Người phụ nữ ở trước mắt tên là Lương Kiến Phi đang mở miệng, cô như là muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.

Hạng Phong gần như nhịn không được lại muốn hôn cô, nhưng anh lặng lẽ hít sâu một hơi, chất vấn cô: “Tại sao ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng mà đã đi?”

“Vì…bởi vì anh đang bận mà…” Cô yếu ớt nói.

Anh nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, mỉm cười.

Hiếm khi có lúc cô không nói ra lời, có lẽ cô đã bị khí thế của anh chấn động, nghĩ đến đây, anh càng không thể khống chế nụ cười trên mặt mình. Từ ngày đầu tiên bắt đầu quen biết cô, anh chỉ biết cô là một đoá hoa hồng có gai, luôn rất cẩn thận bảo vệ chính mình, lúc nào cũng muốn mình trở nên kiên cường, giỏi đến mức chống lại sự tập kích của số phận.

Khi cô thẳng thắng ở trong tiết mục phát sóng trực tiếp mà bảo anh “Cút đi”, anh liền cảm thấy cô thú vị —— một người phụ nữ đã đặc biệt lại còn thú vị. Nhưng mà đương nhiên, vào lúc đó anh vẫn chưa yêu cô. Anh chỉ là rất vui vẻ gặp được một người có gan và làm trái ý anh, mặc dù sức lực không ngang nhau, nhưng cô làm cho cuộc sống của anh trở nên không còn… cô đơn và hiu quạnh.

Anh được rất nhiều từ hình dung vây quanh: nổi tiếng, bán chạy, có tài hoa, giỏi giang… Những từ ngữ đó cũng không làm cho cuộc sống của anh tốt hơn, ngược lại mang anh vào nơi bị cô lập. Trong tuyệt cảnh này chỉ có một mình anh, ngày qua ngày công tác, dệt nên những câu chuyện tinh tế hấp dẫn, thế nhưng ai lại nghĩ được, tác giả của những câu chuyện này bản thân lại quá nặng nề, không hề có thời gian tức giận.

Anh vốn là một người cô độc, công việc khiến anh càng cô độc hơn.

Anh khác với Hạng Tự, càng lớn lên trong gia đình thiếu đi sự ấm áp, Hạng Phong lại càng yêu cầu chính mình biểu hiện thật có gia giáo ở trước mặt người khác. Anh luôn bày ra một nụ cười dịu dàng, đối với bất kỳ người nào anh đều thể hiện sự thân thiện đúng mức, anh là nhà văn tiểu thuyết trinh thám thần bí, cho nên anh luôn bất giác đeo mặt nạ cho mọi người thấy. Nhưng ở trước mặt Lương Kiến Phi anh lại có thể thoải mái tháo dỡ mặt nạ xuống.

A, trên thực tế, cá tính anh u sầu, là người đặc biệt làm việc một mình, không thích náo nhiệt, không thích nói chuyện, nhưng nội tâm lại mang theo một loại nổi loạn khó có thể giải thích, anh thích làm một số chuyện mà người khác không nghĩ tới.

Ví dụ như bây giờ, anh đang dùng tay phải đeo thạch cao chạm vào cằm của Lương Kiến Phi, suy nghĩ mê mang.

“Em sợ không?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Cô nhíu đầu lông mày: “Sợ gì?”

“Sợ anh.”

Vẻ mặt của cô quật cường không ngoài dự đoán: “Tại sao tôi phải sợ anh ——”

Cô còn chưa nói xong, anh đã cúi đầu hôn cô, anh mút vào khẽ cắn môi cô đổi lấy sự rùng mình của cô. Dưới đáy lòng anh cười trộm, người phụ nữ mạnh miệng này thực ra vẫn sợ hãi, có lẽ xuất phát từ bản năng, cô vẫn còn một loại kháng cự đối với đàn ông, dù sao cô đã từng có hồi ức không tốt đẹp.

Anh lại buông cô ra, đồng thời cảm thấy hơi thở của mình và cô không ổn định.

“Bây giờ… Em sợ không?” Anh nhìn đôi mắt của cô, mang theo một giọng điệu chế nhạo.

Cô không trả lời, chỉ là kinh ngạc nhìn lại anh, hai tay cô vẫn nắm lấy khuỷu tay anh, như là trong khoảng thời gian ngắn cô không thể bình tĩnh trở lại.

Anh mỉm cười, ôm cô, râu phủ trên cằm vuốt ve trán cô: “Thực ra em không cần phải…”

Anh chưa nói xong, bởi vì thanh âm của anh thật sự rất khàn. Anh muốn nói, cô không cần phải sợ anh, mọi người thường nói, người yêu trước sẽ chịu thiệt hơn, vì vậy người nên cảm thấy sợ hãi là anh mới đúng.

“Anh vì sao…đột nhiên…”

“Đột nhiên cái gì?” Anh cố ý hỏi.

“…Không có gì.”

Trán cô rất nóng, nếu không biết cô đang đỏ mặt, anh sẽ cho rằng cô phát sốt.

Anh cứ im lặng như vậy mà ôm cô, cô không phản kháng gì cả, có lẽ hai năm trước khi bọn họ lạnh lùng ra khỏi phòng phát sóng, không ai nghĩ tới có một ngày sẽ phát sinh… chuyện “quái dị” như vậy.

Phá vỡ không khí yên tĩnh chính là một tràng tiếng kêu, cái này là tiếng từ trong bụng Lương Kiến Phi vọng lại, bình thường tỏ vẻ một người đã đói bụng.

“Không phải giữa trưa anh mới dẫn em đi ăn bánh sủi cảo sao?” Hạng Phong cười khổ.

“…Nhưng bây giờ đã sắp năm giờ chiều.” Cô nghiến răng nghiến lợi.

Hạng Phong hậm hực buông cô ra, khi cánh tay buông lỏng anh lại có chút hối hận, như là vẫn còn gì đó chưa kịp nói. Lương Kiến Phi vội vàng xoay lưng, cô cúi đầu tiếp tục rửa chén. Anh chần chừ một chút, rồi tựa vào tủ lạnh, dịu dàng nói:

“Em muốn ăn gì?”

Cô nghiêng đầu nhưng không nhìn anh, chỉ nhìn chăm chú vào đôi giày da màu đen của anh, cô muốn nói lại thôi.

“Không được.” Anh nói.

“?”

“Em muốn nói, em muốn về nhà ăn tối?”

“Làm sao anh biết…” Cô mở to mắt.

“Anh có thuật đọc tâm.” Anh khoanh tay, vẻ mặt đương nhiên.

“…” Cô nhíu mày, nửa tin nửa ngờ.

Kỳ thật anh không có thuật đọc tâm, chẳng qua dựa theo hiểu biết của anh về cô, lúc này cô rất muốn né tránh anh.

“Đi xuống dưới lầu ăn một bát mì.” Anh tắt vòi nước, nhìn cô nói.

Lương Kiến Phi lau tay, do dự trong chốc lát, nhưng vẫn đồng ý.

Anh dẫn cô xuống tiệm vằn thắn dưới lầu, bởi vì còn chưa tới thời gian đắt khách nên trong tiệm rất ít người. Anh tìm một cái bàn ngồi xuống, rồi quay đầu nói với ông chủ: “Cho chúng tôi hai bát lớn.”

Lương Kiến Phi tâm thần bất định, cô ngồi nghiêng đối diện anh, có vẻ hơi bất an.

“Em không biết ngồi như vậy rất mệt sao?” Anh nói.

“?”

“…Quay đầu mới có thể nhìn anh.”

Cô đảo mắt: “Tôi không định nhìn anh.”

Anh nhìn cô, khoé miệng mỉm cười, không thèm nhắc lại.

Hai bát mì được đưa lên rất nhanh, Lương Kiến Phi không khách khí mà ăn ngay, như là thật sự đói bụng.

“Này…” Hạng Phong hạ tầm mắt, nhìn sợi mì quấn quanh đôi đũa bằng gỗ, “Thực ra anh cố ý.”

“?”

“Buổi chiều cùng nữ minh tinh kia…làm ra vẻ thân mật…” Anh cảm thấy mình giống như đứa trẻ thừa nhận lỗi lầm với ba mẹ.

Lương Kiến Phi ăn vài miếng mì, cô dừng một chút mới nói: “Tôi biết.”

“Em biết?”

Cô gật đầu: “Không phải tôi đã nói rồi sao, một người nào đó mới thích hợp, anh và cô ấy căn bản không xứng đôi.”

“Vậy anh xứng với ai?” Hạng Phong nhìn cô với vẻ thích thú.

“Không biết.” Cô nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục ăn mì của mình.

Anh bất đắc dĩ mỉm cười.

