Tiết trời cuối năm se sắt lạnh, Niệm Tư Huyền sáng sớm thân áo choàng dày tay ôm ấm lô cùng Tố Đan ngồi xe ngựa ra ngoài. Dẫu sao thêm mấy ngày nữa trong cung tổ chức tửu yến thưởng mai, nàng có đi mua thêm vài thứ trang sức hương liệu cũng là hợp lý. Niệm Tư Huyền trong lòng hồi hộp, tuy rằng Châu Ẩn trước là thân tín cận nữ của nàng, nhưng hiện tại nàng trong nguyên thân Thuần Hi Quận chúa cùng nàng Lăng Vương phi của ngày trước nửa điểm giống nhau cũng chẳng có. Niệm Tư Huyền không rõ Châu Ẩn có đồng ý gặp mặt.
Bảo Hoa lâu nằm chênh vênh bên bờ sông Đại Hà, Niệm Tư Huyền vừa lên tầng đã thấy Châu Ẩn đứng trước một nhã gian, nàng hơi mỉm cười, để Tố Đan lại bên ngoài canh giữ, tự mình vào trong. Nhã gian rộng rãi, ngoại trừ một bàn ăn còn có bình phong che đi gió lạnh từ cửa sổ, Niệm Tư Huyền thong thả ngồi xuống. Châu Ẩn đối diện nàng vẫn nghi ngại đứng về một phía.
Niệm Tư Huyền phất tay, dáng điệu nho nhã quen thuộc, ung dung:
-
Em cũng ngồi đi! Châu Ẩn hàng mày tuy rằng cau lại, nhưng cũng không biểu hiện gì:
-
Nô tì không dám! Không biết hôm nay Quận chúa gọi nô tì đến đây là có việc gì? Niệm Tư Huyền thở nhẹ, nàng vò vò khăn tay, lại nói:
-
Em đã đọc thư, nếu hiện tại đã ở nơi nay thì đương nhiên cũng hiểu một phần! Châu Ẩn phúc thân thi lễ, ngước mắt lên:
-
Thứ cho nô tì ngu dốt, chuyện của Quận chúa người nói trong thư, cái gì mà tráo hồn, nô tì thật sự không hiểu nổi! Niệm Tư Huyền cơ bản cũng đã lường trước được loại tình huống này, chính bản thân nàng cũng không dễ tiếp nhận chuyện quỷ thần, huống hồ gì là người ngoài, Niệm Tư Huyền nhàn nhạt môi cười:
-
Thiên hạ rộng lớn, việc quỷ dị nhiều, không gì là không thể xảy ra! Thuở khai thiên lập địa, Nữ Oa nương nương còn có thể dùng ngũ sắc thạch vá trời, dùng đất sét nặn thành hình người, thì... Châu Ẩn lần nữa thi lễ, cắt ngang lời Niệm Tư Huyền:
-
Nô tì hèn mọn, chuyện xưa tích cũ đều không được đọc qua, Quận chúa nếu đã nói là tiểu thư nô tì trọng sinh, vậy xin hỏi người làm sao chứng minh được! Niệm Tư Huyền nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng:
-
Châu Ẩn, em vào phủ năm tám tuổi, là người trấn Đoan Xá, thành Phục Xá thuộc Liêu Châu! Châu Ẩn lắc đầu, ánh mắt sắc bén không chút nhượng bộ:
-
Việc này trên dưới Viên Hầu phủ không ai không biết! Quận chúa người nếu rõ ràng cũng chẳng có gì là lạ! Niệm Tư Huyền bật cười, Châu Ẩn vẫn là Châu Ẩn thông minh tỉ mỉ:
-
Được rồi! Tiểu thư em trước ở phủ chuyên dùng lăng la Phúc Thành, nhà thêu Bát Viện tú phường, không cài trâm ngọc bích, không dùng vòng tay ngà voi, không điểm thúy, không đính hoa lụa! Châu Ẩn đồng tử hơi chuyển động:
-
Quận chúa nếu bỏ công điều tra từ hạ nhân Niệm gia đều có thể biết những chuyện này! Niệm Tư Huyền nhấp một ngụm trà nóng, cảm nhận vị đắng xộc lên cổ họng:
-
Năm mười hai tuổi, ta làm đổ giá đèn dầu trong từ đường khiến phần chân trên em bỏng nặng, để lại vết sẹo bằng nửa bàn tay... Châu Ẩn ngẩng đầu, ngưng trọng biểu tình.
Niệm Tư Huyền tiếp tục:
-
Dưới thắt lưng ta ba phân bên trái có một vết bớt hình cánh bướm đỏ! Đôi mắt Châu Ẩn ngân ngấn lệ nóng.
