Liễu Phỉ Phỉ khó khăn lắm mới trốn được ra ngoài, đã nhìn thấy người chị mình cực kì ngứa mắt đang dùng cơm với một người con trai.

Cô ta nhìn chằm chằm hướng bên đó, đến khi người bên cạnh không nhịn được gõ gõ bàn, cô ta mới phục hồi tinh thần, cười nịnh: "Xin lỗi A Phong ca, em thấy người quen, nên nhất thời thất thần."

Phong ca nhìn theo tầm mắt Liễu Phỉ Phỉ, từ lỗ mũi nhả khói thuốc : "Thế nào, coi trọng tên tiểu bạch kiếm kia? Tỉnh lại đi, cô gái mặt nhỏ da trắng ngồi cạnh hắn so với cô còn xinh đẹp hơn, cô xách giầy cho người ta còn chưa xứng đâu."

Bị nói như vậy Liễu Phỉ Phỉ tức giận đến muốn cắn vỡ răng.

Nhưng, thấy người đối diện vẻ mặt không tốt, cô ta không thể không vâng lời cúi thấp đầu, cung kính nói: "Phong ca nói phải."

Phong ca đang muốn nói tiếp, phục vụ đã lặng lẽ đi tới: "Tiên sinh, trong nhà hàng không được hút thuốc."

Phong ca tiện tay bấm đầu thuốc, liếc Liễu Phỉ Phỉ một cái: "Tìm tôi có chuyện gì?" Nụ cười của hắn đầy ác ý, "Thì ra, Trần Thiên không còn nghe lời cô rồi sao, lại muốn tới tìm tôi? Có phải cho rằng tôi dễ lừa gạt như Trần Thiên?"

Liễu Phỉ Phỉ cười xấu hổ: "Làm sao có thể như vậy. . . . . . Phong ca anh nghĩ nhiều rồi."

Phong ca không nói tiếp, chỉ là uống một ngụm trà lớn, hỏi: "Nói đi, tôi không có nhiều thời gian cùng cô nói nhảm. Nếu muốn có việc muốn nhờ tôi giúp, có thể, giá cả dựa theo giá của Trần Thiên. Cho cô biết tôi không phải tên kia, tùy tiện bị một ả dắt mũi."

Liễu Phỉ Phỉ cả kinh, bật thốt lên: "Phong ca anh thật quá đen tối ."

Phong ca cười chế giễu: "Đừng có vờ ngớ ngẩn, lão tử ta đây lăn lộn trong hắc đạo,có thể nào không đen? Không đen tối chẳng lẽ đi làm nhà từ thiện?"

Hắn không nhịn được chuyển ly trà trong tay, nhìn Liễu Phỉ Phỉ: "Một cơ hội cuối cùng, nói, rốt cuộc là chuyện gì. Không nói thì tôi đi."

Hắn cúi đầu: "Thời giờ của tôi rất quý giá ."

Liễu Phỉ Phỉ âm thầm cắn răng, nhìn Phong ca, mở miệng dò xét: "Không biết, Phong ca có gan làm?"

"Đừng có mẹ nó nói nhảm!"Phong ca vỗ bàn một cái, bừng bừng khí thế: "Đừng tưởng trước đã từng quen biết mà có thể nói ra những lời này."

Liễu Phỉ Phỉ kinh hãi, sợ sệt nhìn hắn.

Phong ca hất cằm lên, thấy phục vụ đi tới liền áy náy gật đầu, nhân viên kia bất mãn lui về phía sau,lại nghiêm mặt nhìn Liễu Phỉ Phỉ: "Cô có ba phút."

Liễu Phỉ Phỉ bị hắn kích thích, bật thốt lên: "Giúp tôi bắt cóc một người, tiền chuộc anh bảy tôi ba."

Diệp Thiên Tuyết hiển nhiên không biết còn có người quen trong góc nhà hàng, cô chỉ chú ý đến vẻ mặt xấu hổ của Tô Vũ khi kể lại việc gặp được Vương Kỳ Ngọc rồi như thế nào thích cô ấy.

"Anh hiểu, anh và cô ấy tuổi còn nhỏ, nếu nói cả đời cùng nhau thiên trường địa cửu, cũng không có người tin." Tô Vũ cuối cùng nói: "Nhưng mà, cũng chỉ có mình anh ôm hy vọng như thế ."

Diệp Thiên Tuyết nhìn ánh mắt thành khẩn của anh, trầm mặc một hồi, hỏi: "Bất kể là nhà anh hay nhà tiểu Ngọc, cũng sẽ chọn một người phù hợp với nhà mình. Coi như nhà tiểu Ngọc cưng chiều cô, nguyện ý thuận theo cô ấy, anh có thể lấy cái gì bảo đảm, tương lai người nhà anh sẽ không phản đối?"

Tô Vũ yên lặng, lén lút cắn môi, không biết nên làm sao biểu đạt tâm ý của mình.

"Em cũng không tin thiên trường địa cửu, nhưng mà, ngay cả điều quan trọng nhất là an ổn anh cũng không làm được, thì không cần thiết phải nghĩ đến tình yêu nữa. Biết rõ, sẽ tạo ra bi kịch, sao còn muốn yêu?"

