về Đỗ Thanh Lãng. Hai người này vẫn chưa đến nỗi vô dụng, càng đáng giá để vui mừng chính là Hạ Ly đã nhận được hồi âm của Thái ca, bên kia Thái ca cũng đang tích cực trù bị, chỉ cần đã thông những quan hệ ngầm kia, khiến cho tấu chương có thể đưa đến trước mặt Hoàng đế.

“Meo meo…” Một tiếng mèo kêu thật nhỏ truyền đến từ bên chân Tư Đồ Bích khiến y sợ đến nhảy dựng, lảo đảo tựa vào cây cột bên cạnh, nhìn chăm chăm xuống mặt đất. Hóa ra là một con mèo đen nhỏ đang mở to đôi mắt màu ngọc bích nhút nhát nhìn y.

“Tiểu ngốc nghếch…” Tư Đồ Bích thở dài một hơi nhẹ nhõm nhìn về phía con mèo kia, một thân lông mao màu đen thật dài lại không hề dơ bẩn, trên cổ còn đeo một chiếc chuông nhỏ, thoạt nhìn giống như huyết thống khá thuần khiết, đại khái là sủng vật của một Thái phi nào đó trong cung lạc đường đi.

Con mèo nhỏ kia yên lặng nhìn Tư Đồ Bích, nhỏ giọng kêu lên một chút rồi lại cẩn thận rụt rè bước đến gần, cái đuôi nhếch lên thật cao, cúi đầu cọ cọ vào chân của Tư Đồ Bích, sau khi luẩn quẩn vài vòng xung quanh y thì lại meo meo kêu lên vài tiếng.

“Lạc đường sao?” Tư Đồ Bích cúi đầu đối diện cùng vật nhỏ kia. Con mèo nhỏ gầy xuất hiện ngay lúc này không hiểu tại sao lại khiến Tư Đồ Bích phá lệ yên tâm, cái chỗ này thật sự khiến cho người ta khó chịu, may là có con vật nhỏ này có thể khiến y tạm thời dời đi lực chú ý.

“Meo meo…” Mèo đen nhỏ nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, nhìn Tư Đồ Bích chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên trên đầu gối của y.

“Ngoan.” Tư Đồ Bích đưa tay vuốt ve mèo đen nhỏ, nhiệt độ lông mao ấm áp và ngón tay lạnh lẽo của y đơn giản là cách biệt một trời một vực.

“Đùng đoàng…” Bầu trời đột nhiên truyền đến từng tiếng gầm lớn, sau đó là tiếng sấm và một đạo ánh sang lướt qua, Tư Đồ Bích trong lòng sợ hãi ôm lấy mèo nhỏ cuộn lại than một đoàn, tiếng sấm, ánh sét, bóng tối và hoàn cảnh ẩm ướt trùng hợp với nỗi sợ hãi trong trí nhớ cùng nhau giáng thẳng vào đầu khiến cho y có cảm giác gần như muốn hỏng mất. Y ôm chặt lấy chú mèo cũng đồng dạng hoảng sợ kia, chậm rãi rúc vào góc tường, nhẹ giọng nói: “Chớ sợ chớ sợ, a Bích không sợ. Sau này ta gọi ngươi là a Bích có được hay không? Ngươi cũng có đôi mát màu ngọc bích giống ta này, a Bích…”

“Meo meo…” Mèo nhỏ núp ở trong ***g ngực y, thân thể ấm áp mềm mại như nhung khiến Tư Đồ Bích dần dần an tĩnh lại, chỉ bất quá tim của y vẫn còn đập rất nhanh giống như không thể khống chế được. Y âm thầm cười khổ, phần dược Cam Đường đưa đến kia thật không nên ném xuống, nếu ngoan ngoãn uống vào có thể cũng sẽ không khó chịu đến mức như bây giờ.

Lúc Quân Thụy đi vào lãnh cung thì thấy một tràng diện như thế này: Tư Đồ Bích lui ở trong góc, hai chân gập cao đến ngực vòng tay ôm lấy đầu gối, một con tiểu hắc miêu không biết từ đâu xuất hiện thò đầu ra từ trong ngực y, cái lỗ tai nho nhỏ khẽ run run, đôi mắt ngọc bích mở to nhìn hắn. Trong lòng Quân Thụy đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, bước đến đá vào người Tư Đồ Bích, dù trong lòng đang rộn ràng vẫn uung dung quan sát sắc mặt trắng bệch của y, khinh miệt nói: “Tư Đồ Bích, ngươi đang sợ?”

Tư Đồ Bích ánh mắt có chút hoảng hốt cùng với nét tò mò trong đôi mắt ngọc bích của mèo nhỏ hoàn toàn khác nhau, được cả hai đôi mắt màu ngọc đó chăm chú nhìn vào, Quân Thụy khoái trá tiếp tục nói: “Nguyên lai ngươi cũng biết sợ? Trẫm nghĩ đến lúc ngươi xử lý Thu Nguyệt và Trương Toàn không hề có chút chùng tay, không ngờ rằng, ngươi cũng biết sợ?”

