Trướng chỉ huy, Trương Tĩnh ngồi chủ vị, chăm chú nhìn địa đồ, lắng nghe Phó Thống Đoàn Du trình báo quân tình. Tiễn vong đám ôn thần kia, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh không ít, có thể tập trung suy nghĩ kế sách. Trác Đa cùng Đại Triều vốn không có thâm thù đại hận ngươi không chết ta không sống gì gì đấy, cho nên lần này, Trương Tĩnh chỉ có thể nói là đám dã nhân kia ngồi yên ngựa lâu quá nên cúc ngứa, mới muốn tìm người đánh một trận.

Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nói thế nào thì Thái Tử Trác Đa cũng không phải loại mỡ nhồi óc như thế. Cho nên nói, chuyện này thực ra là còn có nội tình?

“Ải Mộc Hoa đã được trấn thủ. Mặt trận dời về biên giới Bầu Di. Lãnh binh lần này là… Bố Sùng Đinh Vương Gia.” Đoàn Du cẩn thận chốt lại những gì quan trọng nhất trong bài báo cáo tường thuật dài đằng đẵng của mình.

Nói đến Phó Tướng Đoàn Du, cũng coi như là người bên cạnh Trương Tĩnh lâu nhất. Trương Tĩnh có hai phó tướng, Trần Dật đối nội, Đoàn Du đối ngoại. Trần Dật là người cương trực, thẳng thừng, thích hợp đem nề nếp kỉ cương xử lý đâu ra đấy. Đoàn Du bản tính nhiều chuyện biết co biết giãn hợp với Nghiêm Gia Niên cũng coi như một cặp bài trùng, quan hệ rộng rãi, mồm miệng đưa đẩy, thích hợp đối ngoại.

Nếu bàn về phẩm chất, Đoàn Du bản tính thối hơn Trần Dật, lại thông minh hơn Trần Dật ở chỗ biết chuyện gì nên nói chuyện gì nên vờ như không biết. Vậy nên, đối với tin tức lần này, Đoàn Du nếu cho qua được sẽ cho qua, ngặt nỗi, kẻ địch lần này là Bố Sùng Đinh, muốn cho qua cũng khó.

“Bố Sùng Đinh?” Trương Tĩnh mặt than giọng không cảm xúc.

“Vâng.” Rõ ràng là mặt than không cảm xúc, thế quái nào mà nhiệt độ cứ lạnh dần thế này?!

“Có tin tức gì của Ngũ Công Chúa không?”

Đoàn Du vừa định mở miệng báo cáo, thì một hậu cần binh từ bên ngoài đã vọt vào, vẻ mặt sợ hãi nói, “Lục Hoàng Tử không thấy!”

“Sao?!” Đoàn Du nghe mà kinh hoảng không thôi. Lẽ nào bị quân địch bắt cóc?! Bắt cóc ngay dưới mũi của Đại Tướng?!

“Thuộc hạ không dám kinh động đến toàn doanh, nên đã cố gắng cho người tản ra tìm, phát hiện Ngự Kiếm cùng Ngự Mã đều không thấy. E rằng Hoàng Tử đã rời khỏi doanh trại…”

“Lần cuối cùng nhìn thấy người là khi nào?” Đoàn Du vội hỏi.

“Dạ, giờ cơm chiều lúc thuộc hạ dâng thức ăn vẫn thấy Hoàng Tử đang ngồi sau bàn đọc sách, chỉ bảo đặt cơm ở đó rồi đi. Một giờ sau, thuộc hạ trở lại thu dọn thì cơm canh đã ăn rồi. Nhưng hai giờ trước, khi thuộc hạ dâng nước nóng cho Hoàng Tử tắm gội lại phát hiện không thấy người.”

Đoàn Du trợn mắt, “Ghi nhớ kỹ như vậy?” không khỏi ánh mắt mờ ám nhìn hậu cần binh, tiể Hậu à, có phải cậu hơi tận tâm rồi không?

