Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 303: Cuộc đời kỳ thú (thượng)

Quyển 5 – Chương 303: Cuộc đời kỳ thú (thượng).

Cổng thành vừa mở, Long Ưng bèn dẫn ba cô gái cưỡi ngựa đến tận Y Thủy, vui chơi thỏa thích rồi trở về thành. Đầu tiên hắn đến nơi ở của Nhiếp Phương Hoa, thăm nàng và đứa con yêu của Vạn Nhận Vũ, Long Ưng mới thấy thỏa lòng.

Ba người Nhân Nhã từng ở đây một thời gian, nên đã quen thuộc với Nhiếp Phủ, họ ùa vào nội đường, ôm bổng đứa con trai vừa tròn hai tuổi của hai người lên. Nhìn thấy dáng vẻ ngưỡng mộ của họ, Vạn Nhận Vũ đang định nói về việc Mỹ Tu Na Phù đã sinh một cậu nhóc cho Long Ưng, nhưng bị Long Ưng đá chân, nên lập tức im bặt.

Nhiếp Phương Hoa đã có một đứa con trai, giờ ái lang lại quay về, nên rất rạng rỡ, cười không ngớt.

Long Ưng ôm đứa bé chưa được một lát, đã bị Nhân Nhã và những người khác cướp mất, bèn cùng Vạn Nhận Vũ đến một góc ngồi xuống nói chuyện.

Long Ưng hỏi về việc gã dẫn mỹ nữ trở về quê.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Sắp rồi. Hôm qua ta đi thăm Quốc lão, hôm nay ông ấy sẽ bày tiệc rượu ở Đổng gia, để đón tiếp hai chúng ta, hàn huyên với nhau.

Long Ưng lo lắng hỏi:

- Tâm trạng của Quốc lão thế nào?

Vạn Nhận Vũ cười nói:

- Sớm biết vậy, sao lúc đầu còn làm thế chứ? Ha ha! Trông sắc mặt thảm não của ngươi, không dọa ngươi nữa! Tâm trạng của Quốc lão rất tốt, Võ Thừa Tự đã bị Võ Chiếu cách chức quan vì chuyện của Mặc Xuyết, chỉ còn tước vị Ngụy Vương. Nghe nói, Võ Chiếu từng mắng y là chẳng làm nên trò trống gì, tự đứng ra đồng ý với những yêu cầu vô lý của Mặc Xuyết, để làm sính lễ cho Võ Duyên Tú lấy Ngưng Diễm làm vợ. Ai ngờ, suýt nữa mất cả con trai, lại khiến Võ Chiếu trở thành trò cười. Ha ha! May mà có Ưng gia của chúng ta cứu vớt danh dự cho bà ấy.

Long Ưng nói:

- Ta không muốn nghe những chuyện này, mà là...

Vạn Nhận Vũ nói:

- Mọi người là huynh đệ, đương nhiên là biết ngươi có tật giật mình rồi. Ha ha! Tha cho ngươi đấy! Xem ra Tiểu Ma Nữ vẫn chưa tố giác ngươi. Ha ha!

Long Ưng nói:

- Còn nói là huynh đệ à? Rõ ràng là có oán báo oán, có thù báo thù thì có! Thôi coi như ta sợ huynh rồi. Khi Quốc Lão nhắc đến ta, có nói gì về ta không?

Vạn Nhận Vũ giả bộ trầm ngâm, rồi lấp lửng để Long Ưng thêm hồi hộp:

- Chỉ nhắc đến vài câu thôi. Giờ nhớ lại lúc đó, hình như ông ấy không tức tối lắm...

Long Ưng đầu hàng:

- Thôi coi như ta xin huynh đấy! Ta còn phải về gặp Bàn công công gấp!

Vạn Nhận Vũ cười nghiêng ngả, rồi thở gấp nói:

- Yên tâm đi! Khi ông ấy nhắc tới ngươi, ông ấy rất vui mừng, cho thấy đã coi ngươi là con rể lâu rồi. Ha ha! Ta nhớ ra rồi, ông ấy không gọi ngươi là Ưng gia nữa, mà gọi thành Tiểu Ưng rồi.