Tô Vũ vẫn im lặng.

Diệp Thiên Tuyết cho là anh ta vẫn trầm mặc không nói thì Tô Vũ chợt mở miệng: "Anh hiểu. Nếu thật sự đến lúc đó, anh sẽ giải quyết vấn đề này, bất kể như thế nào."

"Thật sao?" Diệp Thiên Tuyết nhàn nhạt nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên: "Anh nếu thật sự có thể gánh vác, thì là chuyện tốt. Chỉ có bây giờ mới thấy trân trọng, tương lai sợ rằng gặp khó khăn, không do dự đã buông tay,. Tình yêu, thật sự là thứ rất hư vô."

Tô Vũ kinh ngạc nhìn cô: "Diệp Thiên Tuyết!" Giọng điệu đầy kinh ngạc, không dám tin cũng có hơi tức giận: "Em mới mười mấy tuổi, sao lại vô vọng với cuộc sống như vậy?"

Diệp Thiên Tuyết khẽ khom người: "Xin lỗi, em chính là một người như vậy, để anh thất vọng rồi."

Tuy nói vậy nhưng Diệp Thiên Tuyết biểu hiện không có gì áy náy, hai người cứ như vậy yên lặng trừng mắt nhìn nhau.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt đứt sự im lặng.

Trần Thiên lo lắng gọi đến , nói: "Tiểu Tuyết tỷ, cô bây giờ có phải ở nhà hàng XX?"

Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, theo bản năng nhìn chung quanh một vòng: "Đúng, có chuyện gì?"

"Đi mau." Trần Thiên hồn hển thở gấp, "Tôi lén ra ngoài gọi tới nhắc nhở cô. Có người muốn bắt cóc cô."

Diệp Thiên Tuyết sững sờ, sau đó khẽ cười lên: "Trong địa phận A thành, có người muốn bắt cóc tôi?"

Trần Thiên gầm thét: "Diệp Thiên Tuyết, đi mau đừng chậm chễ, nhân lúc người của hắn còn chưa tới."

Diệp Thiên Tuyết nghe thấy tiếng anh ta gào rít, cũng cảm thấy không ổn .

Tô Vũ nghe Diệp Thiên Tuyết với người bên kia điện thoại nói gì đó, càng về sau tinh thần càng lạnh. Anh ta đứng lên trước,lau khóe miệng, nói với Diệp Thiên Tuyết: "Em có việc, vậy chúng ta cũng không cần ăn, đi về trước đi.

Nhìn anh, Diệp Thiên Tuyết cầm điện thoại, vẻ mặt có chút ngây ngốc.

Đè nén suy nghĩ coi cô như búp bê dễ vỡ lại, Tô Vũ ho khan một cái: "Nếu em mà xảy ra chuyện gì, về sau chỉ sợ chú Diệp không bao giờ cho anh vào cửa."

"Nếu vì em cùng anh đi ra ngoài mà có chuyện, tìm anh tính sổ không chỉ có mình ông ấy". Diệp Thiên Tuyết có chút không vui, phất tay: "Vì lý do an toàn, không biết có thể cùng em về nhà không?"

Tô Vũ sặc nước trong cổ họng, ho đến kinh thiên động địa: "Sẽ không bị tiểu Ngọc thấy chứ?"

Bị Diệp Thiên Tuyết vỗ một phát sau ót, mới đàng hoàng trở lại.

Nhìn Diệp Thiên Tuyết và Tô Vũ vội vã ra cửa, Liễu Phỉ Phỉ phẫn hận cắn một miếng trái cây: "Lần này xem như may mắn, để cho cô chạy."

Đối diện cô ta Phong ca không nhanh không chậm gắp thức ăn ăn: "Chẳng lẽ cô nghĩ hôm nay có thể thành công? Đừng vờ ngớ ngẩn, xem như bắt được người, muốn đem đi cũng không dễ. Ngoan, trở về dụ dỗ cô ta ra ngoài."

Nụ cười Liễu Phỉ Phỉ cực kỳ rực rỡ: "Vâng, em biết."

Phong ca vỗ vỗ mặt của cô ta: "Bé ngoan."

Trong lòng Liễu Phỉ Phỉ buồn nôn muốn chết, nhưng trên mặt lại không thể không lộ ra khuôn mặt tươi cười .

Cùng Tô Vũ đi một đoạn, Diệp Thiên Tuyết liền gọi điện cho Trần Thiên, hỏi rốt cuộc là chuyện gì.

Bên cạnh Tô Vũ chê cười: "Có thể có chuyện gì, chỉ nghe lén được một chút tin tức, muốn lấy lòng đem ra khoe mẽ mà thôi."

Diệp Thiên Tuyết không để ý anh ta, anh ta nhàm chán tựa đầu vào ghế, đong đưa chân.

Trần Thiên nhanh chóng tiếp điện thoại, nhỏ giọng nói: "Diệp tiểu thư, cô có khỏe không?" Nghe Diệp Thiên Tuyết hỏi nguyên nhân, anh ta nhăn nhó hạ xuống trả lời: "Thật ra thì, vừa rồi cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là, có người để cho tôi báo tin hẹn cô nói chuyện một chút."