Tiểu Hậu gãi đầu cười, giơ ngón tay đếm, “Không có đâu, bởi vì Lục Hoàng Tử luôn sinh hoạt thật đúng giờ giấc. Ban đầu thuộc hạ còn sợ chúng ta là người thô lỗ sẽ không cách nào chăm sóc chu đáo được cho Hoàng Tử, sau mới biết thì ra ngài ấy thật dễ gần. Ngài xem, đến cả quần áo bẩn thay ra cũng xếp gọn đặt đúng chỗ cho hậu cần mang đi giặt, một ngày ăn ba bữa chính một bữa phụ rất đúng giờ, lại không hề kén ăn này, mỗi ngày tắm một lần, hai ngày gội đầu một lần, cũng chỉ cần dùng xác trà tắm là ổn, vớ và áo lót phải thay một ngày hai lần, bla bla bla…”

Đoàn Du nghe một hồi mà chóng mặt, vội vàng phất tay đuổi người, không quên căn dặn việc này phải tạm thời giữ bí mật, cứ vờ như Hoàng Tử vẫn còn nhốt mình trong lều là được. Lúc nãy tiểu Hậu nhiều chuyện ở đây nên không cảm thấy, người vừa đi, Đoàn Du liền lập tức cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo như nhà xác. Da gà nổi lên từng đợt, Đoàn Du ôm tay chà xát một hồi vẫn cứ ớn ót.

“Vừa nãy ngươi định nói Ngũ Công Chúa thế nào?” giọng Trương Tĩnh đều đều vang lên phía sau cứ như đang gọi hồn.

Đoàn Du run rẩy chậm rãi xoay người, đập vào mặt là bản mặt Diêm Vương của vị Đại Tướng nào đấy. Ôi thôi rồi, giẫm phải ổ kiến lửa rồi! Ôi ôi ôi, lẽ nào mạng ta chỉ đến đây?!

Đoàn Du bị ánh mắt kinh khủng của Trương Đại Tướng bắn phá tơi tả, rơi rụng trong gió, mếu máo, “Có tin tức Ngũ Công Chúa đã trốn khỏi thủ đô Bình Bắc, đã tới hoang mạc biên giới phía tây Bầu Di… Ah! Lục Hoàng Tử không phải là đã nghe được tin tức gì đi?!”

Chắc chắn là đã nghe được mới dám lẻn đi như vậy!!

Ngũ Công Chúa ba năm trước hòa thân, gả cho Tam Vương Gia Bố Sùng Đinh. Hiện tại chiến sự nổ ra giữa hai nước, tình trạng nguy hiểm nhất có lẽ chính là nàng ấy. Ngũ Công Chúa Trình Thuyên là công chúa được Hoàng Thượng thương yêu nhất. Trương lão cha từng cảm thán, “Đế Vương vô tình, ngay cả tình phụ tử còn nhạt như nước thì nói chi đến tình huynh đệ. Hoàng Thượng không thể hết lòng yêu thương con trai, nên mới dành hết cả tình thương cho con gái. Cho nên, Ngũ Công Chúa luận về dung mạo lẫn tính tình đều được lòng Hoàng Thượng nhất.”

Hoàng Thượng đối với Ngũ Công Chúa có thể dứt khoát vứt bỏ hay không thì không ai biết rõ, nhưng Hoàng Thượng cho vời Thái Tử hồi kinh, để lại Trình Can, cũng đủ để thấy ngài đã từng yêu thương công chúa là thật. Bởi vì, nếu giám quân là Thái Tử, thì Ngũ Công Chúa chỉ là lá bài vô dụng của Trác Đa.

Trình Can lại khác. Trình Can xây dựng bề ngoài nhân nghĩa của mình vô cùng hoàn hảo. Khi hắn từ Sài Kinh xa xôi đến Thao Châu tìm Thái Tử, danh tiếng của hắn cũng lên như diều gặp gió. Cho dù không rõ nhân nghĩa kia có mấy phần thật lòng, nhưng chí ít nó đã cứu Trình Can một mạng, bởi vì Thái Tử đã bỏ qua cho hắn.