Tư Đồ Bích không nói chuyện, chỉ là không hề chớp mắt nhìn Quân Thụy, nhìn qua quả là thập phần yếu ớt, Quân Thụy không khỏi than thở, Tư Đồ Bích này, thật sự là một mỹ nhân yếu đuối chọc người triều mến mà.

“Kỳ thực trong lãnh cung này còn có rất nhiều chuyện xưa, trẫm đã quên bảo Trương Đình Hải nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi có muốn nghe không? ” Quân Thụy ngồi xuống nhìn Tư Đồ Bích, khoảng cách gần như vậy khiến hắn phát hiện được sắc mặt của người đối diện đã trắng đến gần như trong suốt, còn mơ hồ có thể thấy được từng đường huyết quản màu xanh ẩn dưới lớp da. Quân Thụy cười híp mắt nói: “Trẫm đã từng nói với ngươi, đừng nên tiếp tục làm những chuyện thương thiên hại lý nữa, nhưng ngươi vẫn không vâng lời. Trẫm hẳn là nên phạt ngươi một chút? Hay là cứ để ngươi ở trong lãnh cung này một đoạn thời gian thì thế nào? Làm bạn với quỷ hồn của những phi tần tịch mịch này cũng không tệ đâu, nói không chừng đợi đến khi trời tối những quỷ hồn mặc bạch y kia sẽ hiện ra bay xung quanh ngươi, trừng mắt nhìn ngươi không ngừng… Ai, thật là lạnh.” Quân Thụy làm bộ sờ sờ cánh tay của mình, cười nói: “Nói đến ngay cả da gà cũng nổi lên rồi, Tư Đồ Bích, ngươi có muốn ở lại nơi này không? Trừng phạt này không giống như lúc trước đâu, trước đây mỗi khi phạt ngươi đều là đặt dưới thân hung hăng chà đạp, trẫm thấy ngươi cũng không muốn vậy, vẫn là như thế này tốt hơn, ngươi cũng không cần phải chịu thống khổ nữa.”

“Bệ hạ,..” Tư Đồ Bích yếu ớt gọi, “Bệ hạ…”

Tư Đồ Bích tựa hồ rất suy yếu, thanh âm rất thấp giống như không đủ sức để lên tiếng, chỉ có thể khẽ gọi hai chữ “Bệ hạ” hai chữ, Quân Thụy mặt không đổi sắc nhìn y, tâm tình tựa hồ lại chuyển xấu. hắn bống dưng lại bắt đầu chán ghét bộ dạng yếu ớt này của Tư Đồ Bích.

Tư Đồ Bích nói không được nữa, ánh mắt phiêu hốt địa Quân Thụy, trong mắt dần dần đong đầy nước mắt giống như một hồ nước xanh gợn xóng rung động khiến tim của Quân Thụy đột nhiên nhói lên một chút. Sau đó hắn thấy nước mắt của Tư Đồ Bích rốt cuộc cũng không thể giữ lại, thoáng cái rơi xuống, đối phương lại mở miêng như muốn nói điều gì đó, thế nhưng còn không kịp nói gì thì đã ngã xuống nằm phục trên mặt đất còn đang ướt đẫm kia mất đi ý thức.

———————————

1/ Đông gia: Một kiểu tự xưng của hoạn quan

Mèo: Tác giả a, tuy mèo biết thường thì manh sủng phải có nét tương đồng với chủ nhân, nhưng chi tiết đôi mắt màu bích lục độc nhất vô nhị kia của Tư Đồ Bích lại dùng lên tiểu hắc miêu thì có phải là hơi lạm dụng rồi không. Với lại tại sao lại là hắc, bạch thì giống màu da của Tư Đồ tiểu thụ hơn chứ, tưởng tượng đến nữ vương miêu thụ ta đã chảy nước miếng rồi. Thôi thì hắc cũng chẳng sau, coi như miêu tả quá khứ và tâm tư của em nó vậy.

Mà phải làm thế quái nào mới có một bé mèo xa lạ chịu đến làm quen với ta như thế??? Thụ quân là nam châm hút động vật có lông mao à?????

Quân Thụy kia, mi nghĩ Tư Đồ Bích mà sợ quỷ hồn à, từng chuyện từng chuyện y làm đều là sảng khoái thẳng thắng, quỷ hồn của những kẻ vô dụng kia có đến tìm y cũng sẽ tự thấy thẹn mà trốn mất thôi. Cái khiến y sợ hãi là quá khứ, là tâm tư của những người còn sống, là một đoạn cảm xúc mà ngươi có dùng cả đời để đau thương cũng không mò đến được đâu. Hừ!

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận