Văn Nhân Tuấn đáp không do dự :

- Tại hạ biết, bọn họ là người Thiên Trúc!

Tiếu Bao Tự chưng hửng :

- Thiên Trúc? Đại ca làm sao biết bọn họ từ Thiên Trúc đến?

Văn Nhân Tuấn phân tách :

- Bệnh Tây Thi là người của bọn Tiêu Dao cốc, mà Bệnh Tây Thi biết Nhiếp Hồn đại pháp của Tây Thiên Trúc; cả cái môn Tiêu Hồn Vạn Điểm Mai Hoa Trướng của thị, cũng xuất xứ từ Tây Thiên Trúc..

Tiếu Bao Tự lại gật đầu liên hồi :

- Phải rồi! Phải rồi!... Đại ca không nhắc, thì tiểu muội đã quên lững đi, chẳng nghĩ tới. Vậy thì bọn người tại Tiêu Dao cốc này chắc là biết dị thuật của xứ Thiên Trúc?

Văn Nhân Tuấn giảng giải :

- Không nhứt thiết mọi người Thiên Trúc đều biết dị thuật hết. Tuy nhiên, riêng tên gọi là Cốc chủ ở đây, theo tại hạ thấy thì y có luyện dị thuật ấy.

Tiếu Bao Tự băn khoăn :

- Dị thuật Thiên Trúc rất đỗi kỳ quái, ngụy tà, lại cực kỳ nguy hiểm, người không hiểu thì khó mà đối phó nổi, chúng ta... sợ rằng...

Văn Nhân Tuấn nói :

- Không cần lo sợ....

Tiếu Bao Tự hỏi lại :

- Đại ca bảo sao? Không cần lo sợ ư?

Văn Nhân Tuấn quả quyết :

- Đúng vậy, không cần lo sợ gì hết!

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Hay là đại ca cũng biết Thiên Trúc dị thuật?

Văn Nhân Tuấn khẽ gật đầu :

- Biết đôi chút. Nếu chả biết gì hết thì tại hạ đã không dám ngang nhiên trước mặt bọn Bệnh Tây Thi.

Tiếu Bao Tự lộ vẻ kính phục :

- Đại ca đã học được dị thuật Thiên Trúc từ đâu vậy?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Tất nhiên là đã học của gia sư!

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Nói thế, lão nhân gia biết Thiên Trúc dị thuật ư?

Văn Nhân Tuấn bật cười :

- Nếu không biết thì sao dạy cho tại hạ được. Lão nhân gia rất chịu khó nghiên cứu tìm tòi học hỏi, nên trình độ cực kỳ uyên bác, tinh tường; không chừng tất cả môn tuyệt học của các môn phái võ lâm đều nằm trong tầm tay của lão nhân gia cũng nên. Thậm chí, cho đến...

Thình lình nghe giọng nói của Tiêu Dao cốc chủ vọng ra :

- Văn Nhân Tuấn! Ta muốn bàn chuyện với ngươi một chút!

Tiếu Bao Tự giựt mình, ngồi nhổm dậy. Cả hai đều ngẩng đầu nhìn, lại thấy lỗ hổng vuông trên thạch bích lại xuất hiện và Tiêu Dao cốc chủ lại bao kín mặt, thò đầu lên tại đó.

Văn Nhân Tuấn khẽ bảo Tiếu Bao Tự :

- Nãy giờ chắc y đã thảo luận mưu kế xong với quân sư của y rồi đấy.

Chàng cất cao tiếng hỏi :

- Cốc chủ đã tính kỹ rồi phải không?

Tiêu Dao cốc chủ đáp :

- Không sai! Bản tòa đã nghĩ đâu ra đó cả rồi.

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Bây giờ muốn bàn chuyện gì?

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Tự nhiên là bàn về hai bảo vật Hoàng Kim thành.

Văn Nhân Tuấn cười khảy :

- Tại hạ biết là Cốc chủ không thể quên nổi hai món ấy! Chỉ cần Cốc chủ thỏa thuận trao đổi với tại hạ bằng một giá xứng đáng, là chuyện sẽ tốt đẹp, bằng như Cốc chủ cứ tính thiệt hơn mà lấn hiếp, miễn cưỡng tại hạ, thì đành là mích lòng nhau vậy.