Thật lòng mà nói, Trương Tĩnh không thể chối cãi một chút bồn chồn phân vân của mình khi tin tức chiến sự nổ ra truyền về. Nếu là Thái Tử trước kia, có lẽ Trình Can sẽ có năm phần mười may mắn được sống sót. Nhưng Thái Tử bây giờ, rõ ràng đã chuẩn bị trừ khử Trình Can, đến một phần ngàn cơ hội sống sót Trình Can cũng không có.

Trương Tĩnh từng cho rằng, nếu một ngày Thái Tử giết đệ diệt phụ soán ngôi, hắn sẽ không động một ngón tay. Bởi vì đó là ngai vàng của họ Trình, cha con huynh đệ bọn họ muốn làm gì cũng chẳng ảnh hưởng đến Trương gia của hắn. Cho tới nay, hắn vẫn luôn nghĩ vậy.

Vậy mà, khi đoán được Thái Tử sẽ bỏ qua cho Trình Can, không hiểu sao tận sâu trong đáy lòng hắn, lại len lén thở phào nhẹ nhõm.

Đứa ngốc đó, cũng không phải bụng dạ hiền lành gì, thế nhưng đầu óc lại ngốc ngốc, rất dễ mềm lòng, một lòng nôn nóng lấy lòng cha và huynh trưởng, rất đáng thương, lại có chút… đáng yêu.

Nhưng lúc này, Trình Can lại tự ý bỏ đi, tự chui đầu vào một cái bẫy.

Trương Tĩnh chăm chú nhìn vào địa đồ, môi mím chặt, ánh mắt khó nén lửa giận. Ngũ Công Chúa không biết có thật đang ở hoang mạc, nếu thật sự ở đó, trắng đen thế nào vẫn chưa biết được. Trình Can được bảo vệ cẩn mật, chỉ có thể đợi cho hắn ra khỏi phạm vi thế lực của Trương Tĩnh. Bố Sùng Đinh hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Vấn đề thực ra rất đơn giản:

Trương Tĩnh đánh Bầu Di, Bố Sùng Đinh sẽ tranh thủ bắt Trình Can.

Trương Tĩnh cứu Trình Can, Bố Sùng Đinh sẽ từ biên giới Bầu Di đánh vào tây Đông Gia.

Trừ phi có hai Trương Tĩnh, nếu không sẽ chẳng có người nào có thể đối đầu được với ‘Chiến Thắng Vương’ của Trác Đa.

“Cấp báo!” một binh gác chạy vào, theo sau là Đoàn Du và các lộ tướng quân, sắc mặt trầm trọng.

“Hai vạn quân Trác Đa chia làm hai hướng Đông, Nam đánh vào các chốt thủ biên giới của chúng ta. Quân chủ lực là khoảng hai vạn đang tiến vào chiến trường Bầu Di! Thành Thủ Thao Châu đã cho điều động quân phòng hộ kháng địch, chờ chỉ thị của Tướng Quân!”

Đoàn Du cùng các lộ tướng quân đều áo giáp sẵn sàng đứng bên bàn địa đồ, chờ nghe chỉ huy của Trương Tĩnh. Không khí khẩn trương đến mức mọi người đều không hẹn mà cùng bỏ qua sự vắng mặt của Trình Can.

Trương Tĩnh dùng roi ngựa chỉ vào các điểm phân bố trên địa đồ, bình tĩnh chia quân đi các ngả. Bố Sùng Đinh trong tay có hơn năm vạn quân, lần xuất chinh này hẳn Thái Tử Trác Đa đã cho y thêm không ít…

“Tướng Quân, vậy ai sẽ chỉ huy quân chủ lực của ta?” Đoàn Du sau cùng hỏi.

Trương Tĩnh cau mày nhìn hoang mạc trên địa đồ, trong ánh mắt chợt lóe mà qua bối rối.

Từng lộ binh trong đêm tối chia ra đôi ngã, ánh lửa bập bùng chiếu rọi mũ giáp hung tợn đặc thù của quân binh Đại Triều, khiến người nhìn cứ cảm giác như đối mặt với u minh quỷ quân. Hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi. Khi hắn lại mở mắt ra lần nữa, đã là một Kim Cương Đại Tướng Quân uy vũ bách chiến bách thắng của Đại Triều. Hắn lên ngựa, mũ sắt che kín mặt, tay cầm Trường Quân Đao, đôi mắt lộ ra đằng sau lớp kim loại kia còn lạnh hơn bất kì lưỡi kiếm nào. Uy phong, khí phách, sát khí, lệ khí cứ thế mà tỏa ra, áp bách người chung quanh đến khó thở, trở thành vũ khí tinh thần của quân sĩ Đại Triều.