Long Ưng cười khổ lắc đầu, nói:

- Vẫn còn trêu ta à. Quốc lão có nói hai chủ tớ Tiểu Ma Nữ khi nào về không?

Vạn Nhận Vũ cố nín cười, rồi nói:

- Sau khi nhận được tin từ phủ đô đốc Diêu Châu đưa tới, Quốc lão đã thông qua Phật Môn để thông báo cho Tĩnh Trai, tin mới nhất là họ đã đang trên đường, có lẽ sẽ đến Thần Đô sau hơn mười ngày, hoặc nửa tháng nữa.

Long Ưng rất mừng rỡ.

Vạn Nhận Vũ lại tận tình khuyên:

- Ở bên ngoài thì có thể làm bừa, về Thần Đô rồi hãy khép mình một chút. Ngươi hiểu không?

Long Ưng gật đầu:

- Có cho ta thêm một lá gan, ta cũng không dám làm bậy trong tầm kiểm soát của Quốc lão đâu.

Rồi hắn lại hỏi:

- Huynh đã giải quyết vấn đề danh dự của Nhiếp Phương Hoa chưa?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Thật sự là phải cảm ơn Quốc lão. Sau khi Phương Hoa sinh con, Quốc lão đã đích thân viết một bức thư, đầu tiên là đưa tới tay một người vừa đức cao vọng trọng, vừa có quan hệ tốt với gia phụ, rồi ông ấy lại đưa tới tay gia phụ. Không ngờ gia phụ không những không mắng ta, mà còn rất vui mừng. Chỉ dặn ta phải dẫn Phương Hoa và cháu trai của ông về nhà ngay lập tức để tổ chức đám cưới.

Long Ưng vừa mừng thay cho gã, vừa luyến tiếc nói:

- Đáng tiếc là ta không thể phân thân, nếu không ta sẽ dẫn theo đại đội tham gia hôn lễ của huynh, nhất định sẽ vui lắm.

Vạn Nhận Vũ bật cười:

- Kéo theo đại đội? Ha ha!

Long Ưng đang có hứng nói chuyện, nhưng vì đã hẹn với Bàn công công, nên đành phải dẫn ba cô gái rời đi. Ai ngờ vừa tới cung Thượng Dương, đã bị Võ Tam Tư đang đứng đợi ở đó chặn lại. Đành phải bảo ba cô gái về viện Cam Thang gọi Bàn công công trước, còn hắn thì cùng Võ Tam Tư đến bên cạnh Lạc Thủy nói chuyện.

Võ Tam Tư rất hứng khởi, giống như đã ngồi được một nửa lên chiếc ngai vàng của thái tử. Đầu tiên, y nói một loạt những lời ca tụng sáo rỗng, rồi nói:

- Nhất định mấy hôm nữa phải mở tiệc đón Ưng gia, chúng ta còn phải hàn huyên chuyện cũ chứ. Người muốn gặp ngài nhất là Duyên Tú, nó nói phải đích thân cảm ơn cứu mạng của Ưng gia.

Long Ưng thất thanh:

- Ơn cứu mạng? Đâu nghiêm trọng vậy!

Võ Tam Tư nói:

- Nhất định là Duyên Tú không nói quá lời. Lúc đó Mặc Xuyết không hề khách sáo với nó, còn phái cao thủ trông chừng nó. Duyên Tú cũng biết nhất định phải chết, còn đoán rằng Mặc Xuyết sẽ lấy máu của nó để tế Thiên Thạch. Ha ha ha! Buồn cười chết mất! Khi đục đá ra lại thấy thiết bài của Ưng gia, Duyên Tú nói rằng nó không thể hình dung ra được vẻ mặt tức muốn chết của Mặc Xuyết. Ôi! Tên tiểu tử Duyên Tú thật là chẳng có đầu óc, phải đến Tái ngoại, mới hiểu được uy thế của Ưng gia.

Long Ưng hỏi:

- Mặc Xuyết thả Duyên Tú về vào lúc nào vậy?

Võ Tam Tư nói:

- Một tháng sau khi xảy ra chuyện về thiên thạch, Mặc Xuyết không gặp nó nữa, mà chỉ sai người đưa nó về. Trên đường mới biết rằng Ưng gia vẫn đang sống khỏe.