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Văn Nhân Tuấn, ngươi đừng làm hư hại hai món ấy, nghe chưa!

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Cốc chủ có muốn xem thử cho biết không?

Tiêu Dao cốc chủ đáp :

- Chả cần phải xem thử mà chi. Nếu bản tòa muốn thử thì đã chẳng trở lại bàn chuyện với ngươi thế này.

Văn Nhân Tuấn cười :

- Đã vậy, sao Cốc chủ còn phải dặn tại hạ đừng làm hư hại hai món ấy mà chi?

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Văn Nhân Tuấn! Chúng ta không nên quanh co dông dài chả ích gì, cứ đi thẳng vào chánh đề hay hơn. Bản tòa đã nghĩ kỹ rồi và cũng đã đi tới quyết định, thật đơn giản, mà cũng thật công bình, ngươi hãy lắng nghe cho rõ đây...

Văn Nhân Tuấn giục :

- Cốc chủ nói tiếp nữa đi!

Tiêu Dao cốc chủ tiếp :

- Bản tòa chỉ cần hai bảo vật ấy thôi, không cần lưu giữ người làm gì. Vậy, chỉ cần ngươi giao hai món ấy cho bản tòa, là lập tức bản tòa phóng thích hai người ngay.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Cốc chủ, tại hạ còn có chỗ chưa thông, có nên đem ra hỏi hay không?

Tiêu Dao cốc chủ hỏi lại :

- Ngươi muốn hỏi cái gì?

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Biện pháp Cốc chủ vừa đưa ra có phải là mưu kế của một vị quân sư lớn tuổi?

Tiêu Dao cốc chủ ngơ ngác :

- Bỗng dưng ngươi hỏi chuyện chi mà kỳ lạ vậy?

Văn Nhân Tuấn cười lạt :

- Không kỳ lạ đâu! Bởi vì, chỉ có vị nào cao tuổi nghĩ ra cái mưu ấy, mới tưởng Văn Nhân Tuấn này là trẻ con..

Tiêu Dao cốc chủ chợt hiểu, “hừ” một tiếng lạnh lùng, gay gắt hỏi :

- Văn Nhân Tuấn, hãy trả lời ngay, ngươi có đồng ý biện pháp bản tòa đưa ra như thế không?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Không kể tại hạ đã bị lừa gạt một lần rồi, hãy nói chuyện trước mắt bây giờ, quả tình tại hạ không dại gì làm theo lời Cốc chủ vừa đề nghị; giả sử Cốc chủ đứng vào địa vị tại hạ lúc này, chắc Cốc chủ cũng nghĩ như tại hạ mà thôi.

Tiêu Dao cốc chủ hỏi :

- Thế thì, ngươi thử đưa ra biện pháp theo ý ngươi coi sao?

Văn Nhân Tuấn nói :

- Nếu để tại hạ đưa ra biện pháp thì lẽ đương nhiên là tại hạ muốn được rời khỏi chốn này trước, rồi sẽ giao hai món ấy sau.

Tiêu Dao cốc chủ lại hỏi :

- Ngươi đã không tin bản tòa, lại muốn bản tòa tin ngươi?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Cốc chủ thừa biết, hiện tại là tại hạ đang nằm trong vòng tay khống chế của Cốc chủ, dù Cốc chủ có để tại hạ ra khỏi gian thạch thất này, thì con người tại hạ vẫn còn ở trong phạm vi Tiêu Dao cốc, tại hạ đâu có mọc cánh bay ra khỏi được mà Cốc chủ sợ? Vậy, Cốc chủ cứ thả bọn tại hạ ra khỏi thạch thất này đi!

Tiêu Dao cốc chủ hỏi :

- Nói vậy, tức là ngươi muốn đợi đến khi nào được ra khỏi Thần điện, mới chịu giao hai món ấy?

Văn Nhân Tuấn gật gù :

- Không sai, tại hạ quả muốn như thế.

