Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 65: Một thân phận (hạ) – Âm mưu quỷ kế (thượng)

Long Ưng thở dài:

- Đại Giang Liên rốt cuộc đã rục rịch ở Ba Thục rồi.

Khâu Thần Tích nói:

- Xem ra không giống. Bang hội có sức ảnh hưởng trên địa bàn hoạt động của Đại Giang Liên là Tây Giang bang. Ba ngày trước, Bang chủ của Tây Giang bang đã bị sát hại. Thủ pháp bị giết tương tự như với Địch Liên Phùng. Hiện tại, giang hồ tại Ba Thục đang loạn, không ai đoán được người nào sẽ được lợi.

Long Ưng trầm giọng nói:

- Ta thấy đây chỉ là thủ đoạn che giấu tai mắt của Đại Giang Liên. Cũng có thể vì đầu lĩnh của Tây Giang bang không chịu nghe lời mà ra tay tiêu diệt y.

Sát cơ trong hai mắt Khâu Thần Tích hiện lên, y nói:

- Ta nên nhanh chóng thành lập một quân đội ứng biến. Chỉ cần có mục tiêu chính xác, bất luận lúc nào cũng có thể dùng thế lôi đình vạn quân mà nhổ tận gốc. Long tiên sinh có thể giúp ta một tay trong phương diện này hay không?

Long Ưng nói:

- Sau khi tìm hiểu rõ tình hình thì sẽ thương lượng với Tổng quản sau. Hiện tại ngàn vạn lần chớ hành động thiếu suy nghĩ, sẽ đánh rắn động cỏ đấy.

Lúc này, đại mỹ nhân xinh đẹp tóc vàng Mỹ Tu Na Phù đã trở về.

Khâu Thần Tích nói thêm vài lời, vẻ mặt hâm mộ mà rời khỏi.

Long Ưng cùng với mỹ nhân Mỹ Tu Na Phù trở về phòng ngủ. Hắn ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, đặt nàng ngồi lên đùi, thân mật một phen.

Long Ưng nói:

- Nàng không dự yến hội với Vương tử sao? Nếu không có Mỹ Tu Na Phù xinh đẹp, rất nhiều người sẽ thất vọng đấy.

Mỹ Tu Na Phù hôn hắn một cái, nét mặt tươi như hoa nói:

- Người ta vừa mua đồ, vừa nhớ Ưng gia. Nhớ Ưng gia rồi thì đâu còn tâm trí mà để ý người khác. Cho nên, sau khi xài hết tiền thì lập tức trở về bên cạnh Ưng gia. Mỹ Tu Na Phù rất nhớ chàng.

Long Ưng hoảng hồn. Hoành Không Mục Dã đưa cho hắn một túi tiền.

Bên trong chí ít phải có đến hai trăm lượng bạc, tương đương với ba đĩnh hoàng kim. Không ngờ bị nàng xài trong chốc lát. Vẻ đẹp của nàng nếu như có thể khiến người ta kinh tâm động phách thì cách xài tiền của nàng cũng khiến người ta kinh tâm động phách không kém.

Người nghèo sẽ không nuôi nổi nàng. Xem ra, phải trộm ngàn lượng hoàng kim ở Ba Thục này mới có thể thay người bị hại lấy lại công đạo.

Hắn cười khổ nói:

- Mỹ Tu Na Phù xinh đẹp đang nghĩ gì vậy?

Mỹ Tu Na Phù thẹn thùng nói:

- Ưng gia không phải đã nói người ta là hoa quả tươi ngon miệng nhất sao?

Long Ưng nhìn đôi mắt mở to của nàng, nói:

- Mỹ Tu Na Phù xinh đẹp sao lại dễ dàng đỏ mặt như vậy? Vương tử nói, trước kia y chưa bao giờ nhìn thấy nàng đỏ mặt.

Mỹ Tu Na Phù ngả đầu vào vai hắn, vẫn bướng bỉnh nói:

- Hãy để cho Na Phù giữ lại bí mật này.

Long Ưng lấy làm kỳ quái hỏi:

- Nàng có gì gạt ta phải không? Mau thú nhận ngay.

Mỹ Tu Na Phù dùng thanh âm như muỗi, nhỏ giọng thỏ thẻ bên tai hắn:

- Mỹ Tu Na Phù muốn mà. Người ta mắc cỡ chết.

