Dịch Minh Tước một thân cẩm bào màu trắng sáng đùng đùng nổi giận từ ngoài viện xông thẳng vào trong. Hai bà tử tay chân luống cuống chạy theo sau muốn cản lại. Hắn quật cây xà tiên trong tay ngang một đường, ma ma kia liền lập tức che lấy mu bàn tay đang chảy máu tươi đầm đìa của mình lại, đau đến dậm chân.

Sau lưng còn có hai bà tử cao lớn theo vào, bọn họ chỉ dám đứng xa xa khuyên bảo, miệng không ngừng kêu khổ nhưng tuyệt nhiên không dám lại gần.

Trong phòng, Dịch Minh Chân vốn đang vất vả giả vờ khóc, bây giờ lại bị động tĩnh này làm phân tâm, không gặn nổi một giọt nước mắt nữa, chỉ sững sờ trong lòng Tiêu thị.

Lại là tiểu tử không biết trời cao đất rộng này!

Trong mắt Dịch Vĩnh Quần lóe qua một tia chán ghét, theo bản năng định gọi người nhưng chỉ mới mấp máy môi lại đột nhiên ý thức được lão phu nhân đang ở đây, hắn chỉ có thể nắm chặt nắm đấm kiềm chế chán ghét xuống.

Lão phu nhân bực bội nhíu mày, sau đó quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoàng ma ma: "Ra đưa tiểu tử kia vào đi!"

"Vâng, lão phu nhân!" Hoàng ma ma gật đầu, nhanh chân lướt qua mọi người đi ra ngoài viện, khom người ôm Dịch Minh Tước vào lòng, nhẹ giọng nói: "Tiểu tổ tông của ta ơi, tổ mẫu ngươi đang ở bên trong, ngươi lại làm ầm ĩ cái gì ngoài này?"

Khi nói chuyện, nàng đã bất động thanh sắc đoạt lấy cây xà tiên của hắn, lặng lẽ giấu vào ống tay áo của mình.

Từ sau khi tỷ tỷ xuất giá, người đối xử tốt với hắn chỉ còn có Hoàng ma ma và tổ mẫu. Cho nên Dịch Minh Tước thật ra không có địch ý với Hoàng ma ma, vừa nghe nàng ta nói liền lập tức nhẹ giọng xuống: "Ta muốn gặp tổ mẫu!"

"Được rồi, được rồi" Hoàng ma ma trộm quay đầu nhìn sang đôi mắt bên trong chính sảnh, sau đó bất đắc dĩ thở dài một cái, đứng dậy nắm lấy đôi tay nhỏ bé của hắn dắt vào trong: "Lão phu nhân gọi ngươi đấy, vào thôi!"

Dịch Minh Tước không hề tranh cãi ầm ĩ, ngoan ngoãn để Hoàng ma ma dắt tay vào đại sảnh. Vừa bước vào cửa đã thấy một gương mặt không dối trá thì lạnh lùng, hành động đầu tiên của hắn chính là hung dữ trừng mắt với hai mẫu nữ Dịch Minh Chân ở gần nhất một cái, sau đó mới quy củ hất tà áo bào ra sau lưng, nghiêm chỉnh quỳ xuống dập đầu trước lão phu nhân: "Tước Nhi thỉnh an tổ mẫu!"

Ngày xưa mỗi lần lão phu nhân trông thấy hắn đều sẽ tươi cười trấn an, hôm nay tâm tình bà thật sự không tốt. Tuy biểu cảm trên mặt đã dịu đi không ít nhưng chung quy vẫn không cười nổi, chỉ thở dài rồi vẫy tay nói: "Ngoan, mau đến bên cạnh tổ mẫu để tổ mẫu nhìn rõ con!"

Bà không hề che dấu tình cảm trân trọng cùng sự thiên vị cho đứa nhỏ này, cũng muốn cho nó nhận được một chút che chở nhân lúc bà vẫn còn tại thế. Theo lẽ thường, điều này hẳn là sẽ khiến các vị di nương cùng thứ nữ thứ tử ở đây phải ganh tị, cáu giận.