Tiêu Dao cốc chủ nói lớn từng tiếng :

- Hễ ra khỏi Thần điện, là giao ngay bảo vật, nhớ kỹ đấy nhé!

Văn Nhân Tuấn bật cười :

- Cốc chủ dường như có ý gì..

Tiêu Dao cốc chủ cắt ngang :

- Ta chỉ muốn xác định giao kết cho rõ ràng.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Cốc chủ chỉ muốn xác định rằng tại hạ được ra khỏi Thần điện thôi chớ gì?

Tiêu Dao cốc chủ đáp ngay :

- Đúng vậy! Thì chính ngươi cũng mới vừa đề nghị như vậy mà!

Văn Nhân Tuấn cười rộ :

- Cốc chủ đang mưu đồ thôn tính cả võ lâm Trung Nguyên, thì sá gì có hai người bọn tại hạ mà phải sợ, không dám phóng thích luôn cho được tiếng anh hùng?

Tiêu Dao cốc chủ “hừ” lạnh lùng :

- Ngươi đừng nói khích, vô ích. Tuy nhiên, theo ngươi muốn, bản tòa còn gia ân thế nào cho ngươi nữa?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Thực tình, chỉ ra khỏi Thần điện chưa đủ, tại hạ còn muốn được ra khỏi luôn khu vực thạch động này...

Tiêu Dao cốc chủ hỏi ngay :

- Tức là ra đến chỗ khoảng trống sân đá, nơi mà ngươi đã thấy tử thi Hoàng Bất Không?

Văn Nhân Tuấn trả lời :

- Không sai!

Tiêu Dao cốc chủ trầm mặc một hồi, mới nói :

- Được! Bản tòa bằng lòng.

Y vừa thốt xong, bỗng dưng ở vách đá bên tả mở ra một khung cửa.

Từ chỗ Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự đang ngồi đến khung cửa mới khai hiện ấy chỉ cách không đầy một trượng, nên nhìn thấy rõ thực trạng: khung cửa khá rộng, ăn thông vào lòng núi thành một đường hầm, có đuốc soi sáng, nhưng đường hầm chỉ thẳng ngay chừng hơn trượng, thì tới khúc quanh, chẳng biết sẽ còn dẫn đến đâu nữa.

Mặc kệ khung cửa đã mở ra đường ấy, Văn Nhân Tuấn cứ ngồi yên một chỗ như cũ.

Thấy chàng không đứng lên, Tiếu Bao Tự cũng ngồi bất động.

Tiêu Dao cốc chủ hỏi :

- Hai người sao còn chưa đi?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Tại hạ không vội. Dù nhắm mắt như người mù, tại hạ cũng thừa biết khung cửa mới khai hiện kia, nếu chẳng dẫn đến một gian thạch lao thì cũng chẳng phải là đường thoát ra bên ngoài!

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Bản tòa cho ngươi biết đó chính là thông lộ ăn ra phía ngoài, nếu ngươi không tin, bản tòa chẳng còn cách nào khác.

Văn Nhân Tuấn xoay tay chỉ ra phía sau :

- Tại hạ chỉ biết cửa chánh ấy thông ra phía ngoài thôi.

Tiêu Dao cốc chủ giải thích :

- Gian Thần điện này không chỉ có mỗi một lối đó ăn thông ra ngoài, mà còn có nhiều ngõ khác.

Văn Nhân Tuấn “ủa” một tiếng :

- Thì ra, là như thế! Tại hạ đâu có ngờ! Nhưng, thưa Cốc chủ, vừa rồi bọn tại hạ đã vào bằng ngõ nào, bây giờ xin Cốc chủ cho trở ra bằng ngõ ấy, vẫn hay hơn, phải không?

Tiêu Dao cốc chủ “hừ” một tiếng lạnh lùng :

- Ngươi thật là đa nghi, đa sự!

Văn Nhân Tuấn cười lạt :

- Nên nói là tại hạ cẩn thận mới đúng!

Tiêu Dao cốc chủ nhìn Văn Nhân Tuấn bằng tia mắt rực lửa, giọng băng giá :

- Bản tòa nếu không coi trọng hai bảo vật ấy, thì đã giết quách ngươi cho rồi!...