Niệm Tư Huyền đứng dậy, kề cạnh Châu Ẩn:
-
Ngày Phượng Hoàng lâu bị cháy, chính tay ta đã viết một bức thư đưa em đem về phủ, yêu cầu Niệm gia dù ta có xảy ra chuyện gì cũng phải án binh bất động! Không được dâng tấu lên Hoàng đế, không được chất vấn Lăng Vương điện hạ! Châu Ẩn bật khóc quỳ xuống, bờ vai run rẩy không ngừng. Niệm Tư Huyền vừa đỡ nàng ta dậy, vừa thở dài:
-
Là ta đỡ em ra khỏi tường Vương phủ, cánh tay em còn bị trầy trụa một đường dài rướm máu! Thật may mắn em vẫn thoát được! Châu Ẩn lúc này không nói nên lời, chỉ ú ớ lắc đầu, hồi lâu mới có thể thốt lên:
-
Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư của em! Đúng là người rồi! Niệm Tư Huyền ôm lấy Châu Ẩn, cố gắng ngăn dòng nóng ấm từ khóe mắt chực tràn:
-
Không sao! Không sao! Là trời cao có mắt!Châu Ẩn sau khi trấn định mới có thể chỉnh đốn lại dung trang, nàng ta hơi hướng mắt về bình phong, nói:
-
Tiểu thư, đại thiếu cũng có ở đây! Niệm Tư Huyền kinh hỉ nhìn theo Châu Ẩn, liền thấy huynh trưởng thân thuộc từ sau bình phong bước ra, trên người ngược lại áo gấm hoa lệ thường ngày là bố y đạm mạc, Niệm Tư Huyền vội vội vàng vàng:
-
Đại ca! Niệm Kinh Hồng tuy rằng đã nghe qua toàn bộ sự tình, nhưng đối với muội muội cơ bản vẫn không thể thân thiết như cũ. Dù sao, trước đây hắn đã từng cùng Thuần Ninh Quận chúa tương kiến mấy lần, đột ngột thay đổi thân phận, có chút khó tiếp nhận.
Niệm Tư Huyền chung quy cũng hiểu được, nàng vừa cười vừa khóc, lại nhìn bộ dạng của Niệm Kinh Hồng mà lo lắng:
-
Trong phủ đã xảy ra chuyện gì sao? Niệm Kinh Hồng gật đầu, giọng nói trầm thấp càng thêm phần cảnh giác:
-
Mẫu thân trên đường về quê chưa rõ an nguy, hiện tại phụ thân đã bị bí mật bắt đi, bản thân ta đang phải bỏ trốn! Người thi hành án lần này lại là Hạ Lan Lăng Quân! Niệm Tư Huyền nghe như sét đánh ngang tai, máu trong huyết quản tưởng chừng cô đặc. Nàng bàng hoàng nhận ra, vì sao Trịnh Mẫn Doanh khi đó có thể dễ dàng ra tay với nàng, cho dù thất sủng, nàng cũng là một Vương phi danh chính ngôn thuận. Thì ra bởi vì Trịnh Mẫn Doanh từ trước đã nghe ngóng được Niệm phủ sắp bị xô đổ!
Châu Ẩn đỡ chủ nhân ngồi xuống, Niệm Tư Huyền mất một lúc lâu mới nói được:
-
Nếu là Lăng Vương đích thân tra, chắc chắn án này không nhẹ! Niệm Kinh Hồng bật cười, phượng mâu ánh lên tia sắc lạnh:
-
Nhẹ hay không nhẹ còn có ý nghĩa gì! Đây là án tru di, Niệm gia đời đời trung thành với Hoàng thượng liền bị một cái án phản loạn gán vào đầu! Niệm Tư Huyền cắn lấy môi đỏ, lại hỏi:
-
Chúng ta ủng hộ Hoàng hậu nương nương, nay biểu ca đã là Thái tử, Niệm gia làm có lý nào tạo phản! Niệm Kinh Hồng tay siết thành quyền, hừ một tiếng:
-
Là thập tứ Hoàng tử, Hòa phi cấu kết mệnh quan triều đình tạo dựng thế lực riêng, nuôi giấu quân lực, không rõ vì sao trong danh sách quan lại tham gia lại có Viên Hầu phủ chúng ta! Niệm Tư Huyền mím môi, thập tứ ấu tử Hoàng đế còn nhỏ tuổi như vậy, Hòa phi đã sinh tâm bất chính, ngoại trừ Hoàng đế sáng suốt cương quyết, vẫn còn một Thái tử văn võ song toàn, một Lăng Vương thâm trầm mưu tính, Hòa phi cho rằng bản thân có thể đối đầu cùng bọn họ hay sao!
Niệm Tư Huyền nghĩ đến Hạ Lan Lăng Quân, nếu hắn tiếp nhận án này, việc duy nhất nàng có thể làm chính là tiếp cận hắn để thu thập tin tức. Niệm Tư Huyền bối rối thở dài, nhìn ra ngoài trời cũng không còn sớm nữa, đành phải hồi phủ:
-
Muội đem theo Châu Ẩn, có gì sẽ để nàng đi báo tin! Huynh phải thập phần cẩn thận, trước giờ vốn dĩ án tạo phản không thông qua thẩm tra, nếu đã trốn thoát đừng để bị bắt lại! Muội sẽ cố hết sức thăm dò phía Lăng Vương! Niệm Tư Huyền xoa xoa mi tâm bước ra khỏi nhã gian lại, nghe Niệm Kinh Hồng gọi với theo:
-
Hạ Lan Lăng Quân vốn không tốt đẹp gì, muội đã một lần, đừng thêm một lần phạm sai lầm! Niệm Tư Huyền nhợt nhạt cười, trấn an:
-
Huynh yên tâm, muội biết phải làm gì! Giữa trưa, sương khí mờ mịt thiên địa, kinh thành chìm trong mưa tuyết đầu mùa. Từng đợt vụn trắng rải dày mặt đất.
