Văn Nhân Tuấn ủa một tiếng, hỏi :

- Cốc chủ định dùng khí độc sát hại hai người bọn tại hạ thật à?

Tiêu Dao cốc chủ đáp ngay :

- Không sai!

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Không còn cách nào khác sao?

Tiêu Dao cốc chủ cười sắc lạnh :

- Như thế là bản tòa đối xử nhân đạo với hai người lắm đấy!

Văn Nhân Tuấn cười lạt :

- Lòng dạ Cốc chủ mà từ bi thì chắc không khác gì cọp chẳng ăn thịt người. Nhưng, xin nghe rõ đây, trên mình tại hạ, cho tới bây giờ vẫn còn cất giữ hai bảo vật Hoàng Kim thành, Cốc chủ đừng quên nhé!

Tiêu Dao cốc chủ hỏi :

- Chờ lúc ngươi chết rồi, bản tòa sẽ lấy hai món ấy, có gì trở ngại đâu?

Văn Nhân Tuấn nói :

- Còn một việc, hình như Cốc chủ chưa nghĩ tới.

Tiêu Dao cốc chủ liền hỏi :

- Việc gì?

Văn Nhân Tuấn đáp rõ từng tiếng :

- Hai bảo vật còn trong tay tại hạ, hễ tại hạ muốn biến nó thành thế nào, là tức thì nó hóa ra như thế ấy ngay.

Tiêu Dao cốc chủ ngập ngừng :

- Ngươi muốn nói...

Văn Nhân Tuấn cười khảy :

- Tại hạ nói rõ ra, xin Cốc chủ đừng có giận nhé, tại hạ mà phát hiện độc khí tràn tới, là tại hạ hủy hoại hai báu vật ấy ngay, chẳng hạn như xé nát bức địa đồ và bóp dẹp chiếc chìa khóa đi; Cốc chủ liệu có đáng tiếc không nào?

Tiêu Dao cốc chủ không giấu được sự bối rối :

- Ngươi.. Ngươi mà...

Văn Nhân Tuấn cười dòn :

- Đấy! Tại hạ đã bảo rồi mà: Cốc chủ nghe nói là tức giận liền, tức giận đến chẳng thốt nên lời!

Tiêu Dao cốc chủ gầm lên đe dọa :

- Ngươi mà cả gan hủy hoại hai vật ấy thì bản tòa xé xác ngươi làm muôn mảnh, nghiền xương ngươi thành tro bụi!

Văn Nhân Tuấn nói :

- Nếu Cốc chủ không phóng độc khí thì tự nhiên tại hạ cũng chẳng hủy hoại hai món ấy, bởi vì dù sao tại hạ cũng đã gian nan lắm mới có được nó và nói lại trở nên lá bùa hộ mạng tại hạ, nếu chẳng bị dồn dập vào trường hợp bế tắt hẳn, thì tại hạ chẳng dại gì hủy hoại.

Tiêu Dao cốc chủ lại ngập ngừng :

- Nếu thế thì ngươi.. ngươi...

Văn Nhân Tuấn ngắt lời :

- Cốc chủ bất tất dài dòng mà chi, tại hạ chỉ muốn Cốc chủ dứt khoát minh bạch một điều, là tại hạ thuộc hạng người thích ngọt chớ không ưa cay đắng; nếu Cốc chủ lấy hai bảo vật ấy, chỉ nên theo một đường lối ôn hòa, cùng tại hạ thương lượng tử tế, chớ đừng hòng đe dọa, cũng đừng dùng biện pháp mạnh, tai hại lắm!

“Ập” một tiếng, lỗ hổng vuông trên tường đá bất thần bị đóng kín lại, chẳng còn thấy Tiêu Dao cốc chủ nữa.

Văn Nhân Tuấn quay sang Tiếu Bao Tự, kề tai nói nhỏ :

- Không ngờ hai bảo vật Hoàng Kim thành lại đắc dụng quá chừng, gặp lúc nguy cấp này, nó có thể cứu mạng được chúng ta! Hay lắm, chúng ta đã khó khăn chiếm đoạt được nó, kể ra cũng đáng công lao lắm!

