Trong dòng suy nghĩ, hắn đã đặt chân lên con phố chính được xây dựng quanh sông của Nam Thành. Hắn cất bước trên phố. Ánh mặt trời chiếu rọi, trên mặt sông thuyền bè tấp nập, trên đường người xe qua lại nhộn nhịp, náo nhiệt hơn cả đêm qua, nhưng hắn lại không còn tâm trạng vui vẻ nữa. Không gian xung quanh hắn như mơ như ảo, không xác thực, giống như rơi vào trong một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh lại được.
Sau khi rời khỏi căn nhà trong hoang cốc, hắn phấn đấu và nỗ lực chỉ vì vận mệnh của cá nhân mình, xây dựng được mối quan hệ thân thiết với nữ đế Đại Chu, theo đuổi những mỹ nữ mà mình thích. Nhưng giờ đây, đột nhiên hắn sợ hãi nhận ra rằng, không thể làm việc theo sở thích của mình được nữa. Hắn đã không còn thuộc về chính bản thân mình, mà làm gì cũng phải suy nghĩ cho đại cục. Nếu như đi “cứu rỗi” Hoa Giản Ninh Nhi, hoặc để lộ những suy đoán của mình với Khoan Ngọc, vậy thì thứ phải hi sinh không chỉ là thân phận quan trọng “Phạm Khinh Chu”, mà còn là tình hình đấu tranh giữa Đại Chu và người Đột Quyết.
Nếu như không may bị giết, thì vợ con hắn phải làm sao đây?
Vì vậy hắn không thể coi tính mạng của mình là trò đùa, mà giở trò anh hùng cứu mỹ nhân, gây nên những nguy hiểm không cần thiết cho hắn, làm việc bừa bãi, bỏ gốc lấy ngọn. Quyết định này rất đau khổ, nhưng đây là lựa chọn duy nhất của hắn. Cuối cùng hắn đã cảm nhận được một cách sâu sắc hàm nghĩa của hai chữ “chính trị” mà Bàn công công thường nhắc tới.
Nghĩ đến đây, hắn được giải phóng bởi sự đau khổ suýt thì làm hắn phát điên, lòng hắn dần bình ổn lại, bắt đầu để ý đến những thứ bên cạnh mình.
Biển hiệu “Mại Túy Hiên” hiện ra trên phố ở bờ bên kia con sông. Cửa ở đó được làm bằng gỗ lim, hai bên phải trái treo đen lồng kéo quân sáu cạnh rất lớn, trông rất cổ kính, thu hút người khác. Có thể tưởng tượng ra khung cảnh hấp dẫn khi ánh đèn xoay sau khi màn đêm buông xuống.
Nhớ đến việc Miêu đại tỷ ép sát vào người hắn lúc trú mưa hôm qua chính là bà chủ của Mại Túy Hiên, lòng hắn bèn sôi sục. Giờ đây hắn giống như vừa được đặt chân lên bờ, thoát khỏi cơn sóng kinh hãi, cần một nơi nghỉ chân và dưỡng thương, bèn bất giác đi qua đường, qua con cầu gần nhất để đi tới đường bên kia.
Chỉ nhìn kết cấu và kiến trúc của chiếc cầu này bèn cảm thấy rằng Đại Giang Liên không hề đơn giản, và nhất định không phải là thứ người Đột Quyết có thể nghĩ ra. Ngoài bốn chiếc cầu nhỏ, phần lớn cầu trong thành làm bằng gỗ, giống như cây cầu này đây, hai đầu là đá xếp, bắc qua mặt sông rộng bốn trượng. Phía dưới cầu được chống bằng những cây trụ thò ra lần lượt từ hai đầu cầu. hai bên dùng mười hai chiếc cột chia cầu thành bảy không gian, lát bằng những mảnh ván gỗ, hai bên có lan can, đặt chân lên trên đó có thể nhìn thấy trọn cảnh đẹp của dòng sông và hai bên bờ. Cây cầu đã mang lại sức sống vô bờ cho tòa thành này.
Cơn gió mùa thu mát rượi thổi đến, tinh thần Long Ưng thêm phấn chấn.
Đến bên ngoài Mại Túy Hiên, mới phát hiện ra rằng họ vẫn chưa mở cửa, hắn thầm chửi mình hồ đồ. Khi chuẩn bị rời đi, đằng sau hắn vang lên tiếng phụ nữ rất dịu dàng:
- Đây chẳng phải là vị đại gia cùng đi với Phục Chân đêm qua sao?
Long Ưng quay người lại, tỳ nữ Tiểu Viên của Miêu đại tỷ và một thiếu nữ nữa đứng đằng sau hắn, trên tay cầm những chiếc túi lớn nhỏ, rõ ràng là vừa đi mua sắm về.
Bị hai đôi mắt to tròn sáng rực nhìn chăm chú, vừa nãy hắn lại nghĩ tới ngực của Miêu đại tỷ, nếu nói là không chột dạ là giả. Hắn bèn ấp úng nói:
- Ta chỉ đi chơi đó đây thôi, hì!
Tiểu Viên nói:
- Còn nhớ ta không? Ta là Tiểu Viên, đây là Tiểu Ân, đều là thị nữ của Mại Túy Hiên.
Nói đoạn, nàng chuyển túi đồ trong tay phải sang tay trái rồi tiếp lời:
- Thật trùng hợp, chúng ta cùng vào trong hiên uống tách trà được chứ?
Long Ưng càng ngại ngần hơn, biết rằng đã bị cô gái thông minh lanh lợi này nhìn thấu ý đồ của mình rồi, bèn lúng túng:
- Hiên vẫn chưa mở cửa, sao có thể làm phiền các nàng?