"Nói một chút?" Diệp Thiên Tuyết cười lạnh, "Bởi vì anh nghĩ nói một chút, cho nên tôi không thể ăn bữa tối?"

Trần Thiên cười làm lành: "Diệp tiểu thư, cô xem cũng không phải là chuyện lớn gì phải không. Cô bây giờ đi ăn cũng không sao, thật không sao."

Diệp Thiên Tuyết hít sâu một hơi, không thèm quan tâm lời của hắn, trực tiếp hỏi: "Ai muốn hẹn gặp tôi?"

Tô Vũ nghe vậy, liền bất mãn cau mày.

Trần Thiên trả lời rất nhanh: "Là một người bạn trước kia của tôi, tôi chỉ thuận miệng nói với anh ta tôi muốn làm lính, anh ta . . . ."

Diệp Thiên Tuyết thấy trán mình từng hồi co rút đau đớn.

Trần Thiên người này, một chút cũng không giống cái người đời trước chịu ẩn núp mấy năm chỉ vì muốn giết Liễu Phỉ Phỉ. Nghĩ đến đây, Diệp Thiên Tuyết khẽ giật mình, nếu mình cũng cùng kiếp trước không giống nhau, sao lại yêu cầu người khác phải phù hợp với hình tượng trong trí nhớ của mình.

Nghĩ tới đây,tâm tình cô mới hòa hoãn một chút,bình tĩnh nói với Trần Thiên : "Tôi sẽ không gặp anh ta."

Tô Vũ ở bên cạnh lắng nghe, nghi hoặc, tò mò nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết. Đợi đến cô cúp điện thoại, anh ta mới hỏi: " Ai thế ?" Diệp Thiên Tuyết tức giận lườm anh một cái: "Là ai, có quan hệ gì với anh."

Tô Vũ bất mãn trợn trắng mắt: "Được rồi, không liên quan tới anh. Chỉ là, em cũng đừng chơi với lửa có ngày bị chết cháy."

Nghe lời nói thâm ý sâu xa của anh ta, Diệp Thiên Tuyết xem thường liếc mắt một cái.

Không yên lòng ăn cơm, lại hỏi chuyện của Vương Kỳ Ngọc, Diệp Thiên Tuyết mới tiết lộ một ít tin tức của Vương Kỳ Ngọc cho Tô Vũ, khiến ai đó vui mừng vô cùng, liền vỗ ngực muốn tính tiền.

Diệp Thiên Tuyết nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, không hiểu sao có chút hâm mộ tuổi thanh xuân đơn thuần như thế.

Khi về nhà trời đã không còn sớm, Diệp Thiên Tuyết đang muốn đi lên lầu, đã nghe Liễu Phỉ Phỉ từ trong phòng Tiểu Khởi đi ra ngoài, thân mật gọi mình: "Chị, chị đã về?"

Cô ta thiết tha đi tới, lôi kéo tay của cô: "Chị muốn uống nước không? Em đi bảo người rót?"

Đưa tay ngăn động tác ân cần của cô ta lại, Diệp Thiên Tuyết hoài nghi nhìn cô ta: "Cô muốn làm gì?"

Liễu Phỉ Phỉ lộ ra vẻ mặt có chút bi thương: "Em không muốn làm cái gì cả." Lát sau, qua một hồi lúng túng, trầm mặc, cô ta không tình nguyện ục ục miệng: "Thật xin lỗi á..., chị, em chỉ không muốn chúng ta tiếp tục lạnh nhạt, nên em muốn cùng chị làm chị em tốt."

Diệp Thiên Tuyết nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô ta, cười lạnh: "Chị em tốt?" Cô lui về phía sau một bước, không chút do dự xoay người, ném cho cô ta ở sau lưng: "Cô xứng sao?"

Liễu Phỉ Phỉ đứng ở sau lưng cô, chợt ngẩng đầu, trong mắt đầy hận ý .

Diệp Thiên Tuyết không quay đầu lại,nhưng có thể đoán được nét mặt cô ta. Tuy nhiên, chỉ một lát sau, cô nghe thấy sau lưng có tiếng thở dài, cùng giọng nhỏ nhẹ: "Em biết chị cảm thấy em không có ý tốt, nhưng mà, em lần này thật lòng muốn sửa sai."

"Em cùng mẹ đoạt nhà của chị , nên chị đối với em và mẹ luôn có ác ý, dù vậy, bây giờ chúng ta đã là người một nhà, sao phải tiếp tục nhằm vào bọn em?" Liễu Phỉ Phỉ thở dài, giống như mình thật sự vì Diệp Thiên Tuyết mà suy nghĩ, "Em thật sự rất muốn rất muốn chúng ta là chị em tốt nhất."

Diệp Thiên Tuyết nghe cô ta giãi bầy, siết chặt quả đấm, không dễ gì mới khắc chế chính mình, không xoay người lại, cho cô ta một quyền nằm trên đất .

Cô ta tại sao có thể dễ dàng nói ra những lời vô sỉ như vậy !