Sau khi Tạ Diệc Đông làm xong canh Đại Táo, bưng lên bàn, gọi Tạ Duẫn Ninh: “Tiểu Ninh, đến.”

Tạ Duẫn Ninh vẫn có chút không hiểu ra sao cả, tiến tới xem bát canh, sau đó lại không hiểu mà nhìn Tạ Diệc Đông.

“Sắc mặt của cậu không tốt, cũng phải bồi bổ.” Tạ Diệc Đông nói, một bên nói như vậy, một bên lấy cái chén nhỏ trong tủ âm tường ra, múc ra một chén đưa cho Tạ Duẫn Ninh: “Chúng ta cùng nhau ăn.”

Tạ Duẫn Ninh đen mặt: “Em, em cũng phải ăn?”

“Đương nhiên rồi.” Tạ Diệc Đông mỉm cười, “Luôn cảm thấy sắc mặt của cậu gần đây không tốt.” Một bên vẫn nhẹ nhàng chạm chạm vào má của Tạ Duẫn Ninh, nhẹ nhàng nói, “Tôi rất lo lắng cho cậu.”

Nói đến đây, Tạ Duẫn Ninh đành phải miễn cưỡng bưng chén canh lên.

Bên ngoài điện thoại đột nhiên vang lên.

Tạ Diệc Đông không để ý đến phần của chính mình, vội vã đi ra ngoài — Hạng mục kế hoạch gần đây đã đến giai đoạn kết thúc, cho nên, y rất bận.

Sau khi Tạ Diệc Đông ra ngoài, Tạ Duẫn Ninh giật giật khoé miệng nhìn chén canh trong tay — Hắn đang nghĩ cái này có thể đổ xuống cống thoát nước hay không.

Lại bổ nữa thật sự là sẽ xảy ra án mạng đó.

Lại đột nhiên nghe được âm thanh của Tạ Diệc Đông đang nghe điện thoại bên ngoài, dường như tâm trạng rất tốt.

Tạ Duẫn Ninh có chút tò mò mà ló đầu ra, nhìn nhìn, quả nhiên Tạ Diệc Đông đang nói: “Ân, Tiểu Ninh gần đây mặc dù thân thể không tốt, nhưng mà vẫn rất có tinh thần.”

Hả? Hình như không phải chuyện công việc?

Tạ Duẫn Ninh đang nghĩ thầm trong lòng.

“Còn đặc biệt vì tôi nấu canh.” Tạ Diệc Đông tiếp tục nói, “Dạ, cha người đừng lo lắng.”

Hả? Thì ra là Tạ lão gia?

“Đương nhiên, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Ninh.” Tạ Diệc Đông lại nói, dường như là nói xong rồi, hướng bên kia điện thoại nói: “Dạ, được, tạm biệt.”

Luôn cảm thấy, mối quan hệ của Tạ Diệc Đông và người Tạ gia cũng trở nên tốt hơn?

Tạ Duẫn Ninh hậu tri hậu giác mà nghĩ.

Tạ Diệc Đông cúp điện thoại, thấy Tạ Duẫn Ninh lộ ra một nửa cái đầu, hướng hắn vẫy tay, cười: “Uống xong rồi?”

Tạ Duẫn Ninh sửng sốt, nảy ra sáng kiến, bưng cái chén vốn là của chính mình đi qua: “Uhm, phần của em uống xong rồi, anh, em đã múc phần của anh ra rồi.”

Tạ Diệc Đông quả nhiên không nghi ngờ hắn, tiếp nhận cái chén trong tay của Tạ Duẫn Ninh, từng ngụm từng ngụm mà uống.

Tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông cầm một sấp văn kiện trong tay đi vào, trước tiên là mỉm cười với Tạ Duẫn Ninh, sau đó nói với Tạ Diệc Đông: “Tư liệu mà cậu cần tìm được rồi, tôi đúng lúc đến bên này có việc, cho nên liền mang qua cho cậu.”