Lại một lát sau, Lương Kiến Phi ngẩng đầu nói: “Tôi chỉ là cảm thấy, vẻ mặt lúc chiều của anh rất giả dối, hành động căn bản không tự nhiên như khi anh làm bộ quen biết Viên Tổ Vân.”

Anh bật cười: “Có lẽ bởi vì hơi khẩn trương.”

Cô liếc nhìn anh một cái, không nói nữa.

Khi ăn xong trên đường trở về, Hạng Phong cố ý đi bên phải Lương Kiến Phi, anh muốn tự nhiên dùng tay trái không đeo thạch cao nắm tay cô, nhưng mấy lần đều thất bại. Cuối cùng, cô dứt khoát khoanh tay, cúi đầu đi về phía trước.

Trái tim anh dần trầm xuống, bởi vì anh biết, cô lại theo bản năng bắt đầu bảo vệ chính mình.

“Chiều nay cấp trên của em nói với anh, buổi họp thường niên được sắp xếp vào tối thứ ba.”

“Ừm…” Cô ngoảnh đầu lại nhìn anh gật đầu, “Thật không may, ngày đó chúng ta thu âm tiết mục… Cho nên tôi nghĩ, anh hẳn là không dự định đi?”

“Hoàn toàn ngược lại,” anh cố ý cười nói, “Anh cảm thấy buổi họp thường niên năm ngoái từng để lại ‘ấn tượng sâu sắc’ cho anh, rất có ý nghĩa.”

Nghe anh nói như vậy, thân thể Lương Kiến Phi quả nhiên cứng ngắc, cô không biết làm gì mà cào tóc mình, tiếp tục đi về phía trước.

“Em sẽ chở anh tới chứ?” Anh hỏi.

“Ừm…” Câu trả lời của cô có vẻ nặng nề.

“Anh định xin Từ Ngạn Bằng nghỉ một giờ.”

“?”

“Bằng không chúng ta sẽ không đến kịp vào phần mở đầu của buổi họp.”

“Vì sao không?”

Cô lại trầm mặc.

“Rốt cuộc em muốn nói cái gì?” Anh chợt phát hiện, làm tiểu thuyết gia bán chạy, anh rất khoan dung, nhưng làm một người đàn ông không biết theo đuổi tình yêu, anh thiếu một chút kiên nhẫn.

Cô rốt cục dừng bước chân, nhìn anh: “Tôi không biết… Tôi chỉ cảm thấy, tôi cần phải suy nghĩ kỹ càng…”

“…”

“Chúng ta không phải đứa nhỏ hơn mười tuổi, tôi không phải, anh cũng không phải. Chúng ta nên lý trí đối diện với chuyện này, mà không phải…”

“Không phải cái gì?” Anh từ trên cao nhìn xuống cô.

“…”

“…”

“Mà không phải…dùng một cách thức thô lỗ hoặc là gần như dã man để biểu hiện…” Cô xoa nhẹ cánh tay, không nhìn anh.

Hạng Phong tức giận, hiếm khi anh thực sự nổi giận, có lẽ bởi vì tự phụ, có lẽ bởi vì tính cách bản thân rộng lượng, hoặc là, kỳ thật anh căn bản đối với người khác như thế, những việc khác không quan tâm đến, tóm lại anh là người hiếm khi tức giận. Nhưng người phụ nữ ở trước mắt rất có tài chọc giận anh, thường thường chỉ cần một câu, một động tác là có thể khiến cho anh gần như bùng nổ.

Anh chẳng nói lời nào mà bước nhanh đi về phía toà nhà cao ốc, cô ở phía sau gọi tên anh, anh bắt buộc mình thờ ơ. Hoá ra, anh không kiềm lòng được vì những quan điểm của cô… chính là “thô lỗ”, biểu hiện “gần như dã man”!

Cô cho anh là gì? Một thằng nhóc không thể chờ đợi?!

Về đến nhà anh rầu rĩ không vui thật lâu, anh vẫn đợi Lương Kiến Phi ấn chuông cửa nhà anh, Hạng Phong nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện cô đã sớm mang theo túi xách, có lẽ khi xuống lầu cô đã quyết định chuồn đi nhanh một chút —— vậy mà anh còn ngồi chỗ này vừa hờn dỗi vừa chờ cô!

Di động trong túi áo vang lên, anh ấn nút tiếp điện thoại, thanh âm vui vẻ của Hạng Tự truyền đến: “A lô, anh…”

“Đừng làm phiền anh!” Hạng Phong lạnh lùng nói.

“…Anh sao vậy?” Hạng Tự bị hoảng sợ.

“…Không có gì.”

“Ai chọc giận anh?”

“Không có!”

“Này,” Hạng Tự nghe ra như là cố gắng để mình đừng cười ra tiếng, “Trên thế giới này chỉ có em và Lương Kiến Phi có bản lĩnh khiến anh phát hoả, mà bây giờ em rất khẳng định em không phải là nguyên nhân —— cho nên nhất định là Lương Kiến Phi.”

“…Em tìm anh có chuyện gì?” Anh nghiến răng nghiến lợi, định nói cho qua chuyện.

“So với chuyện của anh thì của em không có gì. Vì vậy, hay là nói chuyện anh gặp vấn đề nan giải đi.” Em trai như là tuyệt đối không bị lừa bởi vẻ ngoài của anh.

Hạng Phong thở dài một hơi: “Một khi con người đến một độ tuổi nào đó thì sẽ sợ thay đổi phải không?”

“Có lẽ vậy, con người sẽ ngày càng sợ hãi những sự việc mới gây ra hậu quả bất lợi cho họ, vì thế phương pháp tốt nhất chính là đừng thử.”

“…” Anh có một loại thiếu kiên nhẫn không nói nên lời.

Hạng Tự khẽ cười một tiếng: “Cho nên, theo mức độ nào đó mà nói, anh và Tử Mặc giống nhau.”

“?”

“Đều rất đơn thuần.”

“Anh đơn thuần?” Hạng Phong cảm thấy mình quả thực không hứng thú nói chuyện vô nghĩa với em trai, “Em nói anh đơn thuần? Lúc anh đùa giỡn phụ nữ thằng nhóc em không biết ở nơi nào gặm ngón tay…”

Hạng Tự cười ha hả, cười đến mức rất vui vẻ: “Được rồi… Vậy nếu đã như thế, em nghĩ em không cần phải đem tuyệt học suốt đời của em truyền thụ cho anh.”

Hạng Phong nhíu mày, anh buồn bực, thong thả bước đi đến trước cửa sổ sát đất: “Chờ một chút…”

“?”

“Nói một chút xem…” Anh dừng bước chân, nhìn những chấm nhỏ của ánh đèn ngoài cửa sổ, “Em có thể, có thể trước tiên nói thử xem…”

Hạng Tự trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: “Được rồi, anh thật là cáo già, nhưng ngoại trừ đối phó phụ nữ.”

“…”

“Nhất là phụ nữ như Lương Kiến Phi.”

“Nói trọng điểm.”

“À, trọng điểm chính là,” Hạng Tự dừng một chút, “Nếu cô ấy cự tuyệt anh một cách rõ ràng thì anh nên chết tâm đi.”

“…Nếu không phải thì sao?”

“Thì chính là cô ấy còn đang do dự.”

“Ừ.”

“Vậy rất tốt!”

Hạng Tự ở đầu dây điện thoại bên kia nói vài câu, Hạng Phong lạnh lùng mắng một câu “Hạ lưu”, rồi trực tiếp cúp máy.

Ở giữa lỗ thông hơi của máy điều hoà buộc một dải ruy băng màu đỏ, anh không biết khi nào đã buộc lên, cũng không biết ai đã buộc lên, anh từng phỏng đoán đủ loại khả năng, nhưng không có đáp án.

Anh ném điện thoại trên sô pha, từ trong túi áo khoác lấy ra gói thuốc lá, châm một điếu rồi lặng lẽ hút thuốc.

【2. 8 mặt nạ

Albert quả thực mặc chiếc quần lụa màu đen và lau chùi sáng bóng đôi ủng cao, “Này, Albert,” Franz nói, “Anh thật muốn tham gia lễ hoan lạc sao? Đến đây, nói thẳng cho tôi biết.”

“Thành thật mà nói, không!” Albert trả lời, “Nhưng tôi thực sự rất vui có thể mở mang kiến thức từ tình cảnh ở đây, hiện nay tôi hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của ngài bá tước, một khi anh quen với những loại tình huống này, đối với tất cả những việc khác sẽ không dễ dàng động tình.”

“Hơn nữa đây là thời cơ duy nhất ngài có thể nghiên cứu đặc tính,” bá tước nói. “Ở trên đoạn đầu đài, cái chết xé đi mặt nạ của con người đã mang cả đời, để lộ ra bản chất thật. Nói thực ra, biểu hiện của Andre thật sự đáng ghê tởm, kẻ lưu manh này đáng ghét! Đến, mặc quần áo đi, hai vị, mặc quần áo đi!”