Đối với chiến sự đang nổ ra bên ngoài, đám nhóc Trương Tuyết mặc dù bị nhốt trong núi sâu nhưng vẫn có thể cảm giác được hết cả, thậm chí còn có phần trầm trọng hơn. Bởi vì, trong hang núi sâu này, bọn họ có thể tận mắt chứng kiến thủ đoạn không ngờ của Trác Đa. Từ khi bị nhốt vào trong này, ngoại trừ bữa cơm đầu tiên có được một chút tin tức về Thụy Miên, còn lại, có thể nói là bắt đầu khoảng thời gian kinh khủng nhất mà Trương Tuyết từng gặp.

Trương Tuyết cùng đám nhóc ngồi trong buồng giam, nhìn bọn lính Trác Đa bắt đi mỗi người trong một buồng giam nhất định đi. Người bị đưa đi già có, trẻ có, lớn có, nhỏ có, phụ nữ có, hoặc đàn ông cũng không ngoại lệ. Ban đầu Trương Tuyết cùng Trương Đàm đoán rằng có thể bọn chúng muốn dùng họ để gây ra uy hiếp gì đấy, nhưng khi những người bất tỉnh đầy máu bị khiêng trở về nhốt trong buồng, đã đổi lấy phẫn nộ trong lòng mọi người.

“Bọn chúng thật ra muốn làm gì?” Trương Đàm nghiến răng nhìn những người khác đang cố gắng băng bó cứu chữa những người đã bị thương bất tỉnh nọ, ánh mắt căm giận.

Hiển nhiên không ai có thể trả lời được cậu. Trương Tuyết im lặng nhìn Bùi Lãnh đang ôm song gỗ, nghiêng đầu cố gắng nhìn sang buồng giam bên cạnh. Bên cạnh là một người nông phu trung niên sáng nay vừa được khiêng trở về, thất khứu chảy máu. Máu đen không ngừng rĩ ra từ hốc mắt lỗ mũi và miệng của người này, mùi máu tanh lúc này đã lan tràn khắp trong động.

Bùi Lãnh hỏi nhỏ thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong số bốn người nọ, người đang ngồi gần nhất, “Tiểu ca, thúc ấy là cha huynh?”

Thiếu niên nọ nhìn chừng mười chín hai mươi, cũng có thể coi là thanh niên rồi, thế nhưng so với ba thanh niên lưng hùm quai gấu kia thì quả thực ‘em ấy vẫn còn bé nhắm nhắm’!

Nghe thấy tiếng thì thầm, cậu có chút giật mình, xong liền mặt mũi kèm nhèm mà nói với Bùi Lãnh, “Đúng là phụ thân… bọn chúng… bọn chúng… phụ thân…” thổn thức không thôi.

Bùi Lãnh mím môi không nói nữa, thế nhưng ánh mắt rã rời lùi lại. Trương Đàm đỡ vai cậu, nhỏ giọng hỏi, “Làm sao?”

Bùi Lãnh nhìn Trương Đàm, nhỏ giọng nói, “Trước kia, có một loại độc gọi là Thi Độc, độc này sẽ làm cho thân thể người trúng độc dần dần thối rữa…”

Mọi người nghe tới đây, đều âm thầm nhận định những người bị đưa đi đã trúng Thi Độc. Thế nhưng Trương Tuyết nhận thấy đây không chỉ là Thi Độc đơn giản như vậy, nàng nghĩ mà sợ, “Thi Độc… có lây lan khi tiếp xúc không?”

