Chuyển ngữ: Nại

“Cảm ơn chú, chú xinh đẹp.”

“…”

“Gọi anh đi.”

“Chú.”

Thẩm Vân Lê mở cửa phòng, đặt cô bé đã bất tỉnh lên giường.

Đôi dép lê trượt xuống đấy, để lộ mu bàn chân trắng nõn với những vết thương rõ ràng, hình như vẫn còn chảy máu.  Thẩm Vân Lê không hề bất ngờ, anh lấy cồn sát trùng để xử lí vết thương cho cô.

Sau khi xong xuôi, Thẩm Vân Lê ngồi lại trên chiếc nghế cạnh giường lặng lẽ nhìn cô, trong lúc ngủ đôi lông mày cứ nhăn tít lại đại diện cho nỗi sợ hãi khôn cùng của cô.

Ánh mắt anh lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, Thẩm Vân Lê đứng dậy ra khỏi phòng.

Trong một tiệm cơm Tây của thành phố A, hai người đàn ông mặc áo sơ mi ngồi đối diện nhau.

Trên bức tường đằng sau là tủ rượu lớn bày đủ những tên tuổi nổi tiếng đến từ các nơi trên thế giới, bàn ăn hình chữ nhật được phủ một lớp khăn trải bàn màu trắng, dưới ánh đèn, đồ gốm sứ màu trắng như làm sáng thêm món ăn được bày trên đó, trong ly thủy tinh là thứ rượu nho thượng hạng đầy dụ hoặc.

“Thăng chức cũng nhanh lắm, chúc mừng!”

Tiếng thủy tinh va chạm lan ra trong không khí.

Rượu vang còn chưa chảy đến yết hầu đã quyện đủ vào đầu lưỡi lưu lại hương thơm nồng đậm. Thẩm Vân Lê buôi trôi ánh mắt, để hương rượu tùy ý trải đầy trong lồng ngực, hòa tan đi những áp lực và mỏi mệt trong suốt một ngày dài, lặng lẽ hưởng thụ chút thoải mái dễ chịu khi sự nghiệp vừa mới như ý.

“Số may thôi, may măn gặp được phó cục trưởng Kiều.”

Hôm nay là ngày anh nhậm chức CMO của Zero tại thị trường Trung Quốc.

Nghe có vẻ CMO không phải cái  gì đó quá khó, nhưng với một người mới hai mươi bảy tuổi như anh đã ngồi lên được vị trí này quả thật không đơn giản.

Còn nhớ mấy năm trước anh vừa vào công ty, lúc ấy Zero mới xuất hiện tại thị trường trong nước, công ty cũng chỉ có mỗi cái thên không, trên thị trường nội địa chẳng ai biết đến thương hiệu Zero là cái gì.

Zero đến từ Pháp, là một công ty quốc tế hùng mạnh, chủ yếu kinh doanh mặt hàng xa xỉ phẩm của nam giới như nước hoa, ví da… so với những thương hiệu  xa xỉ phẩm quen thuộc chỉ có bằng và hơn chứ không kém,

Nhưng ở trong nước, nó gần như vô danh.

Trong thời đại mọi thứ đều dễ dàng bùng nổ như thác lũ, anh cần phải theo sát những nhịp độ mới mẻ nhất của thời đại, nếu không thì những nhãn hiệu với tên tuổi trăm năm cũng sẽ đối mặt với nguy cô biến mất trong vòng quay lịch sử.

Vì vậy, anh xung phong tiến quân vào thị trường Trung Quốc, đặt trụ sở đầu tiện tại thành phố A phồn hoa.

Đạt được bước đầu tiên khi đưa Zero về Trung Quốc, Thẩm Vân Lê là người đi đầu.

Anh thích nhãn hiệu này, anh muốn trong chiến dịch phát triển thương hiệu ra thế giới sẽ lưu lại tên tuổi của mình.

Thế nhưng vạn sự khởi đầu nan, sau khi anh bước vào công ty mới nhận ra sự việc không đơn giản như những gì anh đã nghĩ, ở trong nước, công ty chưa hề đăng ký thương hiệu, nhiều lần tới cục công thương đều tay không trở về, trình tự phức tạp khiến giấy tờ phải nằm chờ mấy tháng, còn công ty đương nhiên không có nhiều thời gian để lãng  phí như vậy.