Tiếu Bao Tự làm như sợ bị nghe trộm, hỏi thật khẽ :

- Chỉ ngại y không chịu thương lượng tử tế với chúng ta, thì tính sao?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Cái đó thì tùy ý! Nếu y không muốn lấy hai bảo vật này, thì cứ việc dùng biện pháp mạnh.

Chàng bỗng ngồi xuống và bảo :

- Cô nương cũng ngồi mà nghỉ cho khỏe.

Tiếu Bao Tự ngoan ngoãn vâng lời, uyển chuyển ngồi xuống ngay.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Không biết còn bao lâu nữa thì trời sáng nhỉ?

Tiếu Bao Tự đáp :

- Chắc còn lâu, vì lúc chúng ta tiến vào đây, mới nhằm canh hai.

Văn Nhân Tuấn gật gù :

- Thế càng tốt! Chúng ta có thể nhân cơ hội này mà ngủ một giấc.

Vừa nói, chàng vừa nằm dài ra nền đá, nhưng lại liền nhổm người lên, nói :

- Không ổn! Nếu hai chúng ta đều ngủ cả e rằng khi họ phóng độc khí, sẽ không hay biết gì hết, không khéo đều chết luôn trong giấc ngủ..

Tiếu Bao Tự đưa ý kiến :

- Cũng dễ tính, bây giờ đại ca ngủ trước đi, chờ đại ca ngủ xong, tiểu muội sẽ ngủ, tức là chúng ta luân phiên canh chừng mà vẫn ngủ được. Vậy đại ca ngủ ngay đi, cho khỏe!

Văn Nhân Tuấn lắc đầu :

- Không! Cô nương ngủ trước, chừng nào cô nương thức dậy, tại hạ sẽ ngủ.

Tiếu Bao Tự cãi :

- Không! Đại ca ngủ trước!

Văn Nhân Tuấn bảo :

- Cô nương cứ ngủ trước đi mà.

Tiếu Bao Tự tha thiết :

- Tiểu muội muốn đại ca ngủ trước.

Văn Nhân Tuấn đáp lại :

- Tại hạ muốn cô nương ngủ trước.

Tiếu Bao Tự nũng nịu :

- Đại ca thật là kỳ! Ai ngủ trước thì cũng vậy thôi!

Văn Nhân Tuấn vặn :

- Nếu vậy, tại sao cô nương không chịu ngủ trước?

Tiếu Bao Tự trầm mặc một lúc, đoạn nói :

- Có một chuyện, tiểu muội muốn bàn cùng đại ca.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Chuyện chi?

Tiếu Bao Tự đáp :

- Chuyện lúc này, chuyện chúng ta.

Văn Nhân Tuấn ngập ngừng :

- Cô nương muốn nói...

Tiếu Bao Tự bỗng hỏi :

- Đại ca, tại sao trong suốt thời gian qua, từ thời khắc đầu tiên đến hiện tại, đại ca cứ một mực giữ gìn khách sáo mãi với tiểu muội vậy? Đại ca không đành lòng xâm phạm đến tiết trinh của tiểu muội, vì lẽ gì?

Văn Nhân Tuấn thở dài :

- Tại sao lại đề cập đến chuyện ấy vào lúc này, nơi này?

Tiếu Bao Tự nói :

- Vì tiểu muội nhận thấy lúc này nơi này mà đề cập chuyện ấy rất thích hợp.

Văn Nhân Tuấn chưng hửng :

- Lúc này, nơi này thích hợp? Xin cô nương đừng quên chúng ta đang lâm vòng nguy khốn.

Tiếu Bao Tự gật đầu :

- Chính vì chúng ta đang lâm vòng nguy khốn, mà tiểu muội nhận thấy là đúng cơ hội đem chuyện ấy ra nói vậy.

Văn Nhân Tuấn ngẩn người :

- Ý của cô nương...

Tiếu Bao Tự nói :

- Tự nhiên là tiểu muội có cái lý của tiểu muội.

Văn Nhân Tuấn lấy làm kỳ, nhìn nàng một cái, gật đầu :

- Được! Cô nương tiếp tục nói đi!