Bùi Lãnh mím môi, vẻ mặt chết lặng đều đều nói, “Biến thân thể thối rữa mà vẫn không thể chết, đây là mục đích ban đầu khi Cửu Chi Huyền Lão chế ra Thi Độc, mới là chân chính Thi Độc, biến người sống thành hoạt tử nhân…”

Trương Đàm hơi run sợ, “Cửu Chi Huyền Lão… Độc Vương trong truyền thuyết hai mươi năm trước…”

“Có người, có ai đó, bằng vào cách nào đó… đã tìm được bí phương điều chế Thi Độc bản chính, đem ra thử nghiệm… trên chúng ta…” Bùi Lãnh nuốt khan từng chữ.

Mọi người kinh hãi không thôi. Bốn huynh đệ nhà kia đã bắt đầu gào khóc, kéo theo những người khác. Chẳng mấy chốc, trong khắp hang động đều là tiếng người khóc than. Không khác gì địa ngục.

Nhưng Trương Tuyết có thể lờ mờ đoán được, địa ngục thật sự vẫn chưa tới. Lúc này, tiếng xích sắt mở khóa cổng bên kia ao nước vang lên, Trương Tuyết hướng Trương Đàm nhỏ giọng, “Tứ đệ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, phải gấp rút di tản những người còn sống khỏi nơi này!”

Trương Đàm cười khổ, “Ca, chúng ta muốn rời khỏi chỗ này tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng di tản một số lượng lớn người như vậy…”

Bùi Lãnh cười khổ, giơ tay chỉ về phía những người bị nhiễm độc, “Chậm rồi, mỗi gian đều có một người nhiễm độc, e rằng lúc này đã có tám chín phần mười số người bị lây nhiễm.”

“Độc này hẳn phải có thuốc giải chứ?” Như Ý trông mong nhìn Bùi Lãnh.

Bùi Lãnh moi từ trong áo ra một ống tre, đổ ra vài viên thuốc nhỏ xíu như hạt tiêu, “Đây là Hồi Phong Hoàn, có tác dụng làm giảm chậm thời gian phát tán của các loại độc tố… nhưng chỉ là bản thử nghiệm cho nên…”

Bạn nhỏ Bùi Lãnh còn chưa hết câu, mỗi người đã tự bốc một hạt tiêu nhỏ nhét vào miệng, sau đó sắc mặt ai nấy đều vặn vẹo đến khó coi. Cát Tường thật không nể tình, hai tay bịt chặt miệng, trợn trắng mắt nuốt xuống cơn buồn nôn kinh dị.

Phù phù, đây là thứ kinh tởm nhất mà nàng từng nếm qua!!

Bùi Lãnh cơ mặt co giật nhìn bốn người nọ, nén cười, “Bản thử nghiệm, cho nên sắc hương vị đều là tự nhiên, hoàn toàn không qua cải thiện… Ta còn chưa nói hết, các người thiệt tài lanh!!”

Trương Đàm vẻ mặt ghét bỏ nhìn chỗ thuốc còn lại trong ống trúc của Bùi Lãnh, “Ta nghĩ phân dê cũng không khác gì thứ này!”

Bùi Lãnh trợn mắt, “Đây là ta tự mình nghiên cứu ra, vẫn chưa có dịp hỏi Mạc quán chủ xem thế nào, cũng không biết với Thi Độc liệu có hiệu quả gì hay không. Nói trước, nếu các người có chết cũng không phải do ta à nha!”

Mọi người nghe tới đây đều không hẹn mà cùng thở dài.

Trương Đàm lầm bầm, “Thật thâm, thật hiểm…”

Con người, ai mà không cầu sống. Chả trách bọn chúng không giết họ, còn cơm canh đầy đủ, một khi những bệnh nhân này thoát ra, chắc chắn sẽ gây ra cơn đại dịch cho Đông Gia. Mà Đông Gia loạn, ắt có binh biến,… hoặc là… binh biến đã diễn ra rồi!

Nghĩ tới đây, Trương Tuyết lại nghĩ tới Thái Tử, Trương Tĩnh, Nghiêm Gia Niên… nghĩ tới những người dân sống tại trấn Đông. Gia Sơn cả một ngọn núi vậy mà đã bị chiếm cứ, thì nội bộ Kiên Châu, Ca Châu lẫn Thao Châu hẳn là đều có giặc trong giặc ngoài. Đó là chưa kể đến một đám người Tịch Tàng Cốc không rõ mục đích kia. Trương Tuyết đã từng chứng kiến uy lực của bọn người đó, nếu không phải lúc đó có Thái Tử ra tay đúng lúc, thì không biết bọn Viễn Tu có chờ được cứu viện của Trương Tĩnh hay không.