Franz cho rằng nếu không học theo dáng vẻ của hai người bạn thì sẽ rất vô lý.

Vì thế anh ta mặc quần áo vào, đeo mặt nạ. Chiếc mặt nạ kia đương nhiên chẳng tái nhợt hơn sao với khuôn mặt anh ta. Sau khi bọn họ hoá trang xong thì bước xuống lầu. Xe ngựa đã chờ đợi bọn họ ở cửa, trong xe chất đầy giấy vụn và cầu hoa đủ mọi màu sắc. Bọn họ lẫn vào trong hàng xe ngựa. Sự thay đổi đột ngột thật sự là khó có thể tưởng tượng. Tại quảng trường La Mã, thay thế sự u ám và yên lặng của cái chết chính là cảnh tượng hoan lạc hết sức phấn khởi và ồn ào. Bốn phương tám hướng, một đoàn người đeo mặt nạ xuất hiện tại đây, có người từ cửa chạy đến, có người rời cửa sổ chạy xuống. Từ mỗi ngã tư đường, mỗi một góc, đều có xe ngựa chen lại đây. Có những thằng hề mặc quần áo trắng, đeo mặt nạ trắng ngồi đầy trên xe ngựa, những thằng hề khác thì mặc áo hoa tay cầm đao gỗ, mang mặt nạ cả trai lẫn gái, hầu tước phu nhân, nhà triết học, kỵ sĩ và nông dân. Mọi người kêu lớn tiếng, cãi nhau ầm ĩ, cố làm ra vẻ, vỏ trứng bột mì bay đầy lên quần áo, giấy đủ loại màu sắc và cầu hoa, bọn họ dùng lời nói châm chọc và quăng ném đồ vật tấn công mọi người khắp nơi, không hề phân chia là địch là bạn, là bạn thân là người xa lạ, ai cũng không nổi nóng, tất cả mọi người chỉ cười…

Trên đây là một đoạn miêu tả về lễ hoan lạc tại Rome trong 《 Bá tước Monte Cristo 》, mặc dù lễ hoan lạc tại Rome không bằng lễ hoan lạc tại Venice, nhưng cũng khắc sâu bản chất của người Ý —— điên cuồng, sung sướng, còn có mặt nạ.

Trên thế giới này có lẽ không còn người dân của một quốc gia điên cuồng và thích đeo mặt nạ giống như người Ý, trong đó đặc biệt có Venice làm đại diện. Nhưng tại sao phải đeo mặt nạ lộng lẫy tại lễ hoan lạc? Một giả thuyết cho rằng ở thế kỷ 13 đã có pháp luật sử dụng mặt nạ hợp quy tắc; một giả thuyết khác nói rằng do giới quý tộc đưa ra trò chơi mặt nạ tại bữa tiệc, và sau đó phổ biến đến phố phường. Cá nhân tôi càng thích những chiếc mặt nạ rực rỡ tự nhiên của người dân nghèo khổ trong ngày hội, điều này khiến cho chế độ giai cấp lúc ban đầu khi vào thời điểm này thì đã biến mất…

Vì vậy, khó mà hiểu rõ một người mang mặt nạ cuối cùng là vì muốn khác biệt với người khác hay là muốn giống người khác.

Có lẽ chúng ta đều đeo mặt nạ, bạn, tôi, anh ta, vui cười tức giận mắng mỏ, mà lại thân bất do kỷ.

Beta】

***

“Sáng hôm nay lật lịch mới phát hiện chúng ta vậy mà sắp đến tết âm lịch rồi, không biết nên vui vẻ hay là khổ sở…” Từ Ngạn Bằng tháo mắt kính xuống, dùng vải lau nhẹ tròng kính, “Nhưng mặc kệ nói như thế nào, tôi vẫn rất vui vẻ khi các vị kiên trì lắng nghe tiết mục ‘Hướng dẫn dạo chơi ở địa cầu’ của chúng tôi vào mỗi chiều thứ ba từ ba giờ đến sáu giờ. Hôm nay trước khi bắt đầu tiết mục, tôi muốn thông báo cho các bạn một tin tốt.”

Anh ta nhìn Hạng Phong một cái, lại nhìn Kiến Phi một cái, rồi mới hài lòng nói: “Hôm nay hai vị cộng tác của tôi bởi vì tạm thời có việc cho nên phải kết thúc phát sóng trước một giờ, nói cách khác… Khụ khụ, từ năm giờ đến sáu giờ là thời gian vui chơi dành riêng cho Ngạn Bằng và tất cả người hâm mộ!”

Bài nhạc nền truyền đến loa, thanh âm kèn saxophone, trống và còi, Hạng Phong không khỏi nghiêng đầu nhìn anh ta, rất muốn đạp một cước trên lưng anh ta.

“Được rồi, vậy tin tức thú vị trong tuần qua có gì nhỉ?” Ngạn Bằng hà hơi vào hai tròng kính rồi mới đeo lên.

“Là về ‘mặt’.”

“Mặt?”

“Đúng vậy,” Hạng Phong gật đầu, “Người mắc bệnh ‘chứng mù mặt’ bình thường không phân biệt được khuôn mặt của bất kỳ người nào, hoàn toàn tương phản với người mắc bệnh ‘chứng mù mặt’ chính là một người phụ nữ 38 tuổi ở New York, Mỹ, Jennifer lại có một khả năng nhận ra khuôn mặt vượt xa người thường —— cô ấy chưa bao giờ quên những khuôn mặt mà mình đã từng thấy qua, cho dù là người gặp thoáng qua cách đây 20 năm trước tại ga tàu điện ngầm, khả năng ‘chứng siêu trí nhớ’ của Jennifer khiến các chuyên gia y học cảm thấy nghi hoặc, bọn họ đã bắt đầu triển khai nghiên cứu ‘chức năng nhận thức khuôn mặt’ của não cô ấy, họ cũng hy vọng từ trên người cô ấy tìm được sự bí ẩn của ‘phân biệt khuôn mặt con người’, nhờ đó thậm chí giúp đỡ chữa khỏi cho những người mắc bệnh ‘chứng mù mặt’ không nhớ được bất kỳ khuôn mặt nào.”

“Cho nên,” Lương Kiến Phi nói, “Cô ấy chỉ là có trí nhớ vô cùng tốt, hay là nói về phương diện phân biệt khuôn mặt thì cô ấy mạnh hơn?”

“Tôi nghĩ hẳn là điều sau.” Anh không nhìn cô, hơn nữa anh đoán rằng cô cũng không nhìn anh.

“Ồ…” Cô phát ra một tiếng cảm thán, sau đó không lên tiếng nữa.

Hạng Phong tiếp tục đọc: “Jennifer nói, lúc đầu cô ấy phát hiện mình có điểm không giống người thường là vào một lần cùng người nhà ra ngoài đi nghỉ. Lúc đó, ở trên máy bay cô ấy thấy được một người diễn viên không nổi tiếng, cô chỉ xem qua anh ta một lần trên TV thì lập tức nhận ra anh ta. Người nhà của Jennifer không tin lời cô ấy, nhưng sau khi bọn họ cùng nói chuyện với người diễn viên này, kết quả chứng minh lời nói của cô ấy quả nhiên chính xác.”

“Nhưng mà, mãi cho đến sau khi Jennifer lên đại học, cô ấy mới thật sự nhận ra điểm khác biệt của mình. Jennifer nhớ lại nói: ‘Lúc đầu tôi mới vào đại học cũng quen biết rất nhiều người sau vài tuần, tôi gần như nhớ kỹ khuôn mặt của những người bạn học đã từng gặp qua, mặc dù thời gian chúng tôi gặp nhau có ngắn ngủi bao nhiêu, ba tuần sau tôi lại tham gia một buổi tiệc của trường gặp lại một số người quen, nhưng bọn họ không nhớ tôi. Lúc ấy tôi suy nghĩ, những người này chắc đang giả vờ, ba tuần trước chúng tôi còn ở trong tiệc buffet của trường gặp qua 30 giây, tôi không thể tin bây giờ bọn họ không biết tôi.’ Nhưng trên thực tế, những người bạn kia quả thực không nhớ cô ấy.”

“Đó là việc đương nhiên,” Ngạn Bằng chìa hai tay nhún vai, “Nếu không phải lời nói của anh có vẻ rất thực, quỷ mới nhớ được lúc nào gặp anh ở nhà ăn trong nửa phút.”

Hạng Phong phớt lờ anh ta, tiếp tục đọc: “Jennifer nói, mặc kệ khuôn mặt có hình dạng gì, chỉ cần cô ấy thấy qua một lần, sau khi cách nhau bao nhiêu năm cô ấy cũng sẽ không quên. Cho dù là người cô ấy gặp lúc nhỏ, cho dù là người gặp cách đây 20 năm trước tại ga tàu điện ngầm, cho dù tóc đã bạc, trên mặt có nếp nhăn, nhưng nếu Jennifer gặp lại anh ta lần nữa, cô ấy vẫn sẽ nhớ rõ anh ta là ai.”

