A Hổ lấy lại tinh thần rồi đứng dậy, trâm cốt ngọc bội và mấy thứ đồ gì đó rơi hết xuống đất, phát ra tiếng ‘leng keng lạch cạch’. Hắn lê bước đến bên cạnh A Văn, muốn ôm lấy bả vai y, lại sợ y tức giận, định nắm bàn tay nhỏ bé của y, thì sợ bị y phớt lờ, muốn nói mấy lời xuôi tai, bối rối lo lắng nghĩ nát óc cũng không ra được ý tưởng hay ho nào… Thế là tay chân luống cuống một hồi, chẳng biết phải làm sao mới có thể khiến người yêu vui vẻ.

“A, A Văn…” Hồi lâu sau mới nghẹn ra được hai từ, lời nói lại ngắt quãng đến kỳ cục.

Người vốn đang đưa lưng về phía A Hổ bỗng quay lại thở phì phì, nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt hơi đỏ,

“Ngươi… Ngươi thật sự nguyện ý, theo ta…” Nói tới một nửa thì xấu hổ quá, lại nuốt nửa câu sau về.

“Nguyện ý nguyện ý,” A Hổ chợt nắm lấy hai tay A Văn, “A Văn ta theo ngươi cả đời, ta thực sự thích ngươi!”

Thoáng chốc hai má A Văn càng đỏ hơn, hai tay bị nắm nóng đến doạ người, khoảng cách giữa đôi bên lại gần thế này, vành tai nóng hừng hực đều là do câu “Thực sự thích ngươi” ấy, đáy lòng y ngọt lịm như thể quét mật đường.

“Ngươi… Suy nghĩ kỹ chưa? Nếu sau này thấy người nào đẹp hơn ta, cũng chạy đến ôm rồi kêu ‘Tiểu nương tử’ hả?” A Văn cúi đầu, không nghe theo bèn trách móc.

“Không không không, A Văn đẹp nhất, không ai có thể đẹp hơn A Văn, kiếp này Vương Hổ chỉ chấp nhận một mình A Văn.”

“Ngươi…” A Văn không ngờ tên hổ ngốc này lại trả lời trực tiếp như thế, y rút một tay ra, đấm nhẹ lên vai A Hổ một cái, cười tủm tỉm, “Tên ngốc nhà ngươi.”

A Hổ cẩn thận kéo người đang nở nụ cười vào lòng, vuốt ve mái tóc vẫn luôn để xõa, nhìn xoáy đỉnh đầu không hề chớp mắt, khẽ cất tiếng hỏi,

“A Văn đồng ý…”

Người đang kề trước ngực khựng lại, qua một lúc mới khẽ gật đầu.

A Hổ vui sướng đến nỗi cảm thấy trong bụng như có pháo hoa nổ ‘bang bang đùng đùng’, chỉ muốn hóa nguyên hình chạy lên đỉnh núi gào thét một phen, hắn ôm chặt người trước ngực rồi cọ vào hõm vai đối phương.

“Ngươi…” A Văn thấy không được tự nhiên liền đẩy cái đầu bự đó ra, “Đã thành người rồi, đừng lúc nào cũng thể hiện tập tính dã thú.”

“Vậy người phàm bọn họ, khi vui sướng sẽ làm gì?” A Hổ kéo tay A Văn qua, mắt hổ chớp nháy đầy vẻ hiếu kỳ, xin chỉ dạy một cách khiêm tốn.

“Ngươi…” A Văn xấu hổ liền đỏ mặt, gạt tay A Hổ sang một bên, “Còn chả bằng không hỏi!”

A Hổ gãi đầu, chẳng hiểu sao lại chọc giận A Văn, nhưng cảm thấy người trước mắt với gò má ửng đỏ rất động lòng người, hắn không hề nghĩ ngợi liền sáp đến hỏi,

“A Văn, ta có thể hôn ngươi một cái không…” Cũng không đợi A Văn đáp ứng đã hôn chụt lên má người ta, sau đó lại đưa tay xoa, nói bằng vẻ si mê, “Thật mềm…”

A Văn gặp phải hành động này thì không biết là đờ đẫn như cũ, hay đột nhiên thông suốt, hoặc bị lão hổ làm cho u mê rồi mới nhận ra, một tay che gò má vừa bị hôn, y khẽ nhếch đôi môi nhạt màu chăm chú nhìn A Hổ.

A Hổ hoàn toàn không phát hiện vẻ ngu ngơ của đối phương, hắn nắm tay A Văn rồi xoa xoa nắn nắn,

“Chỗ nào trên người A Văn cũng trắng trắng, mềm mềm,” Nói xong liền vén một đoạn ống tay áo của A Văn để lộ cánh tay mảnh khảnh mịn màng, hắn cũng kéo tay áo mình lên, duỗi cánh tay ngăm đen rắn chắc cho A Văn xem rồi so sánh,

“Dáng vẻ này của ta, toàn bộ đều thô kệch, vừa đen vừa khó coi.”