Long Ưng nói:

- Không nên gạt ta. Lần đầu tiên gặp nàng tại Dịch phủ, lỗ tai nàng đã đỏ bừng. Sao có thể lần thứ nhất nhìn thấy ta là nghĩ đến cái chuyện đó?

Mỹ Tu Na Phù vặn vẹo cơ thể mềm mại, thở dốc nói:

- Người ta sao dám lừa chàng chứ? Ánh mắt của chàng tối hôm đó như có pháp lực khiến cơ thể người ta như muốn bốc cháy. Vào thời khắc ấy, Na Phù đã hiểu được mình chính là người của Ưng gia. Ưng gia, chàng khác với những người đàn ông khác. Xem người ta giống như là thưởng thức phong cảnh, không có chút đắm đuối nào. Nhưng lại có thể nói những lời nói êm tai nhất. Sau khi đến Đại Giang, Na Phù mỗi đêm sẽ ca hát, khiêu vũ cho chàng nghe, khiến cho Ưng gia mãi ba năm vẫn không quên được người ta.

Long Ưng thầm kêu hổ thẹn. Lúc đó, hắn vừa mới tiến vào trạng thái Ma chủng, lại để cho Tu Na Phù nhìn thấy “mặt tốt” của mình. Với “tướng mạo sẵn có” này mà gặp nàng, khẳng định sẽ bị tâm hồn thiếu nữ nàng mắng là “tứ sắc quỷ”.

Có lẽ đây chính là duyên phận.

Hắn, Nhân Nhã, mỹ nữ Hoa Gian, Tiểu Ma Nữ và Tĩnh Trai tiên tử trong cõi u minh đều có lực lượng vô hình đưa bọn họ về cùng một chỗ. Sự phát triển về sau cũng chỉ xem vận mệnh an bài. Duyên phận chính là thứ huyền diệu rất khó giải thích. Vừa không thể miễn cưỡng, lại không thể chống cự được.

Không biết qua bao lâu, hạ nhân trong nhà đến báo Quế Hữu Vi tìm hắn. Long Ưng liền rời khỏi cơ thể yêu kiều của Tu Na Phù, để cho nàng tiếp tục đắm chìm trong mộng mà đến nội đường gặp khách.

Quế Hữu Vi mang đến độc môn binh khí Xà Thủ Đao của Phạm Khinh Chu. Long Ưng sau khi vuốt ve binh khí, Quế Hữu Vi liền nói:

- Hiện tại, bởi vì có nhiều sự cố xảy ra ở Ba Thục mà phòng thủ thành và cửa sông cực nghiêm. Người nào đến Ba Thục mà không có lý do hoặc lén lút thì sẽ bị cấm vào thành. Cho nên, ta đặc biệt làm một giấy thông hành cho Ưng gia, để giúp Ưng gia giảm bớt phiền toái.

Long Ưng hớn hở nói:

- Quế bang chủ thật sự chu đáo. Nhưng “Phạm Khinh Chu” mà có những thứ sẽ khiến người ta sinh nghi thì sao?

Quế Hữu Vi nói:

- Không làm người ta sinh nghi đâu. Phạm Khinh Chu tinh thông môn đạo giang hồ, muốn có tờ giấy thông hành vượt qua kiểm tra này thì dễ như trở bàn tay. Còn nếu Ưng gia muốn báo tin gì, thì có thể đến cửa hàng trên cầu Sư Tử phố Thiên Phủ thành đô để tìm một người tên là Thiết Cổ. Y là người từng trải, lại có tầm nhìn, tuyệt đối có thể tín nhiệm.

Long Ưng ghi nhớ trong lòng, gật đầu nói:

- Nếu không có chuyện gì quan trọng thì ta sẽ không tìm y.

Quế Hữu Vi nói:

- Bữa tiệc tối hôm qua đã xảy ra một sự kiện.