Cuối cùng, công việc này lại rơi xuống đầu Thẩm Vân Lê, anh đã chuẩn bị đầu đủ, điều tra rõ ràng những người của cục công thường chịu trách nhiệm về hạng mục này, đích thân đến gặp riêng phó cục trưởng.

Sau khi anh trình bày rõ tính cấp bách của sự việc, vốn tưởng rằng phải dùng đôi chút ‘cách riêng’ nhưng không ngờ cục trưởng Kiều lại nhanh chóng giải quyết vấn đề cho anh.

“Hôm nay cậu tìm tôi như vậy đúng là không đúng trình tự lắm, có điều tôi thích cách giải quyết công việc của cậu.”

Cho tới bây giờ, Thẩm Vân Lê vẫn còn nhớ rõ những lời ông ấy nói, cùng với nụ cười hiền từ đó. Cũng từ hôm ấy, Thẩm Vân Lê biết rõ, cơ hội là do mình tạo ra, có những lúc phải không từ thủ đoạn.

Zero- tương ngộ.

Nửa tháng sau, văn bản phê duyệt của cục công thương cấp xuống, Thẩm Vân Lê là tài năng mới của công ty, đạt được rất nhiểu sự tán thưởng, dần dà, sự nghiệp của anh càng như cá gặp nước.

Vì vậy, Phó cục trường Kiều đối với anh là một vị cứu tinh, là người đóng vai trò quan trọng, tuy quan hệ không quá thân thiết nhưng về sau ngài ấy đã âm thầm giúp đỡ anh rất nhiều.

“Phó cục trưởng Kiều là người tốt, thật đáng tiếc.” Hạ Thịnh Văn tháo gọng kính vàng trên mũi xuống, hình tượng nhã nhặn nháy mắt hóa bại hoại: “Có điều cô bé kia trông dễ thương như thế mà sao không ai quan tâm tới vậy? không phải là…con riêng của phó cục trường Kiều chứ?”

Động tác rót rượu của Thẩm Vân Lê ngưng trệ, anh quen biết phó cục trưởng Kiều lâu như vậy, quan hệ giữa hai người luôn giữ một khoảng cách nhất định nên anh không biết nhiều về gia đình của anh ta.

Người nhà… là cấm kỵ của Kiều Vân Hải.

“Chắc không phải.” Thẩm Vân Lê cẩn thận thưởng thức mỹ vi trong ly.

“Cậu thực sự muốn giữ cô bé ấy lại trong nhà à?” Hạ Thịnh Văn hứng thú nhìn người đối diện, anh không cảm thấy ông bạn của minh thiện lương độ xuất như vậy.

Thẩm Vân Lê ngồi trước bàn cơm nhàn nhã mê người, anh chăm chú nhìn bóng mình in trên thân chai rượu, thời gian trôi qua làm hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương trong đầu anh.

“Mai mình sẽ liên hệ với người nhà cố bé ấy.”

Vừa về nhà, đẩy cửa ra Thẩm Vân Lê đã nghe thấy một tiếng đập cực lớn truyền ra từ phòng ngủ, anh không kịp đổi giày, nhanh chân đi vào phòng ngủ.

Mở đèn lên, căn phòng lập tức sáng ngời, tấm rèm cửa khe khẽ bay, cô bé hoảng sợ ngồi trên giường, dưới sàn nhà là vô số những mảnh thủy tinh vỡ vụn.

Trước con mắt kháng cự của cô, Thẩm Vân Lê chậm rãi đến bên gường, anh gọi: “Tiểu Kiều?”

Hình ảnh phản chiếu trong mắt cô càng rõ ràng, người đàn ông ấy trùng khớp với bóng  hình buổi chiều hôm đó, bàn tay nắm chặt ga giường của cô buông lỏng vài phần, đôi lông mày cũng khẽ giãn ra.

Có lẽ bởi vì cánh tay đầy thiện ý anh đưa ra đó.

“Gọi con là Điềm Điềm.”

Điềm Điềm?