A Văn lắc đầu cật lực, cảm thấy đúng là không hiểu suy nghĩ của lão hổ này, sẽ theo y về ư… Y chợt nghiêng thân mình, thả lỏng tâm trạng mà nép vào bờ ngực rắn chắc của hắn.

“A Hổ…” A Văn hơi do dự nhưng vẫn cất tiếng gọi hắn. “Hả?”

“Theo ta xuống núi đi.”

“Ừ… ” A Hổ lơ đãng trả lời, xuống núi a, đúng, nên chuẩn bị mở quán rồi, chẳng biết còn kịp phiên chợ hôm nay không…

“… ” A Văn vô lực rời khỏi ***g ngực A Hổ, y ngồi xếp bằng ở đối diện rồi nhìn hắn, “Nghe kỹ, ta không hỏi lần thứ hai.”

“Sao?” A Hổ nghiêm chỉnh ngay lập tức, hắn cảm thấy thấp thỏm, là chuyện gì đây.

“Ta hỏi ngươi, muốn xuống núi với ta không, có thể sửa chữa nhà tranh của ta một phen… Nếu ta và ngươi cùng ở, chỗ đó vẫn thoải mái hơn cái động này của lão hổ ngươi nhiều.”

A Hổ giương mắt nhìn A Văn chằm chằm, hắn từ từ giơ cánh tay lên trước mặt A Văn.

“Đây là… Định làm gì vậy?”

“A Văn… Mau cắn ta một ngụm… Ta, ta không phải đang nằm mơ…” A Hổ há miệng lẩm bẩm.

“Đồ ngốc! Mơ cái gì!” A Văn gạt tay A Hổ xuống, “Thế có muốn hay không!”

“Sao lại không muốn chứ, ta vui đến phát điên rồi.” A Hổ nhảy dựng lên hai lần, hắn chạy tới trước tủ đựng đồ chọn đông lựa tây, nhoáng cái đã gói gọn vào một bọc vải nhỏ.

“Ngươi lại làm gì vậy?” A Văn vô lực nhìn bọc quần áo bị vác lẫn người có cặp mặt hổ sáng quắc đang đứng ngay ngắn trước mặt mình.

“Xuống núi a, đến nhà A Văn ở a, đi đi đi,” A Hổ nói xong liền xoay người đỡ A Văn đứng dậy, “Ta đói bụng rồi, giờ chạy lên chợ mua *bánh nướng áp chảo vẫn còn kịp.”

“Ơ? Ngươi không mang mấy vật dụng này theo à?” A Văn vừa đứng dậy buộc tóc, vừa nhìn vài món đồ bằng sắt nằm dưới đất và treo trên trường.

“Lần sau lại về lấy, không vội không vội.”

A Hổ ngân vang hai tiếng ‘hú hú’ rồi dắt A Văn xuống núi.

Hai người lên chợ mua bánh nướng áp chảo mà A Hổ luôn nghĩ tới trước, A Văn chọn lựa rau quả tươi ngon, A Hổ thì đi theo sau, dọc đường ăn đến miệng dính đầy bột. Đợi A Văn xách giỏ trúc nhỏ về dưới tàng cây nhãn xum xuê đã là sau giờ ngọ (từ 1h đổ xuống).

A Hổ bỏ bọc vải nhỏ xuống rồi xung phong nhận việc đến bên dòng suối gánh một thùng đầy ập nước, thừa dịp trời quang liền lên núi chặt hai bó củi lớn, chất đống trong căn bếp nhỏ của A Văn. Khó có thể kìm nén cảm giác phấn khích khi được vào ở nhà A Văn, hắn gục trên bàn thấp ngắm A Văn đứng nấu ăn trong bếp, y đeo tạp dề vải xanh, eo thon và cái mông cong trông rất mê người. Lòng A Hổ như bị lửa đốt một hồi, cháy tới không dập tắt được, hắn đột nhiên chồm dậy lao ra cửa. A Văn tò mò bèn ló đầu nhìn, chỉ thấy A Hổ cầm một chiếc búa đập ‘cạch cạch cạch’, chỉnh cho hàng rào vây quanh sân chắc chắn hơn.

“Thật là, dư thừa sức lực quá…” A Văn lắc đầu, tiếp tục công việc đang làm dở.

“A Hổ, ăn cơm,” A Văn đứng ở cổng tre, chùi tay lên tạp dề, “Đừng đi qua đi lại nữa, trời bắt đầu nổi gió rồi, mau vào nhà thôi.”

A Hổ phấn khởi đồng ý ngay, hắn lau mồ hôi trên trán, giữ khư khư cái thứ trong tay, theo A Văn vào nhà.