Với kinh nghiệm duyệt qua không biết bao bộ phim kịch lúc năm giờ chiều và chín giờ tối, cộng thêm bào mòn mấy bộ trường kịch của ‘lão Bao’, Trương Tuyết rất rõ ràng từ vụ việc Thái Tử bị ám sát cho đến nay, tất cả đều là một hồi âm mưu có tính toán. Chỉ là, trình độ của nàng còn quá gà, không thể nào đoán được lắt léo bẫy rập trùng điệp trong đó, cũng không biết được kẻ địch thật sự đứng sau màn là ai. Những chuyện này, liên quan quá lớn, dòng chảy chẳng những vừa sâu còn vừa siết, mà bản thân nàng từ đầu tới cuối chỉ là một trong vô số con cá nhỏ bơi theo dòng nước.

Trương Tuyết đột nhiên cảm thấy khủng hoảng. Từ trước đến nay, cho dù khi chuẩn bị đẩy vào phòng mổ, nàng vẫn có thể cười vui vẻ đùa với Phùng Tuyệt đôi câu. Người khẩn trương khủng hoảng chưa bao giờ là nàng. Gương mặt tái nhợt gầy gò, đôi mắt ửng đỏ ướt át cố nhịn của Phùng Tuyệt khi đó lại hiện lên trong trí nhớ. Khi ấy, anh không dám cầm tay nàng, chỉ vì sợ bản thân mình đang run sẽ ảnh hưởng đến tâm tình nàng. Anh không dám khiến nàng lo nghĩ, miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại vài câu nói đùa của nàng.

Phùng Tuyệt quá sắc bén, quá thông minh, thậm chí trong mắt Trương Tuyết, anh là một người toàn năng. Cảm giác khi ở bên anh, cho dù trời có sập xuống, thế giới này có diệt vong, thì anh vẫn sẽ thay nàng chống đỡ một mảnh trời. Phùng Tuyệt bảo hộ nàng quá tốt. Tốt đến mức nước không chảy gió không lùa, tốt đến mức… Trương Tuyết nghĩ mà giận.

Bởi vì bảo hộ của anh quá vững chắc, cho nên đến thời khắc này, khi sắp sửa phải đối mặt với nguy hiểm thật sự, Trương Tuyết mới bất lực, không thể nghĩ được cách tự cứu mình, cứu người.

Trương Tuyết bỗng dưng muốn khóc.

Nhưng nàng cắn răng, đem nước mắt sắp sửa trào ra nuốt trở vào. Lúc này, chỉ cần nàng yếu ớt, thì bọn Trương Đàm sẽ sụp đổ. Bọn chúng đang cường chống tinh thần, vì có nàng ở đây.

Trương Tuyết ngồi thẳng dậy, một vật lành lạnh chảy vào mu bàn tay. Nàng cúi đầu, ngón tay đầy vết bẩn bắt đầu vân vê miếng ngọc lạnh ngắt. Thanh Long Ngọc, đây là miếng ngọc mà nàng đã lấy xuống từ trên người Như Ngọc lúc hắn hôn mê, cũng chính là Thái Tử Điện Hạ.

Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Thanh Long.

Miếng ngọc này ở trên người Thái Tử, đại biểu cho điều gì, không cần nói cũng biết. Nàng không rõ vì sao Thái Tử không thu hồi lại, thậm chí nàng từng cố ý lơ đãng trưng ra, Thái Tử cũng chỉ khẽ nhìn rồi mặt không đổi sắc xem như không thấy. Đây cũng chính là một trong những lý do khiến Trương Tuyết tin rằng Thái Tử thật đã mất trí nhớ, bởi vậy mới bị lừa một phen.

Mặc kệ, đằng nào cũng chết, không bằng liều thử một phen.

Bọn lính canh đã đến gần.

