Nhân Nhã dựng thẳng năm ngón tay, nói:
- Thắng trận thứ năm, chúng em coi như thắng. Hihi...
Tiểu Ma Nữ hưng phấn nói theo:
- Ngày mai chúng em đại chiến nàng ấy một trận, không làm suy yếu uy danh Long gia chàng.
Long Ưng biết bởi vì vui sướng đến phát rồ, nàng mới bằng lòng chịu thiệt xưng là người của Long gia. Hắn liền quên hết phiền não, nói:
- Sáng mai đến Dương Châu, chúng ta đi đâu chơi?
Nhân Nhã cười rạng rỡ:
- Tiên Nhi nói, sau khi đến Dương Châu, còn phải đến Tô Hàng, có thật vậy không?
Long Ưng gạt mọi chuyện sang một bên, thầm nghĩ sẽ cùng với đám kiều thê đi du sơn ngoạn thủy đến cuối tháng Sáu mới đến Tương Âm, liền nói:
- Nàng gọi nàng ấy là Tiên Nhi, vậy Tiên Nhi gọi nàng là gì?
Tiểu Ma Nữ bĩu môi:
- Nhã nhi không biết tự lượng sức mình. Rõ ràng nhỏ hơn người ta ba tháng, lại dám phạm thượng. Chàng mau mà dạy dỗ lại nàng ấy.
Nhân Nhã cười hì hì:
- Gọi Tiên Nhi nghe êm tai hơn gọi Tiên tỷ mà.
Long Ưng giống như say rượu. Sống cùng các người đẹp, những chuyện đau khổ vặt vãnh cũng có thể biến thành niềm vui. Nhìn hai đại tuyệt sắc như đóa hoa nở rộ trước mặt, lòng hắn nóng lên:
- Chỗ này nhiều người qua lại. Chúng ta trở lại phòng tân hôn nói chuyện tiếp.
Địch Ngẫu Tiên liếc xéo hắn, cắn nhẹ lỗ tai hắn:
- Chàng có ý đồ xấu thì có.
Nhân Nhã không thuận theo, nói:
- Phu quân đại nhân chưa trả lời Nhã nhi có đến Tô Hàng hay không?
Long Ưng nghiêm mặt nói:
- Tiểu Ma Nữ Địch đại tỷ đã mở kim khẩu, việc này xem như đã định. Một Long Ưng nho nhỏ làm sao mà dám phản đối?
Nhân Nhã cao giọng hoan hô, rồi nhào vào lòng hắn.
Tiểu Ma Nữ dụ được hắn như mở cở trong bụng, bị Long Ưng thừa cơ ra sức sờ mó.
Long Ưng hết hôn Tiên Nhi rồi lại quay sang hôn Nhã Nhi. Thấy sắc mặt của hai cô gái đã động tình, hắn nổi cơn háo sắc, nói:
- Đêm nay, tất cả mọi người chơi mệt rồi. Tốt nhất nên đi nghỉ sớm một chút.
Tiểu Ma Nữ ghé vào tai hắn nỉ non:
- Đây là Long gia “Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì về”.
Nhân Nhã thoát khỏi cái ôm của hắn, vội la lên:
- Chưa được đâu. Người ta nhận sự ủy thác, có việc lên hỏi phu quân đại nhân.
Một bàn tay của Long Ưng đã bắt đầu xâm nhập vào bên trong người Địch Ngẫu Tiên, khiến hai má nàng đỏ bừng, cúi đầu không dám nói chuyện. Long Ưng lên tiếng hỏi:
- Được ai nhờ vả?
Nhân Nhã trả lời:
- Là Tiểu Tuệ và Tiểu Kiều. Các nàng muốn biết nhiều chuyện có liên quan đến chủ tử tương lai.