Chỉ thấy trên bàn thấp đã bày sẵn món ăn, một đĩa đầy củ cải luộc, một đĩa măng xào, một tô *sườn heo nướng tương hành, đặt ở giữa là một tô *canh rau đậu phụ. A Văn xới cơm ra bát rồi để vào tay A Hổ,

“Cho ngươi bát lớn, ăn nhiều một chút.” Bản thân cũng ngồi xuống đối diện A Hổ, cúi gằm mặt, cái miệng nhỏ bắt đầu và cơm.

Bàn tay A Hổ đang đỡ bát cơm, dẫn tới đáy lòng cũng nóng hầm hập theo, hắn cầm đũa lên rồi nuốt từng ngụm cơm,

“Đừng chỉ ăn cơm không, này, cho ngươi sườn heo nướng,” A Văn gắp một miếng thịt thơm phức vào bát của A Hổ, lại hơi ngượng ngùng bèn khẽ nói, “Ngày thường không ăn thịt, không biết nấu kiểu gì mới ngon…”

A Hổ vội vàng ngoạm một miếng to, thịt heo mềm tẩm nước tương đậm đà, còn chưa kịp nuốt xuống đã cất lời khen ngợi với cái miệng đang nhai thịt dở,

“Ăn ngon, ăn ngon lắm, món nào A Văn làm cũng ngon!” A Văn mỉm cười, bản thân cũng múc canh uống,

“Ăn từ từ, không lại nghẹn…”

A Hổ dùng sức nuốt đống thịt đầy ụ trong miệng xuống, gắp hai miếng củ cải một cách vụng về, chấm nước tương, rồi nhanh chóng thả vào trong bát A Văn,

“Ngươi, ngươi cũng ăn…” Nói xong liền vùi đầu dốc sức và cơm.

Ngày qua ngày, cuộc sống gia đình tạm ổn của A Văn và A Hổ trôi qua khá êm đềm. Ban ngày dậy sớm băm thịt làm nhân bánh, một người ra mở quán bán mỳ vằn thắn, một người lên núi đi săn thỉnh thoảng ở nhà mài xương cốt làm trang sức, lúc gặp phiên chợ thì mở một sạp nhỏ. Rảnh rỗi liền cùng nhau lên núi đào rau, hái quả dại, hóa nguyên hình chơi trò ngươi đuổi ta chạy ngay trong rừng, chạy mệt rồi thì nằm một đống trên bãi cỏ phơi nắng, ngươi cọ vào ta ta đẩy ngươi ra. Ban đêm hai người ngủ

chung, thỉnh thoảng A Văn hóa hình thỏ nép vào ngực A Hổ, sau đó mới ngủ thiếp đi.

Gần đây A Hổ luôn cân nhắc việc nới rộng phòng của A Văn về hướng tây, mở rộng không gian cho căn nhà, lấp lại những chỗ bị thủng, vác gỗ mới từ trên núi xuống, lợp ngói mới, mấy ngày nỗ lực đem nhà gỗ nhỏ vốn không vững chắc của A Văn, tu sửa thành nhà mới kiên cố, một hổ một thỏ ở trong này, dư sức.

Màn đêm buông xuống, A Hổ ôm eo A Văn nằm trên chiếc giường lá cọ mới làm, cảm thấy tim đập loạn nhịp gay gắt. Khi đêm đã khuya lắm rồi, A Hổ bừng tỉnh, cả người nhễ nhại mồ hôi, A Văn bên cạnh nằm quay lưng, để lộ bả vai tuyết trắng, mái tóc vắt tán loạn sang ngực mình. A Hổ hít mạnh một hơi, tim đập dữ dội tới mức khó có thể thở bình thường, mạch máu toàn thân cuộn trào mãnh liệt, hai lỗ tai như có thể nghe thấy tiếng nó sôi sùng sục. A Văn đang ngủ chợt giật mình bởi tiếng ồn, y lẩm bẩm vài câu rồi xoay người lại, tự dưng đặt một tay lên ngực A Hổ, còn vô thức xoa hai cái. A Hổ lập tức bị châm một mồi lửa, dường như không hề biết loại dục niệm xa lạ đang bùng dậy, nuốt người trước mắt vào bụng. A Hổ sửng sốt khi phát hiện bàn tay mình đã hiện lốt thú từ bao giờ, móng vuốt dày nhọn, cực kỳ đáng sợ, tâm trí lại càng hoảng loạn, đột nhiên đẩy người trước mắt ra, ngay lúc xuống giường đã hiện nguyên hình, hất tung cánh cửa chạy như bay ra ngoài.

A Văn choàng tỉnh, vội khoác áo rồi đi ra ngoài, mãnh hổ đã biến mất giữa đêm đen mịt mù. Y lo lắng nên cứ đứng sựng ở cửa, sương đêm ùa vào khiến toàn thân lạnh cóng, y quay đầu định trở về phòng, đúng lúc ấy tiếng gầm thét kinh hoàng của mãnh thú truyền đến từ cánh rừng phía

tây, A Văn dừng bước, qua một hồi mới quay về đóng cửa lại

*Bánh nướng áp chảo:

*Sườn heo nướng tương hành