Thình lình khung cửa mới khai hiện ở thạch bích bên tả đóng sầm lại một cách khít khao, liền lạc, chẳng thể nhận ra được chút vết tích gì cả.

Tiếp theo, đằng sau Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự liền vang lên tiếng chuyển động và hai cánh cửa đá khổng lồ từ từ mở ra.

Tiêu Dao cốc chủ lạnh lùng giục :

- Đi ra đi!

Văn Nhân Tuấn kéo tay Tiếu Bao Tự, cùng từ từ đứng dậy. Văn Nhân Tuấn ngó Tiêu Dao cốc chủ ôm quyền thi lễ :

- Đa tạ Cốc chủ. Xin nhắc lại, sau khi ra tới ngoài kia rồi, tại hạ sẽ giao nạp hai bảo vật ấy cho Cốc chủ ngay.

Văn Nhân Tuấn lại nắm tay Tiếu Bao Tự, cùng quay lưng, tiến bước.

Nhân đây, chàng thì thầm căn dặn :

- Chúng ta cần phải đi song song, sát liền bên nhau, không nên đi rời ra trước một, sau một, để đề phòng, tuyệt đối đừng cho bọn họ chia cắt chúng ta ra. Nếu mà bị chia cắt ra, thì cả hai chúng ta đều hết mong sống sót rời khỏi nơi đây nữa đấy.

Hai người đã bước ra khỏi thạch môn.

Lập tức thạch môn đóng lại ngay.

Văn Nhân Tuấn chẳng buồn để ý, cứ kéo Tiếu Bao Tự, tiếp tục nhắm phía trước tiến tới.

Văn Nhân Tuấn nhớ rất rõ, lúc đi vô ban nãy, đã nhận xét đường lối thật kỹ kể từ ngoài vào, cũng như từ trong ra, đến khoảng đường hầm thì có khúc quanh, nhưng bây giờ, không còn là khúc quanh nữa, mà nơi đây đã thoắt biến thành nghẽn lối, tuyệt lộ.

Chàng chưng hửng, khẽ nói :

- Cái Tiêu Dao cốc này thật là bên trong hết sức xảo diệu, biến hóa vô cùng; bây giờ chúng ta bị lừa vào tuyệt địa rồi!

Tiếu Bao Tự vốn cũng nhận ra cớ sự giống như Văn Nhân Tuấn, nên không khỏi băn khoăn :

- Bọn họ quả thật âm hiểm vô lường! Đại ca tính sao đây?

Văn Nhân Tuấn nhận xét :

- Xem ra dường như bọn họ không sợ tại hạ hủy hoại hai món bảo vật mà họ tự tin có cách gì đó, sẽ chiếm đoạt được, nên họ không để cho chúng ta thoát ra phía ngoài.

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Cái tên Cốc chủ ấy có thể dùng cách gì?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Tại hạ vẫn chưa đoán ra.

Tiếu Bao Tự nói :

- Tiểu muội không tin là y đã có biện pháp gì, chẳng qua là muốn khủng bố tinh thần chúng ta đúng mức, để lừa cơ hội chiếm đoạt hai bảo vật khi chúng ta mất hết tinh thần đề kháng và sinh lơi lỏng phòng bị.

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

- Có thể là như thế.

Chàng bỗng cất cao giọng, hỏi to :

- Tiêu Dao cốc có ai nghe rõ lời tại hạ nói không?

Chỉ có một luồng hồi âm dội vào vách đá, chẳng nghe thấy một người nào trả lời cả.

Văn Nhân Tuấn lại hỏi lớn :

- Qúy Cốc chủ để bọn tại hạ ra khỏi Thần điện rồi lừa vào tuyệt lộ như thế này, là dụng ý gì? Đường đường là một vị Cốc chủ mà tại sao cứ quen thói dối gạt, bội tín hoài vậy?

Vẫn không ai trả lời hết.

Văn Nhân Tuấn la lên :

- Nếu quý Cốc chủ còn chưa thả bọn tại hạ ra, thì tại hạ sẽ hủy hoại hai bảo vật Hoàng Kim thành đấy!

