Rượu hậu thất thân. Trương Ngọc Văn chưa bao giờ nghĩ đến cái loại chuyện này có ngày lại rơi trên đầu mình.

Trời sáng, bụng đói kêu vang khiến cậu mở mắt tỉnh dậy, Trương đại thiếu nằm trên giường giật giật, lập tức cảm thấy thân thể có chút không đúng. Cả người đau nhức, đặc biệt vòng eo cứ như bị gãy, đau đến nỗi khiến cậu muốn mắng người.

Mà ở một địa phương khác, cậu khẽ động chân cũng cảm giác được một trận ma sát đau nhức, hiển nhiên cũng là một mảnh sưng lên hoàn toàn thảm hại.

Cậu từ cái thảm trạng này cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, trừng mắt một lúc mới thanh thanh tỉnh tỉnh mà nhớ lại sự thật không thể trốn tránh.

Muốn làm thợ săn lại bị con mồi săn lại, Trương Ngọc Văn thật sự muốn ném nát đồ.

“Tỉnh?” Phía sau đột nhiên phát ra âm thanh của Lục Thành. Trương Ngọc Văn chấn động, đột nhiên xuất ra một thân mồ hôi. Cậu không muốn quay đầu lại, không muốn đối mặt với sự thật bản thân bị cái người này ăn kiền mạt tịnh, nhưng không có cách nào, nam nhân đã tiến đến ngồi bên mép giường.

“Trương Ngọc Văn, ” Lục Thành gọi cậu, một tay vén lên tóc bên tai cậu: “Nếu như cậu không nhớ rõ chuyện tối ngày hôm qua, tôi có thể nói cho cậu biết.”

Trương đại thiếu bỗng nhiên quay đầu lại: “Tôi kháo ────!!!”

Trương đại thiếu tâm bất cam tình bất nguyện xuống giường, được nam nhân đang mặc tạp dề kia hầu hầu hạ hạ, cuối cùng cũng ăn mặc chỉnh trang thành nhân mô cẩu dạng (ý chỉ những người nhìn ngoài thì nghiêm túc, bên trong thì đầy mưu mô tính toán).

“Ăn một chút gì đi, sắp phải đi làm rồi.” Nam nhân cười nói, vừa ôn nhu lại vừa hiền tuệ. Trương Ngọc Văn sinh khí, Lục Thành người này, nên an an phận phận mà lên phòng khách xuống phòng bếp, hảo hảo mà làm một hiền thê lương mẫu. Đáng tiếc là cái dạng hiền thê lương mẫu này làm cái sự tình khiến cậu tức đến nghiến răng nghiến lợi, giờ còn ngồi không nổi.

Đến buổi tối, người của hai công ty còn muốn đi hát tửu. Lục Thành lấy lý do “Trương đại thiếu khó chịu trong người, tôi đưa cậu ấy về nghỉ” để từ chối.

“Cảm thấy sao? ” Nam nhân đang lái xe hỏi Trương đại thiếu bộ dáng uể oải đang ngồi kế bên.

“Anh TM chính mình thử một chút là biết làm sao.”

Nam nhân cười, “Chờ khi nào có cơ hội đi.”

Nhận thấy Lục Thành không đi đường quay về nhà anh, Trương đại thiếu nhìn phong cảnh xa lạ bên ngoài, hỏi

“Đi đâu vậy?”

“Nơi có thể khiến Trương thiếu gia cậu hoạt bính loạn khiêu (活蹦乱跳: vui vẻ, sung sướng).” Lục Thành mím môi, nghiêm túc lái xe, rất nhanh sau đó, xe dừng ở bên ngoài một cửa hàng nhỏ. Trương Ngọc Văn xuống xe mới nhìn đến tên cửa tiệm ở phía trên: Massage Lý Thị.

Liếc mắt một cái khu vực xung quanh một mảnh tịch liêu, Trương đại thiếu lộ ra vẻ mặt không mấy tin tưởng, nhưng cũng đã bị Lục Thành kéo tay lôi đi.

Nam nhân đẩy ra cửa kiếng, người bên trong đang vội vội vàng vàng, quay đầu lại thấy Lục Thành và  Trương Ngọc Văn, vội vã chào hỏi: “Lúc này nhân thủ không đủ, hai người trước cứ ngồi đi đã.”

Trương đại thiếu thật không ngờ một cái nơi như thế này lại có sinh ý tốt đến vậy. Trong lúc ngồi chờ, Trương đại thiếu đã ngả đầu lên vai Lục Thành mà ngáp ngắn ngáp dài. Lục Thành kéo cậu từ sô pha đứng dậy, đi theo nhân viên phục vụ đi vào một gian phòng độc lập nhỏ. Trương đại thiếu nằm úp sấp lên giường, Lục Thành cười lui ra ngoài.     “Tôi ở bên ngoài chờ.”