Long Ưng nói ngắn gọn:

- Mấy ngày này ta không rảnh. Khi ta rảnh, sẽ mời Thượng Quan đại gia thông báo cho Lương Vương. Hì! Lương Vương không cần lên triều sớm sao?

Võ Tam Tư hạ thấp giọng:

- Hội nghị nội đình sau buổi triều sớm, rất quan trọng đối với Đại Chu ta. Đầu tiên Ưng gia sẽ phải nói tường tận về tình hình của biên cương nam bắc. Ưng gia hiểu mà! Ta là một người ngoại đạo về vụ này, chỉ biết nửa vời thôi. Vì vậy mong Ưng gia chỉ cho, để tránh đến lúc đó lại ấp úng như gà mắc tóc, hay đáng sợ hơn là như Ngụy Vương vậy, nói lắm sai nhiều.

Long Ưng thầm nghĩ, y thực sự biết cách phát huy hết điểm mạnh của người khác, y biết cách lấy được thông tin tốt từ Long Ưng, để có biểu hiện xuất sắc trong hội nghị. Có điều dù y có kiến giải thế nào, Địch Nhân Kiệt cũng chẳng thèm để ý. Người mà y có thể nịnh, chỉ có Võ Chiếu mà thôi. Đồng thời hắn nghĩ rằng, nếu hắn đích thân nói ra, Võ Chiếu chưa chắc đã nghe. Nhưng nếu là Võ Tam Tư nói, vì Võ Chiếu muốn đưa y lên làm người kế thừa, nên dù những gì y nói không thực hiện được, bà ấy cũng vẫn tán thưởng. Hắn liền ghé đến nói vài lời vào tai Võ Tam Tư, Võ Tam Tư nghe được liền mặt mày hớn hở.

Khi Long Ưng rời đi, y đã coi hắn như bạn vào sinh ra tử.

Viện Cam Thang. Ngoại đường.

Bàn công công nói bằng một giọng phấn khích:

- Lâu lắm rồi công công chưa nghĩ mọi việc theo cách này: hôm qua nghe nói về việc của Tiên Môn và luân hồi, suýt nữa thì ta không nhắm mắt mà ngủ được. Ta cứ nghĩ mãi, nhưng cuối cùng chỉ rút ra được một kết luận. Đó là tất cả mọi thứ đều là lời của Tịch Diêu. Nếu như Tịch Diêu là một kẻ điên cuồng thích tiên, thì Tiên môn và luân hồi chỉ là những điều nói bừa mà thôi.

Long Ưng hỏi:

- Có phải công công cũng không tin về việc chuyển thế luân hồi?

Bàn công công trầm ngâm rồi nói:

- Ta xuất thân từ Thánh môn, mà chuyển thế luân hồi là một trong những học thuyết quan trọng của Phật gia, vì vậy ta chưa từng suy nghĩ sâu xa về việc chuyển thế luân hồi. Có lúc có thể cũng nhắc tới nó, nhưng cũng không thực sự tin tưởng.

Long Ưng nói:

- Công công có biết tại sao Pháp Minh lại rất tin tưởng không?

Bàn công công cười nói:

- Tiểu tử nhà ngươi muốn thuyết phục ta sao? Mặc dù Pháp Minh là người đồng môn với ta, nhưng từ nhỏ đã tụng kinh niệm Phật, nên đạo thuyết luân hồi đã đi sâu vào tâm khảm y, chỉ thiếu một điều chứng minh nữa thôi, và Tịch Diêu đã bù đắp đúng vào sự thiếu hụt này.

Long Ưng nói:

- Nhưng ta chưa từng nói với Pháp Minh, Tịch Diêu cho rằng chính y là chuyển thế luân hồi của Lô Tuần. Thứ y tin tưởng là những lời của Tịch Diêu về Tiên môn. Hôm qua vì không có thời gian, nên ta chỉ có thể nói qua loa. Pháp Minh chính là người giữ những ghi chép chân thực nhất trong Âm Quý Phái, vì vậy có thể kiểm tra những lời mà Tịch Diêu nói thông qua những ghi chép có liên quan, không có câu nào không phù hợp với sự thật năm xưa. Yến Phi đã hai lần sống lại, giờ đây chúng ta ít nhất là phải làm rõ lần đầu tiên y chết thế nào. Công công từng đích thân ôm thi thể ta, nhìn thấy ta sống lại, vậy thì ngài

càng phải tin về chuyện luân hồi đằng sau cái chết chứ?