Tiểu Tuệ và Tiểu Kiều là hai tỳ nữ thân cận của Bàn công công. Ông chẳng những yêu thương các nàng mà còn vì hạnh phúc chung thân của các nàng mà nhiều lần yêu cầu Long Ưng tiếp nhận. Sau đó Long Ưng nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất, chính là tìm cho hai nàng một người nhân phẩm tốt. Lần này du sơn ngoạn thủy, Bàn công công cũng mang hai nàng đi. Hai cô gái hẳn là lần đầu tiên rời khỏi Thần Đô, nên rất vui vẻ.
Nhân Nhã và các nàng đều xuất thân từ tiểu cung nga. Các nàng có việc, đương nhiên sẽ do Nhân Nhã xử lý giùm.
Tác phong làm việc của Bàn công công, chưa đến lúc sẽ không lộ ra cho hai tỳ nữ của mình. Hiện tại phá lệ làm như vậy, hẳn là ông đã mềm lòng, cũng có thể đã nhìn thấy được tương lai không tốt của mình.
Long Ưng nói:
- Bảo các nàng ấy yên tâm. Người này tên Mịch Nan Thiên, là đệ nhất cao thủ Hỏa La, anh tuấn cao lớn như vi phu đây. Khôi hài nhưng hiểu lễ. Ha ha, là huynh đệ của ta, chắc chắn sẽ quý trọng các nàng.
Nhân Nhã hoan hô một tiếng rồi đi báo tin vui.
Địch Ngẫu Tiên lẩm bẩm:
- Khôi hài nhưng hiểu lễ, tự xưng anh tuấn cao lớn. Chuột rơi xuống cán cân nghiêng. Mèo khen mèo dài đuôi. Tính làm Tiên Nhi tức cười đến chết hay sao?
Long Ưng nói với vẻ mặt cợt nhã:
- Cái gì cũng được. Nhưng chính sự quan trọng hơn. Bây giờ chúng ta trở về động phòng thôi.
Địch Ngẫu Tiên ngả vào lòng hắn, ỏn ẻn nói:
- Đã trăm lần nghìn lần rồi, còn nói cái gì động phòng nữa?
Long Ưng ngứa ngáy trong lòng, nói:
- Mỗi một lần giao hoan cũng giống như lần đầu tiên. Không phải động phòng thì là cái gì? Nhìn kìa, trăng đã xuất hiện rồi đấy. Nhắc cho Tiên Nhi nhớ, lần đầu tiên của chúng ta cũng diễn ra trên một con thuyền.
Cơ thể Địch Ngẫu Tiên nóng lên, mềm mại vô lực, sẵng giọng nói:
- Chàng thật xấu xa, khiến cho người ta không còn đường nào để đi.
Long Ưng ôm lấy nàng:
- Nhắm mắt lại đi. Lúc mở ra, chúng ta đã đến Dương Châu.
Sau đó hắn bước về phía khoang thuyền.
Năm mươi ngày này là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Long Ưng.
Tiếc nuối duy nhất chính là lo lắng cho mẹ con Mỹ Tu Na Phù, khiến hắn nảy sinh chủ ý mới, liền vội đi tìm Bàn công công để thương lượng.
Lâu thuyền đã rời khỏi sông Tiền Đường, tiến vào kênh đào.
Bàn công công đang nhàn nhã ngồi trên tầng cao nhất của con thuyền quan sát sương mù. Thấy Long Ưng ngồi xuống bên cạnh, liền nói:
- Đám nữ nhi ngoan ngoãn của ta đâu rồi?
Nhìn mặt trời lặn về phía tây, Long Ưng duỗi người một cái nói:
- Hôm nay các nàng ấy đi du hồ. Ngày mai sẽ leo lên đỉnh Phi Lai. Ai nấy cũng mừng như điên. Chỉ nghỉ ngơi một chút rồi la hét không chịu đựng nổi. Sau bữa cơm chiều, tất cả trở về khoang thuyền nghỉ ngơi rồi.
Bàn công công cảm thán nói:
- Cái này mới là cuộc sống.
Lại hỏi:
- Khi nào thì xuống thuyền?
Long Ưng nói:
- Sau khi trở về Dương Châu, ta xuống thuyền đến Tương Âm.
