Quyển 5 – Chương 220: Nhĩ Hải, Điền Trì.

Hoành Không Mục Dã cười khổ, nói:

- Nam Chiếu hiện thời, có thể nói là đang trong giai đoạn quan hệ không rõ ràng với chúng tôi và quý quốc, cũng như qua gió xuân, cỏ dại lại mọc đầy, sau cơn loạn lạc, tro tàn lại cháy, cứ thế mãi mãi không ngừng nghỉ.

Y nhìn về phía Long Ưng, nói tiếp:

- Nếu bàn về sự phức tạp của tình thế, tình hình nước chúng tôi càng hơn các nước ở vùng Tái ngoại này. Các bộ tộc hai phía chúng tôi rất lớn mạnh, thường vì lợi ích của riêng mình mà gió chiều nào ngả theo chiều ấy, lại theo sức mạnh của mình mà làm bá một vùng, không ngừng tìm cách mở rộng lãnh thổ, tình hình hỗn loạn như thế nào là có thể hình dung được.

Mọi người nhìn qua Tất Huân, y là đại thần có thâm niên về đối ngoại.

Tất Huân hắng giọng, ung dung nói:

- Mọi chuyện đều do quý quốc thời Sơ Đường chủ trương. Trước tiên, nói về địa thế sông núi của nó, sông Lan Thương từ cao nguyên lao xuống, chạy thẳng đến khu Vân Nam ở phía tây nam của quý quốc, tới vùng giáp giới giữa nước chúng tôi và quý quốc ở phía nam; phía đông sông Lan Thương là một trong hai hồ lớn nhất của sông Tây Nhĩ Hà ở khu Vân Nam, gọi là hồ Nhĩ Hải; hồ còn lại là Điền Trì, lớn không kém Nhĩ Hải, ở phía đông nam Nhĩ Hải, cách xa nhau ngàn dặm. Khu Nhĩ Hải và khu Điền Trì, tạo nên cái gọi là hai vùng kinh tế lớn nhất khu Nam Chiếu. Điều kiện địa lý Nhĩ Hải và Điền Trì phức tạp, giao thông không thuận tiện. Trong điều kiện như vậy, có rất nhiều dân tộc tập trung ở đây, cho dù có cố ghi nhớ, cũng không thể nhớ hết tên các dân tộc.

Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu cảm thấy muốn tìm một người như “trong mộng ảo” ở một khu vực rộng lớn như vậy, là vô cùng khó.

Vạn Nhận Vũ hỏi:

- Cái tên Nam Chiếu từ đâu mà có?

Tất Huân đáp:

- “Chiếu” là chỉ người vương giả, Nam Chiếu là tên gọi chung người Chiếu ở phương Nam, đề cập tới sáu bộ tộc Ô Man tụ cư ở khu Nhị Hải, gồm Mông Tây Chiếu, Việt Tích chiếu, Lãng Khung Chiếu, Thiểm Chiếu, Thi Lãng Chiếu và Mông Xá Chiếu. Trong Lục Chiếu, Mông Tây Chiếu và Việt Tích Chiếu là mạnh nhất. Mông Xá Chiếu thì ở phía nam của các Chiếu kia, cũng là bộ tộc duy nhất cho tới nay, chưa từng sinh “dị tâm” đối với quý quốc.

Long Ưng nói:

- Trời ơi! Chỉ với quan hệ rắc rối phức tạp giữa sáu bộ tộc lớn nhất, đã khiến người ta đau đầu rồi, Tất Huân đại nhân lại thông thuộc như trên lòng bàn tay như vậy, khiến người ta phải bội phục.

Phong Quá Đình khiêm tốn hỏi:

- Ngoài bộ tộc Ô Man ra, phải chăng còn có Bạch Man?

Tất Huân vẫn khoan thai tự đắc, đáp:

- Ô Man, Bạch Man là hai tộc người lớn nhất ở khu Nhĩ Hải và Điền Trì, đều là Thoán tộc, đông Thoán là Ô Man, tây Thoán là Bạch Man, Ô Man cư trú ở khu Nhĩ Hải, Bạch Man ở chung quanh khu Điền Trì. Muốn phân biệt người Ô Man với Bạch Man, cứ căn cứ vào quần áo của phụ nữ là được. Phụ nữ Ô Man đều mặc quần áo màu đen, dài chấm đất; phụ nữ Bạch Man mặc đồ trắng, dài không quá đầu gối, lộ một phần đùi, rất dễ nhận ra.

