Bởi vì Chương Hoa vẫn luôn nhao nhao kêu la, làm nũng ăn vạ, đợi khi Tố Tu giúp hắn bôi thuốc xong, sắc trời đã tối. Tuy mặt hắn đầy vết thương, hình dáng kinh khủng, nhưng không cảm thấy đau chút nào, từ đầu đến cuối cười hì hì không ngừng.

“Tố Tu, sắc trời đã hoàn toàn tối rồi.”

“Ừ.”

“Tối hôm nay, ta có thể ở lại ngủ cùng ngươi không?”

Sau khi Chương Hoa cẩn thận hỏi ra những lời này, lập tức chuẩn bị bị đánh, vậy mà Tố Tu cũng không tức giận, chỉ khẽ gật đầu một cái, nói: “Được.”

“A?” Kinh hãi.

“Dù sao cho dù ta có đuổi ngươi đi, ngươi nhất định sẽ lén lút lẻn vào, không phải sao?”

“A, không sai không sai.” Ngoắc ngoắc môi, cười, “Cho nên...”

“Cho nên, ngươi ngủ đất, ta ngủ giường.”

“A?” Nụ cười sụp vỡ, ai oán kêu, “Cái gọi là cùng nhau ngủ, chỉ là cái này à.”

“Thế nào? Ngươi có ý kiến?”

“Dĩ nhiên...” Hít một hơi sâu, cười khổ, “Không có.”

Lúc này Tố Tu mới hài lòng gật đầu một cái, tự tắt nến lên giường ngủ.

Đôi mắt Chương Hoa trông chờ nhìn lên giường một chút, tâm ngứa ngáy khó nhịn, nhưng lại không có lá gan nào nhào qua làm loạn, chỉ đành phải đáng thương nằm trên mặt đất, bi thương than thở cuộn thành một đoàn. Hắn cũng không phải là ngại trên đất ngủ khó chịu, mà là người thương ở bên người, mình lại thấy được ăn không được, bây giờ rất thống khổ.

Trong phòng một mảnh an tĩnh.

Chương Hoa nhắm mắt lại, trằn chọc trở mình chỉ chốc lát sau, rốt cục nhịn không được đứng dậy, mãnh liệt nhào tới giường.

Tố Tu tất nhiên hừ lạnh một tiếng, không chút lưu tình mà nhấc chân đá.

Nhưng lúc này Chương Hoa đã sớm có chuẩn bị, sau khi lăn trên mặt đất mấy vòng, lập tức xông tới lần nữa.

“Phanh!”

“Báng!”

“Đông!”

Tới tới lui lui, sau khi giằng co mấy lần, Chương Hoa đã sớm mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng trước sau hắn vẫn đảo quanh trên mặt đất, ngay cả góc giường cũng không có đụng.

Tố Tu bị hắn làm cho lòng mất kiên nhẫn, cau mày lại, mở miệng nói: “Trời mau sáng, ngươi còn nào chưa đủ? Nhanh một chút nhắm mắt lại ngủ đi.”

“Không được!” Chương Hoa ngáp một cái, không ngừng kiên trì hướng tới mép giường, buồn ngủ vô cùng lẩm bẩm nói: “Ta nhất định phải phấn đấu tới cùng!”

Càng nói tiếp, thanh âm lại càng nhẹ, đến cuối cùng cũng đã mơ màng ngủ thiếp đi, trong miệng còn không ngừng nói: “Tố Tu, Tố Tu, ta thích ngươi...”

Tố Tu nghe lời này, trong tâm không khỏi động một cái, mấy lần thở dài thật thấp, đưa tay kéo Chương Hoa từ mặt đất lên, nhẹ nhàng đặt trên giường.

“A?” Chương Hoa ngẩn ngơ, một trận hoa mắt.

Tố Tu nhẹ nhàng vuốt vết thương trên mặt hắn, dịu dàng hỏi: “Đau không?”

“Không sao.” Chương Hoa lắc đầu một cái, còn đang nửa tỉnh nửa mê, hàm hồ đáp, “Dù sao ta giỏi nhất, chính là bay giữa không trung, lấy mặt đụng đất.”

“...” Khóe miệng Tố Tu giật giật, cách hồi lâu, mới vừa cắn răng mắng, “Ngu ngốc.”

Chương Hoa lại giống như có tai như điếc, vẫn cười ha ha không ngừng, cúi đầu dùng sức cọ mấy cái trong ngực Tố Tu, rất nhanh thì đi vào mộng.

Tố Tu lại than nhẹ mấy tiếng, hai tay nhẹ nhàng đặt trên vai Chương Hoa, ở mép môi hắn mạnh mẽ cắn xuống một cái, mặc dù mặt mũi lãnh đạm, giữa con ngươi lại có mấy phần nhu tình.

Ai ai, hồ ly đần này hao hết trăm cay nghìn đắng mới leo lên giường mình, kết quả một ngã đầu đã thiếp đi?

Quả nhiên là... ngốc đến hết thuốc chữa.

Ngày hôm sau lúc Chương Hoa tỉnh lại, chĩ còn lại hắn một người nằm trên giường. Hắn đêm qua ngủ say, hoàn toàn không nhớ rõ mình làm sao bò lên giường, càng không biết mình bị mất một cơ hội tốt.