Long Ưng hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Quế Hữu Vi nói:

- Tham dự yến hội còn có Phù Quân Hầu ngoại hiệu “Thương Quân”. Y đến Dương Châu vốn muốn cùng Vương tử tranh đua cao thấp. Về sau, bởi vì Vương tử hủy bỏ luận võ, cho nên chúng ta đã dặn đi dặn lại Phù Quân Hầu là chớ nên khiêu chiến Vương tử. Nhưng lại không biết được kẻ này ngang ngược khó dạy, vẫn khiêu khích Vương tử nhiều lần. Cuối cùng Vương tử không kiềm chế được, đã động thủ với y ngay bên ngoài quảng trường yến hội. Ta biết Vương tử một khi thật sự nổi giận, kiếm không lưu tình. Quá trình tỷ võ diễn ra kịch liệt. May mà đến chiêu thứ một trăm, Phù Quân Hầu thu binh ngưng chiến, mọi người bắt tay giảng hòa nên không gây nên đại họa gì.

Long Ưng nói:

- Điều này có thể lý giải.

Quế Hữu Vi lắc đầu nói:

- Ta là đệ tử của Lăng Trọng Sư. Mặc dù tư chất võ công có hạn, không bì nổi sư tôn nhưng nhãn lực sẽ không thua bất cứ người nào. Như đêm đó Ưng gia cùng Vương tử luận võ, đều tràn ngập hương vị tương thân tương ái. Nhưng Vương tử và Phù Quân Hầu thì lại khác. Vương tử có lẽ không có ý giết Phù Quân Hầu, nhưng Phù Quân Hầu lại có ý đồ giết chết Vương tử. Có điều, bởi vì Vương tử võ công cao cường nên y không thể thực hiện được ý đồ đó.

Long Ưng ngạc nhiên nói:

- Có việc này sao?

Quế Hữu Vi nói:

- Tướng mạo Phù Quân Hầu mạnh mẽ, nhưng thô, không có dũng lực. Ta không thích y. Nhưng đó chỉ là cảm giác giữa người và người, rất khó nói đến đạo lý. Cho đến tối hôm qua, khi ta nhìn y xuất hết toàn lực, thì cảm giác rất rõ ràng, chính xác là y mang một ý tứ rất tà ác. Ưng gia nên coi chừng người này.

Long Ưng cười nói:

- Y càng lợi hại thì lại càng thú vị. Ai, nếu như không phải đang giấu diếm thân phận, địa vị thì ta sẽ tìm y đại chiến một trận ngay bây giờ. Đánh cho y đến hoa rơi nước chảy.

Quế Hữu Vi nói:

- Trên người Ưng gia, lần đầu tiên ta chính thức cảm nhận được cái gọi là không sợ trời không sợ đất.

Y móc tiền từ trong túi ra, đặt lên trên bàn rồi nói:

- Phạm Khinh Chu là người rất xảo quyệt, ra tay cũng xa xỉ. Bên trong có bảy thoi vàng, là di vật của Phạm Khinh Chu. Thoi vàng này mua ở hiệu buôn Vân Quý.

Long Ưng vui mừng nhận lấy, nói:

- Đối với đồ vật của tiểu tử này, ta tuyệt không khách khí.

Quế Hữu Vi hớn hở nói:

- Nếu Ưng gia muốn tiền thì chỉ cần một câu thôi là có ngay.

Long Ưng nói:

- Ngân lượng phải tự mình tìm mới vui. Kiếm tiền vốn cũng là một sở thích cá nhân. Bang chủ có hảo ý, tiểu tử đây xin nhận. Về sau Bang chủ đừng gọi tiểu tử là Ưng gia nữa, cứ gọi Tiểu Ưng là được rồi. Xin nhờ, xin nhờ.

Quế Hữu Vi cười nói:

- Tiên sinh cũng biết, khi Thánh thượng nói chuyện với ta, cũng nhiều lần gọi tiên sinh là Ưng gia. Gọi tiên sinh là Tiểu Ưng ta không quen lắm. Chỉ có từ “Ưng gia” mới xứng với khí phách của tiên sinh. Cùng đi chứ? Đám người Vương tử đã trở lại Phượng Minh Hào. Ta sẽ yểm hộ Ưng gia cùng mỹ nhân tóc vàng đến bến tàu.

Long Ưng liền trở về phòng.

- Thức dậy đi!

Mỹ Tu Na Phù thò cánh tay trắng như tuyết ra, quấn trên cổ hắn, nhắm đôi mắt đẹp, rên rỉ:

- Người ta đang buồn ngủ, muốn ngủ thêm chút nữa.