Chỉ mấy phút sau, chợt nghe tiếng Trương Ngọc Văn kêu như chọc tiết heo vọng ra.

“TM nhẹ thôi ── ”

Lại qua hai phút nữa, “A, ngao ── ”

Chờ đến lúc Trương đại thiếu bước ra mặt đã đen như Bao Công, vừa bước ra vừa cắn răng mắng: “Lục Thành TM đời trước tôi đúng là nợ anh mà!”

Lục Thành theo sát cậu, ở phía sau thấp giọng cười: “Hiện tại không vui vẻ sao?”

Trên đường lái xe về nhà, tâm tình Lục Thành vô cùng tốt. Trương Ngọc Văn nghiêng đầu liếc, “Anh sao mà cao hứng đến cái dạng này?” Nam nhân chỉ hướng cậu cười cười.

Trương Ngọc Văn mặt mày cả ngày khó chịu, cái bộ dạng phong lưu phóng khoáng của ngày xưa đối mặt với Lục Thành trở nên mất dạng.  Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu vẫn như vậy, lựa chọn lên xe của Lục Thành, lựa chọn về nhà Lục Thành. Sự lựa chọn của cậu trong thời điểm tức giận bực bội thế này, vẫn như vậy, vẫn muốn ở bên cạnh người nọ.

Lục Thành cứ có cái vẻ mặt vui sướng mà hớn hở. Khi anh quay đầu qua cười cười với Trương Ngọc Văn, thấy người trước mắt đang ngây ngẩn, lại cười thêm rạng rỡ.

“Kháo, anh cái tên hỗn đản này đừng có tỏ ra kích thích như vậy, hại tôi chỉ muốn đem anh đè ra đấy.”

“Cậu bây giờ có làm nổi không?” Người lái xe hứng thú dạt dào mà nói.

“Anh có tin hay không tôi lập tức đem anh làm!” Trương đại thiếu thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

“Tiền sự bất vong, hậu sự chi sư (前事不忘, 後事之師: việc trước không quên là tấm gương cho việc sau; nhớ chuyện xưa để làm gương về sau). Lúc trước khi muốn làm tôi, đã được giáo huấn rồi, cậu không quên đi.” Lục Thành mở nhạc trong xe. Trương Ngọc Văn lại lập tức tắt đi, căm hận nói: “Lục Thành, anh nhớ kỹ cho tôi!”

Anh đương nhiên nhớ kỹ. Cái người vừa cùng anh thân mật quấn quít này khẳng định đã thích anh rồi, cậu vẫn còn ngồi ở bên cạnh biếng nhác mà mắng người. Lục Thành vẫn chưa xác định được mình bây giờ đối với Trương Ngọc Văn thích đến mức nào, anh chỉ biết anh thích nhìn cậu cười, thích xem cậu tức giận, thích nghe thanh âm ngạo mạn từ tận xương cốt của cậu.

Bọn họ vốn là tình địch, Lục Thành trước đây chẳng thể nghĩ tới, hai người sẽ có lúc ở trong mối quan hệ như thế này.

Trương Ngọc Văn ở bên cạnh anh quả thực giống như lão phu lão thê cả ngày tranh cãi ầm ĩ, vừa cố chấp vừa ngu ngốc, nhưng lại thập phần ấm áp. Anh đột nhiên lái xe táp vào lề đường rồi dừng lại, quay đầu nhìn Trương Ngọc Văn.

“Trương Ngọc Văn.”

“Làm sao?”

“Tôi nghĩ muốn hôn cậu.” Lục Thành vừa nói xong đã quay người sang tóm lấy miệng của con người đang ngây ngốc chưa kịp phản ứng kia.

Trở lại nhà của Lục Thành, màn đêm đã buông xuống, cả thành phố lên đèn rực rỡ. Trương Ngọc Văn tắm xong đi ra, Lục Thành đang vùi mình vào ghế sô pha xem tivi.

“A, lão gia tử lại đi Mỹ lúc nào vậy?” Trương đại thiếu đi tới, ngồi lên tay vịn, nhìn chằm chằm nam nhân đang cầm điều khiển từ xa xem tin tức bát quái. Trên màn hình là chủ tịch tập đoàn Trương Phong, cũng chính là Trương Chính Khuê, lão cha của Trương đại thiếu, đang xuân quang đầy mặt khoác tay một đại mỹ nữ, hướng tới camera giới thiệu con dâu tương lai.