Hắn chỉ một lòng một dạ nhớ Tố Tu, xuống giường, liền vội vàng chạy ra ngoài.

Nhưng là khi đến cửa, nhưng lại dừng lại, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, phút chốc thi triển pháp thuật, thay một bộ váy thủy tụ.

A, quả nhiên vẫn là nữ trang đẹp hơn.

Chương Hoa ở tại chỗ xoay xoay mấy vòng, dương dương đắc ý than thở mấy câu, mặc dù không thể trang điểm có chút tiếc, nhưng lòng vẫn tràn đầy vui sướng ra khỏi cửa.

Trong miệng hắn kêu tên Tố Tu, một đường tìm, vừa mới đi vòng mấy căn phòng, liền nhìn thấy Tố Tu cùng Long Định Châu đứng bên cạnh bàn đá cách đó không xa, tựa hồ như đang nói chuyện.

Long Định Châu vẫn mặc giá y rách rưới đó, một bộ dáng chật vật cực kỳ, trên mặt thậm chí còn có nước mắt, lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu.

Tố Tu chắp hai tay sau lưng, trước sau vẫn là vẻ mặt lạnh như băng kia.

“Tố Tu đại ca, ngươi thực sự thích thối hồ ly kia?”

“...” Tố Ru vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ rủ mắt, không nói một lời.

Long Định Châu tức khắc cũng biết đáp án, hận hận cắn môi một cái, hỏi: “Tại sao là hắn? Con thối hồ ly kia vừa gian trá giảo hoạt lại âm hiểm vô lại, đến tột cùng có gì tốt? Ta đến tột cùng có chỗ nào không hơn hắn?”

“Ngươi tất cả đều hơn hắn.” Mặt Tố Tu vô biểu tình, từng chữ từng chữ đáp, “Nhưng trong lòng của ta... một mực chỉ muốn một mình hắn.”

Nghe vậy, nước mắt Long Định Châu nhất thới chảy xuống, nhưng nàng cũng không khóc thành tiếng, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào Tố Tu. Một lát sau, nâng tay áo lên lau khuôn mặt, mặt giãn ra mỉm cười.

Ngay sau đó vẻ mặt biến đổi, mở miệng liền mắng: “Ngươi hồ ly ngu ngốc này! Bổn công chúa so với hồ ly thối nhà ngươi mạnh hơn không biết bao nhiêu, ngươi sẽ có một ngày hối hận!”

Dứt lời, lại hướng đến chỗ Chương Hoa đang nghe lén không xa trợn mắt nhìn một cái, dùng sức giơ giơ quả đấm, nói: “Thối hồ ly! Tương lai nếu ngươi làm hại Tố Tu đại ca thương tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Chương Hoa nếu bị chỉ tên, tự nhiên ngay tức khắc nhào tới bên cạnh Tố Tu, vững vàng ôm lấy cánh tay của hắn, đồng thời làm mặt quỷ với Long Định Châu, cười nói: “Đáng tiếc, Công chúa Điện hạ vĩnh viễn không có cơ hội này.

“Ha!”

Long Định Châu cũng cười lêm, đôi mắt đen ẩm ướt, chỉ một thoáng lệ rơi đầy mặt. Rồi sau đó giơ tay áo lên, thi triển thuật phi tiên mà biến mất, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.

Nàng vừa mới đi, Chương Hoa liền cười hì hì nhảy tới trước mặt Tố Tu, chớp mắt cũng không chớp nhìn chăm chú vào Tố Tu, mi mục ẩn tình, “Tố Tu, lời ngươi nói lúc nãy ta đã nghe thấy, trong lòng ngươi quả nhiên muốn ta, ha ha...”

Hắn càng cười càng vui vẻ, cơ hồ ngay cả miệng cũng không khép lại được.

Tố Tu có chút không thông, mặt ửng hồng lên, hất tay hắn ra, nói: “Ngươi tại sao lại đổi về nữ trang?”

“Ác, như vậy tương đối khá nhìn.” Chương Hoa sờ sờ mặt của mình, lại phất phất tóc mình, thương xót than thở, “Đáng tiếc dung mạo của ta bị hủy toàn bộ, không thể trang điểm. A a, đúng rồi.”

Vừa nói, vừa từ trong ngực lấy ra một hai món đồ khác nhau, cười hỏi: “Tố Tu, ngươi cảm thấy cây kim bộ diêu (*) này đẹp, hay là cây trâm phượng (*) này đẹp hơn?”

(*) Kim bộ diêu: loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha. (tham khảo ở https://tukhidonglai.wordpress.com/2013/06/12/tranh-anh-kim-bo-dieu/)

(*) Trâm phượng: trâm cài tóc hình phượng hoàng.

Lại bắt đầu!

Tố Tu cau mày lại, trán một trận co rút.

“Đều như nhau.”

“Hả? Đều đẹp như nhau? Vậy cứ cài cả hai cây lên đầu vậy.” Mở to hai mắt, nhẹ nhàng cười, “Ngươi thấy như thế nào?”

Khóe miệng Tố Tu giật giật đến lợi hại, vạn phần cứng ngắc nhấn mạnh từng chữ: “Ta thà rằng...”

“Cái gì?”

“Ngươi chưa từng không phục trí nhớ.”

“...”