Long Ưng biết nàng cũng giống như Nhân Nhã, rất thích ngủ, cũng hiểu được bởi vì trong lúc hợp thể giao hoan tiếp nhận kỳ khí Ma chủng thì sẽ rơi vào cảm giác đê mê không cách nào hình dung được. Bây giờ có ép nàng rời giường cũng chẳng có ích gì. Hắn liền quấn cơ thể mềm mại nóng hừng hực, ngào ngạt hương thơm của nàng vào trong chăn bông, cứ như vậy mà ôm nàng ra sân, leo lên xe ngựa Quế Hữu Vi đã chuẩn bị sẵn rời khỏi phủ tổng quản.

Đại mỹ nữ tóc vàng nửa tỉnh nửa ngủ ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn nói vài câu nỉ non theo ngôn ngữ của dân tộc Thổ Phiên, khiến cho hắn lần đầu tiên cảm thấy hắn không thể không học ngôn ngữ Thổ Phiên rồi.

Đoàn xe xuyên qua các ngõ hẻm ở Dương Châu.

Bên tai là ngôn ngữ nghe không hiểu, lại đang ở một thành phố xinh đẹp, lạ lẫm. Hết thảy giống như một cơn mộng đẹp, không chân thật.

Sau khi Long Ưng sắp xếp cho Mỹ Tu Na Phù xong thì đến phòng của Hoành Không Mục Dã.

Nhắc đến chuyện yến hội và chuyện Phù Quân Hầu động thủ, Hoành Không Mục Dã nói:

- Thật sự là y muốn giết ta, ta cũng muốn giết y. Chỉ là hai bên không ai làm được.

Long Ưng nói:

- Rốt cuộc là tên tiểu tử này có mục đích gì vậy?

Hoành Không Mục Dã nói:

- Không cần biết mục đích của Phù Quân Hầu là gì, chỉ cần biết nhiều ít gì cũng có quan hệ với người Đột Quyết. Nếu như vừa rồi ta nuốt hận bỏ qua, hậu quả là sẽ bị người ta ám sát. Bất luận Phù Quân Hầu muốn giết ta cỡ nào, thì yến hội vừa rồi thủy chung không phải là thời gian thích hợp, khó có thể ra tay. Đây chính là lần thử nghiệm cuối cùng khi người Đột Quyết muốn giết ta ở Trung thổ.

Long Ưng nói:

- Lần này y để lộ thân phận và địa vị chính thức của mình, chính là được không bù mất. Ha ha, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được mục tiêu rõ rệt.

Hoành Không Mục Dã trầm giọng nói:

- Ta lại không nghĩ như vậy. Y có thể cùng ta đánh nhau bất phân thắng bại, khiến cho thanh thế của y có thể tiếp cận gần với lão ca huynh, đã trở thành đại anh hùng trong lòng mọi người đàn ông khác. Khi Thánh thượng hạ chỉ giết y, nói không chừng sẽ kích thích dân biến. Phù Quân Hầu tuyệt đối không phải là người hữu dũng vô mưu. Y dám làm như thế, tất sau lưng đã có tính toán.

Long Ưng mỉm cười nói:

- Chấp y có tính toán khỉ gió gì, bại vong chỉ là vấn đề thời gian. Hiện tại, rốt cuộc ta đã nắm giữ được toàn bộ đại kế phá vỡ Đại Chu của người Đột Quyết. Chính là do Đại Giang Liên âm thầm mở rộng thế lực thông qua cách quy tắc Phù Quân Hầu dùng để xây dựng hình tượng của mình. Chỉ cần khi cơ hội tới, Phù Quân Hầu vung tay hô to, giương cờ khởi nghĩa, phân liệt nam bắc. Khi đó người Đột Quyết sẽ xâm nhập phía nam, hoàng triều Đại Chu phải ứng phó cả hai chiến tuyến. Một khi Phù Quân Hầu công hãm Dương Châu, cắt đứt tuyến đường sông, tình huống thiết tưởng sẽ không chịu nổi.

Hoành Không Mục Dã cười nói:

- Cho dù bọn hắn ngàn tính vạn tính, nhưng lại tính sai Long Ưng. Ý định của huynh đối với bọn họ như thế nào?

Long Ưng nói:

- Sau khi ta và huynh trở về Tam Hạp, sẽ lén vào thành Bạch Đế. Sau đó dùng một thân phận khác để đến Ba Thục.