Nhìn theo bóng gã tử y hán tử chạy khuất ra khỏi động cốc, Tiếu Bao Tự bỗng quay lại ngó Văn Nhân Tuấn bằng ánh mắt băn khoăn, ngập ngừng hỏi :

- Đại ca...! Vừa rồi.. đại ca nói như thế, có nghĩa là...

Văn Nhân Tuấn ngắt lời, hỏi lại :

- Cô nương chưa hiểu tại sao tại hạ nhắn lời với vị trụ trì A Tu La viện ở Tây Thiên Trúc như thế phải không?

Tiếu Bao Tự gật đầu :

- Vâng, quả tình chưa hiểu rõ, tiểu muội từng nghe nói hồi mười năm về trước, có môt vị cao tăng đắc đạo là A Nam Hoạt Phật, phải chăng dó là...

Văn Nhân Tuấn bỗng lắc đầu :

- Hiện tại, đừng hỏi, trong tương lai cô nương sẽ hiểu.

Tiếu Bao Tự trố mắt :

- Tại sao hiện tại không nên hiểu?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Nội dung câu chuyện dài dòng, rộng lớn lắm. Trong nhứt thời khó mà nói rõ hết được, hơn nữa lại là chuyện bí mật trong võ lâm, nếu nói bây giờ e quá sớm, bởi thế, tại hạ chưa thể cho cô nương biết ngay được.

Tiếu Bao Tự nhăn mặt nũng nịu :

- Thế thì tới bao giờ đại ca mới chịu nói cho tiểu muội nghe?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Trong tương lai. Tuy nhiên đến lúc đó dầu tại hạ không nói tự nhiên rồi cô nương cũng biết như thường.

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Để chờ xem vị trụ trì viện A Tu La ở Tây Thiên Trúc có chịu nghe theo lời nhắn nhủ của tại hạ hay không cái đã. Nếu y không thèm nghe theo lại tiếp tục sai phái người đến Trung Nguyên hoặc chính y thân hành dẫn các tôn giả, tăng lữ dưới quyền, kéo sang Trung Nguyên, chừng đó cô nương sẽ tự nhiên thấy rõ sự việc, hiểu rõ vấn đề.

Tiếu Bao Tự hỏi thêm :

- Vạn nhất mà y nghe theo lời khuyến cáo ấy và không sang nữa thì sao?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Rất mong được như thế và nếu sự thể sẽ đi tới yên ổn, tốt đẹp như thế, thì tại hạ cũng sẽ nói cho cô nương hay. Còn bây giờ, chưa xảy ra cái gì mới cả, tưởng không nên nói sớm.

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Giả sử nhân vật trụ trì A Tu La viện ấy sẽ kéo thuộc hạ sang Trung Nguyên đi nữa, thì có chi đáng sợ đâu mà đại ca có vẻ lo ngại đến thế.

Văn Nhân Tuấn giương mày :

- Nếu vị trụ trì A Tu La viện Tây Thiên Trúc thân chinh dẫn thuộc hạ đến Trung Nguyên thì chắc chắn võ lâm Trung Nguyên sẽ lâm vòng đại họa vì rằng võ công của y có thể có người đối địch nổi nhưng về các dị thuật Tây Thiên Trúc thì e rằng chẳng một ai chống chọi được.

Tiếu Bao Tự lấy làm lạ :

- Như đại ca chẳng hạn, đại ca chẳng biết dị thuật và võ công Tây Thiên Trúc là gì?

Văn Nhân Tuấn lắc đầu :

- Sự hiểu biết của tại hạ chỉ đại khái có thể đối phó với hạng tôn giả thuộc hạ của y mà thôi, chớ làm sao bì kịp y cho được. Cứ lấy nhân vật Tiêu Dao cốc chủ mà nói, thì vị trụ trì của y bản lãnh cao hơn gấp trăm lần.

Tiếu Bao Tự tò mò :

- Ghê gớm đến thế ư? Vậy, thực ra sự lợi hại như thế nào?

Văn Nhân Tuấn hỏi lại :

- Theo cô nương biết thì vị A Nam Hoạt Phật trước kia có bản lãnh công lực ra sao?

Tiếu Bao Tự nói :

- Tiểu muội nghe nói thì vị A Nam Hoạt Phật ấy đã luyện đến trình độ “Tam hoa tụ đỉnh” ngũ khí triều nguyên, là một đệ nhứt cao tăng trong vòng trăm năm gần đây, về bản lãnh võ công được coi là đệ nhất kỳ nhân...