“Trời à! Nói cách khác, tôi có hoá thành tro thì cô ấy vẫn nhận ra tôi! Bị người phụ nữ như vậy quấn vào chẳng phải là rất đáng thương…” Ngạn Bằng cười khổ.

“Chẳng lẽ anh hy vọng tất cả bạn gái trước của anh đều quên anh?” Lương Kiến Phi cười chế nhạo nói.

“Đứng ở góc độ của một tình thánh mà nói ——”

“—— tình thánh?” Hạng Phong nhíu mày.

Từ Ngạn Bằng lộ ra một nụ cười tự cho là quyến rũ nhất: “—— đúng vậy, theo góc độ của tình thánh mà nói, tôi đương nhiên hy vọng tất cả các cô gái yêu tôi đều có kỷ niệm tốt đẹp về tôi.”

“Tôi nghi ngờ chuyện này rất khó.” Lương Kiến Phi nhắc nhở một cách vô tình.

“Nhưng mà đứng trên góc độ của một người đàn ông tốt mà nói ——”

“—— người đàn ông tốt?” Hạng Phong lật qua trang sau của bản thảo, chuẩn bị đề tài tiếp theo.

“Đúng vậy,” Từ Ngạn Bằng hơi nghiến răng nghiến lợi, “Theo góc độ của một người đàn ông tốt bị hai người cộng tác xía vào mà nói, tôi hy vọng các cô ấy có thể quên tôi, như vậy họ mới có thể tốt hơn khi bắt đầu một đoạn tình cảm tiếp theo.”

“Các cô ấy sẽ —— hơn nữa không thể chờ đợi được.” Kiến Phi gật đầu.

“Như vậy…” Hạng Phong bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, “Phụ nữ phải hoàn toàn quên đi một đoạn tình cảm thì mới có thể đi vào một đoạn tiếp theo sao?”

“Có lẽ,” cô chần chờ mà gật đầu, “Đây là điều kiện cần có, không phải điều kiện đầy đủ.”

“?”

“Có nghĩa là, nếu con người muốn đi vào một đoạn tình cảm tiếp theo thì phải quên đi đoạn kia, nhưng cũng không phải đã quên tình cảm của đoạn thời gian kia thì nhất định có một sự khởi đầu mới.”

“Tại sao?” Anh nhìn cô không chớp mắt.

“Bởi vì…” Cô rốt cục ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt nhấp nháy.

“Bởi vì sợ hãi? Hoảng hốt?”

“Không hoàn toàn đúng…” Cô cúi đầu, không hề nhìn anh.

“Vậy thì vì sao?” Anh nhướng mày, lần đầu tiên phát hiện Lương Kiến Phi là một người ngoan cố trong tình cảm.

“Bởi vì đã từng đồng cảm…” Lúc này, Từ Ngạn Bằng chợt thản nhiên nói, “Bởi vì đã từng chịu tổn thương, cảm thấy đau khổ, cho dù đã lãng quên, đã không quan tâm. Thế nhưng nếu lúc ấy bị thương rất sâu thì rất dễ dàng gợi lại hồi ức kia, khi có một cơ hội mới xuất hiện trước mắt mình, sẽ bất giác mà nghĩ đến nỗi đau khổ trước kia, cho nên sẽ do dự, sẽ chần chừ, mặc kệ sự hấp dẫn trước mặt có bao nhiêu to lớn …”

“…”

Ngạn Bằng thở dài, phát hiện Hạng Phong và Lương Kiến Phi đều nín lặng nhìn anh ta, vì thế anh ta chớp mắt, vô tội hỏi: “Tôi nói sai rồi sao?”

Hai người không hẹn mà cùng lắc đầu, lại không hẹn mà cùng trầm mặc.

“Cho nên à,” anh ta có kết luận, “Mặc kệ là ‘chứng mù mặt’ hay là ‘chứng siêu trí nhớ’, con người chỉ cần sống trên thế giới này thì tất nhiên có nỗi đau thầm kín của mình.”

“Nếu là anh, anh hy vọng bạn gái của anh có ‘chứng mù mặt’ hay là ‘chứng siêu trí nhớ’?”

Từ Ngạn Bằng nheo mắt lại suy nghĩ một chút, cuối cùng không nhanh không chậm nói: “Tôi hy vọng cô ấy có ‘hội chứng rối loạn kích thích bộ phận sinh dục dai dẳng’.”

“…”

Hạng Phong nâng bàn tay nhìn vào đồng hồ, đã 5 giờ 3 phút, chiếc xe SUV màu xanh đậm của Lương Kiến Phi chậm rãi ngừng lại trước mặt anh, anh mở cửa xe ngồi vào trong, mang dây an toàn, sau đó nói với cô: “Đi thôi.”

Có lẽ bởi vì kỳ nghỉ năm mới sắp đến, cửa thu phí trên đường cao tốc có vẻ hơi chen chúc, Lương Kiến Phi không kiên nhẫn dùng ngón tay gõ vào cửa kính xe, không có nhịp điệu gì.

“Em có thể im lặng một chút không?” Hạng Phong nhịn không được nói.

Cô giương mắt nhìn anh, bỏ ngón tay xuống, rồi mở radio trong xe, lập tức truyền đến thanh âm sung sướng của Từ Ngạn Bằng: “Cuối cùng đã thoát hỏi hai vị cộng tác đáng ghét kia, không biết các bạn bè ở hệ ngân hà có phải cũng thực sự thở phào nhẹ nhõm hay không?…”

“Em cứ gõ cửa xe đi.” Anh đầu hàng.

Lương Kiến Phi cười tắt radio, bên ngoài trời mưa nhỏ, xe chậm rãi chạy trên đường, trong sự yên tĩnh chỉ nghe được thanh âm của cần gạt nước soàn soạt trên kính xe.

Hạng Phong nhìn ngoài cửa sổ: “Nếu bây giờ bỗng nhiên một trận tuyết lớn rơi xuống, chúng ta bị kẹt trên đường cao tốc, em sẽ làm như thế nào?”

“Uhm…” Lương Kiến Phi trầm ngâm trong chốc lát, “Tôi sẽ chờ. Bởi vì ngày hôm sau nhất định sẽ có người đến cứu tôi.”

“Nếu ngày hôm sau không ai đến thì sao?”

“Vậy đợi một ngày nữa.”

“Ngày thứ ba vẫn không ai đến.”

“Tôi sẽ đem những thứ có ích lập tức rời khỏi nơi này.”

“Vậy tại sao em không đi vào ngày đầu tiên?”

“Bởi vì trong ngày đầu tiên không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Cho nên,” anh thu hồi tầm mắt, nhìn cô ở bên cạnh, “Đi ra bước đầu tiên là khó khăn nhất, nhưng thực ra cũng không nhất định khó khăn như trong tưởng tượng.”

“…” Cô chu miệng, “Anh thật sự là một người đàn ông đáng sợ.”

“Vì sao?” Anh có chút không vui.

“…Không có vì sao.”

Anh giận dỗi quay đầu đi chỗ khác, nghĩ thầm: người đáng sợ nhất là em mới đúng.

Rốt cục qua cửa thu phí, bởi vì trời mưa, xe trên đường cao tốc đều chạy chậm lại, bọn họ trầm mặc trên đường, cho đến khi xuống đường cao tốc, Lương Kiến Phi hướng về anh hỏi đường, lúc đó anh mới trả lời cứng nhắc.

Buổi họp thường niên vẫn tổ chức ở khách sạn năm sao như năm ngoái, khi bọn họ đến nơi, gần như có thể nhìn thấy cảnh tượng ăn uống ồn ào của bữa tiệc trong đại sảnh. Bởi vì tới muộn, cho nên xe đã đậu đầy ở ga ra trong lòng đất gần thang máy, bọn họ chỉ có thể đậu ở trong góc. Hạng Phong xuống xe, lập tức hướng đến thang máy, Lương Kiến Phi khoá xe rồi nhanh chóng theo sát đi sang đó.

Hoặc là chính xác hơn, cô chạy nhanh đuổi theo anh.

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm “két, két”, anh cảm thấy cô đến gần vài bước, gần như là theo chặt phía sau anh.

“Anh đã từng viết một vụ án mưu sát, người bị hại chính là bị giết tại ga ra trong lòng đất không người,” Hạng Phong điềm nhiên như không mà dừng lại bước chân, anh ngẩng đầu chỉ trần nhà, “Bởi vì cô ấy trông thấy con chuột trên bóng đèn, nên không phát hiện hung thủ ở phía sau đang tới gần từng bước…”

Lương Kiến Phi bất giác nhìn theo ánh mắt của anh về phía trần nhà, anh lặng lẽ vươn tay, vỗ nhẹ trên lưng cô một cái.