Long Ưng hết sức thích thú, hỏi:

- Điều đó có liên quan với tên Ô Man và Bạch Man không?

Hoành Không Mục Dã cười nói:

- Chuyện đó thì không ai dám khẳng định.

Lại quay sang mọi người:

- Vị huynh đệ của ta hễ nghe tới hai tiếng “phụ nữ” là sáng mắt lên ngay, không hề sợ đau đầu nữa rồi!

Mọi người đều mỉm cười.

Tất Huân nói:

- Ngoại trừ quần áo ra, trên nhiều khía cạnh khác, Ô Man và Bạch Man cũng có sự khác biệt. Về văn hóa, Bạch Man bị ảnh hưởng khá sâu sắc bởi quý quốc, chữ viết dùng Hán văn, ngôn ngữ gần gũi, gần giống như tiếng địa phương của quý quốc, chỉ cần có chút thời gian, rất dễ học được. Bạch Man biết cày ruộng, nuôi tằm, còn Ô Man chủ yếu là chăn nuôi gia súc, không biết canh cửi, không dùng vải vóc, dùng da dê, da bò làm quần áo.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Ta dám chắc, trên chiến trường, Bạch Man cũng không phải là đối thủ của Ô Man.

Hoành Không Mục Dã gật đầu nói:

- Thực tế đúng là như vậy.

Y lại thở dài:

- Tất cả mọi người đang hứng thú trò chuyện, nhưng ngày mai các vị đã phải rời đi, nếu cứ một mực giữ Ưng gia ở đây, Mỹ Tư Na Phù sẽ oán ta mất! Tốt nhất là Tất Huân đại nhân nói ngắn gọn thôi.

Long Ưng cười nói:

- Không sao cả. Mỹ Tư Na Phù đã quyết định đi theo tiểu đệ một đoạn đường, cho nên ngoài buổi tối nay, ít nhất còn hơn mười buổi tối khác.

Hoành Không Mục Dã ngạc nhiên hỏi:

- Sao ta không biết vậy?

Long Ưng đáp:

- Nàng ấy vừa đưa ra quyết định thôi. Muốn nàng rời đứa bé nhiều ngày, là điều không dễ dàng.

Hoành Không Mục Dã nhìn Lâm Tráng, nói:

- Ngươi chọn năm trăm tinh binh, cùng lên đường, bảo đảm nữ nhi của ta bình yên vô sự trở về. Trên đường, có thể giải thích về “kế hoạch tinh binh” với ba vị huynh đệ của ta.

Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:

- “Kế hoạch tinh binh” là cái gì?

Hoành Không Mục Dã nói:

- Chỉ là tên tạm thời của một kế hoạch quân sự, vốn định đêm nay nói ra, bây giờ thì khỏi, để giảm bớt thời gian.

Y nhìn Tất Huân ra hiệu, bảo ông ta nói tiếp.

Tất Huân nói:

- Cộng đồng Bạch Man và Ô Man, đều tin theo Quỷ Giáo, thầy pháp và chủ tế Quỷ Giáo gọi là Quỷ chủ, các bộ tộc có Đại Quỷ chủ riêng, vốn chỉ chịu trách nhiệm thực hiện nghi thức cúng bái. Tuy nhiên, cách đây chín năm, lại xảy ra một chuyện không tưởng tượng được.

Hoành Không Mục Dã nghiêm trang nói:

- Chuyện này có liên quan trực tiếp tới việc tiên vương chinh phạt Nam Chiếu.

Tất Huân nói:

- Chuyện này tạm thời gác lại khoan nói đã. Từ khi Đại Đường lập quốc, thực lực quốc gia đại thịnh, lần lượt thiết lập Diêu Châu và Nhung Châu, cai quản ba mươi hai châu Ky Mi (lung lạc khống chế). Lúc đó, toàn bộ Lục Chiếu ở Nhị Hải đều thần phục quý quốc. Đến khi quyền hành của Thổ Phiên chúng tôi rơi vào tay Lộc Đông Tán, thúc đẩy sách lược khuếch trương, không ngừng từng bước xâm chiếm các phiên châu (châu ở vùng biên), phiên thuộc (nước chư hầu) của quý quốc. Đến thời Cao Tông, chúng tôi tiêu diệt dân Thổ Dục Hồn, không còn vùng đất nào che chắn với biên giới quý quốc, thừa thắng đưa quân xuôi nam, mở rộng lãnh thổ, tiến thẳng vào khu Nhị Hải. Ngoại trừ Mông Xá Chiếu ra, tất cả năm Chiếu kia đều thần phục quy hàng Thổ Phiên, cũng là phản bội lại quý quốc.