“Cảm ơn.” Tạ Diệc Đông nhàn nhạt trả lời, uống hết một ngụm canh cuối cùng trong chén, đặt qua một bên, tiếp lấy văn kiện.

Người đàn ông vừa đi vào cũng là thành viên nòng cốt trong công ty của Tạ Diệc Đông, từ thời còn là học sinh chính là bạn hợp tác của Tạ Diệc Đông.

Có người đi vào, Tạ Duẫn Ninh đương nhiên khách sáo muốn hỏi người ta có muốn uống canh Đại Táo hay không, “Em vừa làm…”

Lời còn chưa nói hết, đã bị Tạ Diệc Đông cắt ngang, “Cậu có thể đi về.”

Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút.

Người đàn ông mỉm cười với Tạ Duẫn Ninh: “Cậu cảm thấy cậu ở chỗ này, cái tên gia hoả này có thể để tôi ở lại uống canh cùng cậu nói chuyện sao?”

Tạ Duẫn Ninh đen mặt — Không phải, tuyệt đối không phải.

“Đó là Tiểu Ninh đặc biệt vì tôi mà làm, làm sao có thể cho cậu uống.” Tạ Diệc Đông làm như chuyện đương nhiên mà lạnh nhạt nói.

… Kỳ thực, em chỉ là chọn vài quả táo, trên cơ bản đều là anh làm mà.

Tạ Duẫn Ninh nói thầm trong lòng.

Người đàn ông cười: “Vậy thì, tôi đi trước.” Gõ gõ bàn của Tạ Diệc Đông: “Hôm nào để Tiểu Ninh cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi, mọi người đều rất chờ mong.”

Tạ Diệc Đông rất dứt khoát mà nói một chữ: “Cút.”

Người đàn ông cười, nâng tay lên: “Được được được, ngay lập tức.” Tiêu sái xoay người đi ra ngoài.

Kỳ thực Tạ Duẫn Ninh ở kiếp trước mặc dù đều biết bạn bè của Tạ Diệc Đông, nhưng lại không hề quen thuộc, chỉ biết họ đều là con cháu thế gia vừa thông minh vừa ưu tú.

Bây giờ bởi vì mối quan hệ với Tạ Diệc Đông mà ở trong này, ngẫu nhiên cũng sẽ có người rời khỏi bộ phận phụ trách của mình mà đến đây, dần dần quen thuộc mới phát hiện, kỳ thực mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút lập dị kỳ lạ — Người đàn ông trước mắt có thể nói là bình thường nhất, tính tình tốt nhất.

Cho nên Tạ Duẫn Ninh ngẫu nhiên cũng sẽ nói vài câu với y — Đương nhiên, nói nhiều là không dám nói, sợ Tạ Diệc Đông nổ tung.

Sau khi người rời khỏi, Tạ Diệc Đông ngẩng đầu, hướng Tạ Duẫn Ninh cười, ngoắc ngoắc ngón tay.

Tạ Duẫn Ninh không rõ cho nên cúi đầu.

Lại bị Tạ Diệc Đông bất ngờ không kịp đề phòng mà hôn môi.

Cái lưỡi ấm áp liếm một vòng, sau đó Tạ Diệc Đông nắm lấy mũi của Tạ Duẫn Ninh: “Nhanh đi uống canh.”

Tạ Duẫn Ninh ngạc nhiên trừng to mắt – Anh ấy làm sao biết mình chưa uống canh.

Tạ Diệc Đông lại liếm liếm môi của Tạ Duẫn Ninh, nhẹ nhàng cắn một cái, “Không ngọt, con nít hư.”

Tạ Duẫn Ninh lúc này mới hiểu rõ chính mình là giấu đầu lòi đuôi.

Thế là không còn cách nào, khổ sở mà đi uống canh.

Vừa uống vừa cầu khẩn: Ông trời phù hộ, tối nay đừng kích động, nếu không con phải sống thế nào a!