Tiếu Bao Tự hạ giọng thật khẽ :

- Thực ra, đại ca có cách nào khả dĩ...

Nàng ngưng ngang lời đang nói, mà dùng tay vẽ một vòng tròn và một mũi tên xuyên ra, ngụ ý hỏi “có cách nào thoát khốn được chăng?”. Văn Nhân Tuấn đáp :

- Thực tình mà nói, là “năm ăn năm thua”!

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Tiểu muội thử đứng trên chữ “bại” mà nói, nếu “bại” hẳn đại ca thừa hiểu hậu quả sẽ ra sao chứ?

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

- Nhắm mắt cũng biết rõ!

Tiếu Bao Tự hỏi tiếp :

- Thế thì, thời gian chẳng còn bao lâu nữa, đại ca còn ngại gì, còn tiếc chi mà chẳng ban cho tiểu muội một cái gật đầu?

Văn Nhân Tuấn cười nhăn nhó :

- Cái đó...

Tiếu Bao Tự nói :

- Xin đừng quên, rồi đây, hậu quả đến với chúng ta, chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi, là tử vong, mà con người ta, một khi đã chết, là hết!

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Nhưng nếu không “bại” mà “thành” thì sao? Cô nương bi quan thái quá làm gì?

Tiếu Bao Tự xua tay :

- Tiểu muội không bi quan thái quá đâu! TIểu muội rất thực tế, đã căn cứ vào sự thật hiển nhiên lúc này mà nói đấy chứ! Nếu may mà “thành” tức còn có thể thoát khốn được, nhưng càng hay cho câu chuyện tiểu muội đang đề cập đây, chớ có hề chi.

Văn Nhân Tuấn nhíu mày hỏi :

- Nhưng cô nương tự khơi ra chuyện khổ tâm làm gì?

Tiếu Bao Tự buồn buồn :

- Đối với một nữ nhân, dù sớm hay muộn gì, rồi cũng cần có sự minh bạch, dứt khoát, hoặc được yêu, hoặc không. Cho nên tiểu muội muốn hỏi đại ca lần cuối, là có yêu tiểu muội hay không? Chỉ một cái gật đầu của đại ca thôi, đã rất đủ cho tiểu muội, dù có chết ngay nơi đây, tiểu muội cũng vô vàn sung sướng. Bằng như đại ca thật tình không thể gật đầu, thì.. nếu may mà thoát được nơi này, còn sống sót đi nữa tiểu muội vẫn chẳng có con đường nào khác hơn là.. thí phát quy y, sớm khuya kinh kệ!...

Văn Nhân Tuấn chấn động tâm thần, ái ngại hỏi :

- Cô nương.. tại sao phải nghĩ đến chuyện đi tu? Cô nương thử nhớ lại xem, từ buổi đầu quen biết nhau đến giờ, chúng ta đối xử với nhau có chi không tốt đâu?

Tiếu Bao Tự vẫn đều đều một giọng ão não, tiếp tục giòng tâm tư :

- Tiểu muội hiểu, giữa nhau chẳng có gì đáng buồn, mà còn đáng coi là rất đẹp nữa, nhưng.. hỡi ôi!... Tiểu muội vẫn chưa hân hạnh được nếm chút mật ngọt yêu đương nào của đại ca ban phát. Chuyện tình ái vốn không thể miễn cưỡng, vì miễn cưỡng là cả đôi đàng đều sẽ đau khổ trong tương lai. Cho nên tiểu muội muốn biết sự thật, nếu đại ca không thể gật đầu thì đừng miễn cưỡng gật đầu. Thà là tiểu muội khổ, chớ tiểu muội muôn ngàn lần không muốn đại ca khổ!

Văn Nhân Tuấn ngập ngừng :

- Cô nương..... Tiếu Bao Tự ngắt lời :

- Yêu hay không, chỉ cần một tiếng nói thẳng ra, có chi là khó?

Văn Nhân Tuấn ngần ngừ :

- Tại hạ không bảo là khó...

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Đã không khó, sao chẳng nói?

Văn Nhân Tuấn thở dài :

- Tại hạ muốn nói “yêu”, nhưng tại hạ lại sợ!