Văn Nhân Tuấn gật gù và bỗng ngắt lời :

- Vị trụ trì A Tu La viện ở Tây Thiên Trúc hiện giờ vốn là sư đệ của A Nam Hoạt Phật ngày trước đấy.

Tiếu Bao Tự sửng sốt kêu lên :

- Đại ca nói sao? Sư đệ của A Nam Hoạt Phật? Có đúng thế không? Nếu đúng thế thì... đáng sợ thật?

Văn Nhân Tuấn chỉ cười, không nói gì.

Tiếu Bao Tự lại lên tiếng :

- Nếu vị trụ trì A Tu La viện hiện giờ là sư đệ của A Nam Hoạt Phật thì bản lãnh đâu có kém gì mấy...

Văn Nhân Tuấn gật đầu, ngắt lời :

- Cho nên không thể xem thường nếu lão ta can dự vào võ lâm Trung Nguyên.

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Dường như vị trụ trì A Tu La viện hiện giờ tuy ở Tây Thiên Trúc nhưng gốc gác vốn là người Trung Nguyên, phải thế không đại ca?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Đúng thế, mà lại là hạng nhân vật cao cường.

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Đại ca! Nếu lão ta vẫn nuôi tham vọng độc bá võ lâm Trung Nguyên thì có cách nào đối phó chăng?

Văn Nhân Tuấn nói :

- Vừa rồi tại hạ đã chẳng nói rồi là gì, muốn đối phó võ công của lão ta thì khả dĩ có người đương nổi, nhưng khó chế ngự được dị thuật Tây Thiên Trúc.

Tiếu Bao Tự không nhịn được, xen lời :

- Thế rồi... đành thúc thủ sao?

Văn Nhân Tuấn trầm ngâm một lúc, mới nói :

- Mặc dù nguy cơ thì quả là nguy cơ thật, đáng ngại lắm, song cũng có thể tìm ra người đối phó lão ta được chớ chẳng đến nỗi hoàn toàn bó tay.

Tiếu Bao Tự sáng mắt, hỏi ngay :

- Chẳng hạn như ai là người có thể đối phó được? Như đại ca là một.

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Còn có gia sư và Lý Tam Lang.

Tiếu Bao Tự ngạc nhiên :

- Sao? Lý Tam Lang cũng biết võ công đối phó với vị trụ trì A Tu La viện?

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

- Không sai.

Tiếu Bao Tự hỏi thêm :

- Nhưng về phần Lý Tam Lang, làm sao đại ca biết y có bản lãnh đối phó được lão trụ trì?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Tại hạ đoán chừng như thế, nhưng là sự đoán chừng có căn cứ, bởi vì gia sư và tại hạ đều có khả năng đối phó lão ta mà bấy lâu nay lại không thể tóm nổi Lý Tam Lang, tức Lý Tam Lang rất cao cường bản lãnh, dường như trình độ võ học của y vô cùng uyên thâm, chẳng môn nào là y chẳng giỏi.

Tiếu Bao Tự gật gù :

- Có thể đúng.

Văn Nhân Tuấn ngẩng đầu nhìn trời, bảo :

- Bây giờ chúng ta cần đi ngay, rồi vừa đi vừa nói tiếp chuyện. Cái nguy cơ vừa kể không thể xem thường, mà phải lo đối phó ngay từ lúc này mới kịp. Tại hạ muốn đi tìm hai người càng sớm càng tốt.

Chàng đã nói đi là đi liền.

Chàng nắm tay Tiếu Bao Tự song song phi thân lướt vèo ra ngoài động cốc.

Tiếu Bao Tự thỏ thẻ :

- Đại ca định đi tìm ai?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Tại hạ muốn kiếm Bệnh Tây Thi với một vị nữa là Hồng cô nương.

Tiếu Bao Tự hỏi gặn :

- Sao? Đại ca nói đi kiếm Bệnh Tây Thi vơi ai nữa?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Một vị gọi là Hạnh Bội Thi cô nương.

Tiếu Bao Tự nhìn chàng :

- Hạnh Bội Thi?

Văn Nhân Tuấn gật đầu.

Tiếu Bao Tự mấp máy đôi môi anh đào :

- Đại ca kiếm Bệnh Tây Thi để làm gì?

Văn Nhân Tuấn đưa mắt ngó Tiếu Bao Tự và mỉm cười :

- Sao cô nương không hỏi tại hạ đi tìm Hạnh cô nương làm gì mà lại hỏi về Bệnh Tây Thi?

