Thái tử cũng rất bội phục bản lĩnh sát ngôn quan sắc của Thừa tướng, đang theo Thừa tướng ngồi xuống chủ tọa, đột nhiên nghe một người kinh hô: “A, Tề Phi Ly, sao ngươi lại ở đây?” Không cần nói cũng biết là ai, ngoại trừ Tiêu Vũ Lạc, trên thế gian này còn có ai sẽ kêu tên y?! Tề Phi Ly, cũng chính là Thái tử điện hạ chậm rãi quay đầu lại, mỉm cười nhìn Tiêu Vũ Lạc. Hóa ra thời điểm Tề Phi Ly vào thì Tiêu Vũ Lạc đi nhà xí, cho nên cũng không nhìn thấy một màn vừa rồi, cũng không biết thân phận của Tề Phi Ly là Thái tử. Một tiếng thét kinh hãi này của Tiêu Vũ Lạc dọa sợ mọi người, kể cả Thừa tướng Tề Chân cùng con hắn Tề Hiên.

Tề Hiên kéo kéo Tiêu Vũ Lạc, lúc đang muốn nói gì đó, Tề Phi Ly nói: “Ha hả, Lạc Nhi, chúng ta lại gặp mặt, gần đây có nhớ ta không?”

“Hừ, ai lại nhớ ngươi! Uy, ngươi còn chưa nói vì sao ở đây? Sẽ không phải là ngươi tới quấy rối đi, ta nói cho ngươi biết. Nếu ngươi dám quấy rối, ta sẽ xử ngươi.” Tiêu Vũ Lạc khinh thường lườm Tề Phi Ly. Lúc này Tề Chân nhìn không nổi nữa, phải biết rằng người ta chính là Thái tử a, Tiêu Vũ Lạc vô lễ như vậy sẽ rơi đầu. Vì thế Tề Chân hét lớn một tiếng: “Lớn mật, không được vô lễ.”

Tiêu Vũ Lạc sửng sốt, hắn không rõ Tề bá bá sao lại nổi giận như vậy. Tề Phi Ly khoát tay với Thừa tướng, ý bảo không sao, mỉm cười như trước nói với Tiêu Vũ Lạc: “Lạc Nhi, ngươi có thể đến, ta vì sao không thể tới? Ta không phải nói qua lần sau chúng ta gặp mặt chính là ở kinh thành sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên? Ha hả, như thế nào, nhìn thấy ta không cao hứng sao?” Nói xong còn hướng bàn Tiêu Vũ Lạc đang ngồi đi qua. Ánh mắt mọi người đều theo động tác Tề Phi Ly chuyển qua, lo lắng nhìn Tiêu Vũ Lạc, thầm nghĩ, xong đời rồi, chọc giận Thái tử sẽ không có kết cục tốt.

“Ta vì sao phải cao hứng a, ta ước gì vĩnh viễn đều không nhìn thấy ngươi. Ngươi còn chưa nói ngươi vì sao đến đây?” Tiêu Vũ Lạc nhìn thấy Tề Phi Ly càng đi càng gần, không biết vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên điềm xấu. Hơn nữa hắn cũng chú ý tới ánh mắt lo lắng của mọi người, vì thế cứng ngắc đứng đó không thể động đậy.

“Ha hả, ta vội tới chúc mừng Thừa tướng đại nhân của ta a. Hôm nay lão nhân gia hắn thú con dâu, sao ta có thể không đến chúc mừng? Hình như tân nương là tỷ tỷ ngươi.” Tề Phi Ly đi đến bên cạnh Tiêu Vũ Lạc, thân hình cao hơn một cái đầu so với Tiêu Vũ Lạc, vừa lúc thuận tiện cho y từ trên cao nhìn xuống Tiêu Vũ Lạc. Tiêu Vũ Lạc rụt cổ, cảm thấy bản thân giống như con ếch bị xà nhìn chòng chọc.

“Cái gì kêu ‘Thừa tướng đại nhân của ta’, rốt cuộc ngươi là ai?” Tiêu Vũ Lạc cũng nghe ra không hợp lý, lập tức hỏi.

“Ha hả, chẳng lẽ ta chưa nói qua ta là Thái tử sao? Nga, đúng rồi, hình như ta chưa nói cho ngươi biết.” Tề Phi Ly trêu tức nhìn Tiêu Vũ Lạc.