Hoành Không Mục Dã cười khổ nói:

- Nhưng chúng tôi cũng không có kết quả tốt, cao nguyên đất rộng người thưa, Khương Đường càng là khu vực không người, không thích hợp trồng trọt, cho nên đánh tới đâu ăn tới đó, khiến cho khu vực bị chinh phục không chịu nổi, lâu ngày sinh biến. Khi chúng tôi thất bại ở An Tây tứ trấn, trong nước sinh loạn, các bộ tộc khu Nhĩ Hải thừa cơ phản kháng, lại quay sang Đại Chu. Thật ra, họ chỉ muốn tìm chỗ dựa và sự ủng hộ, chứ không thật sự thần phục. Đối với Lục Chiếu ở khu Nhị Hải, mong muốn hàng đầu là thống nhất Lục Chiếu, rồi mở rộng về phía Điền Trì, cuối cùng thành lập một cường quốc bao quát toàn bộ Vân Nam, kể cả Nhĩ Hải và Điền Trì ở trong.

Tất Huân nói:

- Nữ Đế của quý quốc quan sát tình thế, khôi phục phủ Đô đốc Diêu Châu, cũng gia tăng binh lực phòng vệ. Các bộ tộc Xuyên Biên và Thanh Hải, vốn thần phục Thổ Phiên chúng tôi, do không chịu nổi nhiều lần chinh phạt tác chiến và gánh vác nặng nề, đã lần lượt quy phục quý quốc. Nữ Đế liền thừa cơ sai sứ đến khu Nhĩ Hải tích cực vỗ yên các bộ tộc, khiến các bộ tộc lại nhao nhao quy phục Đại Chu. Đó chính là tình hình hiện nay.

Vạn Nhận Vũ thở ra một hơi dài, líu lưỡi nói:

- Muốn nghe cho rõ ràng, thật sự không dễ chút nào, không ngờ tình hình Nam Chiếu lại phức tạp như thế.

Hoành Không Mục Dã tiếp lời:

- Ở nơi đây, chúng tôi còn chưa tự lo nổi, quý quốc cũng ngoài tầm tay với. Mông Tây Chiếu và Việt Tích Chiếu mạnh nhất trong Lục Chiếu, xuất hiện một sự thay đổi chưa từng có tiền lệ trong lịch sử, đó là Quỷ chủ của hai bộ tộc lớn nhất, đồng thời tay nắm tay chọn một Quỷ chủ chung. Người đó tên là Tông Mật Trí, không những có thành tích quân sự áp đảo các Chiếu còn lại, mà còn linh thông huyền cơ quỷ thần, cho dù Khư Dương Chiếu. người đứng đầu Mông Tây Chiếu cho tới Ba Trùng, người đứng đầu Việt Tích Chiếu, đều tuân phục. Cho nên tuy Tông Mật Trí là Đại Tế Ti của hai bộ tộc, nhưng trên thực tế, địa vị đã vượt cả hai người kia, có ảnh hưởng quyết định với cả hai bộ tộc. Người này có tham vọng rất lớn, xúi giục hai tộc liên hiệp xuất binh, lần lượt công phá nhiều cứ điểm ở biên giới chúng tôi, khiến tiên vương không thể không đích thân xuất chinh.

Không biết có phải vì nhớ lại chuyện cũ, Hoành Không Mục Dã nặng nề thở ra một hơi dài, nói:

- Chúng tôi với binh lực có tính áp đảo, thanh thế rất lớn, từ cao nguyên đánh xuống, người đứng đầu hai bộ tộc đều sợ mất vía, chỉ có Tông Mật Trí ra sức bố trí việc rút lui, còn chủ trương chính diện nghênh chiến, nói rằng được thần linh báo cho biết, trận chiến này chỉ thắng không bại, địch quân không đánh tự lui, mà người chỉ huy của địch quân sẽ bị quỷ thần trừng phạt, tính mạng khó giữ được. Lúc đó đương nhiên chúng tôi không rõ, đến bây giờ tất nhiên hiểu tất cả mọi chuyện. Tiên sư mười tám đời nhà nó chứ! Tông Mật Trí nhất định là người của Đại Giang Liên!