Trương Tuyết ngước mắt nhìn Trương Đàm, nói, “Nếu ngồi không chờ đoàn diệt, không bằng ta thử một phen.”

“Ca định…” Trương Đàm còn chưa hỏi xong, đã có tiếng xích mở.

Hai tên lính đứng trước cửa, đưa mắt nhìn vào. Trong mắt chúng, đây chỉ là một đám nhóc vắt mũi chưa sạch, nhưng lại được cái nam thanh nữ tú, chỉ tiếc cấp trên lệnh xuống quá gắt gao, nếu không chúng thật rất muốn thử một chút mùi vị tươi mới non mềm của đám nhóc này. Ngồi xếp bằng tựa vào tường là một thiếu niên. Bọn chúng đã chú ý đến thiếu niên này từ hôm qua khi đám tù nhân này được đưa đến. Thiếu niên này có một loại khí chất cao ngạo, lãnh diễm, lại mang dung mạo tú sắc khả cơm như vậy, khiến cho người ta có loại dục vọng muốn chà đạp.

Lúc này, thiếu niên đó vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt không sợ chết cứ đâm thẳng vào bọn chúng thức thách.

Gã lính gác không tự giác mà nuốt khan một ngụm, giơ tay chỉ về phía Trương Tuyết, “Ngươi, ra đây.”

Trương Tuyết rũ mi mắt đứng dậy, trong lòng âm thầm thở phào một hơi. Còn tưởng bọn chúng sẽ bắt những người khác. Trương Đàm lập tức đứng dậy đẩy Trương Tuyết ra sau lưng, hướng ba tên lính gác nói, “Ta đi.”

Trương Tuyết nhíu mày, “Trương Đàm!”

Trương Đàm vẫn không nhúc nhích, “Ta sẽ đi thay người này.”

Bùi Lãnh cũng đứng lên, “Để ta đi thay bọn họ!”

Trương Đàm mắt lửa bắn qua, “Ngươi…”

Như Ý, Cát Tường cũng đứng dậy nhìn chăm chăm hai gã gác ngục.

Bùi Lãnh ánh mắt ám ám liếc qua tay Trương Đàm đang nắm chặt tay Trương Tuyết, nét mặt trong bóng tối lờ mờ không rõ, quay sang đối diện với hai gã cai ngục, giọng nói đặc biệt ác liệt, “Cùng đi thôi, đưa đầu cũng một mạng, thụt đầu cũng một mạng.”

Tên lính sửng sốt một chút, sau đó liền hung dữ vung tay về phía Bùi Lãnh, “Mẹ nó, bị điên rồi hay sao mà đứa nào cũng gấp gáp đi đầu thai như vậy?!”

Tay giấu sau vạt áo đã cầm sẵn kim châm, Bùi Lãnh cũng không ngờ Trương Đàm lại trước một bước chắn trước mặt mình.

Vẻ mặt lạnh như băng cùng với ánh mắt ẩn ẩn sát khí giết qua của Trương Đàm khiến gã cai ngục khựng lại. Khí thế hùng hổ chớp mắt mà bay biến chẳng còn. Rõ ràng chỉ là một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch, thế quái nào lại cho người khác cảm giác áp bức như thế này?

Hắn đương nhiên không biết, một thân áp khí đó của Trương Đàm đều được chân truyền từ Trương Tĩnh, mặc dù chưa được đến mức độ trấn áp toàn cục như Trương Nhị Gia, thế nhưng ở đây dùng để đè bẹp đám ruồi nhặng này vẫn còn dư sức!

“Năm người chúng ta thay thế cho những người khác. Cứ đưa bọn ta đi là được!” Trương Tuyết bình tĩnh nói.

Mấy tên cai ngục nhìn nhau, sau đó gật đầu mang cả bọn rời khỏi.