Bàn công công nhắc nhở:
- Nhớ cất tất cả những vật có thể biểu hiện thân phận của ngươi. Đặc biệt là cái mặt nạ xấu xí. Nhất định phải đề cao cảnh giác.
Long Ưng đáp:
- Hiểu rồi. Ta có một ý tưởng, không biết có được thông qua hay không?
Bàn công công nói:
- Nói đi.
Long Ưng nói:
- Ta muốn dẫn các nàng ấy đến cao nguyên, sống chung một chỗ với mẹ con Mỹ Tu Na Phù.
Bàn công công nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói:
- Minh Không sẽ không ngăn cản.
Long Ưng giật mình:
- Vì sao công công lại nói như vậy?
Bàn công công nói:
- Ta nghĩ, làm như vậy vừa có lợi mà vừa có hại cho ngươi. Nhưng nghĩ đến việc đi xa, Thánh thượng cũng khó mà nói không. Đương nhiên là có chút không nỡ.
Lại nói:
- Việc này để công công đi xử lý, càng là cơ hội tốt để Minh Không biểu hiện nàng tín nhiệm ngươi.
Long Ưng nói:
- Nhưng nếu nàng không chịu tin ta thì sao?
Bàn công công cười khổ nói:
- Đây là bệnh chung của người trong Thánh môn. Tình nguyện tin tưởng người ngoài cũng không chịu tin tưởng người trong bổn môn. Minh Không có sự cảnh giác đối với ta. Ta lại cảnh giác với Pháp Minh. May mà ngươi xem như cũng nửa người ngoài.
Ngừng lại rồi nói tiếp:
- Hiện tại, Thánh thượng sợ nhất là chuyện ngươi phản bội bà ấy, hoặc rời khỏi bà ấy. Bà ấy không chịu nổi đâu.
Long Ưng thở dài:
- Ta đã hãm sâu vào phân tranh gay gắt không ngừng nghỉ trong hoàng triều, cũng không phân rõ được địch ta. Đối với Trung thổ, ta chẳng những có cảm tình sâu nặng mà còn cảm thấy phải tận trung.
Bàn công công gật đầu hiểu rõ, nhẹ nhàng nói:
- Đối với Thánh môn thì như thế nào?
Thần sắc Long Ưng có chút cổ quái:
- Có lẽ được công công giáo hóa, đêm đó bốn người chúng ta nó chuyện ở Dương cung, lần đầu tiên ta cảm thấy mình thật sự là một phần tử của Thánh môn.
Bàn công công hớn hở nói:
- Như vậy ta không phải cô độc một mình.
Long Ưng thuận miệng hỏi:
- Nghĩ ra chưa?
Bàn công công ngạc nhiên hỏi lại:
- Nghĩ ra cái gì?
Long Ưng đáp:
- Là chuyện có liên quan đến Đát Kỷ Mã phu nhân.
Bàn công công trả lời:
- Vi thị đã thu nhận Đát Kỷ Mã làm muội tử.
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Tại sao người lại biết?
Bàn công công đáp:
- Bởi vì công công trời sinh mệnh vất vả. Một ngày không tìm hiểu được chuyện của Thần Đô thì đêm không cách nào yên giấc. Ha ha. Chúng ta không có nhìn lầm Đát Kỷ Mã, chỉ là đánh giá thấp nàng ta mà thôi. Đó là một người có tư cách và địa vị phát huy sức ảnh hưởng.
Long Ưng hỏi:
- Bọn họ vẫn chưa trở về sao?
Bàn công công nói:
- Nhanh thôi! Vi thị và Võ Tam Tư thân nhau, vui đến quên cả trời đất. Thánh thượng thúc giục hai lần, khẳng định sẽ định được ngày về. Haiz, trên thực tế cái mà chúng ta gọi là đại kế đã không còn khống chế được. sau chuyện của Đại Giang Liên, bảo công công lập tức trở về.
Long Ưng hỏi:
- Chuyện kia đã được bẩm lên hay là không đề cập đến?
Bàn công công chán nản nói:
- Đang suy nghĩ!