Tất Huân nói:

- Trận chiến đó khiến Tông Mật Trí tạo được địa vị như thần thánh, nếu cứ để tình hình phát triển theo hướng đó, việc Lục Chiếu thần phục dưới chân hắn, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Long Ưng mỉm cười nói:

- Vậy phải xem chúng ta có thể làm thịt hắn không, vạch trần thủ đoạn giả thần quả quỷ của hắn.

Hoành Không Mục Dã vui vẻ nói:

- Miệng của ta xui xẻo, phải dựa vào huynh đệ để trừ bớt. Bây giờ tới hừng sáng chỉ còn một canh giờ, mọi người nghỉ ngơi một lúc đi. Ngày mai ta đưa các vị một đoạn đường.

Đưa tiễn ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt.

Sau mười sáu ngày, cuối cùng cũng đến chỗ đường núi bắt đầu lên cao nguyên. Long Ưng và Mỹ Tư Na Phù lưu luyến chia tay, để Lâm Tráng chỉ huy, dẫn đường cho ba người tiếp tục cuộc hành trình.

Long Ưng không lo lắng nhiều cho Mỹ Tư Na Phù, bởi vì nàng đã có chỗ dựa, trong khi nàng dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần, bảo hắn phải nhanh chóng đến cao nguyên đón mẹ con nàng về Trung Thổ.

Đến bờ tây Kim Sa Giang, người dẫn đường quay về cao nguyên, ba người hạ trại ở một chỗ cao, ngắm nhìn Kim Sa Giang sóng lớn dạt dào, bờ bên kia là Thạch Cổ trấn, được mệnh danh là “Trường Giang đệ nhất vịnh”. Cái cảm giác được trở về quê cha đất tổ, khó có thể miêu tả.

Long Ưng và Phong Quá Đình đều là thăm lại chốn xưa, cảm xúc đặc biệt sâu sắc. Long Ưng nhớ tới cách đó không xa là Eo Hổ Nhảy, càng nghĩ đến ngẩn người ra.

Vạn Nhận Vũ hỏi Phong Quá Đình:

- Vẫn còn mơ giấc mơ kỳ lạ kia chứ?

Phong Quá Đình chán nản nói:

- Chẳng còn mộng mị gì nữa cả! Bỗng dưng, ta như bị mất đi khả năng nằm mộng, có mộng cũng rời rạc, vụn vặt, không ra đầu đuôi gì cả.

Vạn Nhận Vũ không biết phải an ủi y thế nào, đành im lặng.

Phong Quá Đình thở dài:

- Phải chăng chúng ta đang tính làm chuyện hoang đường? Ở một khu vực rộng lớn và địa hình phức tạp như thế này, đi tìm một thung lũng sông trong mộng cảnh, cuối cùng sẽ được cái gì, hay chỉ tốn công vô ích? Cảnh trong mộng là cảnh trong mộng, không có chút liên hệ nào với thế giới hiện thực.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Giấc mộng của huynh cũng không phải là giấc mộng bình thường, ta chẳng bao giờ mơ cùng một giấc mộng trong nhiều ngày liên tục cả!

Phong Quá Đình nói:

- Có lẽ do ngày suy nghĩ, đêm mộng tưởng. Bởi vì ta bị thiên thạch kích thích, cho nên đến tối cũng không ngủ được. Mộng chẳng qua là lúc ngủ say, tâm trí suy nghĩ vẩn vơ. Tiên sư nó chứ! Ta khổ sở đến mức chỉ muốn tự vận. Ài! Nói vậy thôi, vì Ưng nhi, ta tuyệt đối sẽ tìm đến cái chết, bởi vì nó là vật trân quý nhất mà nàng để lại cho ta. Nhìn thấy nó, ta cảm thấy như nàng vẫn còn sống...

Long Ưng và Vạn Nhận Vũ đưa mắt nhìn nhau.