“Ta kháo, lão cha chết tiệt, ” Trương đại thiếu đau đầu, vươn tay muốn lấy điều khiển từ xa trong tay Lục Thành: “Nhanh đưa đây, để tôi chuyển kênh.”

Khi cậu cúi người tranh điều khiển TV, nước theo sợi tóc đen nhánh lăn xuống, chảy lên gò má nam nhân. Điều khiển từ xa trong tay Lục Thành mảy may không nhúc nhích. Trương Ngọc Văn mắt liếc Lục Thành, càng thêm dụng lực nhưng vẫn không thể với tới. Đối phương cũng nghiêng đầu, giương mắt nhìn cậu. Một giọt nước chảy xuống đúng vào khóe mắt, giật mình cảm giác như Lục Thành đang rơi lệ. Trong nháy mắt, Trương Ngọc Văn không kịp phản ứng đó chỉ đơn giản là giọt nước trên tóc cậu bị rớt xuống. Nam nhân này chính là người đã ăn kiền mạt tịnh cậu, ở cái góc độ này, ở cái tình huống này, anh đẹp đến mức khiến cậu có chút hít thở không thông. Trương Ngọc Văn nuốt nước miếng một cái, nhìn Lục Thành không cười không nói ủy khuất như vậy lại khiến cậu có cảm giác có tật giật mình.

“Này, tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ dù chỉ một lần thừa nhận Ngụy Trì Trì là vị hôn thê của tôi.” Trương đại thiếu chủ động ăn nói, “Anh biết nhà của tôi đấy, chuyện lung tung linh tinh gì cũng có thể gặp phải.”

“Thế nên?” Mỹ nhân trong mắt không mặn không nhạt hỏi.

“Thế nên cái rắm, trước tôi đã phản đối, thế mà hiện tại lão gia tử kia lại công khai trên truyền hình, tôi không muốn thừa nhận Ngụy Trì Trì, tôi mới là cái người bị ủy khuất ấy!” Trương đại thiếu vừa nói vừa cảm thấy một trận phẫn nộ không gì sánh được, “Lúc theo đuổi Lục Tiểu Tiểu cũng đều bị lão làm khó dễ, thế nên tôi mới chạy đi làm cái dự án ở Châu Phi…”

Lục Thành vẫn còn nhìn cậu, cảm thấy Trương Ngọc Văn xúc động đến muốn qua cắn người.

“Lục Thành, anh TM lẽ nào tình nguyện tin tưởng người khác cũng không tin tôi?!”

Nam nhân trừng mắt nhìn, đột nhiên thân thủ đưa tay giữ lấy cái đầu ướt nhẹp trước mắt, đưa cậu đè thấp xuống trước mắt mình: “Thế nhưng một ngày nào đó, Trương Ngọc Văn, cậu sẽ lấy vợ sinh con nối dõi tông đường.”

Vấn đề thực tế rõ ràng, gia cảnh Trương Ngọc Văn so với những người khác đều không giống, đặc biệt là so với một Lục Thành đã mất đi cha mẹ, cách nhau như trời với đất. Một tập đoàn tầm cỡ quốc tế sẽ luôn bị người khác chú ý dòm ngó, làm sao có thể chấp nhận người thừa kế tương lai và một người nam nhân dây dưa không rõ?

“Hiện tại kết thúc, không tính là muộn.” Khi Trương Ngọc Văn đang ngẩn người, nam nhân ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói.

Trương Ngọc Văn nghe được lại “Phốc” lên cười nói.”Nếu tôi chịu thỏa hiệp thì đã thỏa hiệp 5 năm trước rồi, hà tất chờ tới bây giờ?”

Cậu nhìn cặp mắt vừa hắc vừa trầm của Lục Thành, tiến đến há mồm cắn vành tai đối phương.

“Tin tôi.”

Trương Ngọc Văn cậu cả đời này cho tới giờ đều làm theo ý mình. Đặc biệt là chuyện tình cảm với Lục Thành, vốn đã mặc nó điên cuồng mà nhen nhóm nổi lửa nên sẽ không để bất luận ai trói buộc ngăn cản. Vì chuyện với Lục Tiểu Tiểu mà cậu đã chút nữa cùng cả nhà đoạn tuyệt quan hệ. Nay, với nam nhân cùng cậu lưỡng tình tương duyệt này, chuyện gì có thể khiến cậu buông tha?

“Nếu anh không tin tôi, tôi chỉ có thể đào tim móc phổi ra cho anh xem.”