Nhưng mà rất rõ ràng, lời cầu khẩn của Tạ Duẫn Ninh không được thực hiện.

Sau khi cùng uống các loại canh bổ với Tạ Diệc Đông gần một tuần, sắc mặt Tạ Duẫn Ninh vẫn là đen đen đỏ đỏ không nói, còn bởi vì hoả khí quá mức, bắt đầu nổi mụn, mà Tạ Diệc Đông ngược lại màu da trong trẻo xinh đẹp mọi khi không có chút thay đổi nào, cũng không hiểu được đồ mà y uống đã đi đâu hết rồi.

Ngày thức hai sau khi hạng mục kết thúc, hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm chút mừng, uống một chút rượu, sau khi trở về, Tạ Duẫn Ninh trước tiên tắm xong liền leo lên giường nằm, trong lòng yên lặng đếm cừu: Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…

Tạ Diệc Đông đang tắm rửa, loáng thoáng có tiếng nước chảy từ phòng tắm bên cạnh truyền tới, Tạ Duẫn Ninh tuân theo nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, nhắm mắt lại, chết cũng không dám đi nhìn phòng tắm — Hắn sợ chính mình nếu nhìn nữa thì thật sự sẽ hé cửa ra nhìn trộm.

Nhưng càng để ý thì càng không có cách nào tập trung tinh thần.

Buổi tối như vậy, Tạ Duẫn Ninh cũng coi như là có kinh nghiệm lâu dài, ngược lại chính là nhắm mắt, không ngừng mà đếm đếm.

Bốn Tạ Diệc Đông, năm Tạ Diệc Đông, sáu Tạ Diệc Đông…

Lúc ý thức được chính mình đã đếm cái gì, Tạ Duẫn Ninh đã đếm được đến một trăm Tạ Diệc Đông…

Không khỏi đen mặt, xoay người lại, không cẩn thận đụng vào nơi đã có chút phồng lên, một lần nữa buồn bực.

Quả nhiên, uống rượu cũng sẽ khiến cho người ta rất hưng phấn!

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh…

Tạ Duẫn Ninh lẩm bẩm niệm niệm trong lòng.

Nhưng Tạ Diệc Đông hôm nay không hiểu tại sao đột nhiên lựa chọn vào phòng tắm trong phòng, cho nên tiếng nước ào ào vô cùng vang.

Tạ Duẫn Ninh có chút không có cách nào khống chế, thế là nheo mắt lại, làm thành một đường, len lén liếc đến phía phòng tắm.

Cửa phòng tắm là kính mờ, cho nên chỉ có thể lộ ra một chút ánh sáng mơ hồ, hoàn toàn không thể nhìn ra được dáng người ở bên trong.

Nhưng cho dù là như vậy, đối với lực tự khống chế của Tạ Duẫn Ninh cũng là thách thức vô cùng lớn.

Cổ nhân đã nói: Ấm no rồi thì nghĩ đến dâm/ dục.

Bây giờ giữa chính mình và Tạ Diệc Đông không có bất kỳ nguy cơ gì, mối quan hệ với người Tạ gia cũng trở nên hoà hoãn, lại không có chuyện gì cần chính mình hao tâm tốn sức, cái tâm tư này thì không thể thuận theo chính mình rồi…

Trong lòng không ngừng nghĩ đến cái vấn đề không hài hoà là thân thể của Tạ Diệc Đông bên trong phòng tắm là cái loại gì.

Điều này càng nghĩ càng kích động, càng kích động, nửa người dưới thì càng rục rịch ngóc đầu dậy…

Tóm lại chính là hình thành tuần hoàn ác tính (Sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu).

Tạ Duẫn Ninh thật sự là nhịn không được, len lén vươn tay ra, muốn nhanh chóng giải quyết một chút.

Cửa đột nhiên “lách cách” một tiếng, bị Tạ Diệc Đông đẩy ra.