“Ngươi là Thái tử? Sao có thể! Hanh, Thái tử sao lại đáng ghét giống như ngươi? Ngươi không phải họ Tề sao?” Tiêu Vũ Lạc khinh bỉ nhìn Tề Phi Ly, cảm thấy là hắn tới ăn chực cơm.

“Ha hả, ta không phải họ Tề, Tề Phi Ly là danh tự ta dùng khi hành tẩu giang hồ, thật ra ta gọi là Lê Phi Kì, họ Lê của hoàng thất, Lê của nắng sớm, Phi của đỏ rực, Kì của hy vọng. Thế nào, hiện tại đã rõ ràng đi?!” (Ly: Phật tổ phù hộ, con chả bít gộp lại thì tên anh nì có ý nghĩa j hết, con chỉ dựa vô QT thui) (zoe : dịch theo kiểu ngôn ngữ văn chương sến rện thì tên Lê Phi Kì nghĩa là ‘ánh nắng bình minh hi vọng’ đi, thực ra thì cả bình minh lẫn xế chiều nắng đều có màu đỏ rực, nhưng vì còn có thêm ‘hi vọng’ nữa nên zoe chọn là ‘bình minh’)

Tiêu Vũ Lạc vẫn không chịu tin, ôm một tia hy vọng cuối cùng quay đầu nhìn về phía Tề Hiên. Tề Hiên bất đắc dĩ điểm đầu một chút, khẳng định nói: “Vũ Lạc, là thật, y chính là Thái tử điện hạ.”

Tiêu Vũ Lạc nháy mắt bùng nổ: “A ~~~ ngươi đồ hỗn đản, cư nhiên dám gạt ta. Vậy có phải ngươi đã sớm biết ta là ai hay không?”

“Đúng vậy, ngươi vừa nói tên ngươi thì ta đã biết.” Tề Phi Ly, nga, không đúng, hiện tại nên kêu Lê Phi Kì, buồn cười nhìn Tiêu Vũ Lạc.

“Ngươi đồ tiểu nhân đê tiện, ta nói cho ngươi là tên thật, ngươi cư nhiên dùng tên giả gạt ta?!” Tiêu Vũ Lạc gân xanh bạo khiêu, bị người lừa lâu như vậy, hắn sao có thể cam tâm?! Tức giận lại cảm thấy ủy khuất, hé ra miệng nhỏ nhắn, ánh mắt hồng lên giống như con thỏ con.

Lê Phi Kì thấy bộ dáng Tiêu Vũ Lạc chực khóc, cũng không nhẫn tâm tiếp tục trêu hắn, vì thế mềm giọng nói: “Hảo, hảo, tất cả đều là ta sai, ta là tiểu nhân đê tiện, ngươi là chính nhân quân tử. Lạc Nhi, đừng khóc, được không?” Mọi người thấy Thái tử điện hạ của bọn họ đối mặt Tiêu Vũ Lạc vô lễ như vậy cư nhiên không sinh khí, còn nhẹ nhàng an ủi, đều kinh ngạc miệng mở to, cằm rớt xuống đất, không nhặt lại nổi.

Tiêu Vũ Lạc cũng không chịu, quả thật là hắn cảm thấy thực ủy khuất. Không chỉ vì Lê Phi Kì dùng tên giả lừa hắn, lại bởi vì bản thân dưới tình huống không minh bạch bán chính mình, hắn giận a ~~~ thế gian này sao lại có người xui xẻo như hắn, cho nên càng nghĩ càng thấy ủy khuấT . Nước mắt vốn đang đảo quanh trong hốc mắt nhanh chóng rơi xuống, muốn ngừng cũng ngừng không được.

Tiêu Vũ Lạc vừa khóc vừa nghĩ: hừ, ta phải phát tiết, ngươi là Thái tử, sau lưng có Hoàng đế lão tử cho ngươi chỗ dựa, không thể đánh ngươi. Ta đây khóc, để cho người khác đều biết, nói ngươi thân là Thái tử lại khi thiện sợ ác, bức lương vi xướng (=_=b), Hanh, ta cho ngươi mất hết thanh danh ~~~ (mọi người: sẽ không a?)

*******************************************

bức lương vi xướng : ép dân lành làm kĩ nữ

khi thiện sợ ác : lừa dối người lương thiện

sát ngôn quan sắc : đoán ý qua lời nói và sắc mặt

.

.

.

Tam thập lục kế, khóc là thượng sách,ko tin đón xem kì sau sẽ rõ