Niệm Tư Huyền thẫn thờ hơ tay bên lò sưởi, Tố Đan đứng một góc phòng nhìn chằm chằm Châu Ẩn, cả hai qua loa cười, cũng chưa nói cùng nhau lời nào. Niệm Tư Huyền không có tâm tình giới thiệu, mải miết suy nghĩ về án vụ, nên Tố Đan chỉ biết Châu Ẩn là nữ nhi người quen cũ của nàng.
Giữa trùng trùng tuyết trắng, hạ nhân Kỷ thị bộ hành đến viện nàng mời sang chính phòng có việc gấp. Niệm Tư Huyền chán nản đổi trang phục, vòng vèo theo hành lang dài rộng đã được treo mành tre chắn gió mà đi. Khi nàng đến nơi, trong phòng đã không thiếu ai, kể cả Trịnh Mẫn Doanh cũng từ Lăng Vương phủ mà về. Niệm Tư Huyền vì vậy thầm đoán được đây là việc hệ trọng.
Kỷ thị một thân áo đỏ sậm, gương mặt căng thẳng cực điểm, Niệm Tư Huyền chau mày, dạo gần đây mỗi ngày nàng đều tính toán toàn bộ sổ sách Chiêu Quốc công phủ, Kỷ thị dường như ở ẩn không nhúng tay đến. Hiện tại bày ra điệu bộ này, cơ bản trong phủ đã xảy ra đại sự.
Kỷ thị thấy không còn thiếu một ai, mới nhạt giọng:
-
Nhị phòng, tam phòng sắp hồi kinh, thời gian tới sẽ ở lại phủ chúng ta! Niệm Tư Huyền kín đáo nhìn nhanh một vòng, chỉ thấy ai nấy đều thở dài, đặc biệt Trịnh Mẫn Doanh không hề kiêng nể mà khó chịu:
-
Bọn họ tính ở đây bao lâu? Kỷ thị tựa đầu cổ tay, phía sau ma ma khẽ xoa bóp vai:
-
Chưa biết được! Lần này Đỗ lão phu nhân cũng về! Trịnh Mẫn Doanh đứng bật dậy, đồng tử nhuộm một tầng tức giận:
-
Tổ phụ rõ ràng đã phân gia... Kỷ thị đứng dậy, uể oải:
-
Phân gia thì sao, năm xưa Đỗ lão phu nhân cũng là bình thê, lại là sinh mẫu nhị phòng, hiện tại nhị phòng được thánh ân, rút về kinh nhậm một cái Phó đô Ngự sử Đô Sát viện! Lão gia có thể không giữ người ư? Niệm Tư Huyền thu hồi ánh mắt, nàng nhìn xuống sàn đá vân ngang vân dọc, Đỗ lão phu nhân tuy chỉ là bình thê, nhưng hiện tại bà còn sống, Chiêu Quốc công nếu không cẩn thận đối đãi liền bị gán cho tội danh bất hiếu. Kỷ thị hiện tại không muốn cũng phải ép bản thân để bọn họ lưu lại. Chiêu Quốc công phủ là cây đại thụ, người người đều muốn dựa vào, chưa kể tước hiệu dù sao cũng đã truyền cho đại lão gia, bây giờ nếu làm khó hai phòng còn lại liền bị mang tiếng hẹp hòi. Kỷ thị hôm nay coi như cũng chỉ thông báo một tiếng.
Nhân số trong phủ không nhiều, ngoại trừ Kỷ thị và Trịnh Lục Thanh cũng chỉ có Lâm di nương sinh được ấu tử, cùng Dương di nương mẹ đẻ Trịnh Nhữ Anh, phòng viện còn trống rất nhiều, đừng nói hai phòng, cho dù năm, mười phòng nữa cũng đủ.
Dù sao cũng chỉ ba, bốn ngày nữa nhị phòng cùng tam phòng đã đến được kinh thành. Niệm Tư Huyền hơi có ý cười, nàng không phải người Trịnh gia, chưa kể nàng cùng Trịnh Mẫn Doanh vốn có thâm cừu đại hận, Trịnh gia loạn hay không loạn nàng không vướng bận nhiều.
Điều tiên quyết bây giờ chính là Hạ Lan Lăng Quân, để cứu được phụ thân, nàng lần nữa phải tiếp cận được hắn. Niệm Tư Huyền xoa xoa gò má ửng đỏ vì lạnh, kế hoạch tốt nhất không phải chính là hồng mai tửu yến hay sao!
____________________