Dịch Minh Tước tức giận mếu máo, không chạy đến gần thân thiết với lão phu nhân như thường ngày nữa. Thắt lưng hắn thẳng tắp quỳ trên đất, nói rõ ràng từng chữ từng chữ: "Tôn nhi không đứng dậy, có người hại tỷ tỷ của con, nếu tổ mẫu thương con thì xin tổ mẫu hãy làm chủ cho tỷ tỷ của con đi!"

Trong mắt hắn tràn đầy nước mắt nhưng lại quật cường không cho nó rơi xuống.

Lão phu nhân thấy một màn này nhất thời đau lòng, còn chưa kịp nói gì thì Dịch Vĩnh Quần giống như bị người ta đạp trúng đuôi, tức giận vỗ bàn đứng lên: "Ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó? Đã không quy không củ xông vào còn dám la to nói bậy, ra thể thống gì nữa?"

Lão phu nhân nổi lên lòng bao che, biểu tình trong mắt đã không vui thấy rõ. Tiêu thị xem mặt đoán ý vội vàng bỏ Dịch Minh Chân qua một bên, bước nhanh đến tóm ống tay áo Dịch Vĩnh Quần lại, mắt không ngừng ra hiệu: "Đứa nhỏ này cũng chỉ vì nhất thời đau lòng mà thôi, hôm nay Hầu gia chàng bị làm sao vậy? Sao lại đi so đo với một tiểu hài tử như hắn chứ?"

Dịch Minh Tước chính tôn tử mà lão phu nhân yêu thương nhất, Dịch Vĩnh Quần như thể sực nhớ lại, lập tức biết mình vừa lỡ lời nói bậy.

Thấy Dịch Vĩnh Quần thông suốt, Tiêu thị nhẹ nhõm thở ra một hơi, xoay lại vui vẻ đỡ Dịch Minh Tước đứng lên, giọng sủng nịch, vờ như mắng yêu: "Cái đứa nhỏ này mau đứng lên đi, dưới đất lạnh như vậy lỡ như bị cảm thì sao, thẩm đau lòng con biết không?"

"Ta không cần ngươi lo!" Dịch Minh Tước không chút cảm kích, hung hăng hất tay nàng ta ra.

Trong mắt Tiêu thị nhanh chóng vụt qua một tia tàn khốc nhưng miệng vẫn cười, xấu hổ quay đầu nhìn lão phu nhân: "Mẫu thân, người xem đứa nhỏ này...."

Tiêu thị hiểu được cách giữ mình nên nàng ta đã sớm mặc kệ những tiểu tử do đại phòng lưu lại kia. Có chuyện thì trực tiếp đá sang cho lão phu nhân xử lí là được. Nhưng Dịch Minh Tước lại khác, hắn không khác gì mũi gai nhọn hoắc mọc ngược trong lòng nàng ta.

Tuy trên danh nghĩa Dịch Vĩnh Quần là người đứng đầu một gia tộc nhưng Dịch Minh Tước trước nay lại chưa bao giờ có một chút kính sợ hắn. Hơn nữa đứa nhỏ này vừa nghe được tin dữ tỷ tỷ chết thảm, hận ý bốc lên ngùn ngụt trong lòng, liền lập tức ương ngạnh lớn tiếng với Dịch Vĩnh Quần: "Ta vốn là đứa nhỏ có phụ thân sinh nhưng lại không có phụ thân dạy dỗ, nên ta không có thể thống thì làm sao? Các ngươi hại tỷ tỷ của ta, ta không cần các ngươi phải giả mù sa mưa đối xử tốt với ta!"

Trong lòng lão phu nhân chấn động dữ dội, sắc mặt tức thì trở nên xám ngoắt, nhịp tim lúc lên lúc xuống, hiển nhiên đang vô cùng tức giận.

Trong lòng Tiêu thị rơi lộp bộp một chút, thầm than không ổn.