Tiếu Bao Tự ửng hồng gương mặt kiều mị :

- Thực tình đáng lẽ thì tiểu muội hỏi về Hạnh cô nương trước, nhưng kịp gẫm suy, hỏi như thế là không nên, vì có thể sẽ bị đại ca cho là tiểu muội ăn phải dấm chua, ghen bóng ghen gió.

Văn Nhân Tuấn bật cười :

- Hay lắm! Cô nương nghĩ thế là phải, bởi vì đã đi chung với tại hạ mà cô nương có tánh hay ghen, thích ăn giấm chua thì... e rằng trên đời này sẽ không đủ giấm cho cô nương ăn!

Ngừng một chút, chàng nói tiếp :

- Tại hạ tìm Bệnh Tây Thi để sớm vạch mặt đuổi thị về Tây Thiên Trúc cho lẹ. Thị mà còn ở lại Trung Nguyên thêm ngày nào, thì tương lai của võ lâm Trung Nguyên sẽ vướng thêm một phần tai họa. Còn việc đi kiếm Hạnh cô nương là tại hạ cần...

Chàng bỗng bỏ lửng lời đang nói.

Tiếu Bao Tự cũng chẳng nói gì.

Văn Nhân Tuấn cười thân mật :

- Cô nương quả là trầm tĩnh, nhẫn nại có hạng, đã nhịn được không hỏi, là tài lắm đấy. Được rồi, để tại hạ nói luôn, tại hạ cần nhờ Hạnh cô nương có một việc quan trọng.

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Đại ca đi tìm Hạnh Bội Thi cô nương để cậy nhờ một việc quan trọng ư? Việc chi vậy?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Tại hạ sẽ nhờ nàng sẵn sàng đối phó dị thuật Tây Thiên Trúc của trụ trì A Tu La viện.

Tiếu Bao Tự kêu “ủa” một tiếng, lại hỏi :

- Vị Hạnh cô nương ấy tinh thâm dị thuật Tây Thiên Trúc, khả dĩ đối phó được với lão ta ư?

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

- Hạnh cô nương có một quyển “Tây Thiên Trúc bí kíp” gồm đầy đủ về võ học lẫn dị thuật Tây Thiên Trúc, lại toàn là những môn thượng thừa. Vị trụ trì A Tu La viện bất quá cũng luyện những môn công phu và dị thuật như thế. Vì vậy nếu Hạnh cô nương gia tâm luyện tập đúng mức quyển “Tây Thiên Trúc bí kíp” ấy ắt sẽ đủ lực lượng đối phó lão.

Tiếu Bao Tự thở phào nhẹ nhõm :

- Thì ra là như thế, đỡ lo quá rồi! À này, do đâu mà đại ca biết vị Hạnh cô nương ấy có quyển bí kíp quí giá đó vậy?

Văn Nhân Tuấn lắc đầu :

- Tại hạ đâu có biết! Ngay đến diện mạo của nàng ra sao tại hạ cũng chưa từng gặp lần nào cả!

Tiếu Bao Tự hoài nghi :

- Thật không đó?

Văn Nhân Tuấn không nói gì chỉ cười.

Tiếu Bao Tự lại ửng hồng đôi má xinh đẹp, phân trần :

- Tiểu muội chỉ thuận miệng mà hỏi thế thôi, chớ chẳng có ý gì, chẳng hề nghĩ la đại ca nói dối đâu.

Văn Nhân Tuấn nói :

- Cô nương lấy làm lạ là phải.

Tiếu Bao Tự cúi đầu, thỏ thẻ :

- Vâng, quả thật tiểu muội không khỏi phân vân khó hiểu, vì trong khi đại ca biết rõ vị Hạnh cô nương ấy có bí kíp Tây Thiên Trúc và định đi tìm thì tại sao lại bảo rằng chưa từng quen, chẳng hề gặp mặt người ta lần nào?

Văn Nhân Tuấn giải thích :

- Gia sư đã nói về nàng cho tại hạ nghe. Lão nhân gia từng giúp đỡ nàng ta một vụ cũng rất quan trọng nên đôi bên biết nhau...

Chàng liền tóm thuật đầu đuôi câu chuyện Đông Môn Trường Thanh giúp Hạnh Bội Thi báo thù như thế nào...