Lúc này Thẩm Vân Lê mới phát hiện, đây là câu nói đầu tiên anh nghe cô nói, lúc bố mất cô không nói gì, lúc cả nhà ruồng bỏ cô không nói gì, giọng nói của cô không mềm mềm như những đứa trẻ con khách mà nó lành lạnh tỉnh táo, không hề giống hai chữ Điểm Điềm (ngọt ngào) chút nào.

“Tên gì?”

“Kiều Miên.”

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mười hai ạ.”

Một câu hỏi, một câu trả lời, không khí dần trở nên hòa hoãn, chỉ là những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên nền nhà vẫn phản chiếu những ánh sáng không thích hợp.

Mười hai tuổi sao?

Thẩm Vân Lê ngồi bên giường, nhìn chăm chú vào khuôm mặt cùng dáng người gầy mảnh, hình như thấp hơn những đứa trẻ bằng tuổi một chút.

“Có biết cách liên lạc với mẹ không?” anh cẩn thận quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt cô, biết những lời này sẽ tàn nhẫn xé toạc vết thương trong cô nhưng Thẩm Vân Lê vẫn hỏi.

Ánh mắt Kiều Miên thoáng sững sờ rồi lại mờ nhạt  như ngọn đèn chợt tắt, vì gần anh mà trong lòng cảm thấy ấm áp, cũng vì lời nói của anh mà đáy lòng giá lạnh.

“Con có thể tự chăm sóc bản thân, ngày mai sẽ đi ngay.”

Ánh mắt trước sau luôn nhìn thẳng cô của Thẩm Vân Lê khẽ chớp động, trái tim bị sự cứng cỏi của một cô bé kích thích, giống như mảnh sắt sắc nhọn bị ném vào trong hồ nước, mặt hồ chỉ khẽ động một chút rồi lại trầm lắng như thường, mặc dù giữa hồ vẫn nổi lên những xâu bọt khí.

Sau một lúc lâu, Thẩm Vân Lê đưa tay đụng vào vết thường trên trán cô, máu đó đã thấm một chút ra băng gạc. không hiểu tại sao, anh muốn nhưng lại chẳng thể nói lên lời.

“Anh là bạn của bố em, về sau em có thể ở lại đây.”

Trong bóng tốt thăm thẳm lạnh lẽo, trước mắt Kiều Miên chợt thắp lên một tia sáng ngời.

Tâm tư của trẻ con không thể giấu giếm, Thẩm Vân Lê nhìn tâm trạng biến hóa của cô, dáng vẻ sắc sảo bình thường cũng có thêm mấy nét nhu hòa.

“Con xin lỗi, không phải con cố ý.” Kiều Miên chỉ tay vào những mảnh thủy tinh trên mặt sàn.

Ánh đèn tràn ngập mỗi góc trong căn phòng, dường như cô nhìn thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình trên thế giới này, cô vô lực túm lấy, cô phải ngoan ngoãn một chút, cô phải lấy lòng anh.

“Không sao.” Thẩm Vân Lê khẽ quét mắt qua.

Trái tim chết lặng trong bóng tối của Kiều Miên cuối cùng cũng cảm nhận được ấm áp, khõe mắt cô ươn ướt, bi thương cùng cảm động khiến nước mắt trào ra khỏi hốc mắt. trong lễ an táng của bố và em trai hôm nay, cô cảm thấy ấm áp từ một người xa lạ, ở một nơi xa lạ.

“Cảm ơn chú, chú xinh đẹp.”

“…”

Thẩm Vân Lê đứng hình. Xinh đẹp? cái này anh biết, nhưng mới hai mươi bảy tuổi mà bị gọi là chú sao?

“Gọi anh đi.”

“Chú.”

“…”

CMO là từ viết tắt của cửa cụm từ tiếng Anh Chief Marketing Officer. Tiếng Việt thường dùng là Giám đốc Marketing.

==

Thẩm Vân Lê: gọi anh!

Nại: trong chương này vốn xưng hô chỉ đơn thuần là你 và我 nhưng vì Kiều Miên kiên quyết gọi Vân Lê là chú nên mình để bạn ấy xưng con luôn cho dễ thương:v