“A!…” Cô hét lên và xoay người, nhìn xung quanh một chút, sau đó cô phát hiện là trò đùa quái đản của anh, cô phẫn nộ trừng anh.

Hạng Phong cười ha ha, tiếp tục đi về phía thang máy, Lương Kiến Phi muốn phát cáu, nhưng vẫn theo kịp anh, thậm chí chìa tay nắm cánh tay anh.

Lúc chờ thang máy, anh mỉm cười tiến đến trước mặt cô, nhìn vào đôi mắt cô: “Anh cho rằng, làm biên tập tiểu thuyết trinh thám hai năm nay, em đã quen với việc này.”

Cô quay mặt sang chỗ khác, ra vẻ giận dỗi.

Nhưng không biết tại sao, anh thích xem dáng vẻ này của cô nhất. Vì thế anh thường hay cố ý trêu chọc cho cô giận.

Bọn họ đi thang máy đến lầu hai, cửa thang máy vừa mở ra, hai người bị cảnh tượng náo nhiệt làm hoảng sợ. Trên tấm thảm màu đỏ ở hai bên là đủ loại lẵng hoa, trên mặt đất là giấy vụn và ruy băng màu sắc rực rỡ, trước cửa lớn phòng tiệc có một chiếc bàn ký tên thật dài, rất nhiều người đứng xung quanh, trên mặt mọi người đều phủ một lớp đỏ ửng, ánh mắt vui cười, giống như chưa bắt đầu uống mà đã say.

“Hạng Phong!” Một người đàn ông trung niên hơi mập đi tới bắt tay với anh, anh miễn cưỡng cười trừ, ứng phó vài câu, rồi chợt nghe thấy người đàn ông trung niên kia nói với Lương Kiến Phi quan tâm tiếp đón anh thật tốt.

Đi vào hội trường, anh nhịn không được hỏi: “Vừa rồi là ai thế?”

“Là ông chủ của chúng tôi đấy!” Lương Kiến Phi trợn mắt, như là không thể tưởng tượng nổi.

Anh kinh ngạc, chỉ về cửa: “Nhưng mà, ông chủ các người không phải là trọc…trọc…”

“Đúng vậy,” cô vừa chào hỏi đồng nghiệp vừa lườm anh, “Ông ấy dùng tiền lời từ những cuốn sách của anh mà đi cấy tóc, rất tự nhiên phải không? Sau này nếu anh cần tôi có thể giúp anh hỏi ông ấy xin danh thiếp.”

“Anh mới không cần!” Anh cũng lườm cô.

Hội trường lớn hơn năm ngoái, số bàn cũng nhiều hơn, Hạng Phong không khỏi hơi choáng váng. Bọn họ được sắp xếp ở một bàn gần sân khấu nhất, mọi người ngồi cùng bàn ân cần chào hỏi anh, anh lại cảm thấy không hiểu, mãi đến khi Lương Kiến Phi nói cho anh biết những người này cũng ngồi cùng với họ vào năm ngoái, lúc này anh hoài nghi chính mình có phải mắc ‘chứng mù mặt’ hay không.

“Cũng không thể trách anh,” Lương Kiến Phi kéo khoé miệng, thấp giọng nói, “Bởi vì nếu con người quyết định thay đổi cái gì, thời gian một năm đủ để biến hoá long trời lở đất. Ví dụ như người mập mạp kia, ông ta ước chừng nặng hơn 60 cân so với năm ngoái! Đừng kinh ngạc, còn có vị tiểu thư mang khăn lụa màu đỏ ở bên trái anh, cô ta đã đi tiêm mặt cho nhỏ lại, năm ngoái gương mặt của cô ta có thể không nhỏ hơn bồn cầu bao nhiêu… Nhưng mà đáng sợ nhất chính là ông lão ngồi đối diện anh, gần đây không biết ông ta trúng tà gì mà bắt đầu đeo kính sát tròng, còn đi nhuộm tóc.”

“Ông ta có thể gặp người nào…” Hạng Phong đến gần bên tai Kiến Phi nói.

“Tôi cũng cho là vậy…” Cô ngoài cười nhưng trong không cười.

“Này!” Một âm thanh xuất hiện trên đỉnh đầu, “Tôi cảm thấy hai người thật sự rất thích kề tai nói nhỏ.”

Hạng Phong hơi ngẩng đầu, rốt cục phát hiện khuôn mặt này anh đã gặp qua, nhưng mà trong thời gian ngắn không nhớ nổi tên cô.

“Thang Dĩnh… Sao chị lại ở đây?” Lương Kiến Phi lạnh lùng hỏi.

“Chị cũng là một trong những khách hàng của công ty em mà,” Thang Dĩnh nhéo mặt cô, cười nói, “Em còn không thừa dịp hôm nay mà lấy lòng chị.”

“…” Ngoài trợn mắt ra cô không tỏ vẻ gì khác.

“Xin chào.” Thang Dĩnh vươn tay về phía Hạng Phong.

Anh lịch sự bắt tay, vẻ mặt mỉm cười, không nói gì.

Anh còn nhớ người chị họ này của Lương Kiến Phi là một loại người khó đối phó, cho nên tốt nhất kính nhi viễn chi. May mắn lúc này người điều khiển chương trình trên sân khấu tuyên bố tiệc tối gần bắt đầu, Thang Dĩnh chưa nói gì, xoay người trở về bàn của mình.

“Này,” thừa dịp ánh đèn tối mờ, khi người điều khiển chương trình trên sân khấu nói chuyện, Hạng Phong đến gần bên tai Lương Kiến Phi, thấp giọng nói, “Tại sao anh cảm thấy cái này như là Hồng Môn Yến.”

“Ừ, anh phát hiện cũng không xem như quá muộn…”

Một lát sau, cô bỏ đi vài phút, khi trở về cầm hai phong thư trong tay, cô đưa một cái cho anh: “Chìa khoá phòng của anh.”

Anh nhận lấy, chần chờ một chút rồi hỏi: “Anh…ở với ai?”

“…” Cô cảnh giác mở to mắt, “Một mình anh.”

“À…” Hạng Phong làm bộ dường như không có việc gì mà nhét phong thư vào túi áo.

Tối nay, ai đến kính rượu anh cũng không từ chối, Lương Kiến Phi kéo ống tay áo của anh vài lần, trừng anh hoặc là nghiêm túc nhắc nhở anh, anh cũng không vì vậy mà lay động, anh thậm chí muốn kéo cô lên sân khấu khiêu vũ, cuối cùng bị cô liều mạng cản trở.

“Đừng uống nữa,” Lương Kiến Phi gần như dùng phương pháp cứng rắn mà cướp lấy chai rượu trong tay anh, cô dùng ngón trỏ chỉ vào mũi anh nói, “Anh nên trở về phòng ngủ đi.”

Vẻ mặt anh hoang mang nhìn cô, nhìn qua khoé miệng còn lộ vẻ cười ngây ngô, không phản đối.

Anh chào từng người quen biết hoặc không biết, sau đó tựa vào người cô đi ra hội trường, trong phút chốc cửa thang máy đóng lại, anh thậm chí còn có thể nghe được âm thanh gào thét ồn ào náo động trong hội trường.

Nhưng một lúc sau thế giới yên tĩnh lại, tấm thảm của Nga thật dày lót trong thang máy, anh có thể nghe được, chỉ có tiếng hít thở của mình và cô.

“Này,” Lương Kiến Phi lạnh lùng nói, “Đợi tôi giúp anh mở cửa thì tự anh đi vào, sau đó tôi sẽ đi.”

“Ờ…” Cô đang sợ gì? Sợ anh giống như năm ngoái sao?

Cửa thang máy mở ra, trong hành lang trước sau như một không có ai, cô đỡ anh nghiêng ngả lảo đảo đi đến cửa phòng, anh lấy ra phong thư từ trong túi áo đưa cho cô, cô mở cửa ra, đẩy anh trên tường, rồi xoay người muốn đi.

Anh ngã xuống, phát ra một tiếng va chạm nặng nề, sau đó không ngoài dự đoán, gương mặt của Lương Kiến Phi xuất hiện trước mắt anh.

“Hạng Phong!” Cô lắc lắc bờ vai anh, anh mở nửa mắt, lộ ra nụ cười.

Cô lại vỗ vỗ mặt anh, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Đừng nằm ở đây, ít nhất quay về trên giường đi.”

Cô đứng lên, đóng cửa lại, sau đó dìu bờ vai của anh, nhưng anh biết trọng lượng của mình, cô nghẹn đỏ mặt cũng chỉ khiến anh di chuyển vài xen-ti-mét.