Tiếu Bao Tự chăm chú lắng nghe, đoạn nói :

- Nguyên lai là như thế, thảo nào! Vậy đại ca tìm gặp Hạnh cô nương chắc chắn Hạnh cô nương sẽ sẵn sàng đáp ứng lời yêu cầu của đại ca ngay.

Văn Nhân Tuấn nói :

- Đây không phải là giúp cho cá nhân tại hạ, mà là một đại nhiệm vụ đối với sự sinh tồn của toàn thể võ lâm Trung Nguyên, cũng như đối phó với sự sinh tồn của chính bản thân nàng ta, cố nhiên nàng ta sẽ ý thức rõ mà gánh vác.

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Đại ca biết nàng ta cư ngụ tại đâu không?

Văn Nhân Tuấn lắc đầu :

- Hạnh gia đã bị tàn phá, người trong nhà đều chết hết, chỉ còn hai mẹ con nàng, thành thử họ ở tại đâu, thật khó mà biết chắc được.

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Giang hồ bao la, đại ca làm sao tìm cho gặp được mẫu tử Hạnh cô nương?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Cô nương yên tâm, tại hạ sẽ có cách tìm gặp họ.

Tiếu Bao Tự thỏ thẻ :

- Muội chúc đại ca thành công.

Nàng bỗng nhó đến một chuyện, liền hỏi tiếp :

- Đại ca! A Tu La viện ở Tây Thiên Trúc thực ra là một nơi ra sao, có giống như các chùa chiền tại Trung Nguyên chúng ta không?

Văn Nhân Tuấn giảng giải tương tận :

- Cũng có phần tương tợ, nhưng không giống lắm. Những chùa chiền tại Trung Nguyên là nơi luôn mở rộng cửa, cho thập phương bá tánh đến lễ bái, vãn cảnh và cơ hồ đâu đâu cũng có chẳng chùa lớn thì chùa nhỏ. Còn A Tu La viện ở Tây Thiên Trúc dù cũng là nơi tu dưỡng, song chỉ có một nơi duy nhất mà thôi và là nơi cực kỳ sâm nghiêm, thần bí, cấm nhặt ngoại nhân lai vãng. Có thể nói nơi đó gần giống như một tổ chức tách biệt nhân gian, một thứ tôn giáo thần bí. Theo tại hạ hiểu thì A Tu La viện chia làm thượng hạ nhị viện. Hạ viện thì chức sắc thấp nhất là tăng lữ và cao nhứt là tôn giả. Trong số tôn giả thì thấp nhất là Tử y tôn giả, cứ trải qua mười năm tu luyện khổ hạnh thì được thăng một cấp, từ tử y đần dần lên đến cao nhất là Hồng y, phải trải qua ít lắm là bốn mươi năm khổ tu...

Tiếu Bao Tự xen lời :

- Nói vậy thì Hồng y tôn giả nào cũng đều cao niên cả, phải không?

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

- Đúng thế, niên kỷ của mỗi hồng y tôn giả ít lắm cũng từ sáu mươi trở lên. Đến Thượng viện A Tu La thì chức sắc thấp nhất là Hắc y tôn giả hằng ngày chỉ tu luyện chớ không phải làm bất cứ việc nào khác hết. Việc tu luyện gồm có võ công, dị thuật, cho một khi lên đến cấp hồng y tôn giả thì công lực rất thâm hậu và địa vị cũng rất tôn cao.

Tiếu Bao Tự nói :

- Xem thế, quả nhiên A Tu La viện ở Thiên Trúc là chốn thâm nghiêm, thần bí thật.

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

- Không sai.

Tiếu Bao Tự thở dài :

- Đã là chốn khổ tu dường ấy, cớ sao lại có hạng tôn giả còn nặng lòng trần, cứ nuôi tham vọng tày trời, kể cũng lạ! Chẳng những họ thòm thèm kho tàng Hoàng Kim thành, mà lại muốn làm bá chủ võ lâm Trung Nguyên mới đáng trách!

Văn Nhân Tuấn trầm ngâm, không nói gì.

Tiếu Bao Tự bỗng hỏi :

- À này, đại ca! Theo đại ca nghĩ thì Hoàng Kim thành là một nơi có thật hay không?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Có thật. Nhưng từ mấy trăm năm rồi chẳng có gì lưu lại rõ rệt về dấu tích của nó, nên chẳng ai biết nó tọa lạc tại đâu. Cũng bởi thế mà hiện giờ mới xảy ra cuộc săn đuổi, tranh giành hai món địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành, mặc dù không ai thấy tận mắt hai món ấy hình dáng ra sao!