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Đại ca sợ cái gì?

Văn Nhân Tuấn phân trần :

- Cô nương còn lạ gì bản chất phóng đãng của tại hạ? Núi sông có thể đổi dời chớ bản chất con người khó đổi thay! Chính vì thực tình quý trọng cô nương mà tại hạ đã chẳng dám nói tiếng yêu, vì sợ mình sẽ không xứng đáng với lòng thủy chung của cô nương, bởi sẽ có ngày tại hạ trở thành kẻ phụ rẫy cô nương.

Tiếu Bao Tự cười áo não :

- Lý lẽ ấy đại ca đã từng nói với tiểu muội nhiều lượt rồi, tiểu muội cũng đã hiểu lắm và càng lấy làm kính phục sự thẳng thắn của đại ca. Nhưng.. tiểu muội không bao giờ, sẽ không bao giờ, dám trách cứ, dù có bị đại ca phụ rẫy trong tương lai. Tiểu muội chỉ bằng lòng vào hiện tại, muốn chính đại ca tự trả lời có yêu tiểu muội hay không, như thế là đủ rồi!

Văn Nhân Tuấn trầm ngâm nín lặng.

Tiếu Bao Tự cũng im tiếng một hồi, bỗng nhắc nhở :

- Đại ca! Đại ca trả lời cho tiểu muội đi. Chỉ một cái gật đầu hay lắc đầu cũng được!

Văn Nhân Tuấn hỏi gặng :

- Một cái gật đầu hay lắc đầu cũng được?

Tiếu Bao Tự đáp :

- Vâng, chỉ một cái gật đầu hoặc lắc đầu!

Văn Nhân Tuấn thở phào một hơi :

- Được rồi, để tại hạ tự vấn một lúc cái đã.

Tiếu Bao Tự nói :

- Vâng, đại ca cứ tự vấn, tiểu muội sẵn sàng chờ đợi. Bất luận như thế nào, sau khi tự vấn rồi, xin đại ca cứ thẳng thắn trả lời thực lòng cho tiểu muội rõ.

Nàng nói vừa dứt câu, Văn Nhân Tuấn đã ứng tiếng ngay :

- Tại hạ đã tự vấn xong rồi.

Tiếu Bao Tự ngạc nhiên :

- Sao mà nhanh thế?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Chớ chẳng lẽ tại hạ còn chờ đến khi cô nương tóc bạc răng long. Vả lại, vấn đề ấy tự vấn cũng chẳng cần quá lâu.

Tiếu Bao Tự mỉm cười :

- Đại ca nói hữu lý. Vậy, xin đại ca trả lời cho tiểu muội đi!

Văn Nhân Tuấn im lặng nhìn nàng.

Nàng ngưng thần, hồi hộp nhìn chàng, chờ đợi...

Văn Nhân Tuấn liền gật đầu.

Đoạn chàng khẽ hỏi :

- Như vậy đã đủ chưa?

Tiếu Bao Tự bỗng long lanh ngấn lệ, ngoan ngoãn gật đầu, thỏ thẻ :

- Đủ rồi! Rất đủ rồi!

Giọng nàng đầy cảm kích, xúc động.

Mắt nàng càng nhòa lệ, vì sung sướng.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Ngay bây giờ cô nương có thể ngủ được chưa?

Tiếu Bao Tự đáp :

- Chưa! Tiểu muội vẫn muốn đại ca ngủ trước!

Văn Nhân Tuấn cười :

- Ngạn ngữ có câu “xuất giá tòng phu”, kể từ nay cô nương phải nhất nhất tuân theo tại hạ mọi sự việc.

Tiếu Bao Tự nói :

- Nhưng cũng có đôi khi đại ca phải chìu tiểu muội phần nào chứ!

Văn Nhân Tuấn gật gù :

- Cái đó thì có thể, nhưng không phải là lúc này.

Tiếu Bao Tự thân thiết đưa ánh mắt đa tình nhìn chàng, khẽ thốt :

- Đại ca đúng là đại.. ngoan cố!

Và nàng cười thật xinh, ngoan ngoãn nằm xuống.