Anh mở to mắt, lắc lắc chống đỡ thân thể của mình, cô dùng sức nâng lưng anh: “Hạng Phong, anh có thể đứng lên không?”

Anh gật đầu.

Cô như trút được gánh nặng: “Tôi đỡ anh lên giường nằm được không?”

Anh lại gật đầu.

Anh cũng không còn nhiều sức lực, chỉ dưới sự giúp đỡ của cô đứng lên, đi đến bên giường, nặng nề mà nằm xuống.

Lương Kiến Phi từ trên cao nhìn xuống anh, cô bất đắc dĩ thở dài, kéo bức màn, giúp anh mở đèn ở đầu giường, cô còn lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh đặt ở cạnh gối anh, sau đó cô xoay người muốn đi.

“Này…” Anh giữ chặt cổ tay cô.

“?”

“Lần trước không phải em hỏi anh… Năm ngoái có say hay không?”

“…” Cô nhìn anh, chớp mắt, không nói gì.

Anh lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Đáp án là… Không có, từ đầu đến cuối đều không có.”

“…” Vẻ mặt cô kinh ngạc, anh rất thích nhìn vẻ mặt này của cô.

“Ngoài ra…”

“?”

“…Năm nay cũng không có.”

Nói xong, anh hơi dùng một chút sức, Lương Kiến Phi ngã xuống. Dưới ngọn đèn mờ tối gương mặt của cô có vẻ trắng bệch, không có chút máu, anh xoay người ngăn chặn cô, ngón tay trái xoa nhẹ môi cô: “Tại sao không hét lên, chẳng lẽ em không sợ sao?”

Cô há hốc miệng, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra mà bắt đầu thét chói tai. Nhưng tiếng thét lập tức ngừng lại, bởi vì anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, còn có đầu lưỡi cứng ngắc của cô.

Cô bắt đầu giãy dụa, nhưng anh nắm lấy hai tay cô, đầu gối giữ chặt chân cô, khiến cô không thể động đậy —— dù sao, trải qua một lần kia vào năm ngoái, anh coi như là “có kinh nghiệm”.

Cô vẫn còn giãy dụa, mỗi một đốt ngón tay của thân thể đều giãy dụa, ngay cả cái cổ cũng xoay hai bên muốn bỏ anh ra, nhưng anh cứ siết chặt không tha, sự vùng vẫy của cô là một loại bản băng, sự kiên trì của anh cũng là một loại bản băng.

Cuối cùng cô từ từ ngừng lại, anh hôn cô, rất dịu dàng, nhưng vẫn không có cảm giác đáp lại.

Bỗng nhiên anh ngẩng đầu, nhờ ánh đèn mà nhìn thấy cô, anh mới phát hiện cô đã sớm rơi nước mắt đầy mặt.

Hạng Phong thất bại gầm nhẹ một tiếng, đặt trán mình lên trán cô, nói: “Đừng như vậy, Kiến Phi… Đừng như vậy…”

“… Anh cái đồ khốn kiếp này! Sắc lang!” Cô vừa khóc vừa kêu, nhưng tiếng kêu có vẻ rất yếu ớt.

Anh lại hôn cô, nhưng không phải môi, mà là trán cô, hai má, đôi mắt, tất cả những nơi mà nước mắt cô chảy qua, anh hôn rất nhẹ nhàng, thật giống như những giọt nước mắt này đều là…thần thánh.

“Anh xin lỗi…” Anh cúi đầu lẩm bẩm mà hôn, rốt cục phát hiện thân thể của cô không chống cự anh nữa.

“Em… tay em đau.”

Thanh âm của cô chứa đựng giọng nói nghẹn ngào dày đặc, anh cảm thấy trái tim mình co rút một chút, sau đó anh kéo tay cô qua, đặt ở dưới ngọn đèn nhìn cẩn thận, cổ tay quả nhiên bị anh nắm đỏ bừng, anh khẽ chau mày nhìn cô, như là đang chờ đợi xử lý.

Lương Kiến Phi cắn môi, nhẹ giọng nói: “Tay anh…không phải gãy xương sao…”

Anh dường như đăm chiêu nhìn cô, vươn tay trái kéo băng vải của tay phải.

“Tay anh lành rồi…” Cô kinh ngạc.

Hạng Phong nhíu mày —— điều đó đương nhiên, người nào khi làm bá vương mà tay không tốt để ngạnh thượng cung chứ?

“Anh ——” cô còn muốn nói gì nữa, nhưng anh đã cúi đầu, hôn cô một lần nữa.

Thân thể của cô đầu tiên cứng ngắc, sau đó bản năng chống cự dần dần tan biến, thuận theo độ nóng của anh mà hoà tan. Anh vươn tay phải đã tháo băng vải, cởi nút áo nhỏ bé của cô.

“Nói cho anh biết,” Anh hôn tai cô, “Áo sơ mi của em đều nhiều nút vậy sao…”

Lương Kiến Phi chỉ nhợt nhạt ưm một tiếng, không trả lời.

***

Hạng Phong bị một cảm giác đau đớn đánh thức, như là có thứ gì đó nặng nề đặt trên cánh tay anh, anh thử di chuyển, nhưng vẫn tê dại đau nhức như trước. Anh mở to mắt, nhìn thấy mái tóc đen nhánh, anh vươn tay phải chạm nhẹ, thấy cô không phản ứng, ngón tay anh liền từ sống lưng bóng loáng của cô đi xuống một đường.

“A!…” Người đưa lưng về phía anh rốt cục nhịn không được mà né tránh.

Anh cong khoé miệng, vừa rồi nhất định là cô muốn ngồi dậy, nhưng anh động đậy một tí, cô cho rằng anh thức dậy, vì thế lập tức nằm xuống giả vờ ngủ.

“Này,” lòng bàn tay anh lướt qua thắt lưng của cô rồi đặt trên bụng cô, “Mấy giờ rồi?”

Cô vươn cánh tay trơn bóng đến tủ đầu giường lấy qua đồng hồ đeo tay, cô nhìn một chút, rầu rĩ nói: “Tám giờ…”

Anh cúi đầu hôn lên lưng cô một cái, cô vừa muốn né tránh lại bị anh giữ chặt, cuối cùng cô chỉ có thể bỏ cuộc.

“Xoay lại đây.” Anh nói.

Cô lắc đầu.

“Đến bây giờ em vẫn còn muốn làm trái ý anh.” Giọng nói của anh rất nghiêm túc, như là phảng phất sự tức giận.

Cô cứng đờ, rốt cục chậm rãi xoay người, nhưng hai tay lại như con nít mà bịt mắt, không nhìn anh, cũng chẳng cho anh nhìn.

Anh bật cười mà kéo tay cô: “Này, làm gì vậy?”

Cô chỉ lắc đầu, hai tay vẫn cứ bịt mắt.

“Mắt em bị lên lẹo.”

“Mắt anh mới bị lên lẹo đấy!” Cô lấy tay đánh anh, vì vậy hai mắt sưng đỏ rốt cuộc không có chỗ che giấu.

Anh im lặng nhìn cô, không nói gì, vẻ mặt mỉm cười.

Cô giận dỗi xoay lưng, không để ý tới anh.

Ngón tay anh vẽ vòng tròn trên lưng cô: “Mau đi tắm rửa, ăn xong bữa sáng còn phải trở về.”

“Ờ…” Cô rầu rĩ lên tiếng, nhưng không nhúc nhích.

“Hay là,” ngón tay anh trượt thẳng từ xương sống của cô đến xương cùng, “Em muốn đến lần nữa?”

“Không có không có…” Cô vội vàng nhảy dựng lên.

“Này…” Hạng Phong nằm ở trên giường, nhìn cô biến mất trong phòng tắm, “Chăn của anh…”

Khi Hạng Phong xuống dưới lầu, Lương Kiến Phi đang nói chuyện với đồng nghiệp, nhìn thấy anh đến đây, vẻ mặt cô cứng nhắc, cô xoay người hướng đến cửa chính, lúc gặp thoáng qua, cô không quên dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Hạng tiên sinh, tôi chờ anh ở ga ra, nhưng nếu anh muốn cùng mọi người ngồi xe buýt cũng được.”

Nói xong, cô không đợi anh trả lời rốt cuộc là ngồi xe nào, lòng cô như lửa đốt mà bỏ đi.

Hạng Phong quay đầu nhìn bóng lưng của cô, bỗng nhiên có chút nửa khóc nửa cười. Song anh cảm thấy trước khi suy tư nên đối phó với người phụ nữ phiền toái này như thế nào, anh nên ăn no lấp đầy bụng mình trước.

“Tối hôm qua anh say nhanh quá đi,” Thang Dĩnh ngồi xuống đối diện anh, “Tôi còn chưa kịp kính rượu anh thì anh và Kiến Phi đã biến mất.”