Bàn công công ngớ ra một lúc rồi chán nản nói:

- Ta không dám nghĩ tới điều đó. Nếu như nhân quả báo ứng là thật, thì kiếp sau ta sẽ biến thành thứ gì đây?

Long Ưng chưa từng nghĩ tới vấn đề này của Bàn công công, bèn nói:

- Có lẽ luân hồi chuyển kiếp và báo ứng nhân quả là hai chuyện khác nhau, và đã vượt quá phạm vi tư duy của chúng ta.

Bàn công công duỗi người, rồi cười khổ nói:

- Xem ra phải tích đức hành thiện nhiều hơn, để kiếp sau không cần làm thái giám nữa, và được rời khỏi hoàng cung. Ha ha!

Long Ưng nói:

- Còn một việc nữa, có thể chứng minh luân hồi là việc thực sự tồn tại, nhưng ta chưa từng tiết lộ chuyện này với thánh thượng, và cũng không định nói chuyện này với bà ấy.

Bàn công công nói:

- Tốt nhất là đừng nói với công công ta. Ôi! Thôi nói đi! Đột nhiên ta cảm thấy rất cô độc, không rét mà run. Cuộc đời của con người chúng ta rốt cuộc là thế nào?

Long Ưng nói:

- Trước kia có lẽ thánh thượng có ý giết công công, nhưng giờ đây nhất định không còn nghĩ như vậy nữa.

Bàn công công thở dài:

- Ta và bà ấy là đồng bệnh tương liên. Nói đi!

Hai người nhìn nhau, đồng thời phát ra tiếng cười rộn rã, cười đến chảy cả nước mắt, không biết là đau khổ hay là vui sướng.

Bàn công công thở gấp rồi nói:

- Đáng lẽ không có gì đáng cười mới phải, sao chúng ta lại cười nhiều đến vậy? Hừ! Ngươi đang hại ta, nhưng lại hại rất hay, khiến cho ta vui vẻ vì điều đó.

Long Ưng vừa lau nước mắt vừa nói:

- Ta đã lĩnh giáo cảm giác này từ lâu rồi. Tất cả đã bị đảo lộn. Những chuyện ta tin tưởng chắc nịch trước kia giờ không còn tin được nữa. Nhưng cuộc đời đột nhiên trở nên rất thú vị. Giờ đây nếu bảo công công tự vẫn, nhất định công công sẽ không làm. Trời đất thiên địa trước mắt chúng ta, thật hấp dẫn biết mấy, nó tồn tại biết bao điều cần được lý giải. Hướng Vũ Điền đã viết bốn chữ “Phá Toái Hư Không” ở đoạn kết của “Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp”. Đây là tuyệt chiêu cuối cùng của “Chiến Thần Đồ Lục”. Yến Phi dựa vào chiêu này để đánh thắng người được mệnh danh là đệ nhất cao thủ phương bắc – Mộ Dung Thùy. Chỉ cần chúng ta có thể tìm được những ghi chép về việc hai người giao đấu trong những cuốn sách , sẽ đồng nghĩa với việc có thể chứng minh “Phá Toái Hư Không” là thực.

Bàn công công gật đầu nói:

- Ta bắt đầu cảm thấy điều thú vị trong đó rồi. Trước kia, ta như mất đi tất cả hi vọng, không có việc gì khiến ta vui lên được. Đến khi gặp được tiểu tử ngươi, ta mới có lại niềm vui. Ta làm vì ngươi, nhưng giờ lại là vì ta. Cuộc đời đã có lại cảm giác kỳ diệu trước đó. Ha ha! Cứ để việc này cho ta, nhất định chuyện này phải được ghi chép trong vài cuốn sách nào đó.

Rồi lại nói:

- Ngươi vẫn chưa nói ra việc có thể chứng minh luân hồi là có thật.