Khi Trương Tuyết vừa đi khỏi, ba bóng người xuất hiện trong địa lao theo lối thông gió nhảy xuống. Thiếu niên bên cạnh buồng giam của bọn Trương Tuyết nhìn ba người này, thầm đoán bộ dạng của bọn họ không giống cùng một bọn với đám cai ngục kia, mới đánh liều lên tiếng, “Các vị… không biết…”

Viễn Tu theo dõi ngoài cửa động nửa ngày, mới tranh thủ lúc đêm tối đổi ca gác mà lẻn vào hang động. Lần mò mãi mới tìm được đến địa lao này cứu người, chỉ là không ngờ nơi này vậy mà nhốt nhiều người đến vậy. Có những người bị giam người đầy máu, khiến hắn không nhịn được mà thần sắc nghiêm trọng hẳn lên.

Khác với Viễn Tu, Úc Dật Phong, nhị thiếu gia của Úc Kiếm Sơn Trang, hắn một đường trà trộn vào nơi này từ ba ngày trước, tin tức nghe được cũng nhiều hơn hẳn. Hắn một mặt muốn nhanh chóng tìm được Úc Dật Thanh, một mặt lại không hy vọng em trai mình cũng như những người này, bị hạ độc thủ như vậy. Đồng thời, hắn còn muốn nhanh chóng thông tri quan phủ, nhưng hắn là người giang hồ, thấy việc bất bình rút đao tương trợ còn được, bảo hắn liên lạc quan phủ tìm người giúp đỡ, hắn quả thật không biết phải tìm tên quan nào đủ thẩm quyền đủ tín nhiệm để xử lý việc lớn như này.

Người còn lại là Lương Gia Thành, so với hai kẻ giang hồ chính tông kia, thì hắn rõ ràng hơn việc gì đang diễn ra ở đây. Ngay khi phát hiện hang ổ của bọn Trác Đa ngay trong lòng Gia Sơn, hắn đã phái người cấp tốc thông tri Trương Duệ, còn bản thân mình thì trà trộn vào bên trong. Không vào thì thôi, vào rồi mới biết tình hình nghiêm trọng hơn hắn tưởng rất nhiều. Hắn nhìn hết thảy từng buồng giam, phát hiện ở đây hết tám chín phần mười số người đã có dấu hiệu nhiễm bệnh. Muốn đào thoát thật dễ dàng, nhưng nếu dẫn thêm số dân nạn đầy mầm bệnh như vậy, tuyệt đối không thể trở về lây bệnh cho quân doanh. Đó mới là mục đích chính của Trác Đa. Nếu quân doanh không tiếp nhận bọn họ, vậy thì oán khí của những người này sẽ khiến bọn họ chó cùng rứt giậu, lúc ấy sẽ quay ngược lại cắn quân nhà không chừng.

Trong lúc Lương Gia Thành đang bối rối, thì có một giọng nói run rẩy khẽ vang lên, “Các vị… có phải muốn tìm người hay không?”

Lương Gia Thành, Viễn Tu, Úc Dật Phong cùng lúc nhìn về phía buồng giam, chỉ thấy một thanh niên tuổi chừng mười chín, hai mươi đang ngồi ôm song cửa ngước nhìn, phía sau là ba thanh niên vạm vỡ lưng hùm vai gấu đang thay phiên chăm sóc một đại thúc trung niên đã trúng độc.

Viễn Tu nương theo ánh sáng lờ mờ đánh giá người nọ một chút, sau đó cẩn thận hỏi, “Tiểu huynh đệ, có từng trông thấy một đám năm đứa nhóc ba nam hai nữ không?”

Thanh niên nọ như suy nghĩ gì đó, cắn môi hỏi lại, “Có phải cả năm người đều chừng mười sáu mười bẩy, trong đó có một người gọi là Tuyên ca?”

Lương Gia Thành sửng sốt, hóa ra bị bắt vào đây thật!

Viễn Tu mừng rỡ nói, “Đúng là như vậy! Xin hỏi…”

Thanh niên nọ nức nở, “Sao các huynh không chịu tới sớm một chút? Mấy giờ trước bọn họ đã bị đưa đi rồi!”

“Đi? Đi đâu?!” Úc Dật Phong cũng nôn nóng, đám nhóc kia dù gì cũng xem như là bằng hữu của em trai hắn, ít ra còn muốn từ bọn chúng hỏi một chút tin tức.

Thanh niên đưa mắt buồn bã nhìn về phía cha mình, nghèn nghẹn đáp, “Sợ rằng…”