Tiểu Viên liếc nhìn hắn, rồi giơ tay ra nắm lấy tay hắn, kéo hắn lên bậc.
Tiểu Ân thì đi tiên phong, mở cửa đón khách.
Long Ưng mất quyền tự chủ, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, lòng mềm như bún, cùng hai người bước vào trong quán. Có điều hắn phải bỏ giày ngoài cửa, mới được vào chủ đường.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến cho một người sống trong hoàng cung Thần Đô như Long Ưng cũng phải thốt lên thán phục. Hèn gì Miêu đại tỷ có địa vị cao đến vậy, có thể đánh chửi Phục Chân – một người cấp tam đàn.
Căn phòng rộng năm gian, trang trí rất lộng lẫy, cổ kính mà tao nhã. Nét đặc sắc lớn nhất là dùng những tấm lụa cổ điển chia căn phòng lớn thành sáu chỗ ngồi trang nhã hai bên. Trong đó có bàn tròn và ghế bành, còn có các loại vật dụng bày biện, chất liệu đều là gỗ lim loại tốt, giống như một căn phòng nhỏ với lối thiết kế mở vậy, quả thực là một nơi rất hợp để uống rượu.
Những tấm rèm bằng tơ, ở phía trên hầu như đều là những bức tranh chim nửa trong suốt nửa phản quảng, dùng tơ dệt thành đế, màu sắc rực rỡ, rất đẹp mắt, phần dưới được khắc các hoa văn rất tinh tế.
Sau khi Tiểu Viên cởi giày cho hắn, lại nắm lấy tay hắn không rời. Ba thiếu nữ xinh đẹp đang dọn dẹp căn phòng, thấy Tiểu Viên dẫn một người đàn ông đi vào, bèn kinh ngạc đến nỗi ngừng công việc lại, mắt nhìn chằm chằm vào Long Ưng.
Đột nhiên Tiểu Viên ghé lại phía Long Ưng, dùng vai cọ vào vai hắn nịnh nọt:
- Mong rằng bà chủ bận, để Tiểu Viên phục vụ đại gia.
Cuối cùng Long Ưng đã hiểu thế nào là rượu không làm người say mà người tự say. Nhưng cảnh tượng bây giờ có thể nói là tiếp nối cho cuộc tương ngộ đêm qua. Điều này rất kích thích, hấp dẫn hắn, làm dịu đi nỗi lo lắng cho Hoa Giản Ninh Nhi của hắn.
Bỗng nhiên Tiểu Viên lên tiếng:
- Miêu đại tỷ, đại gia hôm qua thân mật với tỷ đến rồi này!
Mặc dù Long Ưng mặt dày, nhưng cũng cảm thấy ngại ngần. Những cô gái tái ngoại đã bị Trung Thổ hóa này, quả thực là rất mạnh dạn, gần như không còn sợ sệt. Có điều chỉ cần nghĩ đến năm xưa, lần đầu tiên những thê thiếp của Hoành Không Mục Dã công khai bàn tán về Mỹ Tu Na Phù thì cũng thấy điều này không có gì là lạ. Mặc dù vậy, nhưng Long Ưng cũng phải đỏ bừng mặt.
Tiếng nói mê lòng người của Miêu đại tỷ vang lênt ừ phía trong:
- Con bé chết tiết, lại đang lừa ta, để ta ra đó tự tay bóp chết ngươi.
Năm cô gái trong phòng đều che miệng cười trộm.
Long Ưng vừa phấn chấn vừa lúng túng. Mấy câu này của Miêu đại tỷ giống như nói rằng nàng không quên được Long Ưng, và còn hi vọng được gặp lại hắn. Mỹ nhân ơn nặng, không có một người đàn ông nào không động lòng vì điều này.
Cuối cùng hắn đã vất bỏ được nỗi phiền muộn đeo bám, ít nhất là tạm thời vất bỏ được nó.
Tiếng bước chân vang lên.
Mặc dù ba cô gái cố nín cười, không dám phát ra tiếng cười khiến Miêu đại tỷ cảnh giác, nhưng Long Ưng vẫn nín thở, để nhìn ngắm vóc dáng xinh đẹp của người phụ nữ đó.
Mọi người vô cùng kỳ vọng, bà chủ xinh đẹp bước vào căn phòng chính ở một phía khác, không hề có chuẩn bị gì, nhìn thấy Long Ưng, bốn mắt gặp nhau, ngay lập tức ngớ ra.
Một lúc lâu sau, Miêu đại tỷ cuối cùng đã ý thức được xảy ra chuyện gì. Ngay sau đó, mặt nàng đỏ bừng, đỏ đến tận tai, muốn quay đầu trốn vào trong phòng cũng không được, đi tiếp ra đón Long Ưng cũng không xong. Đâu còn hình ảnh ngạo nghễ cười đùa, mắng nhiếc hôm qua chứ? Có điều giờ đây nàng đang thể hiện nét hấp dẫn nhất của người phụ nữ.
Vừa rồi năm cô gái cố nén cười, giờ đây thì là không dám cười, sợ bà chủ sẽ tính sổ với họ sau này.
Long Ưng nhìn thấy nàng, tâm trí đều bị cuốn hút, quên mất nói chuyện, quên mất tất cả.
Bởi vì chưa từng xuất hiện chuyện ám muội giữa nam nữ thế này trước đó, nên hắn cảm thấy nó rất tuyệt vời.
Tiểu Viên rút tay về, thầm đẩy Long Ưng.
Long Ưng ngơ ngác đi về phía Miêu đại tỷ.
Miêu đại tỷ xấu hổ cúi đầu thật thấp, nhưng không hề có ý né tránh hay từ chối.
Long Ưng đến cạnh nàng, kéo tay nàng đi vào trong.