"Phản, phản rồi!" Vì danh vọng cao cao của phủ Vũ An Hầu nên Dịch Vĩnh Quần làm quan trên triều được rất nhiều người nịnh nọt. Nay trước mặt người bên thông gia lại bị một tiểu hài tử chỉ thẳng vào mặt mắng. Dịch Vĩnh Quần nhịn không được liền từ trên ghế đứng thẳng lên.

Tiêu thị sợ hãi, muốn ngăn cản hắn nhưng đã chậm, trên trán Dịch Vĩnh Quần nổi lên đầy gân xanh, phẫn nộ gầm lên một tiếng với hạ nhân trong viện: "Tiền Tứ Nhi đâu, mau mang gia pháp đến đây cho ta, hôm nay ta phải dạy dỗ tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này một chút!!"

"Hầu gia, Hầu gia ngài bớt giận đi!" Tiêu thị phát hoảng, vội vàng nhào lên liều mạng nháy mắt ra hiệu với hắn.

"Ngươi tránh ra, ai cũng đừng hòng ngăn được ta!" Dịch Vĩnh Quần đang nổi nóng, lời ai cũng không nghe lọt tai, vung tay hất Tiêu thị ra khỏi người mình.

"Mẫu thân!" Dịch Minh Chân cả kinh, cuống quít chạy qua đỡ lấy Tiêu thị nói: "Mẫu thân, người không sao chứ?"

"Ta không sao, còn không mau khuyên nhủ phụ thân ngươi!" Tiêu thị cắn răng đẩy tay Dịch Minh Chân ra, tự mình đứng vững vàng.

Dịch Minh Chân trước nay vẫn luôn ghét hận tên đường đệ Dịch Minh Tước cuồng vọng làm càn này. Nay có cơ hội giải hận như vậy, nàng ta không hiểu vì sao mẫu thân lại ngăn cản không cho phụ thân dạy dỗ hắn. Nàng ta chỉ hồ nghi nhìn Tiêu thị, không hề động.

Trong lúc đang nói chuyện, Tiền Tứ Nhi đã mang gia pháp từ bên ngoài vào, quỳ xuống đưa hai tay dâng lên trước mặt Dịch Vĩnh Quần: "Hầu gia, gia pháp ở đây!"

Hôm nay nếu thật sự để cho Dịch Vĩnh Quần đánh Dịch Minh Tước trước mặt mọi người, lão phu nhân e là sẽ sinh ra hiềm khích với nhị phòng bọn họ.

Ngực Tiêu thị ứa một ngọn lửa lớn, trong lòng sớm đã âm thầm đấm ngực dậm chân, thầm mắng trượng phu mình đúng là một kẻ ngu xuẩn không biết suy nghĩ. Cư nhiên lại dễ dàng trúng phải phép khích tướng của một tiểu hài tử như vậy.

Lúc Dịch Vĩnh Quần nóng lên, ai cũng đừng hòng áp chế được hắn. Nàng ta cũng bó tay. Dưới phẫn hận rốt cuộc cũng không che dấu nữa, hưng tợn trừng mắt nhìn Dịch Minh Chân đang quỳ gối giữa đại sảnh một cái.

Thấy một phòng bọn họ loạn thành một đoàn, Dịch Minh Tước mới cảm thấy giải hận, đắc ý đá lông mày với Tiêu thị một cái, thành công khiến Tiêu thị tức giận đến sôi máu.

"Hầu gia, Hầu gia, chàng bớt giận đi, không được phá hư hòa khí mà Hầu gia!" Mắt thấy Dịch Vĩnh Hầu vừa cầm lên gia pháp đã muốn động thủ, Tiêu thị nóng lòng như lửa đốt nhào lên bắt lại cổ tay hắn, muốn khuyên ngăn.

Dịch Minh Tước liếc mắt một cái, càng không sợ hãi la lớn lên: "Ngươi không phải phụ thân ta, ngươi dựa vào cái gì đánh ta? Ta không phục! Ta không phục!"

Lần này không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, đầu Tiêu thị nóng lên suýt chút nữa đã trực tiếp ra tay đánh người nhưng thình lình lại bị Dịch Vĩnh Quần một tay hất văng ra chỗ khác.