Lại chẳng một tiếng hồi đáp.

Văn Nhân Tuấn lắc đầu :

- Coi bộ y nhẫn nại khá lắm! Y mà càng nhẫn nại như thế này là càng bất lợi cho chúng ta chẳng ít vậy.

Tiếu Bao Tự gật đầu :

- Vâng, tiểu muội hiểu...

Văn Nhân Tuấn bỗng nghĩ ra được một cách, liền bảo :

- Hay lắm! Chúng ta cứ “dĩ nhất biến ứng vạn biến” mà đối phó với y! Bây giờ, cô nương lo phía tả, tại hạ bên hữu, chúng ta cứ dập tắt hết mấy cây đuốc cái đã!

Chàng liền kéo Tiếu Bao Tự tiến tới, hai người vừa đi, vừa vung chưởng dập tắt những ngọn đuốc gắn trên vách đá; chỉ chốc lát trong đường hầm đã tối đen như mực.

Văn Nhân Tuấn lại kéo Tiếu Bao Tự lùi lại khoảng giữa đường hầm, chọn nơi tối nhất, cùng sánh vai ngồi xuống, nói :

- Để xem bọn họ giở trò gì nữa, sẽ hay!

Lời chàng vừa dứt, đột nhiên nghe tiếng của Tiêu Dao cốc chủ từ trong đường hầm vọng lại :

- Văn Nhân Tuấn! Ngươi định làm gì đó?

Văn Nhân Tuấn hạ giọng thật khẽ :

- Có tác dụng rồi! Y không còn nhẫn nại được nữa rồi đấy! Vừa qua, chắc là y núp ở một nơi nào đó, nhìn ra, thấy rõ chúng ta, nhưng bây giờ thì không còn nhìn thấy được nữa nên không yên tâm. Mặc kệ y! Chúng ta đừng thèm lên tiếng!

Lại nghe Tiêu Dao cốc chủ hỏi :

- Văn Nhân Tuấn, sao ngươi không nói?

Văn Nhân Tuấn ung dung nhắm mắt, tựa lưng vào vách đá.

Tiêu Dao cốc chủ tiếp tục lớn tiếng :

- Nếu ngươi còn nín thinh, bản tòa sẽ khai động cơ quan đối phó với ngươi đấy!

Văn Nhân Tuấn vẫn làm như chẳng hề nghe thấy mảy may gì cả.

Bỗng nghe có tiếng khác lạ nói :

- Bẩm Cốc chủ, gã ấy đa đoan quỷ kế, có thể là đã thừa lúc đen tối mà bỏ trốn rồi chăng?

Tiêu Dao cốc chủ lạnh lùng :

- Gã trốn ngõ nào cho thoát.

Tiếng khác lạ ấy lại nói :

- Thế sao gã ở đâu mà chẳng ứng đáp?

Tiêu Dao cốc chủ “hừ” băng lãnh :

- Gã không nói là định giở trò quỷ gì đó, biết không?

Văn Nhân Tuấn thì thào bên tai Tiếu Bao Tự :

- Y quả không hổ là một Cốc chủ. Nhưng mặc kệ y, chúng ta cứ việc nín thinh như thường, để xem y làm sao.

Tiếng khác lạ đề nghị :

- Bẩm Cốc chủ, hay là chúng ta khai động cơ quan...

Im lặng một chút.

Chợt nghe “ập” một tiếng khô khan. Rồi chẳng còn nghe Tiêu Dao cốc chủ nói gì nữa.

Văn Nhân Tuấn lại thì thào :

- Y bày trò lung tung, rốt lại, coi bộ vẫn sợ tại hạ hủy hoại hai món bảo vật ấy.

Lại im lặng một hồi.

Bỗng nghe Tiêu Dao cốc chủ đe dọa :

- Văn Nhân Tuấn, ngươi còn nín thinh nữa, là bản tòa cho phóng hỏa thiêu sống ngươi đấy.

Văn Nhân Tuấn vốn rất trầm tĩnh, nhưng lần này nghe lời y dọa như thế, không khỏi chấn động tâm thần, vì chàng biết y không dọa suông...