Hạng Phong nuốt vào miếng bánh mì cuối cùng, anh dùng khăn giấy chùi khoé miệng, ngẩng đầu mỉm cười: “Vậy, ý tốt của cô tôi xin nhận.”

Thang Dĩnh nhìn anh chăm chú, gật đầu, giống như đoạn đối thoại này chấm dứt như vậy.

“Theo mức độ nào đó mà nói, Kiến Phi là một người truyền thống hơn nữa đơn thuần,” thanh âm của Thang Dĩnh có một loại ấm áp hiếm thấy, “Ở bên ngoài em ấy tuyệt không để ý đến chuyện trước kia, nhưng thực ra em ấy rất để ý —— để ý hơn bất cứ ai.”

“…”

“Kiến Phi chưa từng nói ra miệng, nhưng tôi cảm thấy em ấy cho rằng rất ít người sẽ không quan tâm đến quá khứ của em ấy, thật lòng thật dạ yêu thương em ấy.”

“Tại sao?”

“Bởi vì em ấy đã từng ly hôn.”

Hạng Phong cười khổ: “Bây giờ là thời đại gì rồi?”

Thang Dĩnh tao nhã nhún vai: “Nhưng trong lòng Kiến Phi chính là như thế: rất không phục… nhưng lại nửa tin nửa ngờ. Cho nên…”

“?”

“Đừng dễ dàng buông tha. Bởi vì tôi dám nói Kiến Phi là một người rất đáng giá.”

Lần đầu tiên Hạng Phong dùng một ánh mắt đầy hứng thú đánh giá người phụ nữ ở đối diện: “Trước kia tôi cho rằng cô cũng không ngốc, nhưng không ngờ cô thông minh như vậy.”

“Cám ơn.” Thang Dĩnh như là sớm đã thành thói quen với bất kỳ những lời quá khen, cô tao nhã đứng lên rồi bỏ đi.

Trên đường trở về, sự trầm mặc trong xe giống như lúc đến, nhưng mà loại trầm mặc này, thiếu một chút đối lập, thêm vài phần ám muội.

Lúc xếp hàng ở cửa thu phí trên đường cao tốc, Hạng Phong nhịn không được hỏi: “Tối hôm qua… vì sao em khóc?”

Lương Kiến Phi xoa mũi, qua một hồi lâu cô mới nói: “Làm sao em biết anh sẽ thực sự dùng sức mạnh với em…”

Anh nheo mắt nhìn cô: “Nếu anh không cưỡng ép, em không phải còn muốn đi một vòng lớn nữa? Cuối cùng em không giày vò anh đến chết thì em sẽ không bỏ qua…”

“Anh… anh cảm thấy hành vi của anh đêm qua rất vẻ vang sao?!” Cô quay đầu trừng anh.

“Vậy thì không,” anh sờ mũi, không nhìn cô, “Nếu không phải chủ kiến của thằng nhóc Hạng Tự kia, đánh chết anh cũng không muốn làm…”

“Cái gì?!” Cô thét chói tai, “Em trai anh bảo anh đến cưỡng ép em, anh liền… liền làm theo?”

“Anh không có ý này…” Anh thở dài, “Nó không bảo anh…”

Cô nổi giận trừng anh, sau đó quay mặt đi chỗ khác.

“Được rồi,” anh nắm tay cô, “Anh thừa nhận việc anh làm không đúng…Nhưng mà kết quả tốt là được.”

“Kết quả gì! Làm sao có kết quả tốt!” Cô bỏ tay anh ra, sau đó nói thêm, “Anh, anh lần đầu tiên vậy mà ngay cả áo mưa cũng không mang!”

Anh vẫn nắm tay cô, cười an ủi nói: “Về sau anh cũng không mang thôi.”

Cô phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng: “Hạng Phong! Hiện tại em không muốn nói chuyện với anh!”

Rốt cuộc đến phiên bọn họ nộp phí, Lương Kiến Phi dùng sức rút tay về, cô đưa ra vẻ mặt đầy phẫn nộ. Hạng Phong nhìn sườn mặt của cô lại không tức giận chút nào, anh chỉ cười.

Xe chạy trong cơn mưa phùn, lúc đến dưới lầu nhà Hạng Phong thì đã qua 12 giờ trưa, Lương Kiến Phi kéo thắng tay, lạnh lùng nói: “Tạm biệt.”

“Đi lên,” Hạng Phong đưa tay xoắn ngọn tóc của cô, “Chúng ta nói chuyện.”

“Em không đi.” Cô khoanh tay, không chịu nhìn anh.

“Em thật sự tức giận?” Anh nhíu mày, bất đắc dĩ cười khổ.

“Anh xuống xe cho em.”

“Anh không xuống.” Anh bắt chước cô khoanh tay, vênh váo hung hăng.

“Anh…”

Anh nghiêng đầu, cuối cùng hạ bờ vai, thở dài: “Có lẽ việc anh làm có chút quá đáng… nhưng anh nghiêm túc.”

“…” Lương Kiến Phi liếc nhìn anh, cô không nói gì.

“Đồng ý với anh một chuyện.”

“?”

“Bây giờ anh có thể để em đi, nhưng ngày mai anh nhất định phải nhìn thấy em.”

Cô do dự nửa ngày, rốt cục gật đầu.

Anh xoay cằm cô qua, để cô đối mặt với mình: “Lương Kiến Phi, anh không nói đùa, em đã đồng ý rồi thì nhất định phải làm được, nếu không anh sẽ không để yên cho em.”

Cô rủ đôi mắt xuống, nghiêm túc gật đầu lần nữa.

Anh đặt một nụ hôn trên trán cô, mặc dù không tình nguyện, anh vẫn cởi dây an toàn.

Nhìn thấy chiếc xe SUV màu xanh đậm biến mất trong cơn mưa phùn, Hạng Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời mây mù, bỗng nhiên anh không xác định hiện tại nên vui hay buồn.

Tiểu tử Hạng Tự kia ở trong điện thoại nói với anh thế này: “Giống như loại bè lũ ngoan cố, làm trước nói sau, nếu không cô ấy vĩnh viễn không hạ được quyết tâm.”

Anh xoay người đi vào thang máy, ấn vào nút tầng cao nhất, sau đó anh tựa trên tường ngẩn người.

Đêm qua anh hôn cô, lúc tiến vào cô, anh còn tự tin tràn đầy, nhưng hiện tại, anh bỗng nhiên lại trở nên không khẳng định. Cô sẽ hận anh sao? Mặc dù anh cam đoan lần nữa bản thân anh nghiêm túc…

Đôi khi anh cảm thấy mình rất hiểu Lương Kiến Phi, nhưng có lúc, anh cảm thấy mình không hiểu cô chút nào. Cô như là một quyển sách đối với anh, hơn nữa không lật qua trang này vĩnh viễn không biết trang tiếp theo sẽ có nội dung gì, anh bị quyển sách này mê hoặc, nhưng lại luôn đọc không đúng cách.

Anh ra khỏi thang máy, mở cửa nhà. Bên trong vẫn giống như ngày hôm qua, ánh sáng u ám, không hề có sức sống.

Anh đóng cửa lại, đi vào phòng bếp rồi mở vòi nước rửa tay. Bàn tay phải nhìn qua không có gì khác thường, vẫn giống như lúc trước khi chưa đeo thạch cao. Anh mở tủ lạnh lấy một hộp sữa, đun nóng lên rồi cho vào hai muỗng sốt táo. Anh uống xong sữa đã hâm nóng, sau đó vào phòng ngủ chuẩn bị ngủ.

Trước khi đi ngủ, anh gọi một cuộc điện thoại cho Lương Kiến Phi.

“Chuyện gì?” Giọng nói của cô nghe ra vẫn rất cứng nhắc.

“Không có gì,” anh nói, “Chỉ là muốn nói với em, bây giờ bắt đầu có một người sẽ để ý em về nhà có đúng giờ, có được an toàn không.”

Hạng Phong cảm giác giấc ngủ này rất dài, nửa đêm 12 giờ, anh đã thức dậy một lần, ăn chút gì rồi lại ngủ. Khi hy vọng thời gian trôi qua nhanh, anh hay dùng cách ngủ để giải quyết.

Sáng hôm sau, đầu tiên anh đi tham gia một hội nghị, là hội nghị về sách của anh được cải biên thành phim điện ảnh. Đạo diễn và biên kịch thao thao bất tuyệt nói đủ loại tưởng tượng, anh ngồi lặng lẽ, bắt đầu miên man suy nghĩ.

“Thế nào?”

Anh ngẩng đầu, phát hiện đạo diễn đang dùng mắt hỏi mình. Anh kéo khoé miệng, lộ ra một nụ cười xấu hổ: “…Cái gì?”

