Ngày 06 tháng 02 năm thứ nhất

Đã viết hết một quyển nhật ký nhưng mình vẫn kiên trì viết thêm một quyển nữa, bởi vì trong lòng mình luôn có một người khổng lồ tỏa sáng vô cùng rực rỡ đang ủng hộ mình , cổ vũ mình.

Hắn chính là ngọn hải đăng trên biển, là kim chỉ nam hướng đến hạnh phúc.

Đó là Lâm Trường Trị!

(tác giả đang tự sướng)

Hắn luôn lẳng lặng chăm sóc mình, truyền cho mình sức mạnh lớn lao. Nơi tim mình, hắn chính là thần tượng vĩ đại đầy sáng suốt không thể nào thay thế! Thật chẳng dám tưởng tượng nếu không có hắn thì mình có thể tiến xa đến vậy chăng?

Nhưng vĩ nhân cũng có điều nuối tiếc của vĩ nhân, cứ xem hắn tuấn tú sang trọng, thông minh hơn người nhưng cũng chính vì vậy mà đến nay hắn vẫn chỉ là một gã “Vương lão ngũ” (ế vợ)

Mình thật lòng vì hắn mà sốt ruột! Hy vọng trong vô vàn “thiếu nữ đương thì” hôm nay, sẽ xuất hiện một người con gái quyết gạt lệ là tiên phong, không quản gian lao nhọc nhằn, cùng ta thần tượng hắn thì hay biết mấy, hãy liên hệ qua [email protected]

Ngày 8 tháng 2 năm thứ nhất

Thật là bội phục tên Bạch Long mã.

Trước kia lúc nào hắn cũng ưỡn ngực nào là ta đây là thái tử long tộc, ta đây thật oai phong, mà giờ thì lại cam chịu ở dưới hai chân kẻ khác. Nhục ghê!

Khó tin nhất chính là: Khẩu vị của hắn cũng thay đổi theo! Suốt ngày lúc nào cũng chỉ biết có nhai cỏ! Bản lãnh này của hắn cũng thật là “nhân sinh tuyệt kỹ”, giá mà nhị sư huynh cũng được như hắn, khi nào đói bụng liền biến thành trâu, ăn một đống cỏ là no há chẳng phải quá tuyệt sao!

Càng kinh khủng hơn chính là: Hắn hoàn toàn nghĩ mình là ngựa! Lần trước, chúng ta phải vất vả lắm mới năn nỉ được hắn biến lại thành hình người để cùng vào thành du ngoạn. Ài, thật là không nghĩ tới: Vừa mới không giữ chắc dây cương, hắn đã biến đi đằng nào rồi!

Có một lần kia, hắn biến về hình người và cùng nhị sư huynh đi mua rau cải. Nhị sư huynh bước đi không cẩn thận đụng phải mông hắn, hắn liền chạy một hơi hơn 20 dặm rồi mới quay trở lại.

Thật chẳng biết làm sao, con ngựa ngốc ấy cả đời này còn lâu mới biết thế nào là du ngoạn.

Ngày 18 tháng 2 năm thứ nhất

Hai ngày nay có một gã đạo diễn đến tìm sư phụ. Hắn nói đang quay một bộ phim khoa học viễn tưởng bạo lực kinh dị cấp 3, loại phim này cần phải có một vài diễn viên trông đẹp trai một chút để đóng mấy vai phụ.

Sư phụ vui vẻ đồng ý.

Ngày thứ nhất, đạo diễn nói cần phải quay một cảnh khỏa thân đùa giỡn, sư phụ chân cao chân thấp lục tục chạy đi diễn.

Đến khi trở về, người khóc chẳng khác tên Lưu Bị khi xưa, nói: “Khỏa thân thì đúng rồi, nhưng là mười mấy lão già trần truồng đóng giả xác chết trôi sông! Hắt xì! Con bà nó ta lạnh gần chết!

Ngày thứ hai, đạo diễn nói muốn quay một cảnh hôn môi. Sư phụ chân cao chân thấp thích quá chạy đi diễn.

Đến khi trở về lại khóc chẳng khác nào Lưu Bị khi xưa, nói: “Mi nhau thì đúng rồi, ai dè bắt ta mi hà mã! Ô ô… mồm con hà mã thật lớn a! Nó đem cả đầu ta cùng nuốt vào!”

Ngày thứ ba, đạo diễn nói muốn quay một đoạn làm tình trên giường thật mãnh liệt. Sư phụ khoái quá, chân cao chân thấp chạy đi diễn.

Đến khi trở về, khóc chẳng khác nào lão già Lưu Bị, nói: “Trên giường thì đúng rồi, nhưng là bắt ta “tự sướng”, tên khốn đạo diễn còn bắt ta phải thể hiện tình cảm thật mãnh liệt nữa chứ! Thật là khiến ta mệt mỏi rã rời!”

Ngày thứ tư,……. Ai nha! Sư phụ lại đi nữa. Thật không dám viết tiếp, nếu mà để lão ấy thấy mấy dòng này thì thật đáng sợ….