Nói xong, Trương Ngọc Văn ngồi dậy, không chút nào do dự liền quay đầu hướng phía nhà bếp đi tới. Nhưng cánh tay hất ra của cậu lại bị cánh tay khác bắt lấy.

“Tôi sao mà không tin?” Lục Thành phát ra một tiếng cười khẽ bỡn cợt, “Trương Ngọc Văn, cậu thật là khiến người khác không nhịn được mà trêu chọc mà.”

Trương Ngọc Văn sống đến giờ, tình huống khiến cậu khí cấp bại phôi (气急败坏vừa có thể rất tức giận hoặc/và rất bối rối)  ít lại càng ít. Nhưng khi cậu “Ngao” mà quay người lại, tức giận đẩy Lục Thành lên ghế sô pha, bản thân cũng cảm thấy vừa tức vừa mừng. Nam nhân này vốn đều là hình ảnh nghiêm trang ôn nhu, thế mà còn phụng phịu đùa cợt cậu? Cậu dĩ nhiên tưởng thật, còn tưởng là vô cùng thật khiến cậu sẵn sàng cắt máu minh chứng lòng mình.

Lục Thành bị đè xuống kéo theo cả cậu, hai người rơi vào một mảnh mềm mại.

Trương Ngọc Văn trong mắt bốc lửa nhìn Lục Thành nửa ngày, đối phương cứ bình tĩnh như vậy rồi lại buồn cười nhìn lại cậu, gương mặt đó ngay trong mắt cậu rõ ràng chẳng hề kiêng nể mà lay động, cuối cùng khiến lửa bùng lên đốt vào đầu óc.

Chẳng biết từ lúc nào áo Lục Thành đã bị cởi ra, một bên tay áo còn lẻ loi mà treo trên tay anh, cái tay kia đã ôm lấy người phía trên, vuốt ve đối phương so với chính mình đã quang lõa thân thể.

Hai người không dằn nổi lòng mà ôm hôn, trong tin tức giải trí trên TV sớm đã kết thúc, đang phát quảng cáo. Bên ngoài, áo tắm của Trương Ngọc Văn đã bị ném vào một góc, bốn chân của hai người dây dưa quấn quít. Rất nhanh quần Lục Thành cũng bị ném xuống đất, hai người như dã thú dính lấy nhau cùng một chỗ thập phần mãnh liệt. Tiểu gia khỏa trong lúc kích tình giương cung bạt kiếm mà giằng co, kịch liệt dây dưa cho nhau ướt át thân thể của đối phương.

Trong lúc Trương đại thiếu một lần nữa cảm thấy có gì đó không ổn thì một đầu ngón tay người kia đã khinh xa thục lộ (轻车熟路: xe chạy quen đường)  mà xâm lấn.

Ở hơi nóng cuối mùa xuân, hai cỗ mồ hôi đầm đìa tương giao thân thể, cùng tiếng rên rỉ kích động đốt cháy nhau trong không khí khô nóng.

Lục Thành cuối cùng cũng buông tha Trương Ngọc Văn, ở trong thân thể cậu tùy ý phun đầy, lúc này phim truyền hình trên tivi cũng đã đến đoạn kết.

Anh ôm Trương Ngọc Văn khẽ hôn một trận, lui đi ra.

Lại một lát sau, Trương đại thiếu đã hô hấp dần dần bình tĩnh được Lục Thành đỡ dậy, hai người một lần nữa tắm giặt một hồi rồi lên giường cùng nhau ngủ.

“Anh TM để tôi thượng một lần thì chết à!” Trương đại thiếu ở trên giường còn đang nghiến răng nghiến lợi.

Nam nhân chỉ cười một tiếng, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Trương Ngọc Văn, nếu có một ngày em dám vứt bỏ tôi, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”

“Anh cái đồ oán nam, ” Trương đại thiếu lẩm bẩm, tâm tình lại vì lời này khá hơn một chút: “Yên tâm, tôi mà làm như thế, cho phép anh giết tôi rồi tự sát.”

“Còn muốn tôi tự tử theo em?” Thanh âm của nam nhân trong bóng đêm khàn khàn gợi cảm, Trương Ngọc Văn nhịn không được tìm đến môi vừa ngậm vừa hôn.

“Tôi xuống địa ngục cũng sẽ bồi anh, yên tâm đi.” Nhị thế tổ vừa kiêu ngạo vừa âm hiểm tuyên bố.

“Trong số những lời thề tôi đã nghe qua, đây là lời khiến tôi động tâm nhất.” Nam nhân hôn lại một trện rồi khẽ nói, “Ngủ đi.”