Từ đó về sau, thật lâu thật lâu sau, người trên giang hồ chưa từng gặp lại Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần.

Hất thảy những chuyện quan hệ tới bọn họ, cũng chậm rãi nhạt phai, mọi người cũng dần dần quên đi truyền thuyết về “Nghiệt” cùng “Thục”. Mộ Dung thế gia vẫn sừng sững đứng vững trên giang hồ, cùng Thập Nguyệt Cung thống lĩnh hắc đạo điều hành võ lâm, duy trì hòa bình cùng an bình trên võ lâm.

Tân nhậm bạch đạo võ lâm minh chủ cùng tân nhậm Thập Nguyệt Cung cung chủ đã được tuyển ra, tiếp tục sứ mệnh như những vị tiền bối của họ.

Bên ngoài võ lâm, nơi tất cả mọi người không chú ý đến, một cái Ngôn Trần sơn trang lặng lẽ được dựng lên.

Mặt trời chiều ngã về tây, một thanh sam thiếu niên bước trên con đường mòn khúc chiết, chậm rãi chậm rãi, không quá lâu đã tới trước một tòa nhà khang trang rộng lớn —— Ngôn Trần sơn trang.

Hắn mới vừa vào cửa, liền thấy hai đôi tình lữ không coi ai ra gì khanh khanh ta ta, thiếu niên cư nhiên cũng không ghen tị, chỉ trừng trừng nhìn bốn người không coi ai ra gì kia.

Một đôi trong số họ ——

Một đại mỹ nhân đang uống ô mai ướp lạnh, một ngụm lại một ngụm uy cái người mặt lạnh như băng đang nằm trên ghế, tươi cười hỏi, “Địch Trần, ăn ngon không? Đây là do ta mới làm đó.” Sau đó lớp băng trên gương mặt băng hàn kia mới từ từ được hòa tan, y nâng môi mình lên, đem nước ô mai còn trong miệng mình uy lại cho người kia.

Sau đó lại tiếp tục làm làm những việc tương tự như vậy, dĩ nhiên là hương diễm vô cùng.

Ánh mắt dời về phía bên kia, lại nhìn một cặp khác ——

Thật quỷ dị.

Đôi tình nhân này tuy đứng dưới mặt trời chiều nhưng lại không hề có bóng, trong đó một người đang tha thiết nhìn bạch y nhân kia, “Nhược hề, ngươi hôm nay tại sao lại không để ý đến ta? Ngươi...... Có phải hay không......”

Xem ra muốn khóc lắm rồi.

Bạch y mỹ nhân nhìn hắn, nan kham ho khan một tiếng, sau đó nhẹ giọng thì thầm gì đó bên tai tình nhân, người lập tức liền nở nụ cười. Bằng nhĩ lực của thiếu niên, chỉ nghe thấy “Linh Sa, ta không phải...... Mà là......”

Thiếu niên đang muốn tới gần một chút, thì lỗ tai đột nhiên đau nhói, ô ô, bị nhéo tai rồi.

“Đại sư huynh......” Thiếu niên kêu một tiếng cầu xin khoan dung, một tuấn tú nam tử thâm vận sam y văn nhân hướng hắn cười cười, sờ sờ đầu của hắn.

Thiếu niên ánh mắt đảo vòng vo vài lần, trong lòng thầm nói.

Về điều này sao?

Năm đó chẳng phải là Ngộ Ngôn ra một chủ ý, bắt Không Giám con lừa ngốc kia đem hồn của sư phụ gọi về, để cùng Phượng sư bá tạo thành một đôi, ta sao lại không biết a? Sư huynh còn muốn giữ gìn hình tượng của sư phụ sao......

Bất quá hắn cũng không dám nói ra, vẫn là lấy lòng hỏi, “Linh Nhiên sư tẩu thế nào? Hoàn hảo chứ?”

“Ừ, hoàn hảo, không dám phiền Tuyết Chước ngươi nhớ đến nàng......” Văn Tĩnh Khuynh buông lổ tai của hắn ra.

Thiếu niên vội vàng nhu nhu cái lổ tai đáng thương của mình, thật may là không có bị nhéo đứt a.

Văn Tĩnh Khuynh lại nhìn nhìn ta, thấu hiểu nói, “Ngươi lại chạy đi đâu vậy? Tuyết Chước ngươi không biết ngoan ngoãn sao? Chẳng lẽ công vụ của Thập Nguyệt Cung còn chưa đủ để ngươi bận rộn?”

“Ha hả!” Lệ Tuyết Chước đánh thanh cười ha ha, thừa cơ trốn khỏi tay Văn Tĩnh Khuynh.

Nói giỡn sao, lúc này không trốn thì đợi đến khi nào.

Hắn vội vàng chuồn ra sân, lúc này mới thư thả thở ra một hơi.

Nhìn mọi người trong viện nét mặt đều rất hạnh phúc, hắn cũng vui vẻ cười rộ lên.

Ha hả, Ngộ Ngôn a, trong tay ta còn có nhược điểm của ngươi mà, ngươi cũng đừng có quên nhanh như vậy chứ?

Bất quá, bất quá, hạnh phúc quả thật là một chuyện rất mỹ diệu a!

Tình yêu quả thật là kỳ tích.

Có lẽ tình yêu mới chính là kỳ tích to lớn nhất trong cuộc sống a.

Ngẫm đi ngẫm lại, trong đám người mờ mịt, trong hàng tỉ tỉ người, các ngươi thế nhưng có thể gặp, cư nhiên có thể hiểu được nhau gần bên nhau, như thế nào không thể nói là tâm linh mạo hiểm cấu thành bởi vô số những điều ngoài ý muốn?

Nếu ngay cả kỳ tích như vậy cũng có sẽ phát sinh, như vậy, còn có cái gì là không thể?

Toàn bộ thư hoàn