Đạo diễn nhìn anh một cái, bắt đầu châm điếu thuốc: “Tôi nói, hôm nay anh có tâm sự gì phải không? Từ lúc bắt đầu vào cửa tôi đã thấy anh mất hồn mất vía.”

“À… Tôi xin lỗi…” Anh cười khổ.

“Hay là chúng ta đổi thời gian khác để bàn lại đi.”

“Cám ơn.” Anh cúi đầu, nhìn bàn tay phải của mình đã tháo thạch cao.

Trước khi đi, đạo diễn bỗng nhiên gọi anh lại: “Nhiều chuyện hỏi một câu…”

“?”

“Việc khiến anh phiền lòng, không phải có liên quan đến phụ nữ chứ?”

“…” Anh kéo khoé miệng, muốn gật đầu, nhưng anh lại cảm thấy mất mặt, cho nên trong phút chốc hơi do dự.

“Hay là nói…” Lúc này đạo diễn xấu hổ, “Là đàn ông?”

Hạng Phong đột nhiên ho khan vài tiếng, không ngừng xua tay: “Không, không, là phụ nữ… là phụ nữ…”

“À…” Đối phương nửa tin nửa ngờ.

Anh gật đầu rồi vội vàng rời khỏi như là chạy trốn.

Trên đường trở về, Hạng Phong tưởng tượng đến vẻ mặt cứng đờ của đạo diễn ban nãy, chính anh nhịn không được mà cảm thấy buồn cười. Bỗng nhiên anh nhớ lại Hạng Tự từng nói qua: anh càng thần bí, người khác lại càng nghĩ anh thành xiêu vẹo…

Không biết có phải vì sắp đến năm mới hay không, lúc giữa trưa trên đường cao tốc rất ít xe. Anh rong ruổi trên đường chạy đến dưới lầu toà cao ốc của công ty Lương Kiến Phi. Anh không gọi điện nói với cô, nhưng dùng sự hiểu biết của anh về cô, người này hiện tại hẳn đang có ý đồ sử dụng công việc để gây tê chính mình.

Anh đi thang máy lên tầng lầu của văn phòng cô, không cần tốn nhiều sức mà nhờ một cô gái tại bàn tiếp khách chỉ dẫn phương hướng đến phòng làm việc của Lương Kiến Phi. Trên thực tế, anh ít khi đến công ty cô, cho nên đường lối trong trí nhớ đã trở nên mơ hồ, nhưng may mắn địa hình của văn phòng không coi như là phức tạp lắm, anh dừng trên đường hỏi một tiếng thì lập tức tìm được.

Văn phòng của cô đóng cửa, chỗ ngồi của trợ lý trước cửa trống không, anh nhìn xung quanh sau đó đi tới gõ cửa.

“Mời vào.”

Anh chậm rãi mở cửa ra, cô đang miệt mài chỉnh lý đồ đạc, bước chân giẫm lên thảm rất nhẹ, anh lặng lẽ đi vào rồi trở tay đóng cửa lại.

“Nhanh như vậy ——” Lương Kiến Phi ngẩng đầu nhìn thấy anh, cô sợ tới mức nói không ra lời.

“Em vẫn chưa ăn trưa?” Anh đến ngồi xuống chiếc ghế xoay ở đối diện bàn, nhấc chân lên, cười như không cười hỏi.

“Ừm…” Cô cảnh giác, gật đầu, “Nhưng em có bảo đồng nghiệp mua hộ.”

“Có thể gọi cho đồng nghiệp của em, nhờ cô ấy cũng mua hộ anh một phần không?”

Cô gật đầu, nhưng không có ý gọi điện thoại.

“Được rồi, bây giờ hãy nói kết quả đấu tranh tư tưởng của em tối hôm qua.”

“…Không, không có kết quả gì.”

Hạng Phong nhéo mũi, cố gắng làm cho mình có vẻ bình tĩnh: “Như vậy Lương tiểu thư, em muốn thế nào?”

“Em không muốn thế nào,” cô quay đầu đi chỗ khác, khẽ nói thầm, “Là anh muốn như thế nào chứ…”

“Rốt cuộc em đang giận cái gì?” Anh chợt đứng dậy, hai tay chống trên bàn, trừng mắt nhìn cô.

Cô bị anh doạ mà phải lùi ra sau, rồi mới nói: “Anh dùng sức mạnh với em vậy mà còn hỏi em giận cái gì?!”

Anh không hiểu: “Nhưng cuối cùng em bằng lòng mà.”

Lương Kiến Phi biến sắc, nhíu mày, xem điệu bộ kia, như là quyết tâm muốn đá anh bay lên trời.

“Lương Kiến Phi…” Anh định đi qua bên kia bàn, nhưng cô lập tức đứng dậy chạy ra.

Bọn họ giống như hai đứa trẻ chạy quanh cái bàn, một người bắt, một người trốn, cuối cùng vẫn là động tác của Hạng Phong nhanh một bước.

“Lương Kiến Phi!” Anh ôm cổ cô, rồi lại không biết nói gì.

“Anh cút đi…” Cô giãy dụa.

Anh kinh ngạc nhìn cô, phát hiện trên mặt cô lại hiện lên vẻ chán ghét.

“Anh…” Giờ phút này, anh phát hiện bản thân ngoại trừ là một người đàn ông thất bại thì cái gì cũng không phải.

“Là ai nói với anh chiếm được thân thể của phụ nữ chẳng khác nào đạt được trái tim của cô ấy? Là ai? Hả?” Vẻ mặt của cô dường như buồn rầu lại…đáng yêu.

“…”

“Là Hạng Tự phải không? Vậy anh đi theo cậu ta đến hộp đêm đi, đừng tới tìm em!”

“Anh thề anh không có!” Hạng Phong dở khóc dở cười, “Anh không bao giờ nghĩ như vậy.”

“… Hành vi của anh, lời nói của anh không phải đại diện anh suy nghĩ như vậy sao?!”

“Anh chỉ là… Anh…” Lần đầu tiên Hạng Phong biết cái gì gọi là hết đường chối cãi, “Anh chỉ không muốn vòng vo với em nữa! Anh muốn được đến với em sớm một chút.”

Kiến Phi nhìn anh, ngừng giãy dụa: “Được thân thể của em à?”

Anh trừng mắt nhìn cô: “Lương Kiến Phi, em thật sự cho rằng anh là loại người nông cạn sao?”

Cô nhếch miệng, vẻ kiêu ngạo hạ xuống: “Em làm sao biết được, đàn ông các anh không có gì tốt. Nhất là anh, anh là người trong lòng xảo quyệt nhất!”

Hạng Phong cười khổ: “Vậy em có thể xem biểu hiện của anh trước rồi lại phán quyết hình phạt cho anh không?”

“…”

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, phát hiện cô đã dao động, vì thế anh vội vàng bổ sung một nụ cười tự cho là dịu dàng nhất.

Lương Kiến Phi dùng trán chạm vào cằm anh, khẽ nói: “Anh cái đồ khốn kiếp này…”

【 tôi nghĩ, lợi thế lớn nhất của mặt nạ, bất luận bạn khóc, cười, đau khổ, hay là vui vẻ, ngoài bạn ra thì không có ai khác biết. Chúng ta dùng phương thức này để bảo vệ chính mình, nếu người khác không thể hiểu bạn, như vậy họ cũng không thể tổn thương bạn. Nhưng mà, khi chúng ta đeo mặt nạ lại quên đi trong cuộc sống còn có hai từ rất quan trọng —— đó chính là “Chia sẻ”.

Tiếc là, chỉ khi chúng ta yêu thương người nào, chúng ta mới có thể nhận thức sâu sắc niềm vui của chia sẻ. Chia sẻ tâm tình, chia sẻ thời gian, chia sẻ ấm áp, chia sẻ những tưởng niệm rốt cuộc không giấu được nữa.

Xin nhớ kỹ, nếu có người lạnh lùng nhìn bạn, nói không chừng, là bởi vì bạn cũng từng lạnh lùng nhìn anh ta (cô ta).

Beta】

Ngoài cửa sổ pháo hoa nở rộ, tiếng pháo nổ vang chiếm giữ cả bầu trời của thành phố. Nhưng trước một cửa sổ nào đó trên tẩm thảm lông cừu, một đôi nam nữ hôn nhau say đắm. Cả phòng ngoại trừ tiếng gió của máy điều hoà “đột đột”, cũng chỉ có âm thanh của bọn họ gắn bó va chạm với nhau.

Âm thanh kia kéo dài và mềm nhẹ, giống như nước suối men theo kẽ hở của tảng đá chảy vào trong lòng người.

Bỗng nhiên, Lương Kiến Phi giãy dụa đẩy tay Hạng Phong ra, cô nhẹ nhàng thở hổn hển chất vấn: “Không phải anh nói chỉ hôn thôi sao?!”

Anh nhíu mày, mỉm cười nói: “Lời nói như vậy em cũng tin…”