Đột nhiên, không biết vì lẽ gì, hai tử y hán tử cụt lưỡi đang quỳ gần chậu lửa bỗng nhất tề đứng phắt dậy và cùng sấn đến phía vừa xuất hiện khung lỗ hổng vuông đằng sau thạch ỷ.

Nhưng cả hai vừa mới dẫm chân lên thạch cấp trước bục đá, bỗng đồng rú lên thảm thiết, và ngã ngửa ra, té luôn xuống nền đá, giãy đành đạch mấy cái, rồi bất động luôn.

Tiếu Bao Tự kinh mang, toan nhổm dậy.

Văn Nhân Tuấn đưa tay ngăn nàng lại, bảo :

- Cô nương ngủ thì cứ lo ngủ đi!

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Nhưng tiểu muội làm sao còn có thể ngủ cho được?

Văn Nhân Tuấn ôn tồn :

- Người luyện võ cần phải tập rèn công phu trấn định tinh thần, dù núi Thái Sơn có lở trước mặt cũng chẳng biến đổi sắc diện kinh hoảng tâm trí; bất luận gặp trạng huống như thế nào, vẫn bình tĩnh, làm việc mình muốn làm như thường!

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Đại ca luyện như thế được chưa?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Gia sư ngay sau khi thu nhận tại hạ làm đồ đệ, đã dạy tại hạ trước nhất không phải là võ công, mà là công phu định tinh thần. Xét ra, công phu trấn định tâm thần còn khó hơn võ công nhiều!

Tiếu Bao Tự nói :

- Tiểu muội không thể sánh bằng đại ca được!

Văn Nhân Tuấn cười :

- Thì ráng học! Kể từ nay cô nương đã cùng đi với tại hạ thì phải ráng mà học cho được công phu ấy nhé?

Tiếu Bao Tự gật đầu thú nhận :

- Vâng, tiểu muội xin vâng lời đại ca.

Tuy nói vậy, nhưng nàng vẫn không thể không đưa mắt ngó về phía bục đá và chỗ hai tử y hán tử vừa mới ngã lăn ra.

Và nàng khẽ hỏi :

- Đại ca! Phải chăng trên thạch cấp ấy có cơ quan ngầm?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Không có! Mà hai gã chết vì một lý do khác. Cô nương không nhìn ra kịp chớ tại hạ thấy rất rõ, vừa rồi từ trong vách đá bắn ra hai tia ô quang, thật lẹ, xạ trúng giữa đầu chân mày của hai gã ấy. Như thế, có lẽ cơ quan ngầm đặt trong vách đá và chắc có kẻ điều khiển, để sát tử hai gã ấy.

Tiếu Bao Tự hậm hực :

- Hạng người trong Tiêu Dao cốc này thật là quá lang độc!

Văn Nhân Tuấn nói :

- Bọn họ không phải là người Trung Nguyên, không phải là đồng nòi giống với chúng ta, tất nhiên đâu có thương tiếc gì mạng sống người Trung Nguyên!

Tiếu Bao Tự trố mắt ngạc nhiên :

- Bọn họ không phải là người Trung Nguyên ư? Do đâu mà đại ca biết?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Rất đơn giản, tại hạ chỉ cần nghe ngôn ngữ của tên Cốc chủ là đoán hiểu ra ngay.

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Nhưng căn cứ vào những lời lẽ nào mà đoán?

Văn Nhân Tuấn giảng giải :

- Như chúng ta, khi nói chuyện, đâu có cần mỗi câu mỗi chữ mỗi nhắc đến mấy tiếng “võ lâm Trung Nguyên” mà chỉ nói gọn là “võ lâm” thôi phải không? Đằng này, y lại luôn mồm gọi “võ lâm Trung Nguyên”, tức nhiên y phải là kẻ dị chủng...

Tiếu Bao Tự dần dần hiểu ra, gật đầu lia lịa :

- Đúng rồi! Đúng rồi! Cách nói ấy của y quả nhiên đã gián tiếp cho thấy y không phải là người Trung Nguyên. Nhưng, không biết y và bọn tay chân đã là người từ xứ nào đến nhỉ?